[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 50: Ngoan, đừng nhúc nhích (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mắt Bạch Chỉ mở to, không dám tin nhìn chằm chằm Đế Thương.

    Thương Vương thích Bạch Nhan, chính là cái loại nữ nhân thất trinh trước hôn nhân? Chẳng lẽ.. nàng muốn đoạt được Thương Vương, phải tìm một nam nhân mà cẩu thả sao?

    "Nhan Nhi," Lam lão gia tử từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lông mày khẽ nhíu một cái, "Ngươi cùng Thương Vương có quan hệ là.."

    Nghe nói Thương Vương không gần nữ sắc, bản tính khát máu, nếu như ngoại tôn nữ nhà mình thật cùng hắn có quan hệ, cái này không biết là chuyện tốt hay xấu.

    Đế Thương hạ tầm mắt nhìn nữ tử bị hắn ôm trong ngực, khóe môi cong lên thành ý cười không rõ: "Quan hệ giống như các ngươi thấy."

    Lam lão gia tử cảm giác tim mình nhảy giật lên, bị dọa muốn sốc.

    Quan hệ giống như bọn hắn thấy?

    Chẳng lẽ.. năm đó người cướp đi trong sạch của Nhan Nhi chính là Thương Vương?

    Không! Nhìn vẻ mặt của bọn hắn, chuyện có thể không phải như thế!

    "Bạch Nhan, ngươi lại đây cho ta!" Bạch Chấn Tường chậm rãi hoàn hồn, nghiêm nghị quát.

    Bạch Nhan nhướng mày cười nhạt: "Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta?"

    "Ngươi.." Bạch Chấn Tường tức khí nhìn Bạch Nhan, "Ngươi là nữ nhi của ta!"

    Nghe vậy, Bạch Nhan cười châm chọc: "Nữ nhi? Bây giờ ngươi mới nhận ra ta là nữ nhi của ngươi? Vậy những năm qua thì sao?"

    Nàng khẽ hất tay Đế Thương, chậm rãi đi về phía Bạch Chấn Tường.

    Đế Thương khẽ cau mày, lại bất động thanh sắc, khuôn mặt cao ngạo nhẹ nhàng nâng lên, mắt phượng hiện ra tia yêu dị.

    "Bạch Chấn Tường ngươi luôn miệng nói ta là bạch nhãn lang, ngươi chẳng lẽ không phải nam nhân bội bạc?" Nàng chợt dừng bước, trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, "Năm đó, nếu không có Lam gia cống hiến nhiều đan dược cùng mẫu thân ngốc của ta, ngươi sẽ có thành tựu của ngày hôm nay?" "Nghịch nữ!" Bạch Chấn Tường nâng tay đánh về phía Bạch Nhan.

    Đôi mắt Bạch Nhan lạnh lẽo, thời khắc tay Bạch Chấn Tường ở ngay trước mặt nàng, nàng khẽ động, bắt lấy cổ tay Bạch Chấn Tường.

    "Muốn đánh ta?" trên mặt nàng cười lạnh, "Ngươi có tư cách gì?"

    Sau đó..

    Bạch Nhan bỗng dưng nhấc chân, đạp một cước vào ngực Bạch Chấn Tường, lập tức đá bay hắn ra ngoài.

    Toàn bộ đại sảnh yến hội hoàn toàn yên tĩnh.

    So với việc Bạch Nhan động thủ với cha ruột, càng khiến người ta để ý, là phế vật Bạch Nhan.. vậy mà có thể làm Bạch Chấn Tường bị thương?

    Cái này.. không có khả năng!

    Bọn người Lam lão gia tử đương tức giận khi Bạch Chấn Tường giơ tay muốn tát Bạch Nhan, bọn hắn còn chưa kịp ngăn cản, liền bị hành động kế tiếp của nàng dọa phát sợ.

    Edit: ThienDa

    Nàng.. từ khi nào mà có thực lực này?

    "Hay cho một Bạch Chấn Tường!" Lam lão phu nhân phản ứng đầu tiên, nàng tức giận giơ tay chỉ vào Bạch Chấn Tường, nói, "Ngươi dám ở tại Lam gia động vào Nhan Nhi bảo bối của ta! Lão gia tử, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh cho ta, đánh chết tên súc sinh này!"

    Lam lão phu nhân tức giận không nhẹ, Bạch Chấn Tường ở ngay trước mặt bọn họ còn dám hành động như thế, vậy sau lưng bọn họ không biết khi dễ tỷ đệ Bạch Nhan thế nào.

    Nếu không phải Lam Thiếu Yến ở bên cạnh một mực giúp nàng thuận khí, lão phu nhân ngay cả nói chuyện cũng không xong.

    "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, các ngươi trước hết để ta đem lời nói cho xong," Bạch Nhan cười lạnh một tiếng, ngăn lại đám người Lam gia rồi tiếp tục nói, "Lúc trước, ta không muốn trêu chọc thị phi, ngay cả lời đều không nói ra, thế nhân cho rằng Vu Dung đối đãi với ta như thân nữ, nhưng các ngươi có khi nào thấy ta mang một kiện trang sức?"

    Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, Bạch Nhan trong ấn tượng của bọn hắn, vĩnh viễn đều để mặt mộc, trước giờ không có mang qua một kiện trang sức.
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 51: Ngoan, đừng nhúc nhích (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi nói bậy!" Bạch Chỉ biến sắc, rất nhanh liền hòa hoãn, dùng đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Bạch Nhan, "Là chính ngươi không nguyện ý mang những đồ trang sức kia, kết quả ngươi lại oan uổng mẫu thân ta không cho ngươi mang!"

    Bạch Nhan cong cong khóe môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt giận dữ của Bạch Chỉ: "Một khi đã như vậy, ngoại tổ phụ, người đem danh sách đồ cưới mẫu thân năm đó chuẩn bị lấy ra, dựa theo quy định, mẫu thân qua đời, đồ cưới của nàng do nữ nhi ruột kế thừa, bây giờ ta đã trưởng thành, ta có tư cách thừa kế đồ cưới của nàng."

    Nam nhân trên đại lục này cho phép tam thê tứ thiếp, cho nên việc sủng thê diệt thiếp thường xảy ra.

    Vì để cho tài sản của thê tử không rơi vào tay thứ tử thứ nữ, liền định ra quy củ, một khi nhi nữ thân sinh của thê tử trưởng thành, đồ cưới phải giao cho nhi nữ thân sinh quản lý.

    Nghe xong lời ấy, sắc mặt của Bạch Chấn Tường cùng Bạch Chỉ đều đại biến!

    "Được," Lam lão gia tử hừ một tiếng, "Những đồ cưới kia đã từng đi lễ nghi bộ ghi chép, lúc đó, ta sẽ dựa theo danh sách trên tài vụ đi tìm Bạch gia yêu cầu!"

    Bạch Chấn Tường rất tức giận, cái nghịch chướng Bạch Nhan này thật không bỏ qua cho hắn?

    Những đồ cưới kia đã sớm dùng hết rồi? Giờ lấy đâu ra đưa cho nàng?

    "Bạch Nhan," Nam Cung Dực nhịn không được, ánh mắt chán ghét nhìn Bạch Nhan, "Bạch gia chủ là phụ thân ngươi, ngươi đầu tiên là động thủ với hắn, bây giờ còn hùng hổ dọa người? Ngươi không cảm thấy mình quá phận rồi?"

    Năm đó Bạch Nhan cho dù là phế vật, nhưng tính cách thiện lương, bây giờ lại phách lối, khiến người khác chán ghét, còn cùng Thương Vương không thanh bạch.

    Nữ nhân như vậy, cho dù đẹp, hắn cũng khinh thường nhìn nhiều!

    "Ta chỉ muốn lấy đồ cưới về mà thôi, vậy mà thành hùng hổ dọa người? Chẳng lẽ Thái tử không thừa nhận quy củ tổ tông?" Bạch Nhan quét mắt nhìn Nam Cung Dực, ngữ khí rất lạnh nhạt.

    Gương mặt anh tuấn của Nam Cung Dực xanh mét, hắn nào dám không thừa nhận quy củ tổ tông? Nghĩ đến thái độ Bạch Nhan vênh vênh tự đắc, hắn giận không có chỗ phát tiết!

    "Bạch Nhan, Bạch gia chủ và Bạch phu nhân rất đáng tin, đồ cưới của mẫu thân ngươi ở trong tay bọn họ, bọn họ nhất định không dùng linh tinh, ngược lại, nếu đem đồ cưới cho ngươi, chẳng phải là cho ngươi đi nuôi nam nhân khác?" Hắn nghiến lợi nói.

    Một câu này, cũng là nói cho Đế Thương, nhân phẩm Bạch Nhan có bao nhiêu xấu xa!

    Bạch Nhan khẽ cười một tiếng: "Một kẻ dựa hơi nữ nhân mà lập nghiệp, lập nghiệp xong lại trở mặt không quen, ngươi nói nhân phẩm của hắn tin được?"

    "Bạch Nhan, ngươi từ khi nào mà trở nên tính toán chi li?" Nam Cung Dực lắc lắc đầu, mặt đầy thất vọng, "Bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống nói xin lỗi với Bạch gia chủ, có lẽ Bạch gia chủ còn có thể tha thứ cho ngươi."

    Ngay lúc này..

    Một bàn tay to duỗi ra đem Bạch Nhan hung hăng ôm vào ngực, thanh âm nam nhân bá đạo lạnh lẽo, vang lên làm sảnh yến hội yên tĩnh.

    Lặng ngắt như tờ.

    "Bổn vương không biết, nữ nhân của bổn vương, lại phải cấp cho một con kiến hôi lời xin lỗi."

    Nam Cung Dực nhìn nam nhân kia từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt đại biến.

    "Đế Thương!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói ra hai chữ này.

    Đế Thương giương mắt quét về phía Nam Cung Dực.

    Cái nhìn này, hình thành một cỗ áp bách, sắc mặt Nam Cung Dực đột nhiên trắng bệch, hô hấp khó khăn.

    "Ngoan, đừng nhúc nhích," Đế Thương cảm nhận được nữ nhân trong ngực có chút không an phận, giọng nói trầm thấp chỉ hai người có thể nghe được, "Cái tay nhỏ xinh đẹp của ngươi nếu là bị chặt đi, vậy liền không hoàn mỹ.."

    Bạch Nhan có chút phẫn nộ, nam nhân này không phải nghĩ chặt chân nàng, thì là muốn chặt tay nàng, nhất là cái giọng điệu này, giống như đang trấn an một tiểu sủng vật.
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 52: Vả mặt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Cung Dực đưa mắt nhìn nữ tử bị Đế Thương vùi vào trong ngực, không hiểu sao, trong lòng hắn thấy không thoải mái.

    "Bạch Nhan.."

    Hắn há miệng muốn nói, lại bị thanh âm lạnh nhạt của nữ tử đánh gãy.

    "Ngươi thật sự không muốn đem đồ cưới của mẫu thân ta trả lại?"

    Ánh mắt nàng từ đầu đến cuối, đều không có dừng trên mặt Nam Cung Dực một chút.

    Bạch Chấn Tường nghĩ tới vừa rồi bị Bạch Nhan đạp một cước, trong lòng rất tức giận: "Mẫu thân ngươi chết là thê tử của ta, còn an táng bên trong cổ mộ Bạch gia! Đồ cưới của nàng, tất nhiên là đồ của Bạch gia, vì sao phải đưa cho ngươi? Huống chi, còn có Tiêu Nhi, dù sao cũng không tới lượt ngươi thừa hưởng số đồ cưới này."

    Số đồ cưới đi đã bị dùng đi gần hết, hắn căn bản lấy không ra, làm sao mà đưa cho nàng?

    Ánh mắt Bạch Nhan lạnh lẽo: "Hôm nay nếu ngươi không đem đồ cưới giao ra, ngày sau, ta sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mấy lần!"

    Trả lại?

    Trò cười!

    Bạch Chấn Tường cười lạnh thành tiếng: "Bạch Nhan, mới vừa rồi là ta không có phòng bị với ngươi, mới để cho ngươi đánh lén thành công, buồn cười là, ngươi lại cho rằng đây là thực lực của mình.."

    Đám người xôn xao, thì ra, Bạch Nhan sở dĩ có thể đá bay Bạch Chấn Tường, là bởi vì.. Bạch Chấn Tường không hề phòng bị, nếu không, với thực lực của Bạch Nhan có thể gây thương tổn cho Bạch Chấn Tường?

    "Bất quá.." ánh mắt Bạch Chấn Tường lạnh đi mấy phần, "Ta là phụ thân ngươi, ngươi lại động thủ với ta, cái này là đại bất kính! Ta có tư cách trục xuất ngươi khỏi Bạch gia, từ nay về sau, ngươi không còn là người của Bạch gia!"

    Mặc dù trước đó Bạch Chấn Tường đã đem Bạch Nhan trục xuất khỏi gia môn, nhưng đó là trong bí mật, bây giờ trực tiếp đem chuyện này ra, hiệu quả sẽ không giống nhau.

    "Tốt!" Lam lão gia tử thanh âm già nua nặng nề, sau khi Bạch Chấn Tường dứt lời thì vang lên.

    Khuôn mặt hắn nghiêm túc, giọng nói lạnh lẽo: "Người Bạch gia không muốn nàng, vậy Lam gia nhận nàng, sau này, nàng là người Lam gia, cũng đem nhập vào gia phả Lam gia!"

    Lúc này Bạch Chấn Tường đem trân châu đổi lấy mắt cá, sau này sẽ hối hận cả đời!

    "Một phế vật thôi, ngươi đã muốn thì trực tiếp lấy đi," Bạch Chấn Tường lặng lẽ nhìn Bạch Nhan, châm chọc nói, "Chỉ là đừng trách ta nhắc nhở Lam gia các ngươi, phế vật này sống phóng túng, cái khác ta không biết, Lam gia các ngươi nhận hắn, là nuôi dưỡng một kẻ vô dụng!"

    Lam Vũ vẫn lẳng lặng đứng bên Lam lão gia tử, nghe Bạch Chấn Tường tự cho là đúng, nhịn không được nhìn hắn một cái.

    Gia hỏa này chả nhẽ không biết.. sủng vậy nhà Nhan Nhi cầm đan dược như đường đậu?

    Chỉ riêng một viên Tứ phẩm đan dược, liền mua được cả Bạch gia!

    "Ha ha," Lam lão gia tử cười to hai tiếng, tiếng cười kia mang theo thống khoái, "Hôm nay có Thái tử cùng Thương Vương ở đây, lão phu liền mời hai vị làm chứng! Sau này, Nhan Nhi cùng Bạch gia không có chút nào liên quan! Nàng cũng không còn là người Bạch gia!"

    Sắc mặt Nam Cung Dực khó coi.

    Lưu Hỏa quốc coi trọng hiếu đạo, một chữ "hiếu" có thể đè chết người.

    Lần này, xem như Bạch Chấn Tường có lỗi, thời điểm hắn trục xuất Bạch Nhan, Bạch Nhan cũng là nên cầu hắn tha thứ.

    Edit: ThienDa

    Chỉ là, lúc này Bạch Nhan thần sắc lạnh nhạt bị Đế Thương ôm vào trong ngực, một bộ dáng việc không liên quan gì đến mình.

    Nàng để ngoại tổ phụ mời cha con Bạch Chấn Tường đến, mục đích là muốn thoát ly quan hệ!

    "Việc này bổn vương sẽ làm chủ," Đế Thương nhướng mày, mắt phượng lạnh lẽo quét về phía Bạch Chấn Tường, khóe môi giương lên một độ cong thị huyết, "Nếu như có kẻ không theo mệnh lệnh của bổn vương, bổn vương sẽ không ngại đánh gãy chân hắn!"
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 53: Vả mặt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngực Bạch Chấn Tường cứng lại, tức giận ném xuống một câu: "Ta cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ chẳng lẽ sau này còn phải hối hận? Bạch gia ta trước giờ đều không nuôi kẻ vô dụng!"

    "Hi vọng ngươi nói được làm được, tuyệt đối sau này đừng tới dây dưa ngoại tôn nữ của ta!"

    Sắc mặt Lam lão gia tử lạnh lùng, hắn nghĩ tới những đại ngộ của Bạch gia đối với Nhan Nhi, tức giận trong lòng nhịn không được bộc phát ra ngoài.

    "Ngoại tổ phụ," Bạch Nhan thoát khỏi lồng ngực Đế Thương, trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới đi tới chỗ Lam lão gia tử, hơi mỉm cười, "Khoảng thời gian trước người qua đại thọ sáu mươi, khi đó ta chưa kịp trở về, lần này ta vì người bổ sung một phần hậu lễ."

    "Hậu lễ?"

    Bạch Chỉ ở một bên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, mỉa mai nhìn Bạch Nhan nói: "Thật không biết một người mặt dày vô sỉ như ngươi, một phần lễ nho nhỏ, cũng dám xưng là hậu lễ."

    Kể từ ngày bị Bạch Tiểu Thần hãm hại, Bạch Chỉ dứt khoát cũng vò sứt không sợ rơi, không còn giữ hình tượng như dĩ vãng.

    Huống chi, nàng đối với Bạch Nhan đã sớm hận thấu xương! Đương khiển nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.

    Bạch Nhan cũng không nhìn Bạch Chỉ, cười nhẹ nhàng: "Ngoại tổ phụ, phần hậu lễ này, người nhất định sẽ thích."

    Thời điểm Lam lão gia tử đương nghĩ Bạch Nhan sẽ lấy gì tặng hắn, thì nghe thấy tiếng huýt sáo của nữ tử, trong khoảnh khắc, tiếng chim hót từ bầu trời đêm truyền đến, giống một viên lửa đỏ thái dương, dưới bóng đêm lưu lại một vết tích.

    "Cái này.. Đây là vật gì?"

    Tất cả mọi người ở sảnh yến hội nhìn thấy từ trong bóng đêm xẹt qua một vệt sáng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt không rời điểm sáng trên trời.

    Cho đến khi, điểm sáng kia tới gần bọn hắn..

    Đó là một con hỏa điểu rất đẹp, huyết hồng lông vũ như hỏa diễm, ở dưới bóng đêm thiêu đốt.

    Ánh mắt nó xanh biếc mà trong suốt, giống như lục sắc mã não kinh diễm.

    Hỏa điểu hót vang, thanh âm thanh thúy động lòng người, như một khúc nhạc uyển chuyển.

    Ánh mắt Nam Cung Dực trầm xuống: "Yêu thú - Liệt Diễm Hỏa Phượng." Yêu thú - Liệt Diễm Hỏa Phượng?

    Đám người ngạc nhiên mở to hai mắt, có lẽ không rõ vì sao yêu thú xuất hiện ở chỗ này?

    Tất nhiên, bọn hắn không có đem yêu thú kia với tiếng huýt sao của Bạch Nhan liên hệ cùng một chỗ.

    "Phụ thân, con chim này thật đẹp."

    Nữ nhân đối với sự vật xinh đẹp, hoàn toàn không có sức miễn dịch.

    Ánh mắt Bạch Chỉ lập tức không dời đi, nàng kéo kéo ống tay áo Bạch Chấn Tường: "Ngươi đi bắt nó cho ta có được hay không?"

    Sắc mặt Bạch Chấn Tường rất khó coi.

    Không nói tới cấp bậc của yêu thú này, chỉ dựa vào thân phận yêu thú, hắn cũng không thể thuần hóa.

    Trên đại lục này, cũng chỉ có Yêu Thú tông là có năng lực này!

    Đế Thương giương cằm trừ trên cao nhìn xuống, sắc mặt không đổi nói: "Một con Thiên giai yêu thú, ngươi có tư cách gì để nó thần phục?"

    Đây là câu đầu tiên Đế Thương nói cùng Bạch Chỉ, đáng lẽ, Bạch Chỉ nên vì thế mà kích động, thế nhưng giọng nói cao cao tại thượng lại làm khuôn mặt nhỏ của nàng hơi trắng bệch.

    "Cha!" Hai mắt Bạch Chỉ rưng rưng, ủy khuất kêu một tiếng.

    Bạch Chấn Tường khẽ thở dài một hơi: "Thương Vương nói không sai, yêu thú tính tình cao ngạo, tuyệt đối không thần phục nhân loại!"

    Nhưng tại sao..

    Con yêu thú này lại xuất hiện ở đây?

    Đừng nói Bạch Chấn Tường, ngay cả những người khác nghĩ mãi mà không rõ.

    Thiên giai yêu thú, cường đại đến nhường nào? Lam lão gia tử và Bạch Chấn Tường cũng chỉ là Thiên giai thôi, đã được vào nhất lưu thế gia!
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 54: Vả mặt (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nó là Thiên giai yêu thú thì thế nào? Ngươi cũng là Thiên giai, vì sao không thể bắt nó xuống?"

    Bạch Chỉ phiết miệng, đôi mắt dừng ở Liệt Diễm Hỏa Phượng không cách nào dời đi.

    Nếu có thể khống chế yêu thú xinh đẹp như thế, toàn bộ Lưu Hỏa quốc sẽ không ngừng hâm mộ nàng!

    "Chỉ Nhi, đừng làm loạn!" Bạch Chấn Tường không như trước tiếp tục dung túng nàng, sắc mặt hắn trầm xuống, "Đây là Thiên giai yêu thú không thể dễ dàng khống chế, ngươi đừng mở miệng chọc giận nó."

    Bạch Chỉ có chút thương tâm, nàng ngậm lấy nước mắt, cắn chặt môi, không cam tâm nhìn Hỏa Phượng xinh đẹp.

    Liệt Diễm Hỏa Phượng khẽ kêu một tiếng, hướng về phía Bạch Nhan chậm rãi đi đến.

    Bước đi của nó rất ưu nhã, lông vũ hoa lệ xinh đẹp, nhất là đôi mắt xanh màu ngọc bích, lóe ra ánh sáng màu lục.

    Đám người nhìn theo cử động của Liệt Diễm Hỏa Phượng.

    Cho đến khi.. Nó dừng ở trước mặt Bạch Nhan.

    "Ngoại tổ phụ," Bạch Nhan quét mắt nhìn Liệt Diễm Hỏa Phượng, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Lam lão gia tử, hơi mỉm cười, "Không biết hạ lễ này của ta, người có thích không?"

    Edit: ThienDa

    Sảnh yến hội, một mảnh yên tĩnh.

    Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

    Lam lão gia tử liếc mắt nhìn Bạch Nhan, giọng nói có chút chần chờ: "Ngươi nói hạ lễ là.."

    Có phải là Liệt Diễm Hỏa Phượng?

    Không!

    Không có khả năng!

    Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều có ý nghĩ này, liền hung hăng ép xuống. Bạch Nhan là ai?

    Là một phế vật chưa thành gia đã mang thai mà thôi! Bằng năng lực của nàng, sao có thể hàng phục Thiên giai yêu thú?

    Bạch Nhan nhướng mày, con ngươi khẽ quét qua, ánh mắt nàng dừng ở Liệt Diễm Hỏa Phượng, nó cúi đầu, thân thể ghé vào Lam lão gia tử trước mặt.

    Đây là lễ nghi của tộc Hỏa Phượng.

    Nếu như Phượng tộc thần phục một người, sẽ cam nguyện cúi đầu, chính mình tự nguyện trở thành tọa kỵ của hắn.

    Bạch Chỉ gắt gao dụi dụi hai mắt, đôi mắt mở to, kinh ngạc nhìn Liệt Diễm Hỏa Phượng đang cúi đầu trước Bạch Nhan, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng bệch, môi suýt chút nữa đã cắn nát.

    "Cái này.." Lam Vũ hô hấp khẩn trương, "Đây là Liệt Diễm Hỏa Phượng, là lễ vật ngươi tặng cho ngoại tổ phụ?"

    Đây chẳng phải yêu thú của nàng, Liệt Diễm Hỏa Phượng?

    Ngay cả Yêu Thú tông cũng chỉ có vài người có năng lực hàng phục Thiên giai yêu thú!

    Nếu như Lam gia có được Liệt Diễm Hỏa Phượng, sẽ một lần nữa, Lam gia đứng vào hàng ngũ nhất lưu thế gia!

    Bạch Nhan "Ân" một tiếng: "Lão gia tử tuổi tác đã cao, đi lại có nhiều bất tiện, ta liền chuẩn bị Liệt Diễm Hỏa Phượng cho người, như thế khi ra ngoài không cần tự mình hành tẩu."

    Đám người hô hấp run lên, khóe miệng co quắp lại.

    Tuổi tác cao, đi lại không tiện?

    Lão già này khuôn mặt hồng hào, uy phong lẫm liệt, ở đâu ra không tiện?

    Với lại ngươi không thấy để Liệt Diễm Hỏa Phượng làm tọa kỵ, quá mức xa xỉ sao?

    "Cha!" Bạch Chỉ nhìn thấy Liệt Diễm Hỏa Phượng hàng phục trước đám người Lam lão gia tử, sắc mặt ghen ghét đến méo mó, "Ngươi không phải nói Thiên giai yêu thú rất cao ngạo, sao nó lại hàng phục trước phế vật Bạch Nhan được!"

    Khuôn mặt Bạch Chấn Tường âm trầm, hắn không để ý đến Bạch Chỉ, mà lạnh lùng nhìn Bạch Nhan.

    "Ngươi có phải là cố ý hay không? Cố ý giấu đi Thiên giai yêu thú, thiết kế để ta đuổi ngươi khỏi Bạch gia?"
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 55: Vả mặt (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như hắn sớm biết trong tay nàng có một con Thiên giai yêu thú, bất luận như thế nào, hắn cũng không đuổi nàng khỏi Bạch gia.

    Chỉ cần nàng là người Bạch gia, bất luận trong tay nàng có bảo vật gì, muốn hiếu kính tất nhiên là Bạch Chấn Tường hắn! Lam gia thì tính là cái gì?

    Nhưng tại hắn vừa quyết định Bạch Nhan không còn là người Bạch gia, nha đầu này lại đưa ra một con Thiên giai yêu thú.

    Rõ ràng là đang đánh vào mặt của hắn!

    "Thiết kế?" Bạch Nhan liếc mắt nhìn Bạch Chấn Tường, "Ngươi xứng?"

    "Ngươi.." Trong lòng Bạch Chấn Tường đầy phẫn nộ, hẳn định nổi giận, thì thấy Liệt Diễm Hỏa Phượng đang cúi mình trước Lam lão gia tử, ánh mắt lấp lóe lên một cái, sắc mặt hắn thả chậm, "Nhan Nhi, vừa rồi là phụ thân nói đùa với ngươi, tốt xấu gì ngươi vẫn là nữ nhi của ta, làm sao thật sự từ bỏ được ngươi?"

    Lúc này, Nam Cung Cực cũng lấy lại tinh thần, hắn nghe Bạch Chấn Tường nói, lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Nhan: "Người một nhà các ngươi vẫn hòa thuận là tốt nhất, Bạch gia chủ đã quyết định tha thứ cho Bạch Nhan, chuyện này bản Thái tử làm chủ, lời nói lúc nãy hết hiệu lực."

    Thực ra, Nam Cung Dực cũng không rõ hắn tại sao lại làm thế, chỉ là hắn đột nhiên phát hiện, Bạch Nhan bây giờ cùng với sáu năm trước, khác biệt quá lớn..

    Chỉ là, hiện tại ánh mắt Bạch Nhan đã không còn trên người hắn.

    Điều này khiến trong lòng Nam Cung Dực rất không thoải mái, càng khó chịu hơn, Lý Vương gia là cái gì mà dám đứng trước mặt hắn hô mưa gọi gió?

    Bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp bá đạo từ phía sau vang lên.

    "Xem ra, các ngươi không đặt bổn vương vào trong mắt!"

    Giọng nói nam nhân lạnh băng, làm sắc mặt Bạch Chấn Tường tái nhợt.

    Hắn vừa rồi.. lại đem nam nhân Đế Thương đáng sợ này quên đi!

    "Cha, ta muốn con Liệt Diễm Hỏa Phương kia," Bạch Chỉ kéo ống tay áo Bạch Chấn Tường, nũng nịu nói, "Ngươi để nàng đưa ta con Hỏa Phượng có được không?"

    Trong lòng Bạch Chấn Tường mềm nhũn, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử yêu nghiệt tóc bạc mặc tử bào: "Vương gia, việc này dù sao cũng là chuyện nhà Bạch gia chúng ta, ngươi.."

    Chưa dứt lời, đã bị một tiếng cười lạnh chặt đứt.

    "Ngươi muốn đem ta trục xuất khỏi gia môn thì ngươi liền trục xuất, ngươi để cho ta trở về thì ta nhất định phải về? Ngươi nghĩ Bạch Nhan ta là cái gì?" mắt đen Bạch Nhan khẽ nhấc lên, tròng mắt một mảnh lạnh lẽo, "Ngươi luôn miệng nói là phụ thân của ta, vậy những năm gần đây, ngươi có lấy một nghĩa vụ của phụ thân?"

    Nàng chậm rãi đi về phía Bạch Chấn Tường, trong đầu nàng hiện ra toàn bộ ký ức cũ.

    Những ký ức đó cũng không phải của nàng, mà do nguyên chủ lưu lại, nhưng khi nàng cùng thân thể nguyên chủ hòa làm một, nàng cũng cảm thấy đồng cảm!

    "Nhiều năm qua, các ngươi chiếm đoạt đồ cưới của mẫu thân ta, lại để cho ta cùng Tiêu Nhi ăn ba bữa không tốt, cho dù ta nhát như chuột, nhưng thời điểm ta cực đói mà đến tìm ngươi, ngươi lại làm cái gì? Ngươi đối với Vu Dung tin tưởng không nghi ngờ, ngay cả tra rõ cũng không liền đuổi ta ra ngoài!"

    "Nhan Nhi.."

    Lam lão gia tử nơi yết hầu có chút nghẹn ngào, càng nhiều hơn là phẫn nộ, ngoại tôn nữ của hắn, rốt cuộc đã phải chịu tội bao nhiêu ở Bạch gia? Hắn những năm qua vậy mà hoàn toàn không biết gì!

    "Lúc trước ta tuổi nhỏ, không biết vì chính mình làm chứng! Nếu ngươi không tin, có thể xuống nhà bếp tìm người làm chứng."

    Bạch Chấn Tường sửng sốt một chút, hắn đối với tỷ đệ Bạch Nhan không phải không có tình cảm, chỉ là mỗi lần trước mặt hắn Vu Dung khóc lóc kể lể tỷ đệ bọn hắn cỡ nào không hiểu chuyện, đỗi đãi nàng như thế nào, dần dần, hắn sinh tức giận đối với đôi tỷ đệ này.

    Thế nhưng, nhiều năm qua hắn chưa từng muốn chứng thực.

    "Cha, ngươi đừng nghe nàng nói bậy.." Bạch Chỉ có chút gấp gáp, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Nhan, vội vàng giải thích nói, "Nàng đây là muốn châm ngòi ly gián.."
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 56: Đi làm việc lớn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ Nhi, chúng ta về trước đi."

    Ánh mắt Bạch Chấn Tường lóe ra ánh sáng mờ mịt, lạnh lùng nói: "Bạch Nhan, nếu để ta biết ngươi gạt ta, ta sẽ không tha cho ngươi, chúng ta đi."

    Dứt lời, hắn cưỡng ép Bạch Chỉ còn không muốn rời đi kéo ra khỏi Lam phủ.

    "Cái tên hỗn đản Bạch Chấn Tường, thực sự xem ta là lão già bị bệnh, liền có thể muốn làm gì thì làm!" Lam lão gia tử tức giận không rõ, lửa giận ngập trời, "Còn có ngươi, đừng tưởng đưa ta một con Liệt Diễm Hỏa Phượng là ta tha thứ cho ngươi!"

    Bạch Nhan vừa đem tầm mắt thu hồi, liền nghe những lời này, có chút ngốc lăng.

    "Ngoại tổ phụ, ta lại làm sai cái gì?"

    Lam lão gia tử trừng mắt một cái: "Ngươi ăn không no, vì sao không tới Lam gia? Lão gia tử có còn hay không là ngoại tổ phụ ngươi? Lão nương ngươi có còn hay không là mẫu thân ngươi? Ngươi để mặc cho người Bạch gia khi dễ ngươi?"

    Bạch Nhan bị Lam lão gia tử giáo huấn mà không dám mở miệng, chẳng lẽ nàng phải nói với Lam lão gia tử, Bạch Nhan trước đây không phải nàng?

    "Lam Vũ!" Lam lão gia tử gầm lên, dọa đến Lam Vũ phải vội vàng tới quỳ trước mặt hắn.

    "Phụ thân, người muốn dặn dò gì?"

    Trên mặt hắn mang theo nụ cười nịnh nọt, có chút cẩn thận hỏi.

    Lam lão gia tử phẫn nộ chỉ vào hắn: "Lão gia tử bệnh liền giao Lam gia cho ngươi, ngươi chiếu cố nữ nhi của muội muội như thế? Ngươi tại sao không đi thăm dò một chút tình huống của nàng ở Bạch gia?"

    Lam Vũ ủy khuất nói: "Nương phái người đi đón Nhan Nhi, Nhan Nhi không muốn làm phiền Lam gia, lại đưa người quay về."

    "Ngươi.." trong lúc nhất thời Lam lão gia tử không biết nói gì cho phải, "Nàng không về, ngươi lại không hỏi thăm tình huống một chút?" Từ khi Lam Nguyệt qua đời, Lam lão gia tử bệnh nặng liệt giường, tất cả Lam gia đều giao cho Lam Vũ.

    Những năm này, hắn cho rằng Bạch gia sẽ cảm tạ Lam gia, như vậy mà đối tốt với tỷ đệ Bạch Nhan, thật không nghĩ đến chính là, đôi tỷ đệ này lại chịu nhiều ủy khuất như vậy..

    "Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Lam lão gia tử tức giận liền một cước đạp tới, "Còn không lập tức đi xuống chuẩn bị! Sau này, ở Lưu Hỏa quốc, chỉ cần Lam gia còn tồn tại, sẽ không có Bạch gia!"

    Sau biến cố của Lam gia, mọi người bắt đầu sut nghĩ phe cánh.

    Năm đó Lam gia bởi vì Lam lão gia tử bị bệnh, cũng rớt xuống ngàn trượng, thậm chí bị Bạch Chấn Tường bò lên trên đầu.

    Nhưng hôm nay, Lam lão gia tử chẳng những bình yên vô sự, lại thu phục được một Thiên giai yêu thú, trong nháy mắt lại trở thành nhất lưu thế gia đứng đầu.

    Bất quá..

    Bạch gia có nữ nhi là Thái tử phi, cái này so ra Lam gia còn kém.

    Đừng nghĩ Đế Thương coi trọng Bạch Nhan, lấy thân phận của hắn, không có khả năng cưới một nữ nhân bất trinh bất khiết! Hoàng thất cũng tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Huống chi, bọn họ nghe nói, hoàng thất cố ý muốn để tiểunữ nhi Bạch gia gả vào Thương Vương phủ..

    "Nhan Nhi, con Liệt Diễm Hỏa Phượng này ngươi từ nơi nào có được?" Lão phu nhân kéo tay Bạch Nhan, cười híp mắt hỏi.

    Bạch Nhan "Ân" một tiếng: "Lúc trước ta cứu nó một mạng, nó liền theo ta, ta vừa vặn lấy ra đưa nó cho ngoại tổ phụ."

    Đám người nghe vậy, mới bừng tỉnh đại ngộ.

    Đúng vậy, với thực lực của Bạch Nhan, làm sao có thể hàng phục Thiên giai yêu thú? Mà bọn hắn nghe nói yêu thú dễ dàng báo ân, cứu nó một mạng, sẽ lấy được lòng trung thành của nó.

    "Biểu tỷ," Lam Tiểu Vận cười hì hì tiếng lên, kéo cánh tay Bạch Nhan, nói, "Sinh nhật ta cũng sắp đến, chừng nào ngươi cũng cứu một con yêu thú đưa cho ta được không?"
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 57: Đi làm việc lớn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Nhan ngay cả cân nhắc cũng không cần, trực tiếp gật đầu: "Được, ngươi muốn dạng yêu thú gì?"

    "Hồ ly, ta thích hồ ly! Lông xù rất đáng yêu."

    Hồ ly?

    Cái này đơn giản.

    Bạch Nhan khẽ cười duyên: "Đợi đến lúc đó ta đem một đám cho ngươi chọn một chút."

    Bên cạnh Thần Nhi hồ ly nhiều lắm, lúc đó để hắn gọi, có thể cho nàng trực tiếp chọn.

    Nhưng lời này, vào trong tai những người khác, thì cho rằng Bạch Nhan quá mức phách lối!

    Nàng coi yêu thú là gì? Rau cái trắng bán ngoài chợ?

    Vậy còn nói đưa cho nàng (LTV) chọn lựa?

    Chỉ có Đế Thương, nghe xong lời này, mắt phượng thu vào, khóe môi cong lên một nụ cười thị huyết.

    Edit: ThienDa

    Bạch Nhan nói xong lời này, cũng cảm nhận được phía sau lưng có một ánh mắt lạnh băng, trong lòng nàng lộp bộp một chút.

    Xong!

    Nàng làm sao quên mất hắn còn ở đây?

    "Hồ ly?"

    Đang lúc Bạch Nhan tìm đối sách, nam nhân đã đến phía sau nàng.

    Nam nhân ghé môi vào tai nàng, mang theo hơi lạnh, để toàn thân nàng chợt nổi da gà.

    "Ta cũng rất chờ mong những con hồ ly kia.."

    Sắc mặt Bạch Nhan hơi đổi, đang định nói chuyện với hắn, thì ở giữa không trung, một bầy Ngân Lang nâng vương tọa nhanh chóng chạy tới, phịch một tiếng rơi xuống trước mặt Đế Thương.

    Đế Thương phất tay áo bỏ đi, nhanh chân ngồi trên vương tọa, sau đó.. hắn biến mất trong đầu trời đêm tĩnh lặng.

    "Biểu tỷ, ngươi cùng Thương Vương làm sao biết nhau?" Lam Tiểu Vận rất hưng phấn, biểu tình có chút xấu xa, "Tiện nhân Bạch Chỉ kia, một mực mơ tưởng làm thê tử của Thương Vương! Hôm nay thấy vẻ mặt kinh hoàng của nàng, thật quá sảng khoái!"

    Nhất là vừa rồi trong chớp mắt Đế Thương ôm lấy Bạch Nhan, Lam Tiểu Vận cảm thấy.. bọn họ rất xứng đôi! "Cữu cữu, hôm nay trong yến tiệc, có phải Tiêu Nhi không đến?" Bạch Nhan nhìn qua Lam Vũ, hỏi.

    Lam Vũ giật mình, gật đầu: "Đúng vậy, hắn chưa từng xuất hiện."

    Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại, theo tính cách của Bạch Tiêu, ngày trọng đại như vậy, hắn nhất định sẽ không thất ước!

    Chẳng lẽ.. đã xảy ra chuyện gì?

    "Cữu cữu, ngươi phái người qua Bạch gia tìm hiểu một chút tình huống của Tiêu Nhi, ta còn có chuyện muốn đi làm."

    "Được," Lam Vũ gật đầu, "Ngươi muốn đi làm cái gì?"

    Nét mặt Bạch Nhan hiện lên ý cười, nụ cười kia mang theo tà ác, nàng chuyển mắt nhìn Lam Tiểu Vận: "Ngươi có muốn cùng ta đi làm việc lớn?"

    Lam Tiểu Vận hưng phấn nói: "Ta thích nhất là làm việc lớn! Biểu tỷ, chúng ta nhanh đi."

    "Đi."

    Bạch Nhan giữ chặt tay Lam Tiểu Vận, hướng về phía bóng đêm đi đến.

    * * *

    Trời đêm đã muộn.

    Đêm khuya trên đường phố, Bạch Chỉ giận dữ đá cục đá dưới chân, nàng vừa nghĩ tới Đế Thương ôm ấp Bạch Nhan, trong lòng như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, rất muốn phát điên.

    Đúng lúc này..

    Nàng ta nhìn thấy phía trước, dưới ánh trăng có một bóng người.

    Ánh trăng đem bóng của nàng kéo thật dài, cười nhẹ nàng chăm chú nhìn nàng ta.

    "Bạch Nhan!"

    Mượn ánh trăng, Bạch Chỉ nhìn thấy một gương mặt tuyệt sắc, nàng hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi vì sao lại ở chỗ này?"

    "Bây giờ ngươi không nên quan tâm ta vì sao ở chỗ này, mà là.. ngươi có thể bình yên vô sự về đến nhà hay không!"

    Bạch Nhan chậm rãi đi về phía Bạch Chỉ, nở một nụ cười rất sâu, sâu tới mức làm tâm Bạch Chỉ run lên.

    "Bạch Nhan, ngươi muốn làm gì?"

    Nhìn nụ cười kia, trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy hốt hoảng, nàng cũng không biết vì sao, đối với phế vật này lại có một sự sợ hãi phát ra từ nội tâm..
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 58: Bạch Chỉ bị đánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc này..

    Một âm thanh phát ra từ phía đỉnh đầu, Bạch Chỉ cảm thấy đầu nàng bị một cây gậy hung hăng đập vào, đầu mơ màng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

    Nàng sờ sờ trán, trên tay một mảng dính dính, ngay sau, vẻ mặt Bạch Chỉ trở nên vặn vẹo, tức giận nói: "Ai, là ai cả gan dám động thủ với bản tiểu thư?"

    Nhưng mà..

    Bạch Chỉ vừa xoay người, cây gậy sau lưng lại một lần nữa rơi xuống, hung hăng đập vào vai nàng.

    "Bạch Chỉ, ngươi cái tiện nhân, ta đánh chính là ngươi!"

    Dưới ánh trăng, thiếu nữ tóc dài tú lệ, hai tay nàng nắm chặt trường côn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu rõ ràng mang theo hưng phấn.

    "Là ngươi!" thấy Lam Tiểu Vận xuất hiện phía sau, hai mắt Bạch Chỉ đỏ ngầu, "Ngươi là một bại tướng dưới tay ta, ngoại trừ đánh lén còn có bản lĩnh gì?"

    "Bại tướng dưới tay ngươi? Ngươi là nói ta hay sao?" Lam Tiểu Vận vuốt vuốt trường côn trong tay, "Mấy ngày trước, nếu ngươi không có người giúp đỡ, ta sẽ bại dưới tay ngươi?"

    Bạch Chỉ là tiểu nhân âm hiểm, đánh không lại nàng, liền tìm người tới giúp đỡ.

    Nàng hai đấm khó địch bốn chân, lúc này mới bị đám người kia đả thương.

    Ai ngờ Bạch Chỉ ác độc đi cáo trạng trước, Bạch gia không biết xấu hổ còn chạy tới Lam gia gây phiền toái!

    "Vận Nhi," Bạch Nhan buông lỏng hai tay, dưới ánh trăng từ từ đi về phía Lam Tiểu Vận, "Hôm nay, ngươi cứ việc xả giận, mọi việc có ta vì ngươi làm chủ."

    Giờ khắc này, nữ tử hồng y khuynh thành, một cái nhăn mày giữa trán, hay một nụ cười, đều rất khí phách.

    "Các ngươi.."

    Bạch Chỉ chỉ vào hướng Bạch Nhan cùng Lam Tiểu Vận, nhưng Lam Tiểu Vận lần nữa hung hăng hạ trường côn, lập tức, tiếng kêu của nàng vọng tới chín tầng mây, vô cùng thê lương.

    "Lam Tiểu Vận, ngươi cái tiện nhân!" Nàng ta che lấy cánh tay đau đớn, phẫn nộ xông về phía Lam Tiểu Vận, giương nanh múa vuốt muốn xé rách mặt nàng.

    Bạch Nhan đưa lưng về phía Bạch Chỉ, không có bất cứ biểu hiện gì, chân nàng hơi hơi duỗi ra..

    Ầm!

    Một cước đá vào ngực Bạch Chỉ, trong khoảnh khắc, thân thể Bạch Chỉ bay ngược ra ngoài, đâm vào gốc cây phía trước, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra.

    Lam Tiểu Vận nhìn Bạch Chỉ một bộ dáng chật vật, hưng phất gào lên một tiếng, nhanh chóng vọt tới Bạch Chỉ đang nằm dưới đất, trực tiếp ngồi trên người nàng ta, tung nắm đấm, đánh vào mặt thiếu nữ.

    "Bạch Chỉ, lúc trước không phải ngươi rất phách lối sao? Có loại người giúp ngươi đánh ta, ngươi cho rằng ta không có ai sao? Ta còn có biểu tỷ đây!"

    Những năm gần đây, Lam Tiểu Vận vì Bạch Chỉ mà tích tụ nhiều tức giận, lúc này, nàng đem lửa giận cùng ủy khuất phát tiết ra, đánh cho Bạch Chỉ rất nhanh liền mất ý thức.

    "Vận Nhi, nhớ kỹ đừng đánh chết nàng, vẫn chưa tới lúc để nàng chết."

    Bạch Nhan từ từ thu lại ánh mắt, ngắm nhìn màn đêm đen nhánh, chân mày khẽ cau lại.

    Lâu như vậy, những người kia hẳn cũng nên tới..

    Đang nghĩ ngợi, một tiếng ưng gáy rõ to truyền đến, Lam Tiểu Vận cả kinh nhanh chóng đứng dậy, khẩn trương hỏi.

    Edit: ThienDa

    "Biểu tỷ, xảy ra chuyện gì rồi?"

    Nàng há hốc mồm, vừa nói xong câu này, từ trong bóng đêm, một con cự ưng xẹt qua chân trời, dùng tốc độ như tia sét hạ xuống trước mặt Bạch Nhan.

    Phía trên cự ưng, đứng đó là một nữ tử mỹ mạo.

    Một đầu tóc đen bay bay, nàng vận một thân váy ngắn màu hồng đào, nụ cười xinh đẹp, phong tình vạn chủng.

    Nữ tử này khiến cho Lam Tiểu Vận có một cảm giác chính là - tú bà thanh lâu!
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 59: Lâu chủ Phượng Lâu, Hoa La

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Biểu tỷ," Lam Tiểu Vận đến bên cạnh Bạch Nhan, có chút khẩn trương kéo ống tay áo của nàng, thận trọng hỏi, "Nữ nhân này là ai? Nàng là tới tìm ngươi sao?"

    Bạch Nhan không trả lời Lam Tiểu Vận, cười nhợt nhạt nhìn nữ tử mỹ mạo: "Hoa La, ngươi hình như đến chậm.."

    "Ha ha ha," Hoa La từ trên lưng cự ưng nhảy xuống, nhẹ nhàng cười nói, "Trên đường ta gặp chút chuyện, nên đến chậm, bất quá, chủ tử, đây là muội muội ngươi sao? Dáng dấp không tệ, không bằng.. để nàng theo ta tới Phượng Lâu làm việc, thế nào?"

    Đôi mắt nàng mị hoặc, ánh mắt phảng phất có thể phóng điện, làm Lam Tiểu Vận nổi hết da gà.

    "Biểu tỷ," nàng giận dữ trừng mắt nhìn Hoa La, lại ủy khuất chu cái miệng nhỏ, "Nàng rốt cuộc là ai? Phượng Lâu lại là.."

    Lam Tiểu Vận đương muốn hỏi Phượng Lâu là cái gì, lại chợt phản ứng, hai mắt lập tức mở to, tay của nàng gắt gao bưng kín miệng.

    Phượng Lâu?

    Chẳng lẽ lại là.. cái Phượng Lâu kia?

    "Hoa La, Vận Nhi vẫn còn là một hài tử, ngươi không cần phải dọa nàng."

    Bạch Nhan cũng không tức giận, thời điểm nàng thu phục Hoa La, nàng đã biết tính cách của Hoa La.

    Huống hồ, nàng còn không có dự định áp chế bản tính này.

    "Chủ tử, thuộc hạ chỉ là đùa một chút," Hoa La sách (*) hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ Lam Tiểu Vận, "Xem như thuộc hạ có một trăm lá gan, cũng không dám để biểu muội của chủ tử đi tiếp khách."

    (*) sách: Cãi nhau, nói lại

    Phượng Lâu, bề ngoài là tiếp khách, trên thực tế, lại là một tổ chức tình báo, Phượng Lâu nắm trong tay tình báo, đến nay không có bất kỳ thế lực nào có thể so được.

    Ở bên trong những thế lực cường đại tại đại lục, cũng không phải không có bí mật, chỉ có một số ít người thường mới có thể không biết thực lực chân chính của Phượng Lâu. Cho nên, Lam Tiểu Vận thân là Lam gia đại tiểu thư, đối với Phượng Lâu, đã nghe nói qua rất nhiều lần..

    "Biểu tỷ, nàng là người Phượng Lâu?" Lam Tiểu Vận kéo ống tay áo Bạch Nhan, bờ môi run rẩy, "Vì sao người Phượng Lâu lại gọi ngươi là chủ tử?"

    Edit: ThienDa

    "Không tệ, nàng là lâu chủ Phượng Lâu, Hoa La."

    Bạch Nhan không có phủ nhận.

    Lam Tiểu Vận kích động tới mức suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, biểu tỷ nhà nàng, được xưng là sỉ nhục lớn nhất của Lưu Hỏa quốc, lại là.. chủ tử của lâu chủ Phượng Lâu?

    Trời ạ, còn có việc gì có thể oanh động hơn nữa?

    "Biểu tỷ, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi thế nào làm chủ tử của lâu chủ Phượng Lâu? Đây là thế lực Phượng Lâu, có thể hoàn toàn so với Hoàng tộc, nghiền ép Bạch gia!"

    Khuôn mặt Lam Tiểu Vận đỏ bừng, cao hứng tới mức không thể thở nổi.

    Nếu gia gia biết chuyện này, có thể cao hứng tới mức hôn mê bất tỉnh..

    "Việc này sau này ta sẽ nói cho ngươi biết," Bạch Nhan mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng nhìn Hoa La, "Lần này ta trở về, là có một việc muốn ngươi đi làm."

    Vừa nghe Bạch Nhan nói đến chính sự, Hoa La tức khắc nghiêm túc hẳn lên: "Xin chủ tử phân phó!"

    "Ta hoài nghi, mẫu thân qua đời, cùng Vu Dung không thoát khỏi liên quan. Ngươi bây giờ tra rõ chuyện này, mặt khác những hoạt động nhiều năm của Bạch gia, gồm cả hành vi của Vu Dung, điều tra ra cho ta!" thần sắc Bạch Nhan lạnh lùng, "kể cả.. trước khi Vu Dung được gả vào Bạch gia."

    Hoa La kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Bạch Nhan.

    "Bạch gia phạm quá nhiều sai lầm, chỉ là giết bọn hắn, khó có thể bù đắp, ta muốn bọn hắn phải thân bại danh liệt! Một tên cũng không thoát!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...