Ngôn Tình Chàng Mù Tìm Vợ - Đông A Nhược Thần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đông A Nhược Thần, 4 Tháng tư 2020.

  1. Chương 10: Biết chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tư Nhã bước đi trên đường dáng người nhỏ nhắn cùng bộ đồ công sở váy đen áo trắng dừng lại nhìn cây cầu Thủy Tiều trước mặt, sau đó cô bước đến giữa cầu đứng nhìn xuống dòng nước đang chảy gió thổi làm tóc và áo cô bay trong gió, dòng nước chảy làm cô chợt thấy hình ảnh một cây cầu bị sụp đổ, mưa to gió lớn, nước thì cứ dâng cao cuốn trôi tất cả dòng chảy xiết trong rất hung bạo thì làm cô chợt tỉnh giấc lùi bước về sau. Lấy lại bình tĩnh cô bước tiếp đến cánh đồng trà nhớ lại lá thư cô gửi cho người bạn Lý Kỳ Kỳ bên Mỹ.

    - Kỳ Kỳ khi bạn nhận được lá thư này thì mình đã là cô giáo của trường tiểu học Phan Nam tại vùng ngoại ô Đài Trung, mình đã dùng đủ mọi cách để có được chức vụ này, mình dạy cho những em bé học lớp ba, học trò của mình đều là những đứa bé khoảng độ 10 tuổi. Mình nghĩ không cần phải viết nhiều, tất cả chắc là cậu đã hiểu rõ nhất.

    - Mình đã viết một lá thư cho anh Phàm nhưng không diễn đạt tất cả hết ý của mình, mình nghĩ là ảnh ghét mình lắm, đối với ảnh mình có lỗi rất nhiều nhưng không biết phải nói từ đâu, hi vọng cậu có thể an ủi cho ảnh.

    - Nhưng về địa chỉ và hành tung của mình xin hãy giữ bí mật cho.

    Đi được một đoạn cô bắt gặp Đình Đình ở bên kia cánh đồng đang chăm chú ngó gì đó trên cây, cô từng bước đi đến sau lưng em dừng lại gọi tên nhiều lần nhưng em không nghe, nên bước đến bên em vỗ nhẹ vào vai làm em giật mình quay lại, vẻ mặt sợ sệt lo lắng nhưng cô cười nhìn em. Đình Đình sợ cô nói với ba là em không đi về mà con đứng ở đây chơi nên lãng chuyện nói phải về nhà ngay, chưa kịp chạy thì em bị cô kêu đứng lại, cô nắm lấy tay Đình Đình hỏi thăm về vết thương hôm qua.

    Thấy em trả lời có nhắc đến Hạo Văn cô không mấy vui vẻ quay sang nhìn lên tàn cây hỏi em làm gì mà nãy chăm chú không nghe tiếng cô gọi, Đình Đình chỉ lên cành cây có một tổ chim nhỏ, vẻ mặt vui vẻ trò chuyện nhưng rồi lại buồn.

    - Con nhìn thấy cái tổ chim trên cao đó.

    - Con chỉ thấy tổ chim thôi hả, con còn nhìn thấy gì nữa – Cô vui vẻ nhìn em.

    - Con nhìn thấy chim mẹ thật là bận rộn, nó bay đi tìm đồ ăn rồi bay trở về tất cả là năm lần.

    - Eh.. chim mẹ nhất định có rất nhiều chim con, chắc là chim mẹ không có để chim con đói bụng đâu, nó rất là thương con của nó.

    Tay cô chạm vào má Đình Đình miệng cười tươi.

    - Má của con cũng thương con cũng giống như chim mẹ thương chim con vậy.

    Bỗng em lùi về phía sau nhìn cô môi bậm lại gật đầu vẻ mặt buồn buồn quay đi, em cùng cô vừa trò chuyện vừa đi về trên đường đi em kể cho cô nghe về Yên Vũ về bà và chuyện Âu Dương Ân chỉ là mẹ thứ hai còn mẹ ruột của em đã chết rồi, nghe em kể chuyện suốt đường đi vui buồn đều lẫn lộn, Đình Đình không hiểu sao cô lại hỏi mình nhiều vấn đề như vậy em tò mò hỏi ngược lại. Tư Nhã cười nhẹ tiến lên vài bước trước em rồi dừng lại.

    - Cô chỉ muốn hỏi thăm tình hình về hoàn cảnh của con thôi, vì cô thấy trong tất cả các môn học thì môn toán của con không khá lắm.

    - Con.. – Em chạy đến nắm tay cô mặt buồn buồn.


    - Đình Đình không phải cô muốn trách con, con phải dùng năng lực của mình mà vươn lên chứ đúng không - Cô cười an ủi em.

    - Con.. chắc con ngu lắm hả - Em gầm mặt xuống đi thẳng về trước.

    Cô đi đến bên em ngồi xuống nắm lấy tay khen em làm em vui, nhìn thấy trời không còn sớm nữa cô cười đưa ra ý kiến với em về hãy xin ba má cho em mỗi ngày ở lại trường thêm một tiếng để đến nhà cô kèm học, nghe cô ngỏ ý nói vậy em vui vẻ nhìn cô gật đầu sau đó tạm biệt và chạy ngay vào nhà.

    Cô thấy em vào nhà liền quay về phòng trọ ở trường học để nghỉ ngơi vừa bước đến cửa phòng thì từ đằng sau cô có một cô giáo tiến đến vỗ vai.

    - Cô Phương ban nãy tôi thấy cô trò chuyện cùng Đình Đình.

    - Ah.. chào cô Lý, tôi chỉ hỏi thăm một chút vì tôi thấy điểm môn toán nó hơi kém nhưng.. tôi thấy nó là một cô bé rất đặc biệt – Tay cô mở cửa đi vào phòng.

    - Cô cũng thấy nó đặc biệt à, nó thật sự rất đặc biệt nếu mà cô xem qua bài luận của nó cô không dám tin rằng đó là một em bé 10 tuổi – Đi đến ngồi bên cạnh cô.

    - Vậy à, nó viết văn hay lắm à – Tư Nhã dừng uống nước quay sang vui mừng cười.

    - Đúng vậy ý văn của nó dòi dào đến phát sợ.. hazz.. nhưng mà.. những trẻ con giỏi một môn như vậy làm người ta khó xử lắm, cô phải hỏi thăm kỹ tình hình của nó nha.

    - Mà cô đừng để nó lừa gạt nha, nó là đứa con gái khôn lanh lắm – Cô Lý cười cười mắt mở to nhìn thẳng vào Tư Như nhắc nhở.

    Tư Nhã nhìn chằm chằm vào cô lý khi nghe cô nói con bé nói gạt mình, cô không tin gặn hỏi lại thì cô Lý kể nhỏ cho cô nghe về gia đình của Đình Đình.

    - Thật ra Bạch Đình Đình là con của Bạch Hạo Văn, ông ta là một ông chủ lớn của khu này. Nhưng mà.. tôi nghe nói Bạch Đình Đình thật sự không phải con ruột của ông Bạch.

    - Cái gì.. cô nói cái gì – Tư Nhã hoảng hốt nói to nhìn vào cô.

    - Suỵt.. tôi nghe nói người mẹ ruột của Đình Đình cũng là người vợ thứ nhất của ông ta có tư tình với nhân viên quản lý vườn trà dưới tay ông ấy. Cho nên Bạch Đình Đình là con của người kia.

    Cô hoảng hốt khi nghe cô Lý nói vậy liền đứng lên chạy ra ngoài cửa, cô Lý tiến đến để tay nhẹ lên vai cô.

    - Chắc cô nghe em ấy nói mẹ em ấy rất tốt đúng không.. hazz.. sống với một người mẹ kế như vậy thật tội cho con bé. Nếu cô muốn biết thêm thì tôi nghĩ cô nên từ từ đi tìm hiểu kỹ về gia đình của họ tôi chỉ có thể nói đó là một gia đình hết sức bí mật và câu chuyện của họ hết sức phức tạp.

    - Vì chỉ có già đình như vậy mới đem một Vĩ Thanh Sơn Trang đẹp đẽ mà phóng hỏa đốt đi.

    - Cái gì.. sơn trang đó là do tự họ phóng hỏa đốt à. Tại sao vậy? – Tư Nhã giật mình, mắt mở to nhìn về hướng sơn trang.

    Cô Lý không trả lời thêm nữa cười cười bỏ đi về phòng, cô nhìn cô Lý bỏ đi tay muốn kéo giữ lại nhưng lại thôi đành quay đầu vào phòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  2. Chương 11: Bóng ma Vĩ Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Bạch viên, dáng người nhỏ cùng với bộ đồ ngủ Đình Đình chạy đến bên bàn làm việc trong phòng ngủ của Hạo Văn kể cho anh chuyện lúc chiều em gặp cô Tư Nhã.

    - Ba ơi! Cô Phương nói với con hãy ở lại ở trường thêm một tiếng để cô ôn thêm môn toán cho con.

    - Môn toán con kém lắm sao? - Anh ngỡ ngàng nhìn em.

    - Dạ thì.. thì có chút tệ - Em ấp úng, tay gảy gảy đầu.

    Trong lúc anh với Đình Đình bàn về chuyện học thêm tại trường thì tại Vĩ Thanh Sơn Trang, Tư Nhã bước vào căn nhà đổ nát cùng với nét mặt nhăn nhó, tay chạm vào từng vết cháy đen trên tường, nhớ đến những lời cô Lý nói thì có một tiếng hát trong trẻo của một người phụ nữ cất lên.

    - Rằng nàng là nguyệt.. Nhưng không phải nguyệt.

    - Rằng nàng là sương.. Nhưng chẳng phải sương.

    Nghe thấy tiếng hát cô giật mình lùi bước về phía sau, hai tay đưa lên ngực nhớ đến lời của Âu Dương Ân nói với Hạo Văn về hành vi của anh khi đến căn nhà này tìm kiếm u linh.

    - Nơi này thật có u linh sao?

    Sự tò mò trong cô trỗi dậy làm cho cô lần theo tiếng hát đến bồn bông hoa Mai Quế trong vườn thì thấy bóng dáng của một người phụ nữ tóc xã ngang cùng với chiếc đầm ngủ màu vàng. Cô đứng nép vào góc tường, đưa tay lên ngực giữ bình tĩnh nhíu mày nhìn cái bóng áo vàng kia đang bức một nhành hoa, vừa đi về hướng khu vườn sau nhà Bạch viên vừa hát bài Nguyệt sương. Và cô cũng bước theo bóng dáng đó để xem kỹ đó là ai và đang định làm gì.

    Trong phòng ngủ của Dương Ân, cô tỉnh giấc khi nghe ai đó đang hát trong vườn, cô bước ra lang cang phòng nhíu mày, hình như cô nhận ra giọng hát này là của ai, cô nhìn xuống phía khu vườn trong nhà la to.

    - Yên Vũ là mày phải không?

    - Nửa đêm không để cho tao ngủ sao?

    Không thấy ai trả lời, cô có chút lo sợ bước đi vội vã ra khu vườn, vừa hoảng loạn vừa lo sợ, giận dữ hét to.

    - Tao biết là mày mà, mau bước ra đây, Yên Vũ.

    - Yên Vũ mày mau bước ra đây, nhanh lên.

    Trong lúc cô đang quay nhìn xung quanh tìm kiếm Yên Vũ thì bỗng cô giật mình hoảng sợ lùi lại, chân đứng không vững trên mặt đất, hai tay run run đưa lên ngực khi thấy bóng dáng người phụ nữ tay cầm hoa Mai Quế, mặc chiếc áo màu vàng vừa đi về hướng phía Vĩ Thanh Sơn Trang vừa hát bài Nguyệt sương sau đó mất dần vào bóng tối.

    - M.. ma.. ma? Không.. không.. đây chắc chắn là con khùng Yên Vũ – Giọng nói nhỏ có chút run run.

    - Yên Vũ.. mày mau ra đây cho tao, Yên Vũ.. – Giọng run run kêu to.

    Cô đang nhìn về hướng bóng dáng đang biến mất kia giận dữ kêu tên Yên Vũ thì phía sau lưng cô có một bóng người tóc xã ngang mặc áo màu vàng đưa bàn tay đặt lên vai cô, giọng nhỏ nhẹ làm cho cô giật mình xém té ngã ra đất.

    - Bà chủ, bà kiếm con à – Yên Vũ nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngơ hỏi.

    - Ah.. ah.. - Cô nhắm mắt lại la to.

    - Yên Vũ.. là mày, không phải mày mới ở bên kia sao giờ mày lại.. - Cô lấp bấp hỏi, quay qua quay lại chỉ tới lui.

    - Con ở đây từ nãy giờ mà - Tay chỉ chỉ xuống đất.

    - Mày đứng đây định hù chết tao sao, mày.. hôm nay tao sẽ cho mày một trận.

    Cô giận dữ khi nghe Yên Vũ nói vậy, tay cô nhéo vào vai Yên Vũ, rồi nắm chặt lấy cổ tay Yên Vũ định kéo vào trong nhà đánh một trận thì cô bỗng mắt mở to tròn miệng thì cứ hốt hoảng la to, rồi bỏ tay Yên Vũ chạy loạn vào trong nhà khi nhìn thấy phía xa có một cái bóng tóc xã ngang mặt áo vàng, tay cầm nhành Mai Quế hát bài Nguyệt Sương bước ngang qua trước mắt cô.

    - Ma.. có ma.. có ma..

    Nghe tiếng kêu hoảng loạn của cô anh và Đình Đình bước ra từ phòng anh thì cô chạy từ dưới lầu lên tay bịt mặt va vào người anh cô càng la lớn hơn té ngã xuống đất khóc, anh nhíu mày trầm giọng.

    - Dương Ân có chuyện gì?

    - Có ma.. có ma – nghe giọng anh cô ngẩng mặt nhìn anh tay chỉ về phía vườn giọng run sợ lấp bấp.

    - Ma sao? – Anh càng nhíu mày nhìn cô.

    - C.. có tới h.. hai Yên Vũ đang hát trong vườn.. tr.. trong lúc em đang đứng cùng Yên Vũ, th.. thì có bóng một người mặt áo vàng hát "Rằng nàng là nguyệt.." bước đi về hướng sơn trang kia – Giọng kể run run, hấp tấp.

    - Vĩ Thanh.. – Anh ngẩng mặt lên nhíu mày té ngã vào tường chân đứng không vững trên sàn.

    Nghe anh gọi tên Vĩ Thanh cô càng hoảng sợ bỏ chạy vào trong phòng đóng kín cửa lại, còn Đình Đình khi nghe cô kể vẻ mặt hốt hoảng chạy vội vàng xuống vườn tìm kiếm nhưng không thấy được gì cả, em vẻ mặt tuyệt vọng bước lên phòng, ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ hướng về căn nhà ở sơn trang kia mà mong ngóng hình bóng mẹ của em, đợi mãi đến khi em chìm vào giấc ngủ. Còn anh ở trong phòng của mình cứ trầm ngâm suốt đêm không ngủ. Tại khu vườn kia, Tư Nhã đã đi về phòng khi trông thấy Âu Dương Ân hoảng loạn la hét bỏ chạy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  3. Chương 12: Nói dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ra, hai mắt của Dương Ân đen như gấu trúc vì cả đêm hôm qua mất ngủ, cô bước ra khỏi phòng với vẻ lừ đừ xuống lầu vội vàng đẩy cửa vào nhà bếp để kêu cô Châu làm thức ăn. Thì ngay lúc này, bên kia cánh cửa Đình Đình và Yên Vũ đang bê tô canh nóng bước ra đụng vào cô làm cho tô canh úp ngược lên tay của hai người họ rơi xuống đất bể nát. Trên lầu Hạo Văn đang bước xuống thì nghe tiếng kêu nóng của Yên Vũ anh liền vội bước đến hỏi chuyện. Bên trong phòng Yên Vũ thì cứ xuýt xa thổi thổi vào tay còn Đình Đình vì sợ ba lo lắng nên em đã dùng một tay bịt chặt miệng mình la để không phát ra âm thanh lớn, tay bị phỏng thì cứ giũ giũ cho bớt nóng rát nét mặt thì cứ nhăn nhó. Khi em nghe tiếng anh hỏi thì em cứ nói là bản thân không có gì chỉ có Yên Vũ bị bỏng sau đó em liền vội kéo tay Yên Vũ đi lên lầu sức thuốc. Anh lo lắng nhíu mày hỏi Dương Ân xem Yên Vũ có nặng hay không thì cô rất thản nhiên đáp một câu sau đó liền bước lên lầu.

    - Trong nhà nuôi một đứa khùng thật phiền phức.

    - Người gây phiền phức trong nhà này chính là em – Anh giận dữ lớn tiếng.

    Nghe cô nói vậy anh giận dữ đáp lại, sau đó nói với cô Châu xem Yên Vũ thế nào rồi anh đi ra vườn trà cùng ông Lý.

    Buổi chiều tại trường học, sau khi tan học Tư Nhã trở về phòng thì thấy Đình Đình đứng trước phòng đợi cô về học, cô bước đến mở cửa mời em vào bên trong, cô giúp em gỡ nón và cặp xuống lấy tập vở ra học, nhưng em chống tay lên cằm vẻ mặt buồn buồn, trông thấy vậy tay cô véo nhẹ vào má em hỏi thăm.

    - Con sao vậy, không được vui hả, hay.. tối qua con không ngủ được.

    - Dạ đâu có, tối qua con có hơi ngủ trễ, vì.. vì.. vì tối qua là sinh nhật của con đó – Em nhìn vào cô, khuôn mặt từ buồn chuyển sang vui.

    - Sinh nhật.. thật à – Cô nhắc lại và hỏi trong vẻ nghi ngờ.

    Em em vui vẻ, háo hức kể cho cô nghe về chuyện em quên hôm qua là sinh nhật của mình đến khi em về nhà thì thấy bánh sinh cao 4 tầng, ba má chúc mừng và ăn sinh nhật cùng em còn tặng em một con búp bê rất xinh đẹp, cô nhìn em đi tới đi lui say sưa kể mà lòng cô có vẻ không vui nhưng vẫn phải gượng cười trò chuyện cùng em, đến khi nghe em kể đến má của em rất tốt với em, cô gượng cười sau đó kêu em quay lại bàn học bài, tay cô nắm lấy tay em thì hoảng hốt thấy nghe em la lên.

    - Ui da – Tay em giật lại.

    - Con làm gì vậy – Cô nắm lấy tay em mở tay áo lên thì thấy vết bỏng to đầy nước.

    - Đình Đình hãy nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, con mau nói cho cô biết tại sao lại như vậy – Nhíu mày vội vàng hỏi.

    - Đâu có, con đâu có bị gì, chỉ là con sơ ý té bị trầy thôi – Em giật tay lùi về phía sau.

    - Con đừng có gạt cô nữa được hay không – Cô tức giận lớn tiếng với em.

    - Đình Đình dấp té không bao giờ như vậy đâu – Cầm tay em lên nói.

    Cô hù em nếu em không nói sẽ dẫn em về gặp ba, em sợ ba lo nên em nắm lấy tay cô năn nỉ cô đừng về méc, cô nhẹ giọng gặng hỏi em thì em khóc lắc đầu nói cô đừng hỏi, thấy em không chịu nói cô tức giận nắm lấy tay em đưa về nhà nhưng em không chịu đi, cứ khóc rồi sau đó em kể chuyện buổi sáng xảy ra cho cô nghe nước mắt cô lưng tròng nhẹ giọng.

    - Đình Đình con phải nói thật cho cô nghe, má của con không thấy con bị thương hay sao?

    - Má con không thấy – Em cuối mặt.

    - Con bị phỏng nặng như vậy trong nhà không ai thấy hay sao?

    - Con.. con.. do con không nói cho ai biết – Em lấp bấp.

    Cô nghe em nói vậy mà đau lòng kiềm nén không cho nước mắt rơi, rồi lấy thuốc sức vào vết thương cho em nghẹn ngào nói.

    - Tại sao con lại nói dối với cô?

    - Cô ơi.. – Em thúc thít khẽ gọi.

    - Con nói cô nghe, có phải tất cả những chuyện hồi nãy là do con bịa đặt ra phải không, hôm qua thật sự không phải là ngày sinh nhật của con có phải không – Nước mắt cô tuông rơi, nghẹn ngào nói, trông thấy em gật đầu cô lại hỏi tiếp.

    - Tại sao con lại bịa đặt ra những chuyện này, tại sao vậy?

    - Tại con không muốn cô và các bạn biết mẹ của con không thương con, bởi vì cô biết con sợ cô sẽ nói cho ba con biết – Em ngập ngừng nói trong nước mắt.

    - Má của con có thường chửi con đánh con hay không.

    - Cô cũng biết má không phải mẹ ruột của con, cũng không thương con như mẹ con, hơn nữa ba con lại lạnh nhạt với má, nên má mới trút giận lên con để chọc tức ba, con hay ngăn má và không để ba biết, cô giúp con giữ bí mật này được không – Em vừa gật đầu, thút thít trả lời, nước mắt cứ rơi.

    - Đình Đình con hãy nghe cô nói, con đừng chọc tức má của con nữa, má muốn đánh con cho hả giận thì con hãy mau chạy trốn, chạy đến chỗ của cô ở nè, con hiểu chưa – Cô đặt tay lên vai em, nghẹn ngào dặn dò em.


    Em gật đầu đồng ý, cô ôm em vào lòng mà khóc giận dữ căn dặn đi căn dặn lại đừng để má em động tới em nữa ngay cả ngón tay em, rồi sau đó hai người cứ mãi ôm nhau khóc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  4. Chương 13: Gặp Yên Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì cô sợ Dương Ân sẽ lại làm Đình Đình bị thương nên cô đành liều một phen đến Bạch viên kiếm Hạo Văn nói về chuyện này. Cô bước vào sân nhà của anh cùng cô Châu, thì ở góc vườn Yên Vũ đang trong hoa miệng cứ kêu tên hoa tay cầm xẻng vỗ vỗ xuống đất thấy có người bước vào cô ngẩng mặt lên rùi cúi mặt xuống, sau đó ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn vào cô, cô cũng nhìn Yên Vũ, tay Yên Vũ chỉ vào cô xong rồi che mặt lại bỏ chạy vào trong, cô định chạy theo thì cô Châu nhắc nhở cô vào nhà.

    Vào trong nhà cô với anh trò chuyện được khoảng một chút thì Yên Vũ đứng phía sau cửa nhìn chăm chú vào cô, dùng hai tay đập vào cửa kính một cái làm cho anh và cô giật mình, anh kêu tên mà Yên Vũ cứ bỏ chạy mất tiêu. Thấy Yên Vũ cô nhắc đến chuyện Đình Đình hay kể về Yên Vũ cho cô nghe, anh và cô đang nói về chuyện Vĩ Thanh nhận Yên Vũ làm em gái thì đằng cửa sau Yên Vũ đẩy cửa nhè nhẹ bước vào sau lưng cô, cứ nghiêng nghiêng ngó ngó, tay thì cứ quắc quắc cô nghe hết câu chuyện, vì quá khờ khệt cô làm rớt cái xô trồng cây trên tay xuống đất làm cho Tư Nhã giật mình quay lại.

    - Yên Vũ.


    - Ơ.. ơ.. chị.. chị hai – Yên Vũ rặn từng chữ, chân cứ nhảy nhảy lên còn tay thì chỉ vào Tư Nhã.

    - Yên Vũ em gọi cổ là gì vậy – Anh nhíu mày giật mình vội thốt lên.

    - Chị.. chị.. chị hai.. i.. i.

    - Yên Vũ gọi chị là chị Phương nha, nhớ nha là chị Phương – Cô vội đứng dậy đi về phía Yên Vũ nắm lấy tay cô căn dặn nhỏ nhẹ.

    - Ơ.. chị.. hai.. – Tay Yên Vũ quơ quơ nhắc lại.

    - Chị.. Phương.. mà – Cô quay lại nhìn anh rồi quay sang nói từng chữ nhỏ nhẹ với Yên Vũ.

    Tay Yên Vũ chạm nhẹ vào mắt kính di chuyển xuống mái tóc đang búi gọn lên cao rùi nhăn mặt buồn buồn nhắc tên cô dặn. Dáng người anh lúc này đang ngồi xổm lên ngóng trong Yên Vũ nói rõ người phía trước mặt anh là ai nhưng khi nghe Yên Vũ gọi theo Tư Nhã thì vẻ mặt của anh lúc này từ hi vọng trở thành thất vọng rồi thở dài. Đằng này Yên Vũ cứ thúc thích khóc nói chị của cô đã bỏ đi mất, tay cô chỉ chỉ ra ngoài chân bước đến bệ thành cao cúi người ôm vào bệ thành gầm mặt khóc. Thấy Yên Vũ khóc cô không nỡ đi lại bên Yên Vũ đặt tay lên lưng giọng nhỏ nhẹ gọi tên Yên Vũ rồi nâng mặt Yên Vũ lên nhìn vào cô.

    - Hức.. hức.. chị.. hai – Thúc thít gọi cô.

    Tay cô nắm nhẹ cánh tay đang chùi nước mắt của Yên Vũ thì làm cho Yên Vũ hô đau, cô giật mình vén tay áo lên xem thì thấy vết phỏng xưng tô, cô liền hỏi anh và nhà anh mang thuốc ra giúp cô để cho cô giúp Yên Vũ sức thuốc, trong lúc sức thuốc anh đến gần nghe thấy cô nói chuyện mà nhíu mày sinh nghi.

    - Đau.. ơ.. ơ – Yên Vũ nhíu mày nói.

    - Yên Vũ ngoan nha, sức thuốc rồi, phù phù là hết à – Cô thổi vào tay Yên Vũ.

    - Hết đau rồi có phải hay không?

    - Phù.. h.. hết.. đau – Vẻ mặt con nít của Yên Vũ nhìn cô.

    - Đúng rồi phù phù là sẽ hết đau liền – Nói xong cô lén quay sang nhìn anh.

    Thấy anh đang nghe cô nói chuyện với Yên Vũ, cô liền kêu Yên Vũ về phòng nghỉ ngơi, khi Yên Vũ vừa bước đi anh thản nhiên hỏi cô để thỏa lòng nghi ngờ.

    - Cô Phương à, tôi không thể nào không phục bản lãnh của cô, Yên Vũ có bệnh sợ người là ghê lắm, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nghe lời người lạ như vậy.

    - Ngày xưa chỉ có một người có thể làm được – Anh trầm giọng.

    - Ông Bạch là tôi lợi dụng thời gian rảnh đến đây thăm ông không phải đến đây để tán dóc, ùm.. tôi đến đây bàn về chuyện con gái của ông – Cô sửng sốt lớn giọng nhấn mạnh.

    Sau đó nói cho anh nghe chuyện Đình Đình bị thương giống như Yên Vũ và nỗi lo sợ trong lòng của Đình Đình khi biết anh lo lắng, không những nói cho anh nghe mà cô còn trách anh không làm tròn trách nhiệm, anh nghe cô nói như vẻ mặt anh lo lắng nhăn nhó không ngờ con gái anh lại như vậy và bản thân anh quá bất lực. Khi nghe đến trên người Đình Đình còn rất nhiều vết thương khác do má em gây ra, anh càng đứng không vững trên sàn mà ngã xuống ghế.

    Thì đột nhiên trên lầu có một giọng then thét vang xuống.

    - Đài đọa à, cái tội nặng ghê hả? – Dương Ân tay chống lang cang nhìn thẳng vào cô.

    - Tại sao cô lại dám định tội cho người ta, cô có quyền hạn gì đến nhà chúng tôi mà chỉ trích chúng tôi chứ - Bước xuống lầu.

    - Em đến đây đúng lúc lắm – Anh đưa gậy bước sang hướng Dương Ân.

    - Nếu không nhờ cô Phương nói cho anh biết, thì anh không biết chút gì về chuyện sáng nay hai đứa nó bị phỏng, người mẹ như em một chữ cũng không nói gì cả, em còn cả gan đến đây nói sao – Giận dữ lớn giọng.

    Dương Ân đến trước mặt anh trách móc ngược lại anh và còn bảo Đình Đình và Yên Vũ tự bất cần không liên quan đến cô, nghe những lời cô nói với anh như vậy Tư Nhã cũng buộc lòng lên tiếng nói lý lẽ với Dương Ân nhưng Dương Ân không biết nhận lỗi mà còn quay sang trách móc tội Đình Đình và còn dùng những từ mạ phạm Tư Nhã.

    - Cô không có quyền hành gì ở đây để mà lên tiếng, tôi nói cho cô biết hai chữ "bà Bạch" kia nghe thì dễ nhưng làm thì khó lắm, nếu cô có hứng thú thì cứ vào làm thử đi.

    - Em đang nói gì vậy, em làm anh tức chết, em mau xin lỗi cô Phương cho anh ngay – Anh gõ cây gậy xuống sàn tức giận.

    - Ông Bạch những điều tôi muốn nói đã nói hết rồi, chào ông – Lấy túi xách bỏ đi ra ngoài.

    Tư Nhã tức giận bỏ đi, anh đuổi theo gọi tên cô tới cửa nhưng rồi mặt giận đỏ người quay vào trách móc Dương Ân, nói những lời khó nghe làm cho cô khóc uất ức và bỏ đi.

    - Bạch Hạo Văn, anh có biết chuỗi ngày này của em sống như thế nào không, mỗi lần em cố gắng leo lên nấc thang thì chính anh đã xô em xuống một cách tàn nhẫn, người đáng ghét nhất là anh đó.

    - Em chịu hết nổi rồi, em đi tìm mẹ anh để mẹ anh xử lý, để xem mẹ anh thông cảm cho anh hay là cho em đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  5. Chương 14: Nỗi sợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn biệt thự ngoại ô có một lão bà dáng ngồi ngay ngắn hướng mặt về tượng Quan Âm tay nắm chặt sâu chuỗi gỗ, miệng lẩm bẩm tụng kinh thì bên ngoài nghe thấy tiếng động bà liền lên tiếng.

    - Phu Sa mở cửa cho nó vào đi.

    - Má.. xin lỗi má.. con đã làm phiền má – Dương Ân bước đến trong thấy lão bà đang niệm phật thì cô cúi mặt ngập ngừng.

    - Phu Sa ra ngoài đi – Lão bà kêu người làm ra ngoài.

    - Dạ thưa bà.

    - Lại gây nhau với Hạo Văn nữa rồi phải không?

    Phu Sa là người làm lâu năm tại nhà họ Bạch và là người thân cận của lão bà.

    Không đợi cô lên tiếng thì lão bà cũng biết cô đến tìm lão về chuyện gì, rồi lão và cô cùng lên lầu nói chuyện, chưa bước đến được ghế ngồi thì cô không kiềm được con uất giận trong người liền nói.

    - Má xem ảnh như vậy có đáng ghét không, con ghét nhất là ảnh lấy tính tình của con làm đề tài tranh cãi.

    - Nếu thật sự con xấu tính như vậy, thì ngày xưa con làm sao mà làm y tá, và má cũng đâu nhận con làm con gái nuôi, ảnh càng không thể nào cưới con làm vợ được – Giận dữ nói.

    - Ảnh không tự hỏi bản thân ảnh xem, trong suốt 4 năm qua ảnh cứ lạnh lẽo với con, má là người hiểu con nhất, má hãy nghĩ xem ảnh như vậy thì có ngày con điên lên mất – Cô khóc đi lại bàn chống tay lên ôm mặt.

    - Má hiểu, nhưng má không thể làm gì được. Bởi vì nhịp cầu thông cảm nối giữa má và Hạo Văn đã đứt cách đây 10 năm trước.

    Nghe lão bà nói vậy cô không quan tâm đến nội tình của mình mà chạy đến ngồi bên chân lão khuyên lão đừng buồn, giải thích nói đỡ cho Hạo Văn để lão đừng hiểu lầm Hạo Văn không quan tâm đến lão, thấy lão đỡ phiền lòng thì cô liền gợi ý mời lão về ở chung với cô và Hạo Văn để mong muốn anh không còn lạnh nhạt với cô nữa nhưng lão bà sợ hãi vội vàng từ chối. Nhưng cô vẫn cố gắng thuyết phục lão một hồi thì trong thấy lão cứ đứng im lặng bước đến hành lang trầm giọng trả lời làm cô giật mình mở to mắt.

    - Con lầm rồi, Bạch viên đó không yên tĩnh chút nào. Nơi đó có ma.

    - Vĩ Thanh Sơn Trang mặc dù đã bị đốt đi nhưng lại không đốt chết được hồn ma của Liễu Vĩ Thanh. Nó đã theo chúng ta đến Bạch viên. Nó muốn đối phó má, nó muốn trả thù má, má hiểu rõ lắm – Giọng nói càng lúc nhanh và sợ hãi.

    - Lúc nó còn sống là một địch thủ lợi hại, lúc nó chết là một con quỷ dữ.

    - Dương Ân nó hận má như má hận nó vậy. Thật ra má đã thắng nó rồi con có biết không, má đã cứu Hạo Văn ra khỏi bàn tay của nó. Nhưng mà.. nó vẫn cao cơ hơn má. Cái chết của nó đã đánh bại má hoàn toàn, hồn ma của nó vẫn cứ lẩn quẩn khắp nơi ở đó, nó muốn làm cho má sống không được yên – Bắt lấy vai Dương Ân lớn giọng.

    - Hạo Văn là con của má, con là con dâu má yêu quý nhất, mà làm sao đành lòng lìa xa các con. Nhưng má không quay lại nơi đó đâu, con hãy cười má đi một người đàn bà từng không biết sợ điều gì nhưng khi Vĩ Thanh Sơn Trang bị thiêu rụi thì má sợ, thật sự rất sợ - Giọng nói mỗi lúc càng nhỏ.

    - Má.. má đừng nói vậy, đó chỉ.. là lời đồn đại nhưng thật ra.. chưa có ai từng nhìn thấy nó – Cô nhíu nhẹ chân mày khuyên.

    - Thật sự nơi đó có và đã có người nhìn thấy..

    - Người đó chính là má.. má thật sự đã nhìn thấy nó rồi.. Liễu Vĩ Thanh.

    Cô mở to mắt miệng há chữ o chân lùi bước về sau khi nghe lão bà kể về sự việc diễn ra cách đây 6 năm về trước, trong lúc lão đang ngủ trong phòng bỗng nghe thấy tiếng động lão bước ra thì thấy cành Mai Quế trước cửa phòng, nó được đặt trên đường đi ra khu vườn phía sau Bạch viên dẫn lối qua khu vườn hoa Vĩ Thanh Sơn Trang, lão cứ nghĩ đó là Yên Vũ nên kêu gọi khắp nơi rồi bỗng lão trông thấy dáng người mặc áo màu vàng tóc xõa ngang lướt qua dưới ánh trăng mờ mờ hướng về phía sơn trang dừng lại đọc câu "Kỹ nữ một đời ô quế thanh danh" sau đó bỏ đi, lão sợ hãi vội vàng bước đến hai bước lớn tiếng gọi nhưng sau đó lại gấp gáp phủ nhận.

    - Đứng lại, Vĩ Thanh.

    - Không đâu, tuy mày mặt áo của Vĩ Thanh nhưng mày không phải Vĩ Thanh đâu, mày là Yên Vũ là Yên Vũ có phải không.

    - Yên Vũ.

    Nghe lão gọi tên Yên Vũ cô bước đến bên ánh sáng mờ mờ của ánh trăng được chiếu rọi qua khe lá và cô quay người lại nhìn thẳng vào lão tiếng nói u ám, rùng rợn.

    - Lão bà.. tôi đến đây để thăm lão mà..

    Trông thấy khuôn mặt của Vĩ Thanh tuy mờ nhưng nghe thấy giọng của cô, lão bà hoảng hốt la lớn bỏ chạy nhưng chân lão cứ bị giữ chặt không thể chạy đi bởi vì cổ chân lão bị mắc vào những sợi dây leo nằm cạnh bồn hoa Mai Quế. Lão cố gắng gỡ ra và chạy vào trong nhà nhưng âm thanh rùng rợn cứ vang lên.

    - Kỹ nữ một đời.. ô quế thanh danh.. ô.. quế.. thanh.. danh..

    Dương Ân ngồi trên ghế nhíu mày nhìn lão bà trấn an nhưng lão bà ngồi trên ghế ánh mắt cứ nhìn chằm chằm ra ngoài hành lang khăng khăng khẳng định.

    - Má.. đó có thể là Yên Vũ thì sao?

    - Không.. Yên Vũ không biết đọc thơ, câu mà "Kỹ nữ một đời ô quế thanh danh" đối với má có ấn tượng rất sâu sắc.

    - Đó là câu thơ mà lúc sống Vĩ Thanh hay đọc nhất, nó thường đóng cửa phòng lại, một mình trong đó thở dài lặp đi lặp lại câu thơ này.

    - Dương Ân má cho con biết đó là Vĩ Thanh, là Liễu Vĩ Thanh – Lão nhấn mạnh.

    - Má! Con.. cho má biết.. khuya ngày hôm trước con cũng bị làm giật mình – Cô lo sợ tay đặt lên ngực.

    - Sao hả - Lão vội vàng.

    - Con.. con.. không.. không có gì hết má – Cô lắc đầu nhíu mày né tránh lão.

    - Chuyện hồn ma Vĩ Thanh là không có sai, chính Phu Sa cũng trông thấy nó cầm kéo đứng bên bồn hoa cắt từng cành từng cành hoa Mai Quế - Lão lại nhấn mạnh.

    - Má.. má đừng có nhát con nữa – Cô sợ hãi đứng dậy.

    - Không phải má hù con, má cũng sắp gần đứng xa trời nhưng ngày nào má con sống má cũng sẽ không quay về và đến gần bồn hoa của Vĩ Thanh, nơi đó không chỉ có hồn ma của Vĩ Thanh mà còn có..

    Tiếng lão càng lúc một nhỏ, ngập ngừng không nói tiếp, vội đứng dậy đi vào phòng đuổi cô về, Dương Ân thấy vậy cũng không hỏi nữa mà cũng quay về nhà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  6. Chương 15: Lời mời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau tại trường học, Tư Nhã tan làm và nhận được thư của Vũ Phàm gửi về, trên đường về phòng cô đọc bức thư với nội dung đề cập đến vấn đề anh sẽ đến gặp cô nếu cô không chịu làm rõ ràng mọi chuyện thì anh sẽ kéo cô trở về Mỹ để cưới hỏi đàng hoàng, đọc xong thư cô bước vội vào phòng tiến lại giường ngồi xuống khóc. Thì ngoài cửa Đình Đình gõ cửa kêu cô, nghe tiếng em thì liền lấy tay lau nước mắt bước ra mở cửa hỏi thăm về vết bỏng của em và sức thuốc còn cho em thuốc mang về sức cho Yên Vũ.

    Đình Đình lúc này cũng lấy trong cặp ra một phong bì đưa cho cô nói là của ba gửi, mở ra bên trong thấy tiền cô mỉm cười nắm lấy tay Đình Đình trả lại nhờ em mang về đưa cho anh. Đình Đình cứ lý do mãi với cô rồi mới chịu cầm mang về, đồng thời anh còn nhờ Đình Đình mời cô đến nhà ăn cơm trò chuyện cảm ơn. Khi nghe Đình Đình mời cô đến nhà tay cô chống lên trán gầm mặt xuống bàn thở dài, không nói không rằng làm cho Đình Đình hoảng sợ lo lắng hỏi thăm.

    - Cô ơi, có phải con làm cô giận rồi không?

    - Không phải đâu con à, không phải đâu, con.. con đâu có làm gì cho cô giận đâu, con chỉ.. làm cô đau lòng thôi. Con thật sự làm cho cô đau khổ lắm – Cô ôm em vào lòng mà khóc.

    - Thôi được, thôi được cô đừng khóc nữa nha, con sẽ về nói lại cho ba biết là cô không khỏe nên không đến được – Em đẩy ra lắc tay vội vàng nói.

    - Nên cô đừng khóc nữa nha, nếu mà cô khóc thì con cũng muốn khóc theo – Em míu khóc.

    Cô ngập ngừng nhìn em muốn nói nhưng lại không nói cứ ôm chầm lấy em vào lòng mà khóc. Đình Đình về nhà mang hai chuyện Hạo Văn nhờ không hoàn thành nói lại với anh. Và em còn kể chuyện em đứng bên ngoài nhìn thấy cô khóc trong phòng cho anh nghe, anh khẽ nhíu mày quay sang bảo em cứ về phòng nghỉ mọi chuyện cứ để anh lo.

    Sáng hôm sau, tại trường học anh đích thân đến gặp cô xin lỗi chuyện hôm trước và mời cô đến nhà dùng cơm cảm ơn và cô cũng lại từ chối. Dù cô không nói nhưng anh biết trong lòng cô đang vì chuyện Dương Ân mà không nhận lời nên anh đề cập đến tối ngày mai vợ anh không có ở nhà, nhằm mục đích làm cô yên tâm đến nhà dùng cơm với anh và Đình Đình. Nghe anh cứ mở lời năn nỉ, cô suy nghĩ cũng không gặp vấn đề gì bất tiện nên chịu gật đầu đồng ý.

    Khi tan làm cô cùng Đình Đình về nhà thì ông Lý ra mở cửa đón vào, thấy ông Lý cứ nhíu mày nhìn chằm chằm thì cô nhớ đến lời Đình Đình kể về ông Lý là người làm ở vườn trà rất lâu từ khi Hạo Văn không nhìn thấy đường, đi lại bất tiện, ông xin làm tài xế giúp anh. Khi nhớ ra vấn đề, ánh mắt của cô có vẻ sợ sệt quay nhìn hướng khác bước đi vội vào trong. Trong sân, Yên Vũ đang ngồi tỉa cây thì trông thấy cô bước vào, vẻ mặt ngẩn ngơ của Yên Vũ cứ nhìn cô, Đình Đình và ông Lý bước ngang qua. Cô đứng dậy chạy đến cứ hô lên gọi Tư Nhã là chị hai về làm Tư Nhã dừng bước rụt rè lén nhìn ông Lý, rồi cười nhẹ đi lại căn dặn Yên Vũ phải gọi cô là chị Phương. Nhưng cô không chịu gọi lắc đầu chạy vào vườn, Tư Nhã và Đình Đình cũng đi theo sau cô đến vườn hoa. Tư Nhã nhìn Yên Vũ trên tay ôm ra một đống hoa cứ kiếm tới kiếm lui.

    - Sao không có Mai Quế.. Mai Quế đâu rồi. Chị hai.. chị hai rất thích Mai Quế.. Yên Vũ trồng Mai Quế chờ chị về.. hơ.. hơ.. sao ở đây không có, không thấy Mai Quế..

    Tư Nhã trông thấy mà không nói nên lời, ông Lý đứng sau lưng Tư Nhã thấy Yên Vũ cứ làm loạn ông lớn tiếng la rầy đuổi cô vào trong nhà, cô bị rầy nhíu mày hoảng sợ ôm tất cả hoa bỏ chạy vào trong. Ở đây, ông Lý ngượng ngùng xin lỗi về chuyện Yên Vũ và mời Tư Nhã vào trong gặp Hạo Văn.

    Trong bữa cơm, nước mắt cô cứ ứa ra hoen mi không nói tiếng nào mà chăm chú nhìn Đình Đình gấp thịt, gỡ xương, lấy canh cho anh ăn. Sau khi ăn xong, anh kêu Đình Đình về phòng để anh nói chuyện với cô. Anh ra phòng khách bước đến ghế ngồi mời cô dùng trà, Tư Nhã đồng ý nâng ly dùng trà, cảm nhận được vị trà thanh mát cô mỉm cười nhìn anh bình luận chút ít về trà, anh trong thấy cô rành về trà anh mỉm cười.

    - Nhưng vẫn tiếc.. là cô chưa dùng loại trà Mai Quế Hương Tiết của nhà họ Bạch chúng tôi.
    Trước đây chúng tôi có sản xuất ra một loại trà dùng Mai Quế thay hoa Lài, nhưng có điều chúng tôi cách đây không lâu đã không còn sản xuất ra loại trà này nữa.

    Nghe anh nói cô nhớ đến lời của Yên Vũ ban nãy cứ loay hoay tìm hoa Mai Quế trong vườn cô thở nhẹ nhìn anh mỉm cười nhắc kéo hôm nay cô đến đây là để bàn chuyện của Đình Đình. Trông thấy cô quan tâm đến Đình Đình anh ngỏ ý mời cô đến nhà ở và giúp Đình Đình học thay cho tiền học phí. Nhưng cô từ chối không ở lại nhà mà chỉ bảo sẽ dạy thêm giờ cho Đình Đình. Anh không chịu cứ cố gắng thuyết phục làm cô cảm thấy khó hiểu nhíu mày nhìn anh, những lời anh nói cứ làm nước mắt cô tuôn rơi kèm với sự giận dữ mà bỏ chạy ra về.

    - Cô Phương à, chắc cô đã nghe về câu chuyện của tôi rồi phải không? – Anh vội chống gậy lại gần cô.

    - Đúng vậy – Giọng trầm xuống.

    - Vì chuyện ngày hôm đó cô đến kiếm tôi.. – Anh chưa kịp nói hết.

    - Tôi không muốn nhắc lại chuyện hôm đó – Cô giận dữ quát vào anh.

    - Chính vì lý do đó, nên ngày hôm nay tôi mới kiếm cô đến dạy cho con tôi. Tôi không phải chỉ kiếm một cô giáo riêng cho Đình Đình mà còn kiếm một người thương yêu nó, chăm lo cho nó để nó được lớn lên vui vẻ mà sống – Anh nhíu mày lớn tiếng rồi từ từ nhỏ dần.

    - Ông Bạch điều kiện như vậy thì ông phải kiếm một người mẹ cho Đình Đình chứ, điều này ông phải hiểu rõ hơn ai hết - Cô giận dữ nói.

    - Tôi biết chứ, tôi không phải là một người cha tốt.. đối với con tôi.. đã lâu lắm rồi tôi đã không lo cho nó – Anh nghẹn ngào té xuống ghế nói.

    - Ông vừa mới biết thôi à, Đình Đình đã ở bên cạnh của ông đã 10 năm rồi, tôi gần gũi nó chỉ một tháng thôi, thì tôi đã biết nó không phải là một đứa bé tầm thường, dù nó có gặp bất kể chuyện gì nó cũng không để cho người ta biết, nhưng nó vẫn an nhiên vui vẻ ngồi vào lòng của ông nói với ông rằng "ba ơi.. con vui mừng lắm" – Cô nước mắt tuôn rơi nói trong sự giận dữ và nghẹn ngào.

    - Con gái của ông thật sự thương ông nhiều lắm. Nhưng còn ông, ngày hôm nay ông mới biết được phải kiếm một người chăm lo, săn sóc cho nó. Ông thật sự không phải là một người cha tốt – Ánh mắt căm giận quay mặt bỏ chạy, anh đuổi theo giữ chân cô lại nhưng không kịp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  7. Chương 16: Một ngày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Hạo Văn trong nhà đang cầm gậy bước ra thì vấp phải Yên Vũ đang ngồi thửng thờ dưới hành lang trông ra ngoài cổng làm anh vấp té.

    - Ah.. tiên sinh à.. tiên sinh à, ông có sao không, có sao không hả – Yên Vũ chạy lại đỡ anh.

    - Em ở ngoài này làm gì vậy hả - Anh nhíu mày.

    - Em đang chờ chị của em.. em biết chị của em sắp sửa về mà, em đang chờ chị của em về - Cô nói vội vội vàng vàng.

    - Em nói cái gì, chị nào của em đã về vậy – Anh nắm chặt cánh tay cô.

    - Á.. đau.. đau.. phù phù.. hơ.. hơ.. – Cô lấy tay về và thổi vào cánh tay nơi vị trí anh nắm.

    - Em đang chờ.. chờ chị Vĩ Thanh, Yên Vũ biết chị đi mất nhưng.. chị sẽ về. Hôm qua, Yên Vũ nhìn thấy chị Vĩ Thanh ở trong vườn bông hái hoa Mai Quế. Em thật sự đã thấy chị của em.. chị của em.. – Cô nhíu mày chậm chạp nói từng chữ, tay chỉ về hướng vườn bông.

    - Em thật sự đã thấy sao?

    - Ùm.. em thật sự đã thấy chị, chị của em hát, chị của em thở dài.. hazz.

    Yên Vũ đang kể, bên ngoài ông Lý chạy vào thông báo anh đã chuẩn bị xe xong và mời anh ra ngoài, Yên Vũ nghe anh muốn đi ra ngoài, cô vội chạy ra cổng mở cửa. Ở đây, anh kêu tên cô mà không thấy cô trả lời anh nhíu mày hỏi ông Lý, anh cùng ông Lý bước ra ngoài cổng gặp Yên Vũ thì từ xa cô lăn xăn chạy vào.

    - Tiên sinh.. đi.. đi.. mau đi làm đi. Yên Vũ đã mở cổng cho tiên sinh rồi.

    - Yên Vũ, em nói lại cho anh nghe, em thật sự đã nhìn thấy chị Vĩ Thanh của em - Anh nhíu mày trầm giọng.

    - Chị Vĩ Thanh.. chị Vĩ Thanh.. hức.. hức.. đã đi mất rồi.. chị không cần Yên Vũ nữa, chị đã đi mất tiêu rồi.. hức.. hức.. Yên Vũ đợi.. đợi.. mà chị không về.. hức.. hức.. - Cô nói không đầu không đuôi cứ míu khóc chạy đi mất.

    Câu trả lời của cô không rõ ràng làm anh nhăn nhó, khó chịu, anh gọi tên cô nhưng cô đã chạy đi mất, anh thở dài cùng ông Lý đi ra xe. Thấy anh cứ buồn bã ông Lý ấp úng kể anh nghe về mọi người trong thôn đều đồn bên trong ngôi nhà cổ có ma, anh nhíu mày bước ra xe đi đến xưởng trà.

    - Thật sao?

    - Dạ, cậu hai. Chuyện này trong thôn ai cũng biết, có người còn nghe thấy tiếng hát và tiếng thở dài phát ra từ bên trong ngôi nhà.

    * * *

    Buổi chiều, Tư Nhã cho Đình Đình làm bài tập trong phòng, còn cô chống tay lên cằm cứ mãi suy nghĩ chuyện gì đó. Đình Đình làm bài mà cứ lén nhìn, trong cô cứ ngồi thửng thờ rất khác với ngày thường hay vui vẻ trò chuyện, em dừng bút bắt chuyện. Đình Đình rất muốn Tư Nhã đến nhà em ở nên em nhắc đến chuyện hôm qua em không có về phòng mà lén ngồi trên cầu thang nghe hai người nói chuyện, khi nghe cô không đồng ý dọn đến ở, em buồn bã bỏ về phòng. Nét mặt em cứ buồn buồn, tự trách bản thân không giỏi, tự ti nghĩ cô ghét em làm Tư Nhã thương cảm ôm em vào lòng an ủi, thấy như kế hoạch em bắt lấy cơ hội.

    - Vậy cô dọn đến nhà con ở đi nha cô.

    - Ah.. cô không phải không muốn nhưng cô không quen thân với người nhà của con – Cô quay mặt bước hướng ra cửa phòng.

    - Không đâu trong nhà con chỉ có ông Lý và cô Châu, hai người họ không có chuyện gì sẽ không đến làm phiền cô đâu – Em chạy đến nắm tay.

    Cô nhớ đến ánh mắt của ông Lý ngày hôm qua nhìn cô, cô mỉm cười hỏi thêm về lý lịch của hai người họ em cũng kể hết cho cô nghe, sau đó cô lại hỏi thêm vài chuyện về những ai hay lui tới nhà Đình Đình.

    - Chỉ có cậu thôi – Em nghĩ một hồi mới nói.

    - Ah.. cô nhớ con còn nói có bà nội mà. Bà nội của con sẽ không bao giờ đến Bạch gia có phải không? – Cô mỉm cười hỏi vào vấn đề chính.

    - Dạ phải – Em gật đầu.

    - Như vậy thì bà Phu Sa và ông Chu có tới hay không?

    - Dạ không đâu, họ chăm sóc cho bà nội con, họ sẽ không đi đâu?

    Cô khẽ cười gật gật đầu quay mặt đi nhưng cô lại giật mình khi nghe Đình Đình nhắc đến Cao Á Kiêu hay đến nhà, rồi cô lại tỏ vẻ an tâm khi em bảo Á Kiêu chỉ đến vào những dịp em nghỉ học. Thấy cô không nói gì thêm em chạy đến nắm lấy tay cô năn nỉ cô đến nhà, cô gật đầu mỉm cười, đặt hai tay nâng má em lên nói.

    - Đình Đình tất cả là vì con, vì con.

    Cao Á Kiêu là bạn thân của Hạo Văn và Vĩ Thanh, người luôn sát cánh bên Vĩ Thanh khi cô buồn và luôn ở bên Hạo Văn giúp đỡ khi anh gặp khó khăn, anh rất yêu quý Đình Đình. Trước kia anh ở cùng thôn với Hạo Văn nhưng vì sự cố xảy ra 10 năm trước buộc anh phải di chuyển đến nơi khác làm việc và sinh sống.

    * * *

    Buổi tối, tại Vĩ Thanh Sơn Trang, Tư Nhã tay cầm cành hoa Mai Quế bước vào bên trong nhà đi qua từng góc của căn nhà mà nước mắt cứ rơi, trong lúc này Hạo Văn từ ngoài bước vào, anh vào tìm hồn ma Vĩ Thanh bởi vì ban sáng anh nghe ông Lý bảo đêm nào cô cũng xuất hiện. Khi cô bước đến cửa tiếng chó sủa khắp nơi, làm anh nghi ngờ lắng tai nghe thấy tiếng động của bước chân anh vội vàng kêu tên Vĩ Thanh nhưng cô không quay lại mà bỏ chạy vào một góc bóng tối quay ra nhìn anh, nhíu mày nghĩ thầm với bản thân "Không tôi không diễn vai này, Phương Tư Nhã cô không thể diễn vai một quỷ hồn nữa, chạy trốn mau, cô hãy chạy mau đi" sau đó cô lại chạy đi.

    Nghe tiếng bước chân bỏ chạy, anh lại vội vàng kêu tên Vĩ Thanh làm cô đứng lại, anh đưa gậy từ từ bước nhẹ đến giọng nói gấp gáp, chân bước đi càng lúc một nhanh nhưng anh lại vấp ngã ra khi vội vàng đi về hướng cô.

    - Anh đã nghe thấy tiếng em, anh nghe thấy một cách rất rõ ràng, em đã trở về rồi, em đã trở về rồi mà. Vĩ Thanh.. tại sao em lại tránh mặt anh chứ, anh biết em ở nơi này.

    Thấy anh ngã cô chạy lại định đỡ anh nhưng rồi lại quay chạy đi bởi vì cô sợ anh bắt được cô. Lúc này, anh vội chụp lấy cô nhưng chỉ bắt được vạt quần và rồi lại để cô chạy mất, anh gào thét kêu lấy tên Vĩ Thanh, khóc lóc nói ra những điều anh hối hận trong suốt 10 năm qua, trái tim anh đã bị đốt cháy, kể cả lý do tại sao anh không chịu phẫu thuật đôi mắt chỉ đơn giản là ngày hôm đó anh đã mù khi không tin cô và mong cô tha thứ hãy quay lại bên cạnh anh, anh đứng lên quơ quào khắp nơi hi vọng có thể chạm vào cô nhưng đều uổng công. Bên phía bức tường bên đây cô đứng nghe anh khóc lóc đau khổ, cô cũng ôm lấy ngực mình càng khóc không thành tiếng, tim cô như tan nát tựa vào bức tường cứ nghe anh lớn tiếng gọi tên Vĩ Thanh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  8. Chương 17: Ngày đầu đến Bạch viên và bất ngờ phát hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba ngày sau, Tư Nhã đi xe cùng Đình Đình về nhà, bước xuống xe cô thẩn thờ buồn bã nhìn vào ngôi nhà trước mặt thầm nghĩ "Phương Tư Nhã, khi cô bước vào nhà họ Bạch cô có tưởng được tương lai sẽ như thế nào không. Vào trong một gia đình phức tạp như vậy, cô sẽ không bao giờ ra khỏi được đâu". Sau đó, cô lắc đầu thở dài một cách nặng nề, phía sau Đình Đình chạy tới nắm tay vui vẻ kéo cô vào nhà thông báo cho Hạo Văn biết cô đã đến, rồi nhanh chân đưa cô lên phòng của cô, căn phòng được Hạo Văn trang trí bằng một màu vàng nhã nhặn tất cả đồ dùng cũng màu vàng. Vừa bước vào phòng trong lòng cô có chút gì đó ưu tư đảo hết một vòng nhìn xung quanh, rồi thở dài lấy lại tinh thần nhìn sang Đình Đình vui vẻ ngỏ ý muốn đến xem phòng em. Chưa kịp mang đồ vào phòng, thì cô và Đình Đình đã chạy đến phòng của Đình Đình, bước vào trong ánh mắt cô vui mừng nhìn xung quanh chân bước đến bên giường em mỉm cười ngọt ngào khen ngợi căn phòng làm cho Đình Đình thẹn thùng.

    Cô nắm lấy tay em vui vẻ nhắc đến chuyện em từng kể là mỗi lần sinh nhật má em đều tặng búp bê cho em và cô muốn xem chúng. Nghe cô muốn xem những con búp bê của em thì em lúng túng vẻ mặt buồn buồn lùi về sau suy nghĩ, rồi từ từ mới mở tủ lấy ra một con búp bê mặt mày xấu xí, đầu tóc rối bù, quần áo nhem nhúa đưa cô xem, cô cầm lấy búp bê nhìn em nhíu mày hỏi.

    - Búp bê của con đây hả, không phải con nói má con tặng cho con rất nhiều búp bê sao?

    - Con chỉ có một con búp bê này thôi, con nhặt búp bê này ở đầu sau nhà của con đó, các tên con đặt cho búp bê đều là đặt cho em xấu xí này – Em lắc đầu, buồn buồn nói.

    Nghe em kể cô không kiềm được cảm xúc trong lòng mà ôm chầm lấy em mà khóc và cứ nghẹn ngào gọi lấy tên em. Đình Đình không biết cô bị gì vẻ mặt ngây thơ hỏi thăm nhưng cô không nói gì chỉ buông em ra đứng lên lén chùi nước mắt quay mặt bước về hướng cửa sổ, em không biết bản thân đã làm gì mà cô như vậy em đến nắm lấy tay cô cất tiếng hỏi. Sợ em lo lắng cô quay người nhìn em mỉm cười lảng chuyện hứa sẽ chỉ em may đồ cho búp bê mặc, câu nói của cô làm em vui mừng nhấn mạnh hỏi lại xem bản thân có đang mơ không, trông thấy cô gật đầu em cười tươi ôm lấy búp bê vào người nói chuyện với nó.

    Sau đó, hai người trở về phòng sắp xếp đồ, bên ngoài Yên Vũ bước từ dưới lầu đến trước cửa phòng cô cứ lén lút nhìn vào trong. Đình Đình thấy Yên Vũ đứng lấp ló bên ngoài em chạy ra rủ cô vào phụ giúp Tư Nhã thu xếp quần áo nhưng cô không chịu vào cứ đứng lắc đầu nhíu mày. Trông thấy cô không chịu vào Tư Nhã bước ra khuyên nhủ nhỏ nhẹ dẫn cô vào thì cô mới dám bước vô. Bước vào trong phòng Yên Vũ cứ chỉ chỉ vào tranh, bàn, bình hoa của Tư Nhã mà hô đẹp, bên giường Đình Đình và Tư Nhã đang ngồi sắp xếp quần áo, cô cũng chạy đến phụ giúp treo vào tủ. Khi cô đang móc áo đột nhiên cô đánh rơi áo xuống đất quay người nhíu mày nhìn vào cái áo màu vàng trong va li của Tư Nhã khi nghe Tư Nhã nói.

    - Cô Phương ơi, hình như cô rất thích màu vàng phải không cô – Em nhìn vào những bộ quần áo của cô.

    - Ùm.. cô giao thích màu vàng thật đó – Tay nắm chặt vào vai Đình Đình mĩm cười.

    - Màu.. vàng.. – Yên Vũ nhíu mày nhìn vào quần áo của Tư Nhã.

    - Hơ.. hơ.. chị hai.. chị hai.. màu vàng.. màu vàng của chị hai, màu vàng của chị hai.

    Yên Vũ cầm lấy áo của cô ôm vào người nói từ từ rồi ôm chạy ra khỏi phòng cứ la lớn làm cho Đình Đình và cô không hiểu chuyện gì cũng theo ra ngoài, ngoài hành lang Yên Vũ cứ ôm cái áo núp vào góc tường vừa nói vừa khóc lóc thảm thương.

    - Chị hai rất thích màu vàng nhưng.. hức.. hức.. chị hai đã đi rồi, đã đi đến một nơi rất xa xôi, rất xa xôi.. hơ.. hơ.. chị không có về nữa.. hức.. hức.

    Đang thút thít thì đột nhiên cô dừng lại quay mặt lại nhìn vào Tư Nhã tay chỉ chỉ cười ngây ngô.

    - Nhưng chị.. hai.. chị hai đã về rồi có phải không?

    Trông thấy Yên Vũ như vậy càng làm cho Tư Nhã đau buồn không dám đối diện với em mà quay mặt vào tường lắc đầu thở dài. Đình Đình thấy vậy vội chạy đến chỗ Yên Vũ nhíu mày nhỏ nhẹ khiển trách rồi chạy đến bên Tư Nhã nắm tay an ủi cô và mong cô đừng buồn Yên Vũ, bởi Yên Vũ nói năng kỳ lạ như vậy là bởi trong nhà không ai nói chuyện với Yên Vũ ngoại trừ em và cũng không ai chơi hay cùng trò chuyện với Đình Đình ngoài Yên Vũ. Biết được lý do Tư Nhã nhìn vào hai đứa mà càng đau lòng, cô dẫn em đến bên Yên Vũ và ngồi xuống ôm hai đứa vào lòng nói.

    - Từ nay về sau hai đứa sẽ không bao giờ buồn nữa, tôi hứa với cả hai sẽ cố gắng hết lòng săn sóc, thương yêu và chăm lo cho cả hai.

    - Chị.. chị hai – Yên Vũ thì cứ thút thít gọi cô mãi.

    Bên dưới lầu Dương Ân trở về, Hạo Văn thông báo với cô chuyện hôm nay Tư Nhã dọn đến nhà làm khuôn mặt cô xám đen trong lòng không vui vẻ, trên lầu Đình Đình cũng dẫn Tư Nhã xuống giới thiệu với Dương Ân. Trông thấy Tư Nhã cô khẽ cười nhạt nhẽo nói vài lời khó nghe với Tư Nhã làm cho Hạo Văn khó chịu quát mắng, cô tức giận quay sang tranh cãi với anh. Nhìn hai người gây nhau Đình Đình vội chạy đến can ngăn nhưng Dương Ân không nghe còn đưa tay tát vào mặt em. Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Tư Nhã nhanh chóng thốt lời can ngăn hành vi của Dương Ân làm cho Hạo Văn biết được Dương Ân đang định hành hạ Đình Đình, anh nóng giận định la cô thì ngoài cửa em của Dương Ân là Âu Dương Tử trở về bước vào nhà kêu dọn cơm.

    Âu Dương Tử là em của Âu Dương Ân con nuôi của má Hạo Văn, anh làm việc trong xưởng trả dưới tay của Hạo Văn, anh rất thương Đình Đình và hiểu chuyện, nói năng rất nho nhã, phong cách lịch lãm có điều tính tình rất nóng nảy. Anh có mở một quán trà đạo trong thôn, ngày anh khai trương chính Tư Nhã là người đầu tiên bước vào trong khi không ai dám bước vào cứ đứng ngoài xì xầm to nhỏ việc anh với Hạo Văn cùng làm chung chỗ nhưng anh lại mở quán riêng. Nên anh rất có ấn tượng với cô, trong những ngày vừa qua, khi cô buồn đều đến dùng trà và trò chuyện với anh, hai người nói chuyện với nhau rất hợp và anh bắt đầu có chút tình cảm với cô, luôn quan tâm chăm sóc cho cô nhưng cô chỉ xem anh là bạn và cô cũng không biết anh là em của Dương Ân.

    Thấy Dương Tử về Hạo Văn giới thiệu Tư Nhã cho anh biết Tư Nhã là cô giáo riêng của Đình Đình và sẽ ở lại nhà. Nghe anh rể nói mắt anh mở to nhìn vào cô mỉm cười lại gần chào hỏi cô, anh cứ nhìn vào cô mà nói.

    - Cô Tư Nhã đây là bạn trà của em, chúng em biết nhau trong ngày em khai trương quán, cổ hay đến quán em thưởng thức trà và trò chuyện.

    Sự xuất hiện của anh làm cô quá bất ngờ, quá bối rối khi biết anh là em của Dương Ân và là cậu của Đình Đình, cô không kịp phản ứng chỉ đứng mở to mắt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh không nói năng gì, anh trông thấy cô đơ người anh không nói gì thêm chỉ nhìn cô nháy mắt cười. Dương Ân từ đằng sau bước đến.

    - À, thì ra người em hay kể là cô Phương đây, thật thú vị - Cô mỉm cười vỗ vai Dương Tử.

    Câu nói của Dương Ân càng làm cho Tư Nhã càng trở nên lúng túng, lo lắng, ánh mắt cô nhìn sang hướng khác không dám nhìn trực diện suy nghĩ không biết Dương Tử đã nói gì với Dương Ân. Hạo Văn nghe Dương Tử quen biết Tư Nhã anh chỉ cười nhẹ gật đầu nhưng khi anh nghe Dương Ân nói không đầu không đuôi càng làm anh tò mò muốn hỏi chuyện thì Đình Đình từ sau lưng chạy đến nắm tay Dương Tử nói chuyện Tư Nhã dọn đồ đến ở lại nhà và em dẫn anh vào dùng cơm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  9. Chương 18: Nghe lén

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn xong mọi người đều trở về phòng, trong phòng Hạo Văn đang ngồi trầm tư nhớ đến những lời Tư Nhã quan tâm đến Đình Đình, lời của Yên Vũ và đặc biệt là chuyện cô quen biết với Dương Tử và lời nói của Dương Ân.

    - Người đàn bà này thật làm mình tò mò, mình thật sự muốn biết khuôn mặt của người này.

    Còn trong phòng Tư Nhã thì cô cứ bồn chồn lo lắng đứng ngồi không yên đi đến tựa đầu vào cửa sổ nhớ đến những lời của Đình Đình, việc dọn vào nhà Bạch gia, chuyện gặp phải Dương Tử và biết anh là cậu của Đình Đình.

    - Tại sao tôi lại vào Bạch viên này, tại sao tôi lại để cho tôi rơi vào tình trạng rắc rối như vậy. Làm sao nói chuyện với Vũ Phàm đây, sau này tôi phải đương đầu với một hoàn cảnh thế nào đây.

    - Dù hoàn cảnh thế nào, tôi cũng phải tin tưởng và vượt qua. – Nhớ đến Đình Đình.

    Bên ngoài phòng cô, Dương Tử bước đến gõ cửa và mời cô đi tản bộ, cô mở cửa gật đầu đồng ý cùng anh xuống vườn tản bộ và trò chuyện.

    - Cô Phương à, cô làm tôi thật bất ngờ - Dương Tử khẽ cười nhìn cô.

    - Tôi cũng không ngờ anh lại là người nhà của Bạch gia – Cô cũng trầm giọng.

    - Ấy, cô lại trách oan tôi rồi, không phải tôi không muốn nói mà tại vì cô Phương đây không hỏi tôi cơ mà.. ha.. ha.. mà dù gì, giờ cô Phương cũng đã biết tôi là ai rồi nên đừng để bụng nữa nha – Anh nghiêng người nũng nịu nhìn cô. Cô nhíu mày không nói gì quay đi được vài bước, anh lại trầm giọng hỏi.

    - Tôi nghe được cô dọn đến đây ở là vì Đình Đình, nhưng không biết cô Phương là vì Đình Đình thật hay vì có tôi ở đây nhỉ. – Ánh mắt đâm chiêu như có tia điện phóng ra, cười vẻ nham hiểm.

    - Dương Tử, anh nghĩ sao? – Cô biết anh hay đùa với cô nên cô không tính toán với anh mà đáp lại rồi giả bẽn lẽn quay đi.

    - Thật sao, có thật không là vì tôi thật à.. nè.. nè.. Tư Nhã đừng đi đợi tôi với.

    Câu nói của Tư Nhã làm cho Dương Tử trở nên điêu đứng cười miết không ngừng, anh và cô tiếp tục đi tản bộ trong vườn. Phía trên lầu bên khung cửa sổ lúc này có bóng người tay nắm chặt gậy, mặt xám đen nhíu mày cứ hướng tai lắng nghe. Hai người họ đều không biết suốt cuộc trò chuyện của hai người luôn có một người đứng nghe.

    Ngoài vườn hoa Mai Quế có một bóng người mặc áo màu vàng tóc xõa ngang cắt ba cành hoa rồi mang đến trước cửa phòng Tư Nhã đặt hoa xuống sàn và đến trước cửa phòng Đình Đình cũng đặt một cành còn một cành cô giành riêng cho mình. Trong phòng, Dương Ân đang ngủ bỗng nghe tiếng động cô bước ra trong thấy dáng vẻ đó cô giật mình la lớn. Nhưng khi cô nhận ra giọng Yên Vũ thì cô biết đó chính là Yên Vũ, liền xuống dưới nhà bật sáng đèn bắt lấy tay Yên Vũ.

    - Là mày thật, chính mày đã giã làm hồn ma kia, hôm nay tao phải cho mày một trận – Vừa dứt lời cô đánh nhéo Yên Vũ khắp người.

    - Ah.. bà chủ.. đừng đánh, đừng đánh.

    Tiếng la của Yên Vũ làm mọi người giật mình, bên ngoài Tư Nhã và Dương Tử chạy vào, trên lầu Hạo Văn cũng bước xuống. Hạo Văn bảo cô dừng tay nhưng Dương Ân không những không chịu dừng tay mà còn bảo sẽ đem Yên Vũ vào viện tâm thần. Tư Nhã từ ngoài bước vào nghe cô nói mang Yên Vũ vào viện tâm thần cô nhíu mày chạy tới can ngăn cô dừng đánh, còn Dương Tử cũng chạy đến can Dương Ân. Tư Nhã nhìn sang Hạo Văn hỏi rõ chuyện thì biết được trước đây Dương Ân từng lén anh mà bỏ Yên Vũ vào trại tâm thần làm cho Yên Vũ hoảng sợ không chịu ăn không chịu uống suốt mấy ngày liền mém mất mạng nếu như anh không đến kịp lúc, giờ đây điều đó còn là nỗi ám ảnh với Yên Vũ. Nghe anh nói mà cô đau lòng thầm oán trách anh, cô quay sang nhìn Dương Ân khuyên nhủ hãy để Yên Vũ cho cô chỉ bảo hi vọng cô bớt giận đừng đánh Yên Vũ.

    Dương Ân cười lạnh nhạt không quan tâm lời cô, tay đẩy Dương Tử ngã sang một bên, đi đến bắt lấy Yên Vũ đang núp sau lưng Tư Nhã mà đánh. Cả bốn người như mèo vờn chuột còn Hạo Văn thì cứ lớn tiếng kêu dừng tay nhưng không hiệu quả. Trên lầu tiếng ồn của mọi người làm Đình Đình tỉnh giấc em bước ra thấy cành hoa Mai Quế trước cửa, em nhặt lên và chạy xuống lầu ôm lấy chân Dương Ân ngăn đừng đánh Yên Vũ. Nhưng cô không nghe còn quay sang trách mắng Đình Đình và giơ tay lên cao muốn đánh luôn cả Đình Đình. Tư Nhã thấy cô muốn đánh Đình Đình liền chạy ra chắn ngang trước mặt không cho cô đụng đến Đình Đình. Hạo Văn nghe được cô muốn đánh Đình Đình, anh giận dữ quát nạt làm cô giật mình dừng tay. Dương Tử thấy vậy liền đến ôm Dương Ân lôi về phòng và nhờ Tư Nhã mang hai đứa nhỏ về phòng. Sau đó, anh đưa Dương Ân về phòng, Hạo Văn cũng trở về phòng ở dưới lầu chỉ còn cô và Đình Đình, Yên Vũ trò chuyện cùng nhau.

    - Cô Phương ơi, cô đừng để cho má con đuổi Yên Vũ đi nha – Đình Đình đến nắm tay cô Tư Nhã lo sợ.

    - Không đâu, không đâu – Cô xoa đầu Đình Đình.

    - Một cái cho chị hai, một cái cho Đình Đình còn một cái cho Yên Vũ.. hức.. hức.. một cái cho Yên Vũ, bông.. bông.. bông đã hư hết rồi, hư hết rồi.. hức.. hức – Yên Vũ khóc ôm lấy những cánh hoa đã bị Dương Ân đánh nát.

    - Yên Vũ.. - Cô đến ngồi cạnh dịu dàng kêu tên.

    - Chị hai.. Yên Vũ không muốn đi, không muốn đi đâu, Yên Vũ biết trồng hoa, biết làm việc.. – vừa thút thít nói vừa lắc đầu.

    - Được, được – Cô ôm Yên Vũ vào lòng.

    - Đình Đình.. – Cô choàng tay qua ôm cả Đình Đình.

    - Tôi sẽ ở lại, sẽ ở lại, tôi sẽ không để cho họ làm khó hai đứa đâu. Tôi đã tới rồi, số mạng tôi đã sắp đặt tôi ở nơi này thì tôi sẽ ở mãi bên cạnh các người. Chịu cực chịu khổ cũng không sao đâu.

    Trên lầu Hạo Văn chưa về phòng mà đứng lén nghe cô và Yên Vũ nói chuyện anh nhíu mày nghĩ "Rốt cuộc cô muốn gì đây, cô là ai, Phương Tư Nhã". Trên lầu hai, Dương Tử cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người anh càng quý cô hơn nhưng anh lại nghĩ "Rốt cuộc cô đang làm gì vậy, Tư Nhã".
     
    Nganha93, Sua87264, Bụi4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2020
  10. Chương 19: Lầm tưởng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Tư Nhã tay cầm cành hoa Mai Quế bước từ khu vườn hoa Vĩ Thanh về Bạch viên, bước vào sân vườn cô bắt gặp Hạo Văn đang đứng trước cửa đi tới đi lui vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Cô cứ ngập ngừng bước chậm rãi đến chào anh.

    - Chào ông Bạch.

    - À.. cô Phương chào cô. Chuyện hôm qua thật xin lỗi cô, ngày đầu tiên cô dọn đến đây ngủ mà đã làm cho cô mất ngủ – Anh cười gật đầu, vội vàng nói.

    - Ah.. ông không cần phải xin lỗi tôi, khi tôi dọn đến nơi này đã chuẩn bị sẵn mặt tâm lý – Vẻ mặt không vui bỏ đi vào trong nhà.

    Anh đi theo sau cô vào trong, ngửi được mùi thơm bông Mai Quế trên tay của cô, anh bắt chuyện kể về Yên Vũ đã cất công trồng hoa Mai Quế trong vườn để chờ Vĩ Thanh trở về vì đây là loài hoa cô ấy thích nhất, anh đã từng giải thích cho Yên Vũ biết Vĩ Thanh sẽ không quay về nữa cô ấy đã chết, nhưng do Yên Vũ quá khờ không biết chết là như thế nào, nên cứ nghĩ Vĩ Thanh chỉ là bỏ đi đến một nơi xa. Tư Nhã nghe mà chỉ thở dài không nói gì, Hạo Văn có cảm nhận hình như cô cũng thích hoa Mai Quế nên anh nhầm lẫn gượng cười, ngỏ ý hỏi.

    - Tôi thấy cô cũng rất thích Mai Quế.

    - Ah.. tôi thích tất cả các loại hoa, thực tế thì tôi thích những món quà thật xinh đẹp, biển cả, bầu trời bởi khi ngắm nhìn chúng tôi cảm thấy con người thật nhỏ bé – Cô miễn cưỡng nói và đi đến cửa sổ, tay kéo rèm sang hai bên nhìn ra bên ngoài vườn hoa.

    - Hazz.. tôi quên cô là người từ bên Mỹ về, có nhiều lúc tôi có những cảm giác sai lầm, tôi tin cô cũng làm Yên Vũ sai lầm. Cô là một người hoàn toàn khác hẳn – Anh nhíu mày, thở dài ngồi xuống ghế.

    - Ông đang nói cái gì? – Cô quay lại nhìn anh, mở to mắt giật mình.

    - À.. tôi mong rằng cô thứ lỗi cho tôi nhiều lúc tôi cảm thấy cô rất giống vợ cũ của tôi, Liễu Vĩ Thanh.

    - Vậy à – Tay cô chống vào cửa sổ vẻ mặt ưu tư.

    - Đúng vậy, giọng của cô rất giống bả, cách nói chuyện của cô cũng rất giống bả, cô thương mến Yên Vũ cô bảo vệ Đình Đình tất cả đều rất giống bả.. ah.. xin lỗi cô Phương tôi nghĩ tôi không nên nhắc đến chuyện này.

    - Không sao, tôi không tin rằng trên đời này có người giống tôi như vậy – Cô chậm rãi bước đến ghế ngồi xuống.

    - Đúng, cô cũng có nhiều điểm hoàn toàn khác hẳn bả, bả thì ôn hòa như nước, luôn luôn nhẫn nại, cắn răng chịu đựng, bả hiền lành si tình, chịu cực chịu khổ, những người như bả đều hồng nhan mà bạc phận nên bả mới chết sớm như vậy – Anh đưa tay lên trán thở dài.

    Cô cũng gầm mặt thở dài, không nghe cô trả lời anh ngẩng mặt nhìn vào cô đổi chủ đề bàn về Đình Đình, anh thầm cảm ơn cô và cảm thấy bản thân thật an ủi vì có người quan tâm, săn sóc Đình Đình giúp anh. Trong suốt cuộc trò chuyện Tư Nhã cứ mãi chỉ trích anh không quan tâm, chăm lo cho Đình Đình bởi vì cô cảm nhận được Đình Đình là một đứa bé nghèo tình yêu thương, cứ nhắc đến Đình Đình là cô đều khó chịu với anh.

    - Đứa bé này tính tình rất giống mẹ của nó, dĩ nhiên tôi phải thông cảm cho nó, yêu thương nó nhưng mà nó thường làm cho tôi nghĩ đến quá khứ đau khổ này, nó cứ làm cho tôi nhớ Vĩ Thanh.

    - Tôi thật không thể hiểu, nếu như ông nhớ một người sâu sắc như vậy, Đình Đình lại là đứa con duy nhất của hai người. Thì ông phải cần thương mến nó nhiều hơn chứ - Cô nhíu mày lắc đầu không hiểu.

    - Chính vì tôi thương mến nó nên mới mời cô đến đây - Anh trầm giọng.

    - Nhưng.. nhưng tôi không thể đóng một người cha – Cô nhíu mày nhấn mạnh.

    - Tôi có thể hứa với cô tôi sẽ cố gắng làm một người cha tốt.. hazz.. có nhiều lúc tôi nghĩ chính Liễu Thanh đã đưa cô đến đây – Anh vội vàng hứa rồi lại buồn buồn thở dài.

    - Tôi mong cô thông cảm cho tôi thật sự quá nhớ Vĩ Thanh, mất đi cô ấy nó như một tổn thất trong lòng tôi không gì có thể bù lại được. Do tôi quá hồ đồ mà gây ra những lỗi làm không thể quay lại được, có nhiều lúc tôi mong cô ấy có thể quay trở lại, tôi sẽ đánh đổi mọi thứ để cứu lấy mạng sống của cô ấy nhưng tôi.. – Anh nghẹn ngào.

    - Ông Bạch mọi chuyện đã là quá khứ rồi – Cô nhỏ giọng bước đến cửa sổ.

    - Không.. không chuyện nó vẫn còn đó, mọi thứ vẫn diễn ra trong tâm trí của tôi, nó làm tôi rất đau khổ, rất hối hận, sống không bằng chết – Anh la lớn người anh khó chịu như muốn bùng nổ, anh đứng dậy quơ gậy khắp nơi.

    - Xin lỗi cô, tôi.. tôi không kiềm chế được sự bộc phát trong tôi. Anh bình tĩnh kiềm chế cảm xúc ngồi xuống ghế đưa tay lên trán nói.

    - Tôi nghĩ nhiều người thật hạnh phúc khi không biết đến tình yêu là gì, vì khi yêu đều đau khổ đến tận xương tủy, đau khổ đến tận tim óc – Anh cười nhạt nhẽo.

    Những gì anh nói và cách anh ứng xử làm cho cô thật sự khó chịu trong lòng, tim gan cô như đứt đoạn mỗi khi anh cứ nhắc đến chuyện của Vĩ Thanh, cô không nói gì chỉ chống tay lên trán ánh mắt u buồn thở dài. Bên bàn, tiếng chuông reo của điện thoại vang lên làm cho cả hai giật mình, cô bước đến giúp anh lấy điện thoại, anh nhấc máy lên nghe, người bên kia đầu dây chính là má anh. Bà gọi tìm anh bàn chuyện giữa anh và Dương Ân, anh khó chịu nhíu mày trả lời, vội vàng cúp máy, anh đứng dậy chào cô và đi đến nhà má anh. Trong phòng, cô nhìn anh bước đi mà lòng thở dài một tiếng nặng nề, chân đứng không vững bước đến bàn chống tay lên khuôn mặt khả ái của cô mà ủ rủ cứ như người mất hồn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...