Chuyện Bố Và Con Gái - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Admin, 29 Tháng mười một 2015.

  1. Admin Nothing to lose.. your love to win..

    Bài viết:
    4,112

    Chuyện Bố Và Con Gái


    3 tuổi, lần đầu con biết nhớ, con thấy con sâu:

    Con mếu: Bố ơi con gì trông kinh thế!

    Bố: Con gái bố to thế này mà đi sợ con sâu bé tí, con nhìn xem nó có làm hại gì con không?

    Bố giảng giải cho con biết con sâu là con gì, cả nhà thầm khen bố dạy con giỏi.

    4 tuổi, con đi về quê thăm ông bà, đường xa khói bụi con lại quấy khóc. Biết ông bà không thích nhõng nhẽo dễ phật lòng, trước khi đi..

    Bố bảo: Hôm nay con sẽ được gặp ba mẹ của bố, những người yêu thương bố như bố mẹ yêu con bây giờ. Ông bà già yếu, con đừng khóc lóc làm ông bà mệt..

    Con còn ngái ngủ, nước mắt lưng tròng như sương mai, chưa hiểu được ông bà là ai, nhưng cũng gật đầu ngoan ngoãn. Cả chặng đường bụi bặm khi trời còn chưa sáng, con không khóc tiếng nào.

    Mẹ mỉm cười phục bố dỗ trẻ con giỏi..

    6 tuổi, bố sắm cái máy nhắn tin, bảo con có gì cần thì cứ gọi cô tổng đài 130 mà nhắn cho bố. Thế là con suốt ngày nhón chân trò chuyện với cô tổng đài vô hình, nhờ cô nhắn bố về chơi với con gấp gấp. Bố nhiều lúc bực mình gắt lên: "Bố đang làm việc làm sao về với con được". Nhưng bận mấy thì bận, bố vẫn chịu khó gọi điện về giải thích.

    8 tuổi, cô giáo giao bài tập làm văn để con ở nhà làm. Bí đề lại còn lười biếng, con nhờ bố viết hộ. Hai bố con tí toáy viết viết vẽ vẽ, rồi bài văn của con được đọc lên trước toàn lớp vì sự ngộ nghĩnh của mình. Bố gãi đầu ái ngại: "Bây giờ bọn trẻ học khác quá, chả biết đâu mà lần!"

    10 tuổi, bố nhậu xỉn về giở thói dạy con nấu cơm nấu nước. Con hứng chí đáp lại những câu đùa sặc sụa hơi men của bố. Hai bố con đâu biết rằng mẹ đang giận sôi cả máu vì bố chẳng chăm lo nhà cửa. Nhưng dù bố có như thế nào, bố vẫn là bố của con..

    13 tuổi, bố xách túi ra khỏi nhà. Mẹ bảo con buồn thì cứ khóc. Con không khóc, vì bố vẫn là bố của con cơ mà. Bố đi thì bố sẽ trở lại, có đứt gãy thì chỉ là giữa mẹ với bố thôi..

    14 tuổi, con cần bố tìm tài liệu cho việc học. Con học khuya và sáng dậy trễ nhiều. Từ sớm bố đã đến đưa tài liệu sợ con không làm bài kịp. Chờ mãi chẳng thấy con dậy, bố đành đi về. Đã nhiều hơn số lần con biết nhớ, con tỉnh dậy bật khóc khi sách vở đây nhưng bố đã đi rồi.

    15 tuổi, con lơ ngơ để mất cái đồng hồ hiệu mẹ mua thưởng. Lại sợ mẹ mắng, con lại tìm đến bố. Con băn khoăn, bối rối, hoang mang tự trách bản thân mình. Bố không ngần ngại bỏ tiền mua cho con cái khác giống hệt để con "lo học không cần phải suy nghĩ".

    16 tuổi, con chia tay với bạn trai đầu đời. Con khóc lóc như mưa, con giấu mẹ vì sợ mẹ mắng. Con lại lẳng lặng đến ngồi khóc với bố. Con bảo bố là người đàn ông duy nhất của đời mình.

    Bố trầm ngâm: Con gái à, rồi cuộc đời con sẽ gặp thêm một thằng khốn nạn, một thằng khốn nạn nữa, rồi lại một thằng nữa, cho đến một lúc nào đó con sẽ gặp được người đàn ông chân chính sẽ yêu con suốt cuộc đời. Bây giờ con nên thấy may mắn vì mình đã gặp trước được một thằng.

    Con thôi sụt sùi, nhìn bố bằng ánh mắt lạ lẫm. Thế rồi, như hiểu ra được điều gì đó, con ngẩng lên hỏi bố: Bố à, vậy bố là người đàn ông chân chính của mẹ?

    Bố: Không con ạ, bố là một thằng khốn nạn..

    Những câu ấy, đến bây giờ con mới hiểu..

    17 tuổi, chưa gì con đã muốn tự lập. Con không muốn mẹ bảo bọc nữa. Con cãi nhau với mẹ, lại tìm đến bố. Con muốn ở với bố.. Không ngờ bố nổi giận ầm ầm, bố mắng con nông cạn, thiếu suy nghĩ, bố không muốn con ở với bố.. Con ngỡ ngàng, con không tin bố lại hành xử như thế. Con gào lên là con ghét bố..

    Con đâu biết rằng, bố không muốn con phải là người lo lắng cho ông bố bừa bãi cẩu thả. Bố không muốn mẹ phải ở một mình.. như bố..

    18 tuổi, con thi xong đại học. Con không gặp bố nhiều như trước kia. Con nhắn tin báo cho bố mình đậu hai trường. Bố nhắn tin lại:

    - Ừ bố cám ơn con!

    - Sao lại cám ơn con hả bố?

    - Vì một người như bố có một đứa con như con.

    19 tuổi, mẹ mới "thả" cho con chơi game online. Con rủ bố chơi chung như một cứu cánh. Mẹ mắng sao lại rủ bố vào trò vô bổ ấy, bố cười xòa hươ tay "miễn có gì làm chung với con gái là được rồi!". Thế là ông già 50 tuổi ngồi còm cọm mò từng phím bấm, nói sai hết cả địa danh trên game nhưng vẫn chịu khó "cày cuốc". Bố còn mang game đến tận lớp mình dạy, hỏi bọn sinh viên cách chơi như thế nào. Không để con phải nhõng nhẽo các anh "vô hình ảo" trên game, bố mở hầu bao tài trợ mọi hoạt động. Nghe con kể, đứa bạn nào cũng mắt tròn mắt dẹt, nước dãi chảy đấy áo mong được có ông bố như bố.

    Tuổi thơ con cái gì con cũng vòi vĩnh bố. Bố mẹ cãi nhau vì nhà còn khó nhưng bố cứ tiêu hoang. Một phần cái hoang phí đó là sắm sửa cho con không thiếu thứ gì. Mẹ bảo bố không được nuông chiều con đâm hư. Bố bảo đó là điều duy nhất bố làm được cho con. Dạy con đã có mẹ, bố còn làm được gì? Con yêu bố vì bố hay cưng nựng, vì bố chịu chơi như một người bạn trưởng thành. Nhưng con, con có bao giờ thực sự hiểu sao bố lại hành động như thế?

    20 tuổi, con tạm thành công so với cái tuổi của mình. Con huênh hoang, khoe mẽ. Con phát cáu với những tin nhắn rủ chơi game của bố. "Ông già mà vẫn chơi trò của trẻ con". Nhân vật game của con trống vắng, bố lại ra sức bù đắp vào để khi con chơi lại thấy mình không bị "thua chị kém em". Con không dám nói với bố mình đã chán trò trẻ con ấy, càng không dám làm tổn thương bố. Bố không dám nói ai về sở thích này của mình, tất cả cũng xuất phát từ việc muốn chơi với con gái. Có lẽ rằng, cái trò chơi "vô bổ" kia là sợi dây duy nhất níu giữ con với bố..

    21 tuổi, con tưởng tìm được người đàn ông chân chính của mình. Con gọi ngay anh ta là "người đàn ông của đời mình" sau nửa năm gặp gỡ. Rồi anh cũng chẳng chịu được tính đỏng đảnh của con, con quay lại với ông già tóc bạc chung thủy của mình..

    Rồi một hôm con chợt nhận ra, mình đã quen với việc không có bố bên cạnh. Con tưởng chuyện đó là bình thường, nhưng bây giờ bố chỉ có một mình, cô quạnh và buồn bã. Giá mà con quan tâm đến bố thêm một chút, giá mà con hiểu cái ý nghĩa sâu xa của từng hành động lặng thầm của bố.. Liệu bố có thể, chờ con thêm một chút để yêu thương?

    Mẹ trách bố tính tình nghệ sỹ không quan tâm đến gia đình. Người nghệ sỹ "ru với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây". Thế nhưng, cung đàn gió mây ấy rồi cũng đưa bố về với con, bởi bố con mình là một bộ đôi đặc biệt không bao giờ bị chia tách. Bố của con không phải là những ông bố kham khổ hay nghiêm khắc dạy con. Con không tìm thấy bố trong các quyển tiểu thuyết, trong những bài học đạo đức ở trường. Nhưng con biết hơn tất cả, bố hiện diện ở trong tim con một cách thật đặc biệt, vì bố đã chọn sống một cuộc đời khác với hầu hết mọi người. Bây giờ, con gái bố đã lớn lên, đã quên một phần và hiểu phần còn lại những câu nói của bố, để chỉ đúc kết lại thành thứ tình cảm gia đình thiêng liêng không hề giáo điều, áp đặt. Con đã mất cả cuộc đời để nhận ra điều đó. Nhưng con biết có một người đã ở đó, sẵn sàng yêu con và hi sinh cho con trước khi con được sinh ra trên đời này.

    Nguyễn Nhật Ánh
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2021
  2. Mrnghiah

    Bài viết:
    3
    Câu chuyện thật cảm động, cám ơn anh đã chia sẻ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...