Hiện Đại Ý Nghĩa Của Cuộc Sống - Trần Khiết Băng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Khiết Băng, 10 Tháng tám 2018.

  1. Trần Khiết Băng

    Bài viết:
    4
    Ý NGHĨA CỦA CUỘC SỐNG.

    Thể loại: Hiện đại.

    Tác giả: Trần Khiết Băng.

    Tình trạng: Hoàn thành

    [​IMG]

    Văn án:

    Cuộc sống là gì? Bạn bè, người thân là gì? Tình yêu là gì? Xã hội luôn bất công, con người khi sinh ra không thể chọn cho mình hoàn cảnh sống, dung mạo của bản thân. Tính cách của con người sẽ hình thành khác nhau tùy theo môi trường sống. Ai ai chắc chắn cũng có một góc khuất riêng của bản thân. Một nơi mà không ai muốn cho người khác tìm thấy hoặc là một kí ức mà không ai bao giờ muốn nhớ lại. Truyện này nói về số phận của một con người khi sinh ra rơi vào hoàn cảnh của một gia đình mang tai tiếng xấu, dòng họ khinh chê, sa lầy vào tệ nạn, và những bí mật của những đứa trẻ mới lớn. Và thời kì khủng hoảng của tuổi trẻ. Nói về đa cách của tình yêu và cuối cùng liệu có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời là tốt hay xấu hãy đón xem.. Ý Nghĩa Của cuộc Sống ra vào bất kì thời gian nào. Một tác phẩm mới nói về cuộc sống một cách chân thật nhất. Hãy đón xem nhé.​
     
    Muối, Chiracat, ThiênDi5 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2022
  2. Trần Khiết Băng

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Những cô gái ở phố đèn đỏ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết từ bao lâu, từ lúc nào, bao giờ tôi bị cuốn vào vòng xoáy bóng đêm vô tận. Tôi không thể đưa bản thân thoát khỏi cái cuộc sống hiện tại, bức ra khỏi mặc cảm của số phận. Nhưng cho dù tôi có trở thành ra sao thì cuộc sống này vẫn luôn đi lên phía trước. Lúc trước tôi dành cả nửa đời người để đuổi kịp nó. Nhưng nửa đời sau này có lẽ tôi không thể bắt kịp được nó rồi. Nó sẽ trôi qua và để một con người như tôi bị lãng quên trong cái góc khuất nào đó của xã hội.

    Từ lúc có được sự nhận thức của một đứa bé, có thể đa số là đều thấy được sự hạnh phúc của gia đình, tình yêu của cha, mẹ dành cho mình, sự quan tâm, lo lắng của người thân, và có được một thế giới quan đa sắc màu. Nhưng tôi lại không được may mắn như trong đại đa số, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình mang nhiều tai tiếng, mẹ tôi thì cờ bạc, cha tôi thì làm ăn phá sản rồi rượu chè khắp nơi. Lúc mới bắt đầu có được sự nhận thức. Trước mắt tôi là bao cảnh bạo hành gia đình, cảnh khóc lóc than số phận của cha, mẹ, cảnh cả nhà cùng trốn nợ..

    Chính những điều này cứ như một chu kì lặp đi lặp lại trong cuộc sống của tôi. Làm cho tôi dần hình thành sự bi quan trong cuộc sống từ lúc bé.

    Lúc học cấp một, tôi vẫn còn lại một chút ngây thơ như bao đứa bé khác, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị dập tắt bởi những phụ huynh mang con họ đến đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, xa lánh, họ sợ con họ sẽ chơi với một người như tôi nên tôi bị cô lập trong một góc lớp. Càng tệ hơn là thái độ của cô giáo chủ nhiệm rất khó chịu với tôi, không quan tâm tôi. Chính những điều này đã hình thành một điểm nhấn rất lớn trong cuộc sống của tôi lúc bấy giờ.

    Đi học thì bị cô lập, phân biệt, về nhà lại thấy cảnh chán nản, bạo hành của cha mẹ. Làm cho tôi càng lúc càng khủng hoảng, chỉ muốn nhanh nhanh lớn để thoát khỏi sự tình như bây giờ. Tôi học rất giỏi có lẽ lí do chủ yếu thúc đẩy sự học tập của tôi là mong có được sự quan tâm của bạn bè, cô giáo, sự khen thưởng của cha mẹ, mặc dù nó không tiến triển tốt nhưng may ra còn cứu được phần nào, khi có các bạn tìm tôi để hỏi bài, nói chuyện với tôi. Và tôi đã thi đậu cấp hai.

    Lúc này kinh tế nhà tôi càng lúc càng suy sụp. Cha, mẹ ép tôi nghĩ học và tệ hơn trong giai đoạn này là tôi đang ở tuổi dậy thì, một độ tuổi rất bất thường của tuổi trẻ. Tôi nghĩ học cho vui lòng bố mẹ, tôi đi bán vé số ở khắp đầu đường, xó chợ. Tôi thấy những đứa bé khoác vai nhau đi học, những ông bố, bà mẹ cùng chăm lo con cái, những nụ cười ở trên môi bọn họ thật hạnh phúc làm sao. Trong khi tôi cũng là người như họ nhưng cuộc sống không cho tôi một chân nào để đi vào.

    Đi làm về đã rất mệt mỏi, đủ các thứ cảm xúc len lõi vào đầu tôi. Về nhà liền nhìn thấy mấy cái cảnh quen thuộc của cha, mẹ tôi liền muốn phát điên, muốn chết cho nó đỡ mệt mỏi. Rồi tôi bắt đầu nghĩ làm đi theo mấy anh đại ca ở chợ, cặp bồ với chúng nó. Và cả ngày của tôi chỉ là đi bắt nạt đứa khác, hút thuốc, rượu chè, cờ bạc, tống tiền.. Và khi làm như vậy bọn nó cho tôi rất nhiều tiền, muốn bao nuôi tôi, tôi cũng đồng ý vì chẳng có sự dạy dỗ tử tế của gia đình nên tôi sa lầy rất nhanh. Bao cha, mẹ khác dù tệ đến đâu cũng khuyên con họ tránh xa mấy người kia ra, nhưng cha, mẹ tôi lại bảo tôi đi theo họ sẽ có tiền, và chính sự dạy dỗ đó đã làm tôi quay lưng 180 độ với cuộc sống. Và cũng vì tôi không đề phòng gì khi theo bọn nó, bọn nó đã cướp đi cái quý giá nhất của đời con gái của tôi là trinh tiết. Mà lúc ấy tôi cũng chẳng quan tâm trinh tiết gì nên cũng không quan trọng.

    Khi lớn tôi vẫn còn đi theo thằng đại ca xóm chợ kia, tôi khá xinh xắn và cơ thể khá nuột nà nên được rất nhiều thằng để ý. Nhưng lúc đó tôi vẫn cặp bồ với tên đại ca kia như cũ. Nó không yêu tôi, nó chỉ cần tôi để giải quyết sinh lý. Nhưng tôi lại yêu nó, vì những lúc tôi tuyệt vọng nhất đều có nó ở cạnh và an ủi tôi. Lúc vui nó cũng ở cạnh để vui với tôi. Cứ như vậy lặp đi, lặp lại tôi đã yêu nó từ lúc nào.

    Nhưng đến một buổi đêm lạnh lẽo của giáng sinh nó chia tay tôi, mặc dù tôi cầu xin níu kéo nhưng nó liền dùng ánh mắt khinh rẻ mà nhìn tôi, chửi tôi bằng những lời lẽ thô tục nhất. Đêm ấy tôi đã đứng ngoài đường khóc rất lâu. Cha, mẹ tôi đều đã qua đời vào mấy năm trước. Tôi ở một mình trong căn nhà ổ chuột của khu nhà bỏ. Tôi đã bị khủng hoảng tinh thần. Hôm sau trên đường đi làm, tôi thấy nó tay trong tay với một em nữ sinh rất vui vẻ và tôi liền nghĩ là tại con nhỏ đó. Tôi theo dõi nó, khi nó ở một mình liền ra đánh nó nhưng ai ngờ tên đại ca kia xuất hiện, đánh tôi và sai người bắt tôi bán cho khu đèn đỏ. Tôi không chịu làm việc mấy thằng chủ đánh đập, tự sát lại không chết. Bên tai lúc nào cũng là lời khuyên của mấy mẹ chung ổ đó và cuối cùng tôi cũng nghe theo. Mấy bà chị ấy xem tôi như người nhà, đối đãi rất tốt. Có lẽ vì chung hoàn cảnh nên rất thấu hiểu cho nhau, nhưng cũng hay trở mặt với nhau nếu bị giành khách. Cứ thế trôi, cuộc sống của tôi đều như vậy. Đến lúc ổ của tôi bị công an tóm được. Tôi bị khép vô tội gái mại dâm. Và ở tù hai năm.

    Ngồi trong nhà tù tôi nhìn lại cuộc đời mình, tôi thấy thật vô nghĩa, tôi tự cân nhắc lại cho bản thân mình, cố gắng cải tạo tốt và tôi được ra tù sớm hơn dự định.

    Ra ngoài không ai muốn thuê tôi cả nhưng có một bà chủ tiệm mì nghe tôi kể hoàn cảnh của mình nên thương tâm cho tôi làm. Bà ấy rất hiểu tôi, quan tâm tôi. Mỗi ngày tôi đều siêng năng làm việc, hòa nhã với mọi người, giúp đỡ người xung quanh. Bà chủ có một cậu con trai cũng biết hoàn cảnh của tôi. Thông cảm cho tôi, quan tâm, chăm lo tôi. Hai đứa tôi rất hợp nhau, anh ấy rất hiền, rất tốt. Khi ở bên anh ấy tôi rất yên tâm và thoải mái. Bà chủ thấy tôi rất ngoan hiền lại siêng năng nên cho hai chúng tôi quen nhau. Quen được ba năm hai chúng tôi cưới. Mặc dù dòng họ có nhiều người khinh tôi nhưng hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, cùng kiếm tiền, cùng nuôi dạy con và phải rất khó tôi mới có đứa con này.

    Giờ nhìn lại cuộc đời mình, tôi thấy cuộc sống không tuyệt đường người mà chẳng qua con người có đủ tỉnh táo để nhận ra hay không. Cuộc sống có ý nghĩa hay không là do mình tự tạo ra. Đừng vì mặc cảm của quá khứ mà thu mình lại nhưng hãy biến hóa nó thành động lực để tiến đến tương lai. Hãy cố sống tốt hơn quá khứ đó mới là mục đích thật sự và cuộc sống có ý nghĩa hay không là phụ thuộc vào chính bản thân mình thôi, các bạn cần phải nghiêm túc chọn cho mình một con đường vì nếu đã đi sai đường sẽ rất khó quay đầu lại. Chúc các bạn thành công trên con đường của mình.

    Kính gửi: Những bạn có hoàn cảnh gia đình giống như những nhân vật trên hãy cố gắng lấy quá khứ làm bàn đạp để tiến lên, nếu ai khinh chê các bạn thì hãy sống tốt hơn, vui vẻ hơn cho họ ganh tị với bạn, họ khinh thường bạn có lẽ bởi họ đố kị bạn. Các bạn trẻ, các bạn còn sức lực hãy sống hết mình, làm hết mình, yêu thương bản thân mình và cần cân nhắc trước khi đưa ra một yêu cầu gì nhé. "Nếu vấp ngã thì hãy tự đứng lên. Nếu vẫn không tự tin đứng dậy thì hãy nói với tôi và tôi sẽ đỡ bạn dậy."

    * * *

    Thank love - Trần Khiết Băng.
     
    Khống, Aki Re, Chiracat1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2022
  3. Trần Khiết Băng

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Giá trị của một con người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo định luật từ bao đời nay, muốn sở hữu một vật nào đó đều phải được trao đổi bằng vật chất, có rất nhiều người nghĩ rằng "có tiền là có tất cả", họ hi sinh biết bao như thứ quý giá của của đời này, bao nhiêu mối quan hệ thiêng liêng mà không phải có tiền là đổi được. Nhưng cuối cùng khi họ chết liệu gia sản, tiền bạc còn có ích không? Trong cuộc sống này có thể có người hiểu và nhận ra giá trị của bạn, nhưng lại có vô số người khinh bạc đi những phẩm chất cao quý ấy. Như vậy thì đã sao, các bạn vẫn sống tốt với những người quan tâm, thương yêu, hiểu ra giá trị của bạn. Nhưng tôi đã từng trải và từng thấy một điều tồi tệ nhất khi cả một xã hội quay lưng với một người.

    Vào một năm trước khi tôi với mẹ đi làm từ thiện tại một trại cai nghiện, lúc ấy khi mẹ tôi đang thảo luận xong về vấn đề công ích, tôi cảm thấy thật nhàm chán liền đi vòng vòng dạo xem khung cảnh xung quanh. Tôi nhìn qua đối diện liền thấy cái bảng to ghi chữ "KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO". Vì lúc ấy tôi chỉ là một cô gái 14 tuổi tất nhiên tôi sẽ rất tò mò về việc đang làm ở trong căn phòng ấy. Tôi liền lén đi vào và nghe được một cuộc trò chuyện của hai người đàn ông và tôi lén nhìn vào thấy một người mặc áo trắng đang ngồi cạnh một người nhìn có vẻ là bệnh nhân đang tâm sự với nhau. Bác sĩ nói rằng.

    - Anh là người có tính tình khá tốt sao lại sử dụng chất kích thích.

    Trên mặt bệnh nhân kia nghe xong câu nói ấy liền có vẻ buồn rầu kể lại câu chuyện của mình.

    Tôi sinh ra và lớn lên tại một cô nhi viện, lúc ấy khi tôi đủ tuổi để ra ngoài kiếm việc làm và tự nuôi sống bản thân. Lúc đầu tôi không thể kiếm ra việc làm vì không có các bằng tốt nghiệp. Tôi phải khó lắm mới kiếm ra được một nghề nghiệp và công việc ấy là một người dọn dẹp cho một căn nhà. Căn nhà ấy thuộc về sự sỡ hữu của một cô gái tên Doãn Nhiên, cô ấy vì công việc bận rộn nên thuê tôi vào dọn dẹp vào mỗi buổi sáng. Bỗng một ngày tôi đi vào dọn dẹp liền thấy cô ấy ngồi một góc khóc và đang cầm trên tay một cái điện thoại bị vỡ mát. Thấy tôi vào cô ấy không nói gì chỉ ngồi một góc đó và tiếp tục thẫn thờ. Mặc dù tôi rất muốn hỏi thăm cô gái ấy có sao không, nhưng tôi cũng không quên bổn phận của mình.

    Khi tôi làm xong mọi việc thì vẫn thấy cô gái ấy đang ngồi đó, nước mắt lăn dài. Tôi liền nhắn nhủ cô ấy có việc buồn gì cũng nên bỏ qua, mặc dù khó quên nhưng cô cũng nên chăm sóc cho thân thể mình. Cô ấy nhìn tôi một cái rồi lại quay đầu đi. Tôi thấy vậy vẫn đóng cửa và lặng lẽ về nhà, sáng mai tôi lại thấy cô gái ấy đang ngồi trên bàn ăn, nhìn tôi và nở một nụ cười, lúc đầu tôi khá mơ hồ không hiểu ý cô ấy nhưng sau đó cô ấy liền mời tôi vào ăn chung, tôi khá ngại nên cũng từ chối nhưng vì cô ấy mời nhiều lần quá tôi cũng đành ngồi vào bàn ăn. Thật ra tôi chỉ là nam sinh 18 tuổi, gương mặt nhìn cũng tầm thường, không đẹp, không xấu. Nhưng cơ thể khá to lớn và rắn chắc. Tôi ăn xong và bắt đầu dọn dẹp, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh nói chuyện với tôi. Cô ấy khá vui tính và chúng tôi có một cuộc trò chuyện rất thú vị. Cô ấy hơn tôi hai tuổi và đang làm nhân viên văn phòng.

    Tối hôm ấy cô ấy chủ động nhắn tin cho tôi và chúng tôi cứ thế qua lại với nhau và sau ba tháng chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc đầu không có vấn đề gì xảy ra nhưng lúc sau tôi cứ cảm thấy có gì không ổn liền theo dõi cô ấy và phát hiện cô ấy không đi làm công ty mà cả ngày đi với rất nhiều người đàn ông khác nhau. Tôi liền điều tra và phát hiện cô ấy bị đuổi việc ngay cái hôm lần đầu tôi thấy cô ấy. Lúc yêu cô ấy tôi cũng đã kiếm được công việc tốt hơn và chu cấp cho cô ấy thường xuyên. Ngoài ra tôi còn biết cô ấy thường xuyên ngủ với rất nhiều người và còn có những người bạn thân tôi từng giới thiệu với cô ấy.

    Tôi rất yêu cô ấy vì khi sinh ra tôi không có tình thương cha mẹ, nên không biết cảm giác quan tâm của người khác dành cho mình là như thế nào. Cô ấy đã triệt để lấy con tim của tôi nhưng giờ lại phá nát nó. Đâm tôi một nhát rất đau đớn. Tối hôm ấy tôi liền qua nhà cô ấy đưa những bức ảnh tôi chụp được cho cô ấy xem và cô ấy tỏ ra vẻ trơ trẽn trên gương mặt như chẳng sao cả. Cô ấy nhún vai và nói chia tay với tôi. Tôi bực mình liền tát cô ấy hai cái rồi quay đi. Tôi vừa đi vừa khóc vì đây là sự tổn thương sâu sắc nhất mà tôi gặp. Bao tình cảm, trân trọng, yêu thương tôi đều dành cho cô ấy. Lúc còn suy buồn có một thanh niên liền đưa tôi một cái ống tiêm bảo tôi tiêm vào thì mọi chuyện trên đời đều không còn ý nghĩa, sẽ không còn đau đớn nữa. Tôi vì quá sốc nên cầm tiêm ngay vào và sau khi thấy tôi tiêm xong, cậu thanh niên kia cười và nói lúc nào cần nữa thì tới nơi đây gặp cậu ấy.

    Từ lúc thử loại chất đó tôi ngày nào cũng thấy rất khó chịu và ngứa ngáy khắp người. Tôi định đi đến nơi kia tìm cậu thanh niên ấy nhưng tôi không nhớ rõ nơi nào. Vì lúc trước buồn quá tôi lang thang khắp nơi và không rõ đã gặp cậu ấy ở đâu. Mọi người nhìn tôi bằng con mắt ghét bỏ, họ chỉ chỏ tôi, chửi mắng tôi, có người còn ném rác vào người tôi. Lúc sau có một người đàn ông hét to bảo tôi bị nghiện ma túy và gọi công an. Trong lúc đó tôi mơ màng nhìn đâu cũng là cảnh người yêu phản bội tôi và chỉ muốn lên phá nát nó. Lúc còn mơ hồ các vị đã đưa tôi đi, chữa trị tận tình. Bây giờ tôi có thể về với xã hội. Thật cảm ơn và cũng vì là quá khứ đau buồn nên tôi không muốn nhắc lại kĩ càng vì sẽ khiến tôi nhớ lại những thứ không vui đã qua.

    Bác sĩ lắc đầu nói.

    - Thật ra đa số bệnh nhân ở đây đều vì có những nổi đau trong quá khứ mà tiến vào con đường nghiện ngập. Không ai muốn mình sa đọa cả, nhưng vì nỗi đau ấy lớn quá khiến chúng ta không thể quên nên mới dùng ma túy để giảm đau đớn cho những sự tổn thương. Ai cũng có những tình cảnh mà khó ai có thể vượt qua. Cậu khi trở lại với cộng đồng hãy biết quý giá những giá trị của mình và trân trọng bản thân. Dù có nỗi đau nào thời gian cũng sẽ xóa nhòa. Hãy sống cho tốt vì tương lai vì bản thân mình nhé.

    Tôi đứng ngoài nghe toàn bộ câu chuyện trong lòng tự dưng cảm thấy rất buồn. Ai cũng có những kí ức khó mà vượt qua nên mới dùng đến chất nghiện. Họ cũng tội nghiệp. Họ cũng không muốn như vậy nhưng vì những nỗi đau quá lớn mà thôi. Tôi lặng lẽ quay đầu đi về lại chỗ mẹ mình mà trong lòng đầy tâm sự.

    Các bạn thân mến, khi một con người sa vào tệ nạn nào đó không phải vì họ muốn mà vị họ đã chịu một cú sốc quá lớn khiến bản thân không thể chấp nhận nên mới dùng chất gây nghiện để giảm bớt tổn thương. Các bạn không nên dị nghị họ vì biết đâu họ cũng là một người tội nghiệp chịu những nổi đau lớn mà các mối quan hệ gây nên. Và các bạn đang có những tổn thương, tôi biết các bạn đau nhưng thời gian có thể giúp các bạn xóa nhòa vết thương, hãy sống thật tốt khiến những người làm tổn thương các bạn phải hối hận và phải tỉnh táo để sống tiếp, và cố gắng cho tương lai. Tôi yêu tất cả các bạn.

    THANK LOVE - TRẦN KHIẾT BĂNG.
     
    Muốicaheocantiendedanh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...