[Edit] Y Hậu Khuynh Thiên - Tiêu Thất Gia

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Miuly, 10 Tháng mười hai 2018.

  1. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 40: Yến hội (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trên cây cổ thụ ngoài đình viện, một nam tử nhỏ gầy ẩn nấp bên trong nhánh cây, hắn nhận thấy Bạch Nhan quét mắt về phía hắn mà giật mình, đáy lòng có chút chột dạ.

    Chẳng lẽ hắn bị phế vật này phát hiện?

    "Tỷ.." Bạch Tiêu muốn hỏi Bạch Nhan sự tình liên quan đến Bạch Tiểu Thần, đã thấy khóe môi Bạch Nhan giương lên, tay đan vào nhau, đôi mắt nhắm lại.

    "Tiểu Mễ, giải quyết con ruồi bọ kia đi."

    "Meo."

    Tiểu Mễ kêu một tiếng, lập tức phóng ra phía ngoài viện.

    Bạch Tiêu sững sờ trong chốc lát, đang định hoàn hồn thì bên ngoài phát ra tiếng hét tâm tê phế liệt.

    "A!"

    Từ trên cây đại thụ, một thân ảnh nhỏ gầy rơi xuống, hung hăng đập xuống đất.

    Cổ của hắn lưu lại một dấu răng, máu tươi không ngừng chảy ra, mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

    "A phi phi."

    Bước chân Tiểu Bạch Hổ ưu nhã từ ngoài cửa đi vào, hướng mặt đất phì một cái, đem máu tươi trong miệng phun ra, nó lại nâng móng vuốt lau máu ở khóe miệng, lầm bầm một câu: "Máu của nhân loại này thật khó ăn, ta vẫn thích thịt kho tàu của chủ nhân."

    Vốn đang khiếp sự thực lực của Tiểu Mễ, lại nghe được Tiểu Bạch Hổ nói tiếng người, hắn bị dọa tới mức ngũ lôi oanh đình, thiếu chút nữa ngất đi.

    "Tỷ.." Bạch Tiêu khóc không ra nước mắt, "Tại sao tiểu miêu lại có thể nói tiếng người?"

    Bạch Nhan quét mắt nhìn Tiểu Mễ: "Bởi vì nó là yêu thú."

    Trước mặt Bạch Tiêu, Bạch Nhan không để Tiểu Mễ tiếp tục che dấu, dù sao sớm muộn hắn cũng đều biết.

    "Thể nhưng, trên đại lục yêu thú có thể nói tiếng người cũng chỉ có mấy con, mà loại yêu thú này, ngay cả Yêu Thú tông cũng không thể thuần hóa."

    Thực tế, yêu thú trên đại lục rất tôn quý, bởi vì bọn hắn có thể giúp con người tác chiến, là đồng bạn tốt nhất, chỉ tiếc, yêu thú không phải bất cứ ai cũng có thể thuần hóa.

    Cho dù là Yêu Thú tông cũng không thể thuần hóa một yêu thú biết nói tiếng người.

    Bạch Tiêu có thể không bị chấn kinh sao?

    "Ngươi không cảm thấy đây là một kinh hỉ sao?" Bạch Nhan nhún nhún vai, cười nhẹ nhàng.

    Kinh hỉ?

    Bạch Tiêu rất ủy khuất: "Nếu không phải trái tim ta đủ mạnh, ta sẽ bị ngươi dọa chết, đúng, ngươi nói ta biết chuyện gì xảy ra? Thần Nhi thực sự là hài tử của ngươi?"

    Nhìn con ngươi Bạch Tiêu phát sáng, Bạch Nhan khẽ gật đầu: "Hắn tên là Bạch Tiểu Thần, là nhi tử của Bạch Nhan ta. Bất quá tạm thời ta không muốn để người khác biết hắn tồn tại."

    Lần này, Bạch Tiêu đã hiểu, vì sao Bạch Tiểu Thần lại nhắm vào Bạch Chỉ.

    Nguyên lai, lại là hài tử của tỷ tỷ!

    "Tỷ, ta hiểu rồi, ta sẽ cùng ngươi bảo vệ hắn."

    Lúc này Bạch Tiểu Thần đem khuôn mặt nhỏ nhắn rửa sạch sẽ, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác so với vừa rồi bẩn thỉu, càng thêm làm người khác yêu thương.

    Mắt Bạch Tiêu nhìn lên sắc trời đã muộn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Trời không còn sớm nữa, ta cần phải trở về."

    "Ngươi vì Thần Nhi mà đối đầu với Bạch Chỉ, nàng khẳng định sẽ cáo trạng với Bạch Chấn Tường, theo ta thấy, ngươi vẫn là đừng quay về Bạch gia." Bạch Nhan nhíu mày, giọng nói lộ ra lo lắng.

    Bạch Tiêu lắc đầu: "Ta là nhi tử độc nhất của Bạch Chấn Tường, hắn nhiều lắm là răn dạy ta, sẽ không đụng đến ta, tỷ, ta đã nói, ta nhất định sẽ đem hết thảy của tỷ đệ chúng ta cướp về, tuyệt đối không tha cho mẫu nữ Vu Dung!"

    Bạch Nhan há hốc mồm, nghĩ muốn tiếp tục thuyết phục, lại nhìn thấy sắc mặt kiên định của Bạch Tiêu, nàng đem lời nói nuốt vào.

    "Mặc kệ có chuyện gì, tới đây tìm ta, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương ngươi."

    "Tốt," Bạch Tiêu cong môi cười một tiếng, hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Bạch Tiểu Thần, "Thần Nhi, chúng ta ngày tới gặp lại, cữu cữu sẽ còn đến thăm ngươi."
     
  2. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 41: Yến hội (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, Bạch Tiêu lưu luyến ánh mắt không rời mẫu tử Bạch Nhan, quay người đi ra ngoài đình viện.

    "A nha."

    Khi Bạch Tiêu rời đi, Bạch Tiểu Thần vỗ trán: "Ta quên đem cữu cữu quà gặp mặt, thôi để lần sau lại mang cho hắn."

    Từ khi vào Lưu Hỏa quốc, hắn cũng đem lễ vật chuẩn bị xong, ai ngờ vậy mà quên.

    "Thần Nhi, ta mấy ngày tới sẽ ở Lam gia, nếu như mấy người Hoa Di tới, ngươi để hắn tới Lam gia tìm ta."

    Bạch Nhan nhăn mày, nàng đi vào Lưu Hỏa quốc cũng được một thời gian, Phượng Lâu kia cũng tới thời điểm rồi..

    * * *

    Lúc này, ở thư phòng Bạch gia, Vu Dung bưng một chén trà cho Bạch Chấn Tường, nàng nhìn ánh mắt trầm mặc không nói của Bạch Chấn Tường, nói: "Tướng công, thân thể ngươi đã mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút đi."

    Bạch Chấn Tường thở dài một tiếng: "Dung Nhi, ngươi chuẩn bị một lễ vật, ta muốn đi bái phỏng một người."

    "Tướng công?" Ánh mắt Vu Dung mê man, giọng nói mang theo nghi hoặc.

    "Khoảng thời gian trước, tòa nhà cổ trạch Ảnh Nguyệt Tông bị bán đi, ta nghe nói người mua là lâu chủ Phượng Lâu - Hoa La."

    Vu Dung sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Chấn Tường.

    Ảnh Nguyệt Tông cùng Phượng Lâu, những thế lực này nàng có nghe qua, đừng nghĩ chỉ là thứ đẳng môn phái, nhưng lại có thể ngang hàng với Hoàng tộc.

    Ảnh Nguyệt Tông nổi tiếng ám sát, còn Phượng Lâu là hoa lâu, bình thường ở phố lớn ngõ nhỏ, vì nam nữ hưởng lạc, lại là nơi thu thập thông tin tình báo trên thiên hạ, thực lực không thể xem thường.

    Ngày trước gia chủ mua tòa nhà này, bởi vì khoảng cách với cổ trạch của Ảnh Nguyệt Tông là gần nhất, hắn vì muốn nịnh bợ Ảnh Nguyệt tông mới chuyển tới ở chỗ này.

    Ai ngờ, người của Ảnh Nguyệt Tông chưa từng xuất hiện ở tòa cổ trạch, bây giờ lại bán cho hoa lâu..

    "Tướng công, đưa lễ vật cho Phượng Lâu, nên lấy cái gì mới tốt?" Vu Dung biết chuyện này quan trọng, trịnh trọng hỏi.

    "Ngươi xem việc mà xử lý, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."

    Bạch Chấn Tường mỉm cười, thanh âm hắn chưa dứt, cửa thư phòng bị đụng mở, một thiếu nữ mười bảy, mười tám chạy vào, "oa" một tiếng nhào vào trong ngực Bạch Chấn Tường.

    "Chỉ Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

    Đối với nữ nhi này, Bạch Chấn Tường rất sủng ái, cũng không trách nàng không hỏi mà vào, mà là ôn hòa hỏi.

    "Phụ thân," Bạch Chỉ nâng khuôn mặt đầy nước mắt, "Bạch Tiêu hắn thông đồng với hài tử một nữ nhân! Hôm nay tiểu tạp chủng cố ý hãm hại ta, hắn biết rõ còn giúp tiểu tạp chủng kia khi dễ ta, ngươi nhìn trên mặt ta bị thương, đều là bọn hắn làm."

    Lúc này, Bạch Chấn Tường mới nhìn trên mặt Bạch Chỉ đầy vết cào, lập tức nổi giận, nói: "Bạch Tiêu hắn dám! Người tới, chờ hắn trở về, để hắn ngay lập tức tới gặp ta!"

    Edit: ThienDa

    Đáy mắt Bạch Chỉ hiện lên tia âm ngoan, vừa nghĩ tới sự tình hôm nay, nàng có một loại xúc động muốn chém tiểu tạp chủng thành trăm mảnh.

    "Còn có tiểu tạp chủng kia! Cha, ngươi nhất định phải bắt hắn, đem tới cho ta hung hắng giáo huấn."

    "Việc này, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi!" Sắc mặt Bạch Chấn Tường tái xanh, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm khẽ rung.

    Hắn vốn không thích nhi tử Bạch Tiêu, nếu không phải hắn chỉ có một nhi tử, nhiều năm qua cũng không dung túng như vậy.

    Hiện tại hắn như thế lại giúp người ngoài khi dễ muội muội, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn thật không biết mình mang họ gì!

    "Tướng công, bớt giận," Vu Dung nhẹ nhàng vuốt lồng ngực Bạch Chấn Tường, "Tiêu Nhi tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi, huống chi Bạch Nhan trở về, Lam gia vì nàng mà tổ chức yến hội, đến lúc đó Bạch Tiêu phải tham dự, nếu để người bên ngoài thấy hắn bị thương, chẳng phải sẽ hiểu lầm Tướng công?"
     
  3. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 42: Yến hội (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lông mày Bạch Chấn Tường hạ xuống, nhưng tức giận trong lòng lại rất khó tiêu.

    "Hừ, không lấy gia pháp cũng có thể phạt hắn! Để hắn đi Từ đường đóng cửa sám hối! Trước yến hội của Lam gia, không cho phép hắn rời đi một bước! Chờ qua yến hội, ta lại giáo huấn hắn!"

    Vu Dung nói không phải không có lý, hắn không thể để người hiểu lầm hắn khắt khe Bạch Tiêu, cũng chỉ tạm thời thả cho hắn (BT) một con ngựa.

    Chờ qua yến hội, hắn (BCT) sẽ cùng hắn (BT) tính sổ sách!

    * * *

    Bạch Tiêu ra khỏi cổ trạch, cũng không lập tức về Bạch gia, mà đi tới Lam gia, đem lời của Bạch Nhan nói cho lão phu nhân, rồi mới về Bạch gia.

    Trở về Bạch phủ, hắn bị người thông báo Bạch Chấn Tường cho hắn đi từ đường hối lỗi, hắn cười lạnh một tiếng, cũng lười giải thích, đi thẳng vào từ đường.

    Nếu như phải đối mặt với người ở Bạch phủ, vậy hắn thà ở trong từ đường, cũng không muốn thấy bọn họ..

    Mấy ngày nay, tin tức Lam gia vì Bạch Nhan tổ chức yến hội, đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, càng có nhiều thế lực nhận được thiệp mời.

    Đương nhiên, vị hôn phu tiền nhiệm của Bạch Nhan Nam Cung Dực cũng nghe nói chuyện này, hắn lúc đầu nghĩ Lam gia tất nhiên sẽ tới đưa thiếp mời, ai ngờ đợi đến đêm đó, vẫn không có người tới.

    "Thái tử."

    Thanh âm mềm mại tới tận xương truyền đến, kéo lại tâm thần của Nam Cung Dực, hắn đem nữ tử nằm bên cạnh ôm vào ngực, ôn nhu hỏi: "Nhược Nhi, Bạch Nhan trở về, ngươi cũng đã biết?"

    Rõ ràng cảm giác được thân thể nữ tử trong ngực cứng đờ, trong lòng Nam Cung Dực lập tức đau: "Ta biết ngươi ở Bạch gia những năm qua vì Bạch Nhan mà chịu nhiều ủy khuất, hiện tại không cần sợ, có ta ở đây, ta sẽ vì ngươi làm chủ."

    "Thái tử," Bạch Nhược cúi đầu xuống, trầm thấp nức nở, "Bạch Nhan tính tình đanh đá ngoan độc, lại đối với ngươi si tình, lần này nàng trở về, nhất định sẽ không tha cho ta, dù sao ta đã cướp đi ngươi."

    "Nhược Nhi, ngươi nói những lời ngốc nghếch gì vậy? Ta thế nào lại bị ngươi cướp đi? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt (*), Bạch Nhan tính là cái gì?" Nam Cung Dực nhướng mày, tất nhiên đối với Bạch Nhan không có hảo cảm gì, "Huống chi, ngươi hiện tại đã là Thái tử phi, thiên hạ ngoại trừ Thái hậu cùng Hoàng hậu, ngươi là nữ nhân tôn quý nhất, Lân Nhi của chúng ta cũng là cao quý không thể với tới, sao phải sợ nàng?"

    (*) lưỡng tình tương duyệt: Yêu nhau, hai bên đều có tình cảm với nhau

    "Không, không phải," Bạch Nhược lắc đầu, cười khổ nói, "Tính cách Bạch Nhan ta rõ ràng, nàng thường xuyên đổi trắng thay đen, nàng biết thân phận không bằng ta, nhất định sẽ bôi nhọ Bạch gia, giả như nói, nàng thất thân là do ta hại nàng, nàng bỏ trốn là do mẫu thân ta tham tài bán đứng nàng.. Bạch Nhan cho tới bây giờ đều đem trách nhiệm của mình đổ cho người khác."

    Sắc mặt Nam Cung Dực trầm xuống, đáy mắt lửa giận phun trào.

    "Thái tử.." Nói đến đây, Bạch Nhược cầm tay Nam Cung Dực, liếc mắt đưa tình, "Người trong thiên hạ nghị luận như thế nào, Nhược Nhi mặc kệ, chỉ cần ngươi tin Nhược Nhi là đủ."

    Dưới ánh mắt đầy thâm tình của Bạch Nhược, sắc mặt Nam Cung Dực hòa hoãn lại: "Nhược Nhi, ta làm sao lại không tin ngươi? Không tin Bạch gia? Bạch Nhan tâm địa độc ác, ngươi ôn nhu thiện lương, ta tin tưởng người trong thiên hạ đều rõ ràng, đến nỗi nói ra là trong nhà bán nàng, quả nhiên thật buồn cười!"

    Hắn cười lạnh một tiếng, khóe môi hàm chứa châm chọc: "Bạch gia giàu có, sao phải bán nàng lấy ngân lượng, chỉ bằng thân thể bẩn thỉu của nàng, cũng không thu được một đồng."

    "Phu quân.."

    Một tiếng "phu quân" khiến tâm Nam Cung Dực tê dại, hắn cúi đầu nhìn nữ tử vùi trong ngực hắn, thanh âm ôn nhu như ngọc: "Nhược Nhi, ta dự định đi một chuyến tới Lam gia."
     
  4. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 43: Yến hội (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, sắc mặt có chút khẩn trương: "Thái tử là muốn đi gặp Bạch Nhan? Cũng đúng, Bạch Nhan tốt xấu cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Thái tử để ý cũng đúng, nếu Thái tử nguyện ý, có thể nạp nàng làm thiếp, Nhược Nhi không có bất cứ ý kiến gì."

    "Nhược Nhi, ngươi thật quá mức thiện lương," Nam Cung Dực đau lòng hôn lên mặt Bạch Nhược, "Ngươi yên tâm, loại nữ nhân thất trinh như Bạch Nhan, bản Thái tử khinh thường nhìn nhiều, càng sẽ không nạp nàng để ngươi phải ngột ngạt. Lần này đi, ta chỉ nhìn một chút Bạch Nhan mấy năm qua thê thảm cỡ nào! Đoán chừng thời gian năm năm, đã thất sắc ảm đạm."

    Năm đó Bạch Nhan chỉ là gầy, cũng không tới mức xanh xao vàng vọt, nhìn cũng thấy đẹp, nhất là làn da trắng sáng.

    Nhưng là năm năm, một nữ nhân mang hài tử, nhất định là vô cùng thê thảm! Dù từng là mỹ nhân, cũng sẽ như ngọc châu rớt xuống, không so được với dĩ vãng.

    Bạch Nhược lúc này mới nở nụ cười: "Thái tử, vậy Nhược Nhi ở phủ đợi ngươi về.."

    Nam Cung Dực hôn môi Bạch Nhược, từ trên giường hạ giọng quát: "Người tới, chuẩn bị kiệu cho bản Thái tử, bản Thái tử muốn đi Lam gia bái phỏng!"

    Lam gia không phát thiệp cho hắn, đoán chừng sợ Bạch Nhan đối với hắn phát sinh tình cũ, đã như vậy, hắn càng muốn đi một chuyến tới Lam gia!

    Hắn muốn Bạch Nhan biết rõ, lúc trước phản bội hắn, là phạm sai lầm lớn!

    * * *

    Lam phủ.

    Cổng và sân bên ngoài, vô số xe ngựa xa hoa dừng ở cửa phủ, một vài ngươi ăn mặc đẹp đẽ quý phái bước xuống xe ngựa.

    Từ khi Lam lão gia tử bệnh tới nay, Lam gia rất lâu không có náo nhiệt, hôm nay bọn hắn tới, không phải vì cổ động, mà là đến xem trò cười thôi.

    Một nữ nhân Bạch gia chưa thành gia đã mang thai, ngay cả Bạch gia cũng ghét bỏ, vậy mà Lam gia xem nàng như bảo vật, còn tổ chức yến hội, chuyện này không phải trò cười hay nhất Lưu Hỏa quốc?

    Giờ phút này, trong hậu đường Lam gia, ba tên nam nữ đứng thành một hàng, đang dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía cửa.

    Không bao lâu, dưới tầm mắt của bọn hắn, một thiếu nữ hồng y tuyệt sắc khuynh thành đạp ánh trăng mà đi, nữ tử đẹp đến mức không gì sánh được, ba ngàn tóc đen rũ xuống như thác, bay bay trong gió.

    "Nhan Nhi, ngươi đã đến? Mau tới, ngồi gần ngoại tổ mẫu." Lão phu nhân vỗ vỗ giường êm, khẽ cười nói.

    Bạch Nhan cũng không làm ra vẻ, đi thẳng tới chỗ ngồi, trên mặt hiện lên ý cười nhợt nhạt, chậm rãi ngồi bên cạnh lão phu nhân.

    "Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút," lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Nhan, "Vị lớn tuổi này chính là Đại biểu ca Lam Thiếu Lăng, năm nay hai mươi sáu hai mươi bảy, cùng ngươi tuổi tác không sai biệt lắm là Nhị biểu ca Lam Thiếu Yến, hai người bọn họ những ngày này đều không ở Lam gia, cho nên mấy ngày trước ngươi không gặp. Vị này là biểu muội ngươi Lam Tiểu Vận, nàng lúc trước bị thương, khăng khăng muốn tới phủ đệ ngoại ô tĩnh dưỡng, vì vậy bây giờ mới trở về."

    Nam tử lớn tuổi mỉm cười: "Tổ mẫu, người không phải nói quá kỹ càng, chúng ta cùng biểu muội mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng hai phủ cách nhau không xa, chúng ta lại còn không biết hay sao?"

    "Ha ha, ta thế nào lại quên," lão phu nhân cười ha hả hai tiếng, vỗ nhẹ tay Bạch Nhan, "Nhan Nhi, ta là hồ đồ rồi, kỳ thật không cần ta giới thiệu, ngươi cũng sẽ nhận ra bọn hắn."

    Bạch Nhan cười một tiếng, cũng không nhiều lời, nàng xác thực biết tình huống của Lam gia, chỉ là chưa từng gặp mặt thôi.
     
  5. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 44: Yến hội (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Biểu muội," Lam Thiếu Yến cười ngây ngô, "Hoan nghênh ngươi trở về, sau này, ngươi chính là người Lam gia, nếu ai khi dễ ngươi, ca ca giúp ngươi đánh hắn."

    "Đa tạ Nhị biểu ca."

    Bạch Nhan cười nhẹ nhàng, chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười kia, mặt Lam Thiếu Yến đỏ lên, biểu tình có chút quẫn bách.

    "Uy," Lam Tiểu Vận đi tới trước mặt Bạch Nhan, cằm nhấc lên, so với huynh đệ Lam gia, ngữ khí của nàng có chút kiêu ngạo, "Ngươi là tỷ tỷ của tiện nhân Bạch Chỉ kia? Ta cho ngươi biết, ta cùng tiện nhân kia có thù, về sau ta và nàng đánh nhau, ngươi không thể giúp nàng."

    Lam Tiểu Vận tuy có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không vì nàng chưa thành thân đã có mang mà xem thường nàng, nàng ta chỉ chán ghét Bạch Chỉ mà thôi.

    "Tại sao phải giúp nàng?" Bạch Nhan cong khóe môi, hỏi.

    Lần này đến lượt Lam Tiểu Vận ngây ngẩn cả người: "Ngươi không phải tỷ tỷ nàng sao?"

    Tình huống của Bạch gia, những người khác đều không biết, nếu tỷ đệ Bạch Nhan không nói, người ngoài đều nghĩ Bạch gia là một mảnh hài hòa.

    Đây cũng là nguyên nhân Lam Tiểu Vận nói những lời này.

    Lam lão phu nhân vỗ đùi: "Ta suýt nữa quên đem chuyện này nói cho các ngươi biết.."

    Lời này nói ra, lão phu nhân liền đem sự tình Bạch Nhan ở Bạch gia bị hãm hại, chẳng những bị Bạch Nhược làm thất thân, còn kém chút nữa bị Vu Dung bán đi, đem nói ra hết.

    Bọn người Lam Tiểu Vận nghe mà trợn mắt há hốc mồm, biểu tình không thể tin, trên đời này lại có độc phụ như thế.

    "Hài tử đáng thương," Đổng Nhược Lan lau khóe mắt, "Lúc ngươi ở Bạch gia bị khi dễ, tại sao không tới nói cho chúng ta biết? Tiêu Nhi cũng vậy, đến giờ còn không nói qua một câu, chúng ta cũng không biết tỷ đệ các ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy."

    Lời nói của nàng mang theo trách cứ, lời nói lại đầy đau lòng: "Ngươi không có mẫu thân làm chủ, sau này cữu mẫu sẽ như mẫu thân ngươi, Lam gia này ngươi cứ yên tâm ở lại, sẽ không lo bị người bán."

    Đáy lòng Bạch Nhan chảy một dòng nước ấm, cảm giác có thân nhân, thật tốt như vậy.

    Khuôn mặt kiêu ngạo của Lam Tiểu Vận lấy lại tinh thần, lại mang áy náy: "Thật xin lỗi, ta không biết ngươi chịu nhiều ủy khuất như vậy, về sau chúng ta chung một địch nhân là Bạch Chỉ, chúng ta liên thủ nhất định đánh bại nàng."

    Edit: ThienDa

    "Bạch gia thật quá phận!" ánh mắt Lam Thiếu Yến hung ác, đôi con ngươi thanh tú tràn đầy giận dữ, "Độc chiếm đồ cưới của cô cô, còn nói biểu muội ăn không uống không! Lại còn muốn đem biểu muội bán đi! Chuyện này Lam gia chúng ta không thể bỏ qua!"

    Ngay cả Lam Thiếu Lăng luôn luôn ổn trọng cũng trầm mặc nửa ngày: "Nương, tổ mẫu, ta đồng ý với nhị đệ. Biểu muội chịu nhiều ủy khuất như vậy, chúng ta không làm chủ, còn ai có thể cho nàng chỗ dựa?"

    "Được, các ngươi đều đã quyết định như vậy thì.."

    Lão phu nhân vừa định vỗ án quyết định thì bên cạnh truyền đến thanh âm của Bạch Nhan.

    "Ngoại tổ mẫu, ta đã có kế hoạch báo thù, chuyện này cứ để mình ta giải quyết."

    Nghe vậy, lão phu nhân than một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Bạch Nhan: "Ngươi đã quyết định, ngoại tổ mẫu tôn trọng ý kiến của ngươi, nếu như ngươi cần, nhất định phải nói ra, chúng ta sẽ giúp ngươi tới cùng."

    Dù cho có cùng Hoàng tộc xé rách thể diện, nàng cũng không tiếc.

    "Nương," Đổng Nhược Lan chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói, "Khách nhân đã tới không sai biệt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi."

    Lão phu nhân khẽ gật đầu, kéo tay Bạch Nhan đứng dậy: "Tiểu Nhan Nhi, chúng ta đi, hôm nay Lam gia sẽ vì ngươi chính danh."
     
  6. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 45: Yến hội (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội đường phía trong, người ngoài không được phép vào, lão phu nhân tất nhiên muốn đưa Bạch Nhan ra ngoài.

    Lam Tiểu Vận chạy đến bên người Bạch Nhan, hỏi: "Uy, thân thể của gia gia, thật sự là ngươi trị khỏi sao? Ta trước nghe phụ thân nói, ngươi bái một đan dược sư Tứ phẩm làm vi sư?"

    "Ừ."

    Bạch Nhan lên tiếng, khóe môi câu lên một đường cong.

    Lam Tiểu Vận hai mắt sáng lên: "Vậy ngươi có thể dạy ta luyện đan không?"

    Bạch Nhan quay đầu nhìn Lam Tiểu Vận, thấy đôi mắt to phát sáng, không tự chủ được gật gật đầu: "Ta có thể dạy ngươi, chỉ là học được hay không, là do thiên phú của ngươi."

    Lời này của Bạch Nhan làm Lam Tiểu Vận kích động kém chút nữa nhảy lên, trong lòng nàng lại bắt đầu kiêu ngạo.

    Bạch Chỉ ngươi có tỷ tỷ là Thái tử phi thì sao? Nàng bái Bạch Nhan làm sư phụ, sau này liền có một vị đan dược sư Tứ phẩm làm sư công, thân phận Bạch Chỉ chỉ kém so với nàng.

    Đáng tiếc, Lam Tiểu Vận không có cái thiên phú luyện đan, nàng chỉ thích múa thương làm côn, cho nên, trên con đường luyện đan về sau, nàng chỉ biết ủ rũ vì thất bại.

    Nhưng Lam Tiểu Vận lại mặt dày mày dạn treo biển đệ tử của Bạch Nhan.

    Không có thiên phú luyện đan cũng không sao, chỉ cần có sư công là đan dược sư Tứ phẩm là đủ rồi, khí thế nàng sẽ không kém Bạch Chỉ.

    Đây mới là mục đích thực sự của Lam Tiểu Vận!

    * * *

    Lam gia, bên trong phòng yến hội.

    Một tiếng "Thái tử giá lâm" làm cho cả hội sảnh đang huyên náo liền yên tĩnh.

    Thái tử?

    Hắn cũng tới?

    Tốt xấu gì Bạch Nhan suýt chút nữa thành thê tử của hắn, lại bởi vì trước hôn nhân đã thất trinh, bị Hoàng tộc ghét bỏ, bây giờ Thái tử lại đến đây, chẳng lẽ là muốn chế giễu sao? Lông mày Lam Vũ nhíu lại, thấp giọng hỏi: "Là ai tới phủ Thái tử phát thiệp mời?"

    Thị vệ bên cạnh thận trọng trả lời: "Thuộc hạ đã phân phó, không cho phép tới phủ Thái tử phát thiệp mời, chắc chắn không ai dám đưa."

    Không ai đưa, vậy tại sao hắn lại đến?

    Sắc mặt Lam Vũ có chút khó coi, hắn chưa quên, Hoàng tộc gây ra bao nhiêu thương tổn cho Nhan Nhi.

    Mọi người đều nói Thái tử phi sinh non, nhưng sinh non liền có thể sinh hài tử khỏe mạnh? Có lẽ chỉ có những kẻ ngu muội mới tin!

    Đôi cẩu nam nữ này, đã sớm ở trước mặt Nhan Nhi cẩu thả, Bạch Nhược vì để sớm ngày được trở thành con dâu Hoàng tộc, mới thiết kế hãm hại Nhan Nhi.

    Vì thế, Lam Vũ không có khả năng mời Thái tử tham sự yến hội, hắn sợ mình nhịn không được sẽ bóp chết Thái tử!

    "Lam gia chủ, ngươi sẽ không trách bản Thái tử không mời mà tới chứ?" Nam Cung Dực mở quạt xếp, mỉm cười nhìn Lam Vũ, "Ta nghe nói Lam gia lão gia tử bệnh càng ngày càng nặng, cố ý mượn cơ hội này tới thăm một chút, không biết Lam lão gia tử có thể sống thêm mấy ngày?"

    Lam Vũ nắm chặt nắm đấm, khóe môi cười lạnh: "Lão gia tử nhà ta rất tốt, không nhọc tới Thái tử quan tâm! Chỉ là mục đích Thái tử đến đây quá mức không thuần, tha thứ cho khó có thể tiếp đãi!"

    Tin tức Lam lão gia tử khỏi bệnh tạm thời chỉ có người Lam gia mới biết, cũng không truyền đi, cũng khó trách Nam Cung Dực cho rằng lão gia tử bệnh liệt giường, không sống được mấy ngày.

    Nam Cung Dực nghe Lam Vũ nói rõ ràng có ý muốn đuổi khách, lông mày khẽ nhíu một cái, đang muốn mở miệng, thì một đạo thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

    "Thương Vương giá lâm."

    Thương Vương?

    Lam Vũ cùng Nam Cung Dực biểu tình cùng lúc giật mình.

    Thương Vương lạnh lùng cao ngạo, hiếm khi cùng gia tộc và các thế lực lui tới, cho dù là yến hội Hoàng gia, hắn cũng không tham dự.

    Cho nên, Lam Vũ cố tình không đưa thiệp mời tới Thương Vương phủ.

    Bây giờ, lại ở yến hội của Bạch Nhan mà tới?

    Điều này đại biểu cho cái gì?
     
  7. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 46: Kinh diễm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong phòng yến hội, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, đứng bên cạnh Bạch Chấn Tường là Bạch Chỉ, khuôn mặt biến sắc, ngữ khí có chút giận dữ nói: "Còn không phải chỉ là một cái yến hội của người đã không còn thanh khiết, sao Thương Vương cũng tới?"

    Cho dù là nàng nhỏ giọng nói thầm, nhưng Thương Vương đến đã làm cho đại sảnh một mảnh yên tĩnh.

    Bởi vậy, thanh âm nàng đột ngột phát ra ngay trong cái an tĩnh của phòng yến hội.

    Lam Vũ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng quét mắt qua Bạch Chỉ, lại đưa ánh mắt nhìn ra cửa..

    Giờ khắc này, bao gồm cả Lam Vũ và tất cả những người trong đại sảnh đều bị kinh diễm.

    Trong bầu trời đêm, vầng trăng cao tỏa sáng.

    Ánh trăng bao phủ xuống, mấy con Ngân Lang nâng một cái vương tọa bay trên không trung, oanh một tiếng hạ xuống sảnh trung tâm phòng yến hội, dọa tới những người bên trong đang còn kinh diễm lùi về phía sau mấy bước.

    Trên vương tọa, nam nhân lười biếng cánh tay dựng trên ghế ngồi, thân thể dựa vào thành ghế, gió nhẹ thổi qua, vạt áo nửa mở, lồng ngực trần trụi phát sáng.

    Mái tóc dài màu bạc của hắn, đẹp như yêu nghiệt, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo không ai bì nổi.

    Nếu dùng một câu để hình dung ánh mắt hắn, chính là - ở dưới mắt hắn, chúng sinh như sâu bọ, tùy ý hủy diệt!

    Nhưng cố tình nam nhân khát máu vô tình, cao ngạo lạnh lùng, lại là người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ.

    Biết rõ như thiêu thân lao vào lửa, vẫn cam tâm tình nguyện bước vào.

    "Vương gia," Lam Vũ đối với nam nhân trước mặt, không lãnh đạm như Thái tử, ngữ khí ngược lại là tôn kính, "Ngươi nguyện ý tới yến hội của Lam gia chúng ta, là vinh hạnh của Lam gia, người tới, dọn chỗ ngồi cho Thương Vương."

    Nam Cung Dực bắt gặp thái độ của Lam Vũ đối với Thương Vương, sắc mặt rất là khó coi, tốt xấu gì hắn mới là người hoàng thất, Đế Thương chỉ là một Vương gia khác họ mà thôi.

    Kết quả, Lam Vũ đối với hắn cung kính như thế, còn đối với mình lại hạ lệnh trục khách!

    Đế Thương từ vương tọa đứng lên, mà khi hắn đứng dậy, bầy Ngân Lang nâng vương tọa bay lên rời đi, trên không trung lưu lại một điểm sáng.

    Đám người hô hấp đều chậm lại một chút, nhìn phương hướng đàn sói rời đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh..

    Cái kia, đó là yêu thú a, bọn hắn sớm biết Thương Vương thực lực rất mạnh, lại không ngờ tới, bầy yêu thú lại cam tâm tình nguyện ở Thương Vương phủ để nâng tọa.

    "Bổn vương nghe nói Lam gia vì người Bạch gia mà tổ chức yến hội," mắt phượng Đế Thương đảo qua Lam Vũ, thanh âm cao ngạo lạnh lùng, "Cho nên, bổn vương chỉ hiếu kỳ, người của Bạch gia, tại sao Lam gia lại phải tổ chức yến hội?"

    "Vương gia."

    Lần này không đợi Lam Vũ mở miệng, Bạch Chấn Tường lập tức đứng dậy, sắc mặt mang theo bất đắc dĩ: "Việc này, ngươi không biết, đối với nữ nhi Bạch Nhan này của Bạch gia, đúng là móc phim móc phổi, thê tử ta cũng coi nàng như con ruột mà đỗi đãi! Nhưng nàng là cái loại vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang, ta chỉ nói nàng vài câu, nàng liền cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, vì thế quay về Lam gia."

    Nghe Bạch Chấn Tường nói vậy, sắc mặt mọi người rất tức giận.

    "Bạch Nhan thật đúng là một con bạch nhãn lang, lúc trước cùng người bỏ trốn, đã làm Bạch phu nhân tức giận đến thương tâm quá độ, ngay cả Vu lão phu nhân đều đau lòng quá khứ, hiện tại chỉ dạy dỗ nàng vài câu, nàng ngay cả cha cũng không nhận, nếu ta có dạng nữ nhi này, nhất định sẽ bóp chết nàng!"

    "Bạch phu nhân quả nhiên thiện lương, ta nghe nói, từ nhỏ đến lớn nàng xem Bạch Nhan như thân nữ, ngay cả hai nữ nhi mình đều để sang một bên, không nghĩ tới hảo tâm không có hảo báo, thế mà nuôi ra cái dạng bạch nhãn lang!"
     
  8. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 47: Bốn vương thích thiếu phụ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe những người này vu khống Bạch Nhan, trong lòng Lam Vũ không chịu đựng được dâng lên một cỗ tức giận, nổi giận quát lớn một tiếng: "Tất cả câm miệng cho ta!"

    Đám người bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người bị Lam Vũ bất thình lình hét lớn dọa sợ.

    "Các ngươi nói Nhan Nhi cùng người bỏ trốn, chứng cứ đâu?" Hắn cười lạnh một tiếng: "Nói miệng mà không có bằng chứng, dựa vào cái gì làm Tiểu Nhan oan uổng? Luôn mồm nói nàng trước hôn nhân không khiết, ngoại trừ Bạch Nhược, bên ngoài có ai thấy? Nói Bạch Nhan có thai, cũng là tin tức Bạch gia truyền đi, ta nói, Bạch Nhược mơ tưởng đến vị hôn phu của Nhan Nhi, cũng chính đương kim Thái tử điện hạ, cố ý thiết kế hãm hại Nhan Nhi!"

    "Lam Vũ!"

    Bạch Chấn Tường tức giận nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Bản gia chủ có ý tốt tới tham gia yến hội, ngươi lại như thế hãm hại nữ nhi của ta? Nhược Nhi tính tình thanh cao, sao có thể dùng thủ đoạn mưu cầu Thái tử? Ta thấy, chỉ có Bạch Nhan mới làm ra loại chuyện này!"

    Nữ nhi?

    Trên mặt Lam Vũ mang theo châm chọc, xem ra, trong mắt Bạch Chấn Tường chỉ có tỷ muội Bạch Nhược mới là nữ nhi của hắn.

    "Lam gia chủ, ngươi nói như vậy có chút quá phận," Nam Cung Dực nhướng mày, sắc mặt rất rất khó coi, "Trước đó Nhược Nhi nói qua với ta, Bạch Nhan tính tình ngoan độc, khẳng định sẽ đem việc bỏ trốn cùng nam nhân đổ lên đầu nàng, bây giờ xem ra, lời Nhược Nhi nói không sai! Cũng uổng cho ngươi tin tưởng nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ (*) !

    (*) hồ ngôn loạn ngữ: Nói năng lung tung, bậy bạ

    Lam Vũ gắt gao nắm chặt nắm đấm, hắn đang định mở miệng, lại nghe tiếng ho nhẹ, trước mặt mọi người, dưới ánh trăng thanh lãnh, Lam lão gia tử một thân cẩm y trường bào bị vây xung quanh đi tới.

    " Phụ thân. "

    Lam Vũ đem lửa giận đè nén, đi tới trước mặt lão gia tử, chắp tay cung kính.

    " Khụ khụ, hoan nghênh các vị tới tham dự tiếp phong yến ngoại tôn nữ của ta! "

    Lam lão gia tử ho nhẹ hai tiếng, hai con ngươi lặng lẽ nhìn khắp bốn phía, thời điểm nhìn thấy Đế Thương, hắn sửng sốt một chút, chợt đưa mắt nhìn sang Lam Vũ, ánh mắt mang theo chất vấn.

    Tựa hồ đang hỏi, hắn làm sao lại tới? Lam Vũ nhìn Lam lão gia tử lắc đầu.

    Hắn cũng không biết Đế Thương đến đây là vì chuyện gì.

    " Lam lão gia chủ, thân thể của ngươi.. "ánh mắt Nam Cung Dực hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

    Bạch Chấn Tường đã không khống chế được cảm xúc, con ngươi lửa giận ngập trời nhìn chòng chọc Lam lão gia tử.

    Lão gia hỏa này sao còn chưa chết?

    Không, phải nói, hắn làm sao có thể rời giường? Không phải nói bệnh nặng khó lành?

    Lam lão gia tử dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước tới chỗ Đế Thương, trên khuôn mặt già nua mỉm cười:" Thương Vương có thể tới tham dự yến hội của Lam gia, quả nhiên làm lão phu vinh hạnh đến cực điểm! "

    Đế Thương từ trên cao nhìn xuống Lam lão gia tử, thần thái lãnh ngạo, thanh âm hơi lạnh:" Bổn vương chỉ là hiếu kỳ, Bạch Nhan ở Lưu Hỏa quốc là nhân vật danh chấn bậc nào mà thôi."

    Hắn nhớ tới tin tức mà tên thị vệ điều tra, mắt phượng nhắm lại.

    Sáu năm trước thất thân, chưa thành thân đã có con?

    Tốt!

    Rất tốt!

    Hắn thực sự muốn xem xem, nữ nhân kia có thể mạnh miệng đến lúc nào!

    Đế Thương nhấc lên nụ cười đầy thị huyết, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế không biểu tình, một thân tử bào không gió mà bay, cường đại đến mức.. để người xung quanh không thể thở nổi!

    Tâm Lam lão gia tử lộp bộp một chút, chẳng nhẽ trong lúc vô tình, Nhan Nhi đã chọc phải tên Vương gia khát máu này?
     
  9. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 48: Bổn vương thích thiếu phụ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia," nhìn thấy đáy mắt Đế Thương không chút nào che giấu sự giận dữ, trong lòng Bạch Chỉ vui mừng, liền đứng lên, thần sắc thẹn thùng, "Bạch Nhan nàng mặc dù chưa thành thân đã có con, lại cùng dã nam nhân (*) bỏ trốn, thế nhưng, người Bạch gia chúng ta sẽ tuyệt đối không làm ra sự tình giống như nàng."

    (*) dã nam nhân: Nam nhân không thuần, thô lỗ, ngang ngược

    Nàng cũng không hi vọng Đế Thương đem nàng với Bạch Nhan gộp chung một chỗ, như vậy, đối với việc tiến vào Thương Vương phủ sẽ rất bất lợi.

    Buồn cười là, Bạch Chỉ tự mình đa tình, bởi vì Đế Thương căn bản còn không biết nàng là ai.

    "Dã nam nhân?" Đế Thương cười lạnh.

    Bạch Chỉ không phát hiện ra sắc mặt Đế Thương âm trầm, tiếp tục gật đầu nói: "Sáu năm trước, tại cổ đạo Biên Hòa, nàng cùng một dã nam nhân tằng tịu với nhau, bị Nhị tỷ bắt gian tại trận, ai ngờ cuối cùng nàng lại cùng dã nam nhân đó bỏ trốn."

    "Ồ?" Đế Thương nhướng mày, thanh âm ngoan lệ, "Nói như vậy, các ngươi đã gặp qua" dã nam nhân "kia?"

    Ba chữ "dã nam nhân" Đế Thương cố ý đè nặng thanh âm, mắt phượng hiện lên một tia thị huyết.

    Đừng nói là Bạch Chỉ, cho dù là Bạch Nhược cũng chưa từng thấy qua nam nhân kia, nhưng hiện tại, để chắc chắn Bạch Nhan đã thất thân, nàng tất nhiên không có khả năng nói ra.

    "Ta đương nhiên gặp qua, dã nam nhân kia vóc người hoàn toàn không so được với Thái tử điện hạ tuấn mỹ, cũng không biết có phải hay không Bạch Nhan bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, lại cùng nam nhân buồn nôn kia tằng tịu với nhau."

    Giờ khắc này, Bạch Chỉ chỉ lo vu hãm Bạch Nhan, lại không chút nào để ý khí tức Đế Thương ngày càng âm lãnh..

    Ngay lúc này, một đạo âm thanh trào phúng từ bên ngoài truyền đến, suýt chút nữa làm Bạch Chỉ nhảy dựng lên.

    "Bản tiểu thư vừa nói xong, bên trong phòng yến hội làm sao khói đen mù mịt, thì ra là ngươi tới! Cha, ngươi làm sao cho tiện nhân kia vào, làm toàn bộ Lam gia ta bốc mùi hôi thối!"

    Lam Tiểu Vận vừa đi vào phòng yến hội, liền thấy Bạch Chỉ đứng trong đại sảnh, cái gọi là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, lửa giận của nàng không nhịn được bốc cháy hừng hực.

    Edit: ThienDaLúc này, tầm mắt mọi người đều dừng lại ở nữ tử cùng bước vào với Lam Tiểu Vận..

    Diễm quan thiên hạ, tuyệt thế vô song!

    Dưới gió đêm, ba ngàn tóc đen bay múa, một thân váy dài đỏ tươi, phất qua trước mắt mọi người.

    Dung nhan nữ tử rất đẹp, đẹp đến nỗi vạn vật đều thất sắc, một đôi mắt câu nhân tâm hồn, khẽ cười duyên, phảng phất có một loại ma lực làm trái tim mọi người đều ngừng đập.

    Mắt Nam Cung Dực nhìn thẳng, cho dù lúc trước Bạch Nhan là đệ nhất mỹ nhân Đế thành, nhưng dáng người nhỏ gầy, cùng nàng bây giờ so sánh, lại khác nhau một trời một vực.

    Nếu như nói, năm đó nàng là đệ nhất mỹ nhân, thì hiện tại là nữ nhân tuyệt mỹ nhất không gì sánh kịp.

    Bạch Chỉ nhìn ánh mắt tất cả nam nhân đều đặt trên người Bạch Nhan, nàng ghen ghét cắn răng, tay cũng nắm thật chặt.

    Nhất là..

    Trông thấy ánh mắt Đế Thương cũng chuyển sang nhìn Bạch Nhan, trong lòng Bạch Chỉ như bị ngàn con kiến gặm cắn, đau không chịu nổi.

    "Vương gia," nàng cắn răng, nói, "Nàng ta là đại tỷ Bạch Nhan, là nữ nhân sáu năm trước thất thân!"

    Bạch Chỉ là đang cố ý nhắc nhở Đế Thương, Bạch Nhan đã thất thân, một nữ nhân như vậy, sao có thể lọt vào mắt hắn?

    Vương gia?

    Lông mày Bạch Nhan khẽ cau lại, ánh mắt đảo qua dò xét, khi nhìn thấy một khuôn mặt yêu nghiệt, nàng giật nảy mình, lời nói buột miệng thốt ra.

    "Ngươi làm sao lại ở chỗ này?"

    "Bổn vương làm sao ở chỗ này, chẳng lẽ là.. ngươi lại không rõ?"
     
  10. Chuông Gió Chuông gió cute nhất hệ thiên hà!

    Bài viết:
    279
    Chương 49: Bổn vương thích thiếu phụ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đám người trợn tròn mắt.

    Ngay cả Bạch Nhan cũng ngây ngẩn cả người.

    Nam nhân này tự xưng là bổn vương, chẳng lẽ lại là Lý vương gia Lưu Hỏa quốc Đế Thương?

    Tâm tư đang dao động, Đế Thương đã đi tới chỗ nàng.

    Thấy nam nhân đi tới, huynh đệ Lam Thiếu Lăng theo bản năng muốn đem Bạch Nhan kéo về phía sau, lại bị nam nhân kia nhanh hơn một bước kéo về phía người hắn.

    Cánh tay của hắn siết chặt vòng eo Bạch Nhan, đôi mắt phượng nheo lại xuyên thấu qua một tia uy hiếp, nghiền răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng thật để bổn vương dễ tìm!"

    Ý của nam nhân này, là những năm qua, hắn lục khắp tứ phía tìm nữ nhân cưỡng gian hắn! Ai ngờ, nữ nhân này lại ở Lưu Hỏa quốc!

    Nhưng lời này rơi vào tai mọi người, lại biến thành ý tứ khác.

    "Cút!"

    Bạch Nhan nổi giận, một cước giẫm vào mu bàn chân nam nhân.

    Trong nháy mắt khi chân nàng muốn giẫm xuống, lại bị một bàn tay to hung hăng bắt lấy.

    Ngón tay nam nhân thon dài còn vuốt bắp đùi nàng, để cho nàng nổi hết da gà.

    "Cái chân nhỏ này của ngươi quả là không an phận," khóe môi Đế Thương thương lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ngươi nói bổn vương đem nó chặt, vẫn nên chặt?"

    Cái ngữ khí uy hiếp kia nhu hòa, rơi vào trong tai người khác, lại thành ve vãn đánh yêu.

    Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt Đế Thương cười tà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

    "Chỉ Nhi," Bạch Chấn Tường thấy Bạch Chỉ yên ắng rơi lệ, tâm đều đau, ánh mắt phẫn nộ nhìn Bạch Nhan, "Bạch Nhan, ngươi biết ngươi đang làm cái gì? Có còn biết xấu hổ hay không?"

    Ánh mắt Bạch Nhan trầm xuống quét qua cha con Bạch Chấn Tường, khi thấy vẻ mặt ghen ghét của Bạch Chỉ, ánh mắt hơi lóe, gương mặt mang theo ý cười.

    "Chúng ta đang làm gì, ngươi không rõ ràng sao?" Bạch Nhan nhíu mày, ngón tay thon dài nâng cằm Đế Thương, "Tiểu Thương Thương, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

    Tiểu Thương Thương?

    Xưng hô này làm khóe miệng Đế Thương co quắp một chút.

    Nhưng mà..

    Thái độ Bạch Nhan thay đổi, ngược lại kích động hứng thú của hắn.

    Đế Thương cầm lấy ngón tay Bạch Nhan đang trêu chọc hắn, quay đầu nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Chấn Tường: "Bạch gia chủ chẳng nhẽ mắt bị mù? Nhìn không ra bổn vương đang làm gì?"

    "Phụ thân! Ngươi xem nàng.." sắc mặt Bạch Chỉ trắng bệch, tròng mắt mang theo nước mắt, con ngươi ghen ghét gắt gao nhìn Bạch Nhan, tức giận nói, "Nàng nhất định là cố ý!"

    Không tệ, Bạch Nhan đúng là cố ý!

    Vì chọc tức Bạch Chỉ, ngay cả nhan sắc nàng cũng hi sinh, sao có thể không đạt mục đích?

    "Vương gia," Bạch Chấn Tường ngăn nội tâm đang tức giận, cúi đầu đối mắt với Đế Thương, "Đại nữ nhi của ta vốn phong tình chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, nàng trước hôn nhân đã thất trinh, đồng thời chưa thành thân đã mang thai, thân thể đã sớm không sạch sẽ, ta không đành lòng vương gia bị nàng lừa gạt, lúc này mới cố ý báo cho Vương gia."

    Những lời này của Bạch Chấn Tường đã triệt để chọc giận người Lam gia.

    Hắn để Bạch Nhược thay thế Bạch Nhan, đồng thời đem Bạch Nhan trục xuất ra cũng thôi đi, bây giờ, ở trước mặt Thương Vương còn cố tình chửi bới Bạch Nhan.

    Đây là việc một phụ thân nên làm?

    Đang lúc Lam lão gia tử một bụng đầy lửa giận muốn cùng Bạch Chấn Tường đánh một trận, thì thanh âm chậm rãi của Đế Thương truyền đến: "Thì thế nào? Bổn vương thích chính là nữ nhân như thế!"

    Đám người trợn mắt há hốc mồm.

    Hắn thích.. là nữ nhân như thế?

    Nói cách khác, Thương Vương cổ quái, vậy mà thích thiếu phụ?

    Trời ạ! Khó trách nhiều thiếu nữ ưu tú của Lưu Hỏa quốc đều không lọt vào mắt xanh của Đế Thương, là bởi vì sở thích cổ quái này!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...