Có ánh nắng gửi về bao nỗi nhớ Có cơn mưa buông giọt nước mong chờ Trái tim côi đi về miền viễn xứ Tôi ngập ngừng Ôm giấy trắng tương tư Chuyện tình yêu Đâu dễ thốt thành lời Vì ai biết Chuyện đời hay thay đổi Nên... Dẫu trái tim Có trăm điều muốn nói Cũng lỡ đành Im ỉm ở trong môi... Em là em Tôi vẫn cứ là tôi Hai thế giới Hai cuộc đời xa vọng Em rực sáng Như bình minh ngập nắng Cho tôi âm thầm Ôm trọn mối tình câm.
HỌC Khi bé thơ học ăn, học nói Lớn chút rồi lại học cách bước đi Chữ vỡ lòng học ở tuổi thiếu nhi Khi niên thiếu ta học thì yêu ghét Dần khôn lớn học bài thơ, lượng giác Cos sin hàm đâu dễ thấm vào tim Tuổi đôi mươi dần học cách kiếm tiền Đem kiến thức đổi dần thành con số Lớn hơn nữa lại vòng về làm bố Học quản trò, học cả cách lo toang Đường nhân duyên sự nghiệp có thênh thang Một lần nữa, dựa nhiều vào học hỏi Khi về già, dù bàn chân có mỏi Vẫn học đi, học đứng, lại học ngồi Học cách buông hết thảy những sự đời Để nhẹ lòng tận hưởng phút thảnh thơi...
Một thân thủy tinh đỏ thẫm Lê bước u hoài lạc lẫm nhân gian Trách ai một kiếp bẽ bàng Để thân u quạnh lầm than kiếp người Một đời thân xác tả tơi Phồn hoa dẫu đẹp, phải nơi để về Chuyện tình yêu tựa pha lê Ngỡ lấp lánh, lại vụng về... vỡ tan...
Con đường có bao nhiêu ngã rẽ Em đã kí thác trái tim thời son trẻ cho một con đường tưởng duy nhất ...lại vòng quanh Em đã có một thời yêu dấu có anh Cũng từng bước qua con đường rất đẹp Nhưng ai biết thế gian này rất hẹp Cứ ngỡ thiên đường Nhưng lại hoá mong manh...
Nó trở về như những giấc mơ, Dẫu nguyên vẹn nhưng vẫn ngập ngừng tan vỡ Kí ức xưa đã không còn nữa Con đường mòn, cũng quên lãng dấu chân son Nó trở về trong ánh mắt héo hon Của ngơ ngẩn tiếng lòng đang rụng vỡ Ánh sáng lung linh bên cung đàn bỏ ngỏ Cũng nhạt nhoà như giấc mộng bơ vơ Nó trở về sau một thoáng mộng mơ Bỗng nhận ra thế giới này không hề nhỏ Người bước đi và hồn ta tan vỡ Để giọt sầu vương đọng cả trong mơ
Hoa phượng hồng Không ép thành cánh bướm Đoá tương tư Anh hái tặng cho nàng Chiều tan lớp Mưa buồn giăng thương nhớ Cho kẻ khờ Lặng lẽ đứng làm thơ... Lá thư tình Ngày xưa anh viết vội Chút ngại ngùng Thương nhớ để trên môi Em không nhận Khiến lòng anh bối rối Mối tình đầu Đâu dễ để phai phôi... __________ Rồi người đi Chưa kịp nói một lời Bao kỉ niệm Trôi nghiêng về hai lối Em xa rồi Chỉ mình anh đứng đợi Trống tan trường Và phượng khóc...đơn côi!...
Em cũng chỉ là một chiếc lá đơn côi Mùa thu đến, rụng rơi trên nhánh cỏ Lá theo gió, niềm vui về rất nhỏ Mà nỗi buồn biết thấu tỏ cùng ai. Em cũng chỉ là một thoáng gió heo may Mang se lạnh phủ đầy trên phố nhỏ Gửi thương nhớ vào áng mây mờ tỏ Để bên đời, thu lạ bước thu lơ Em chỉ là một thoáng nhớ bâng quơ Của tháng năm áo trắng dài kỉ niệm Nên mong người đừng mang nhiều lưu luyến Để đêm về mượn chén sầu tìm quên...
TÌNH YÊU VÀ XE BUÝT Như hành trình của những chuyến xe buýt, Em dừng lại và chờ trông đến lượt. Nơi trạm nhỏ có bao người cất bước, Xe đầy rồi, anh lại lướt qua nhanh... Những chuyến xe như thể chuyện tình anh. Khi đông khách, khi thì hơi vắng vẻ. Yêu anh đó... em chỉ thấy trái tim mình đơn lẻ. Vì lúc nào cũng phải sẵn sàng nhường chỗ, ...hoặc xuống xe. Đối với đời, em cũng chỉ là cô bé, Nên thôi nhé, chuyến xe này, em không dám rẽ Vì em thấy trái tim mình chưa đủ mạnh mẽ ...để thứ tha cho tất cả lỗi lầm... ________ Thôi thì lỡ hẹn trăm năm Thôi thì quên kiếp tơ tằm từ đây Anh là gió, em là mây Bão giông đến vội, mây trời tách đôi Dại khờ chỉ một lần thôi, Thế gian vật đổi sao dời biết đâu. Làm sao biết được mai sau? Thôi thì dừng lại, quên nhau kiếp này.
Ai thương cà phê đắng Tôi lại thích vị chanh Chua chua và mát lạnh Như tuổi mình xuân xanh Thêm một chút ương ngạnh Thêm một chút ngây thơ Hoà thêm chút nỗi nhớ Và thế là...mộng mơ Nước chanh và tuổi trẻ Vị thấm nồng đôi môi Dẫu một thời nông nỗi Vẫn lưu hoài trong tôi..
Hôm nay là thứ mấy? Sao anh chẳng đến đây? Để em buồn biết mấy! Như hương vị mì cay... Tình đầu và tình cuối Ai biết được đầu đuôi Dù bây giờ mình cưới Sau đó có ngày vui? Bao nhiêu lời cay đắng Em muốn gửi đến anh Nhưng nhìn anh giải nắng Em lại thầm thương anh - Thôi thì không trách nữa Vẫn cứ như ngày xưa Tô mỳ cay, ly sữa Em hết giận hờn chưa?