Mùa thu nay nắng hanh nhuộm màu lá Nỗi buồn trên giấy hay hờn lặng trong tim Mùa thu nay tiếng yêu chừng khép lại Màu mắt nâu vội vã hướng ai tìm?
Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi mong em đừng chỉ đứng đó với nụ cười có hình tháp Eiffel. Hãy nói yêu tôi, và hãy đáp lại tôi bằng những ngọt ngào nơi trang viên lãng mạn. ...Tôi không thể trao cho em một đoá hoa hồng, nhưng thay vào đó, sẽ là một nhành oải hương. _ Parce que je t'aime plus que les plus belles choses du monde...
Đến một ngày nào đó, mưa sẽ ngừng rơi trên những mảnh bi thương vụn vỡ nơi khoé mắt. Đến một ngày nào đó, ánh nắng sẽ ươm mầm nơi trái tim mong manh nhịp đập, mang cho em một chút hơi ấm của sự sống còn tồn tại. Đến một ngày nào đó, em sẽ lại trở về là nàng thiếu nữ hồn nhiên, vô tư mà đùa nghịch cùng tôi trên thảo nguyên xanh khi ánh dương sắp tàn... Rồi ngày ấy sẽ nhanh đến thôi mà, đúng không?
Em nhìn thấy được những gì trong đôi mắt của kẻ tình si? Đó có phải là màu nắng rạng của những mảng hoàng hôn vụn vỡ nơi phía xa chân trời. Đó có phải là chiếc lá cuối thu lao xao rơi đầy trên con phố nhỏ, trên những trang văn viết vội...Vướng luyến ưu tư, mang bao thương nhớ! Hay, đó chỉ đơn giản là hình bóng của một cô gái mà hắn luôn ngày đêm tương tư khắc khoải, nhưng vẫn mãi mãi cách xa?
Nếu có thể biến bản thân trở thành loài rùa, tôi nhất định sẽ học cách thu người, ẩn nấp sau lớp mai cứng cáp của mình để lẩn tránh cái gọi là hiện thực đau đớn kia... Có như thế, tôi mới không còn phải buồn nữa...
Sau đó sẽ buồn vì chỉ có một mình. Đời này có nhiều cái buồn ngộ lắm. Cho nên đời mà không buồn thì chả phải cuộc đời đâu.
Thu góp vào hồn tôi những nỗi niềm của một thời quá vãng. Thu góp vào đời tôi những thanh âm vụn vỡ của một mối tình sầu...
mình thì ko nghĩ vậy minh cho là bới sự giáo dục cũng phần và đó là tính cách trời sinh, như bạn vậy ko lẽ bạn từng chịu bi thương