1 người đang xem

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,202 ❤︎ Bài viết: 4163 Tìm chủ đề
12948 1,149
Này anh ơi, đã hiểu hết em chưa?

Em chẳng phải một người ưa nói thật

Những gì em nói, toàn là nói dối tất

Chẳng mấy khi là nói thật đâu mà


Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười

Giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi

Giả vờ vui khi đang buồn đang tủi

Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi


Này anh ơi, đã hiểu hết em chưa

Ghen lồng lộn nhưng giả vờ không thiết

Nhớ cuồng điên nhưng quyết không thể hiện

Giận tím người, nhưng lại giả vô tư


Giả vờ cố chấp, giả vờ hư

Nhưng trong tâm đã từ lâu tha thứ

Giả vờ quên, trong khi luôn rất nhớ

Giả vờ hết yêu, trong lúc vẫn rất yêu


Em thật là một cô gái nói điêu

Khi luôn giấu những điều em vẫn nghĩ

Em thực sự là cô gái sân si

Hay bồn chồn và luôn luôn ghen tị


Này anh, chẳng hiểu em chút gì

Nếu có hiểu, hãy cứ giả vờ đi

Giả vờ biết là em luôn mạnh mẽ

Để em cứ phải, bẻ oặt thân em đi


Bẻ oặt thân đau, giấu trong lòng nỗi sầu

Để bất cứ đi đâu, cũng gật đầu: "Em mạnh"

Để cứ lâu lâu, lại ra vẻ đành hanh

Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ nhanh!


Gào

KIC3AR0.png


Bài thơ này là lời tự thú chân thành của một cô gái về những lớp vỏ giả vờ mà mình khoác lên trong tình yêu và trong cuộc sống. Từng câu chữ phơi bày một sự đối lập: bên ngoài mạnh mẽ, vô tư, thậm chí bướng bỉnh, nhưng sâu thẳm bên trong lại là yếu đuối, ghen tuông, nhớ nhung và yêu thương tha thiết. Cái "giả vờ" được lặp đi lặp lại như một điệp khúc, vừa như một lời tự trào, vừa như một tiếng kêu thầm, khiến người đọc cảm nhận rõ sự giằng xé giữa bản năng muốn che giấu và khát khao được thấu hiểu.

Nét đặc sắc của bài thơ nằm ở sự thật thà đến mức... không thật. Cô gái tự nhận mình "nói điêu", nhưng chính sự "nói điêu" ấy lại vạch trần một sự thật rất đời thường: phụ nữ nhiều khi không bộc lộ cảm xúc thật, vì sợ bị coi là yếu đuối, vì muốn giữ chút kiêu hãnh, hoặc vì mong người mình yêu tự cảm nhận. Sự đối lập này khiến nhân vật trữ tình hiện lên vừa đáng thương, vừa đáng yêu, vừa khiến người đọc phải mỉm cười, vừa thấy xót xa.

Đặc biệt, đoạn kết đưa ra một nghịch lý: cô gái muốn được hiểu, nhưng lại cũng muốn người đàn ông "giả vờ" như không biết. Bởi sự giả vờ ấy chính là khoảng không an toàn để cô có thể tiếp tục làm "mạnh mẽ", tiếp tục bướng bỉnh, nhưng vẫn yên tâm rằng có một bờ vai đang lặng lẽ chở che. Đó là một cách diễn đạt tinh tế về nhu cầu được yêu thương của con người: không phải luôn nói ra hết, mà là có một người đủ kiên nhẫn, đủ tinh tế để hiểu được những điều giấu sau nụ cười.

Nhìn rộng ra, bài thơ là bức tranh rất thật về tâm lý của nhiều cô gái trong tình yêu. Nó nhắc ta rằng đằng sau sự mạnh mẽ thường là những mảnh vỡ mong manh, đằng sau sự vô tư thường là những cơn sóng ngầm của trái tim. Và để đi cùng nhau lâu dài, điều quan trọng không phải là "hiểu hết" nhau, mà là sẵn sàng ở lại, lắng nghe và bao dung cho những lớp giả vờ ấy.


Xem thêm:

Tuyển tập thơ hay của Gào
 
Chỉnh sửa cuối:
1,431 ❤︎ Bài viết: 731 Tìm chủ đề
Trong thực tế đời sống, ta thấy hình ảnh cô gái trong bài thơ không hề xa lạ. Rất nhiều phụ nữ khi yêu thường chọn cách giấu đi những tổn thương, che đậy nỗi buồn bằng nụ cười, giả vờ dửng dưng khi thật ra tim mình nhói lên từng nhịp. Đó không phải là sự dối trá, mà là một cách phòng vệ để giữ lại sự kiêu hãnh và lòng tự trọng. Nhiều người đàn ông thường than phiền rằng "không hiểu nổi phụ nữ", nhưng thật ra, sự "khó hiểu" ấy cũng chính là điều khiến tình yêu thêm phần sâu sắc.

Một người con gái càng hay giả vờ mạnh mẽ thì trong lòng càng mong mỏi có ai đó nhìn thấu mình. Cái "giả vờ" không phải để lừa dối, mà để thử xem ai đủ tinh tế và kiên nhẫn ở lại bên cạnh. Bởi đôi khi, điều phụ nữ cần không phải những lời hứa hoa mỹ, mà chỉ là sự hiện diện âm thầm, là một bờ vai để họ có thể dựa vào khi mỏi mệt. Người đàn ông nếu thật sự yêu, sẽ không bỏ đi vì không hiểu, mà sẽ học cách chấp nhận và yêu cả những lớp giả vờ ấy.

Chính vì thế, bài thơ không chỉ là lời tự sự của một cô gái mà còn là tấm gương phản chiếu về tình yêu hiện đại. Tình yêu không phải là hiểu hết về nhau, mà là vẫn thương, vẫn ở lại, ngay cả khi có những điều không nói ra. Nó dạy ta một bài học giản dị mà sâu xa: Đôi khi, cách yêu thương lớn nhất là lặng lẽ "giả vờ" không biết, để người mình thương có thể tiếp tục là chính họ, trong cả mạnh mẽ lẫn yếu mềm.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back