Truyện Ngắn Yêu Một Người Đàn Ông Đang Khởi Nghiệp - Kẹo Đắng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kẹoo Đắngg, 30 Tháng năm 2019.

  1. Kẹoo Đắngg

    Bài viết:
    9
    Yêu Một Người Đàn Ông Đang Khởi Nghiệp

    Tác giả: Kẹo Đắng

    Thể loại: Ngôn tình, truyện ngắn

    * * *​

    Hôm nay là kỉ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau. Tôi rất kỳ vọng rằng anh sẽ nhớ và tuyệt nhiên tôi sẽ không nhắc gì với anh. Nửa ngày trôi qua anh không có biểu hiện gì lạ cả, vẫn bận rộn như thế, tin nhắn chúc buổi sáng đầy yêu thương của tôi cũng chưa được hồi âm. Tôi vẫn tin rằng anh đang bận chuẩn bị những điều đặc biệt nhất, ngọt ngào nhất cho tôi. Tối hôm đó tôi diện cho mình chiếc váy thật xinh, make up cũng tới cả tiếng. Tôi chuẩn bị trước để nếu anh tới bất ngờ thì anh sẽ không phải chờ lâu. Vì tôi đang rất háo hức và kỳ vọng..

    "Anh đây, anh đang bận gặp đối tác, chắc anh sẽ uống say chút, nay cuối tuần không đưa em đi chơi được rồi, ở nhà ngoan nhé. Mai anh bù trà sữa" - đó là tin nhắn của anh

    Tôi như mất hết tất cả năng lượng và tôi khóc, khóc đến nỗi ngủ luôn, sáng hôm sau dậy mặt mũi thì loang lổ, mắt sưng húp luôn. Tôi trấn an mình, make up lại và thay quần áo đi học.

    Tôi là sinh viên năm cuối, tôi và anh quen nhau qua mạng, tôi chủ động gửi lời mời kết bạn, nhưng anh là người chủ động tán tỉnh và gặp tôi. Mùa đông năm ấy, chúng tôi yêu nhau. Trong mắt tôi anh là một người đàn Ông chín chắn, hiền lành, tốt bụng nhưng không ga lăng và rất vô tâm. Anh hơn tôi 4 tuổi, và đang trên con đường tập trung vào phấn đấu sự nghiệp. Chính điều đó làm anh có ít thời gian dành cho tôi, càng ngày những buổi hẹn càng thưa thớt dần, một nụ hôn cũng vội chứ chẳng nói tới một nụ hôn kiểu pháp nồng cháy. Tôi từ một đứa con gái quen được yêu chiều, yếu đuối, thích được nhõng nhẽo giờ vì yêu anh mà thấy trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tôi luôn luôn phải tỏ ra là mình ổn để anh bớt lo lắng, tập trung vào sự nghiệp, luôn phải thông cảm cho cuộc sống bận rộn của anh bây giờ. Nếu như ngày trước chỉ cần anh làm điều gì phật lòng tôi, tôi sẽ chia tay anh ngay lập tức và anh cũng sẽ chạy theo dỗ dành. Còn bây giờ nếu tôi chia tay thì lí do chỉ là a quá vô tâm, tôi thì tủi thân, không được quan tâm, chia sẻ. Anh cũng sẽ chấp nhận chia tay, để tôi ra đi với một câu không bao giờ thay đổi rằng "Anh không muốn em chịu khổ, em hãy cứ rời xa anh để sống một cuộc sống vui vẻ hơn, sau này anh thành công rồi nhất định sẽ quay lại tìm em. Anh vẫn luôn yêu em"

    Như thế đấy, nhưng rồi cuối cùng tôi chọn cách ở lại bên anh. Cùng chia sẻ và giúp anh vượt qua thời gian khó khăn này. Khi nhớ anh tôi chủ động bắt xe tới chỗ anh, gặp anh một lát rồi về. Khi sợ anh ăn uống không đầy đủ, tôi nấu cơm mang tới cho anh.. Tôi không được nhõng nhẽo như bao đứa con gái khác nào là bắt người yêu mua đồ ăn tới tận phòng vào 12h đêm hoặc đòi mua cho cái này cái kia. Tôi cứ lặng thầm bên anh, yêu anh hết lòng như thế, anh cũng rất thương tôi, nhưng buộc tôi phải thông cảm cho anh vì tương lai của hai đứa anh không thể nào ngừng cô gắng. Anh luôn an ủi tôi ráng chờ thêm một vài thời gian nữa rồi sẽ ổn thôi. Anh không muốn sau này tôi phải khổ, con cái chúng tôi phải khổ

    Anh thậm chí không nhớ được ngày hai đứa bắt đầu yêu nhau nếu như tôi không hay nhắc lại. Anh không để ý gì tới chu kì kinh của tôi để nhắc nhở hay quan tâm gì tôi cả. Quen biết lâu như vậy anh vẫn chỉ nhớ được tôi thích uống trà sữa vị dâu, nhưng không nhớ là tôi chỉ thêm toping trân châu trắng, mà anh vẫn quên điều đó, vẫn hay mua mà có trân châu đen. Nhiều lúc rất là tủi thân nhưng tôi vẫn phải chịu đựng, thông cảm

    Khi công việc anh có sự cố anh rất hay bực lây sang tôi, nhiều khi cuộc đi chơi của hai đứa cũng thành ra cãi nhau chỉ vì vậy.

    Tối đến anh không làm việc thì sẽ là đi học cái này học cái nọ, gặp gỡ giao lưu với bạn bè hoặc những người đi trước để học hỏi kinh nghiệm, hoặc dành thời gian đi đá bóng với lũ bạn. Tất cả đều là những chuỗi ngày bận rộn. Nhiều khi tôi tự hỏi tôi đã ngu ngốc hi sinh vì tình yêu không có kết quả này hay đang bao dung, vị tha?

    Tôi biết rằng yêu một người đàn ông đang ở độ tuổi khởi nghiệp thì sẽ tủi thân, đau khổ thế nào, trong khi thanh xuân của phụ nữ thì lại quá ngắn. Tôi thật sự rất muốn bên người mình yêu từ khi tay trắng đến khi anh ấy thành đạt. Những rồi "khi bình yên người ta thường quên những lời thề trong giông bão". Tôi sợ cứ phải gồng mình mạnh mẽ, yêu thương, thấu hiểu và hi sinh cho anh thì sau này, người anh ấy chọn lại không phải là tôi. Tôi có nên tiếp tục tin tưởng, tiếp tục cố gắng vào tình yêu này không?
     
    shasha thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng năm 2019
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...