Tản Văn Yêu Chưa Phải Là Tất Cả - Nttv

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thúy Vy3107, 23 Tháng tư 2020.

  1. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Yêu Chưa Phải Là Tất Cả

    Tác giả: NTTV

    Thể loại: Tản văn, tình cảm

    * * *​


    Trong tình yêu tươi đẹp em dành cho anh lắm lúc có nỗi buồn. Trong lời anh nói có nhiều đều hạnh phúc, nhưng cũng chất chứa nhiều muộn phiền.. Tự biết là lừa dối vậy mà em vẫn đuổi theo, đuổi theo anh đến một ngày biết tất cả. Lúc đó liệu chúng ta còn có thể không anh?

    Ngày đó tôi và anh quen nhau qua facebook, anh nhắn tin và làm quen với tôi, anh bảo anh là sinh viên năm cuối trường Đại Học Oxford. Nghe qua anh là người thành đạt, gia đình có tiền của và là một anh sinh viên rất giỏi. Trái lại khi đó tôi chỉ là một cô gái 20 vừa vào Trường Mĩ Thuật, kết quả học tập bao năm nay lại kém cỏi, gia đình lại không khá giả. Duy nhất chỉ có lối sống nội tâm là chúng tôi khá tương đồng với nhau. Nhìn về mặt nào thì tôi cũng kém anh, thế là tự mình lại đâm ra ngưỡng mộ một người không quen. Dần tôi và anh chat và nói chuyện nhiều hơn, những câu chuyện phím và đôi khi tôi lại đỏ mặt ù tai với mấy câu tán tĩnh của anh. Những câu chuyện anh kể đến hàng giờ và kéo dài đến hàng đêm, nó cũng mang mác nhiều nỗi buồn. Nhưng tôi sẽ thấy rất trống trải nếu không được nghe anh kể, hay không được nhìn thấy cái chấm tròn màu xanh trên tên facebook của anh. Lạ thật chỉ là một cái chấm nhỏ lại khiến tôi chờ đợi và khó chịu đến vậy, chỉ là những dòng tin nhắn có thể thấy và đọc được từ mọi người, nhưng của anh lại khác lạ. Anh đem đến cho tôi cái cảm giác mang mác nhẹ nhàng của mua thu. Không tươi trẻ không quá oi bức khó chịu hay lạnh lẽo, những cảm giác anh mang lại khiến tôi cảm nhận được mình đang được yêu thương, trân trọng. Có anh tôi cảm nhận được những điều đẹp đẽ trong tình cảm. Nó cứ thấm dần vào trong tâm trí và một ngày tôi chợt nhận ra nó đã đi đến ngưỡng của của trái tim.

    Tôi nhận ra sự khác thường trong suy nghĩ và trong cách ứng xử tôi dành cho anh, những ngày anh ít lên face tôi lại thấy trống trải đến kì lạ. Nhưng rồi anh bảo anh yêu tôi, và tôi cũng ngốc nghếch chấp nhận yêu anh. Lúc ấy tôi chấp nhận yêu một người mà mình không biết rõ gì về gia đình, về nơi ở, tất cả tôi biết về anh chỉ là những lời kể. Những "thước phim" về cuộc đời qua lời kể của anh, tôi chỉ biết từ những điều anh nói. Nhưng tôi sẽ rất thiếu thốn khi không có anh, thế nên tôi đã chọn cách theo đuổi và tin anh tuyệt đối. Trong tình yêu của tôi và anh, chỉ có một nguyên lý: Xương rồng thì yêu sa mạc, còn chúng tôi thì yêu nhau, chỉ cần trải qua hết khó khăn chúng tôi sẽ hạnh phúc. Cách trở địa lí sẽ chẳng là gì!

    Chúng tôi yêu nhau qua một màn hình điện thoại và cách nhau đến nửa vòng trái đất. Những ngày bên anh gió trở lạnh, tôi lại muốn bay đến đấy nhưng cũng không thể. Tiền, thời gian? Mà liệu có thì địa chỉ ở đâu? Anh thậm chí chưa từng cho tôi một địa chỉ rõ ràng. Đôi khi tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy mặt anh cũng không thể. Anh nói anh có "chuyện khó nói", nói đỗ Đại Học rồi anh về tôi sẽ được gặp anh.. Tôi yêu anh chỉ qua giọng nói của anh, chỉ qua những điều ân cần mà anh dành cho tôi. Người ta thì nói yêu nhiều sẽ là người thua cuộc, nhưng bên anh tôi chưa bao giờ là người thua cuộc. Anh cho tôi tất cả những đều trái tim tôi cần, đó là lý do tôi yêu anh đến ngây dại. Yêu đến những câu nói dối hoang đường của anh, cả những lời giải thích dường như đã nhàm chán.

    Tôi ngốc thật!

    Tôi như thế, cứ bám lấy anh và chỉ cần câu nói anh yêu tôi là tôi đủ mủi lòng bỏ qua tất cả. Tôi cố gắng xây dựng và tự mình chống lại tất cả để yêu anh.. Tôi như vậy, yêu anh vô vọng, thậm chí là tuyệt vọng.. Suốt 3 năm yêu nhau cuối cùng cũng đến lúc tôi nhận ra giới hạn của bản thân. Thứ tôi cần chỉ là được ngắm anh, kể cả anh có nói dối có đem tôi ra làm trò đùa cũng được, nhưng thật sai lầm. Đằng sau nhưng điều anh nói, tất cả chỉ là lừa dối, suy cho cùng chỉ là hết yêu. Đến bây giờ tôi mới thật sự nhận ra yêu chưa phải là tất cả, chúng ta bỏ ra chưa chắc đã nhận lại đầy đủ như mình nghĩ. Yêu là thật, thương là thật, có thể tha thứ cũng là thật, nhưng không phải tất cả đều có thể bắt đầu lại. Dối mình, dối lòng thế đã đủ rồi, nếu ngày ấy anh chịu thành thật thì bây giờ mình đã không buông tay.. Hãy xem nhau là người xa lạ, chỉ là vô tình gặp, thì hãy vô tình lướt đi, tự mình yêu thì tự mình gánh chịu.

    Sâu thẳm trong trái tim là đều chưa ai hiểu được, kể cả nó chính là chúng ta. Nhưng đừng để trái tim lạc lối, vết thương sẽ được xoa dịu bởi thời gian. Nhưng sẽ còn lại đó mãi một vết hằng, vết hằng "ám ảnh" đến tận sau này, không phải ai cũng có thể che lắp được.

    #NTTV
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...