Hoa chóng tàn, tình ngỡ bền lâu nhưng cuối cùng vẫn là li biệt Thiên Sơn tuyết vẫn rơi, chợt nhận ra còn nợ ai đó một tiếng cười Tháng 12 e ấp lệ khôn nguôi Ta vẽ dáng người trên nền tuyết trắng, thời gian có làm vơi bớt nỗi tương tư? Tàn nhẫn là tháng năm, bình yên nhất cũng là trong năm tháng Ngồi bên hiên cửa nhìn thời gian trôi Tâm lặng lẽ chẳng còn vui như thuở ấy Bình an như tuyết trắng rơi!
Nếu như không truy cầu, con người ta làm sao vươn tới được đỉnh cao? Thuận theo tự nhiên sẽ vĩnh viễn bị tự nhiên chi phối!