Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,417 ❤︎ Bài viết: 3774 Tìm chủ đề
2259 6
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 22590 đ
Lạy Chúa, con có tội tình gì?

Mà ngoài kia nhân thế vui tưng bừng..

Còn riêng con ngồi khóc đau một mình?

Từng đêm đông.. con cô đơn lạnh lẽo..


Lạy Chúa có xót thương nhân loại?

Đừng cho con ôm hết bao u hoài..

Lòng cầu xin được phút giây yên bình..

Mùa Noel..

Con hẹn hò.. cô đơn..


Bài hát Giáng sinh và nỗi cô đơn mang một nỗi buồn rất khác – buồn sâu, buồn lặng và buồn đến mức chỉ còn biết đối thoại với Chúa. Không còn là nỗi cô đơn giữa phố đông người, bài hát đặt nhân vật trữ tình vào không gian tĩnh lặng của đêm Noel, nơi tiếng chuông nhà thờ vang lên nhưng lòng người vẫn không tìm thấy bình yên.

Cảm giác day dứt nhất của bài hát nằm ở câu hỏi rất người: "Người ta nói Chúa giáng trần... mà sao con thấy lòng mình vẫn chưa khi nào được bình yên?" Giáng sinh vốn là mùa của hy vọng và yêu thương, nhưng với nhân vật trong bài hát, đó lại là mùa của trống rỗng. Sự đối lập giữa niềm vui của "nhân thế vui tưng bừng" và hình ảnh một người "ngồi khóc đau một mình" khiến nỗi cô đơn trở nên sắc lạnh hơn cả mùa đông.

Hình ảnh ngồi bên hang đá, nước mắt rơi trong tiếng chuông đêm mang màu sắc rất chân thật. Đó không phải là lời than trách, mà là một lời cầu xin yếu ớt, mong được an ủi, mong có một phép màu nhỏ cho tâm hồn đang mệt mỏi. Nỗi cô đơn ở đây không chỉ đến từ tình yêu, mà còn là sự cô độc trong chính niềm tin, khi con người tự hỏi mình đã làm gì sai để phải gánh lấy quá nhiều u hoài.

Điều khiến bài hát chạm đến cảm xúc người nghe là sự thành thật. Không che giấu, không tô vẽ, chỉ là một trái tim mỏi mệt mong được yên bình trong một đêm Noel lạnh. Giáng sinh và nỗi cô đơn giống như lời tâm sự thầm thì của những người lặng lẽ trong mùa lễ hội – những người vẫn tin, vẫn cầu nguyện, nhưng trong lòng chỉ mong một điều rất giản đơn: được bình yên, dù chỉ trong khoảnh khắc.

Lời bài hát:

Đêm giáng sinh

Người ta nói Chúa giáng trần..

Mà sao con thấy lòng mình..

Vẫn chưa khi nào được bình yên?


Chuông đính đoong..

Chợt nước mắt con rơi thành dòng..

Ngồi bên hàng đá..

Con cầu xin phúc an sẽ nhiệm mầu..


Lạy Chúa con có tội tình gì?

Mà ngoài kia nhân thế vui tưng bừng..

Còn riêng con ngồi khóc đau một mình?

Từng đêm đông con cô đơn lạnh lẽo..

*vno 17*

Lạy Chúa có xót thương nhân loại?

Đừng cho con ôm hết bao u hoài..

Lòng cầu xin được phút giây yên bình..

Mùa Noel con hẹn hò cô đơn..


Singer: Tuấn Hưng
 
Last edited by a moderator:
5,114 ❤︎ Bài viết: 560 Tìm chủ đề

Giáng sinh và nỗi cô đơn​


Thành phố lên đèn từ sớm. Những chuỗi đèn nhấp nháy treo dọc con phố nhỏ, cây thông trước cửa tiệm bánh tỏa ra mùi thông ngai ngái, hòa lẫn với hương cà phê nóng và tiếng nhạc Noel quen thuộc. Người ta đi bên nhau, tay đan tay, cười nói rộn ràng. Còn tôi, bước chậm hơn mọi ngày.

Tôi dừng lại trước một ô cửa kính. Bên trong là một gia đình đang chọn bánh. Người mẹ cúi xuống chỉnh lại khăn cho con, người cha đứng sau khẽ đặt tay lên vai vợ. Ánh đèn vàng hắt ra ấm áp đến mức tôi bất giác quay mặt đi, sợ ánh sáng ấy soi rõ sự trống trải trong lòng mình.

Giáng sinh vốn không buồn. Chỉ là khi không có ai để chờ, không có tin nhắn nào đến, không có một cuộc hẹn nào được mong đợi, thì mọi thứ bỗng trở nên thừa thãi. Cây thông đẹp đến mấy cũng chỉ là vật trang trí. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, trong trẻo và xa xôi, như gọi về một nơi tôi không thuộc về.

55001770965_739a8006fd_o.jpg


Tôi về nhà sớm. Căn phòng nhỏ im lặng đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc. Tôi bật đèn, treo tạm một sợi đèn nhấp nháy lên cửa sổ. Ánh sáng xanh đỏ phản chiếu lên tường, chập chờn như những ký ức cũ. Có những Giáng sinh từng rất đông người, rất nhiều tiếng cười. Có những bàn tay từng nắm lấy, rồi buông ra lúc nào không hay.

Tôi pha một cốc trà nóng, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống phố. Tuyết không rơi, chỉ có gió lạnh luồn qua những con hẻm dài. Dưới kia, ai đó đang chạy vội để kịp một cuộc hẹn. Tôi chợt nhận ra, cô đơn không phải vì ở một mình, mà vì không có ai để kể cho nghe những điều rất nhỏ.

Gần nửa đêm, tôi nhận được một tin nhắn. Chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Giáng sinh an lành nhé." Không ký tên, không thêm gì. Tôi mỉm cười, lòng nhẹ đi một chút. Hóa ra giữa thành phố rộng lớn này, vẫn có một người nào đó nhớ đến tôi, dù rất mơ hồ.

Tôi tắt bớt đèn, giữ lại sợi đèn nhỏ nơi cửa sổ. Ngoài kia, chuông nhà thờ ngân lên lần cuối. Giáng sinh vẫn trôi qua như thế, mang theo cả niềm vui của người khác và nỗi cô đơn của riêng tôi. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không hoàn toàn biến mất giữa thế giới này.

Và thế là đủ, cho một đêm Giáng sinh.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back