Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ - Hữu Điểm Khốn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi yuhn11072, 12 Tháng mười 2021.

  1. yuhn11072

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Xuyên thành pháo hôi bị ảnh đế vứt bỏ

    Tác giả: Hữu Điểm Khốn

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên thư, Giới giải trí.

    Editor: Yuhn11072

    Nguồn convert:

    Văn án:

    Cố Thanh Trì xuyên thành một cái pháo hôi, tác giả không có giả thiết thiết lập của pháo hôi, vì thế tất cả đều là ngẫu nhiên

    Sau đó anh ngẫu nhiên sở hữu khuôn mặt đẹp đẽ nhất truyện

    Nhưng cũng không thể xài được, pháo hôi chính là pháo hôi, cả người anh đều không có cảm giác tồn tại, tất cả mọi người coi anh là phông nền, nhìn chút rồi quên.

    Hiện tại, cốt truyện đã kết, anh sắp công thành danh toại bị ảnh đế vứt bỏ.

    Cố Thanh Trì lệ nóng doanh tròng: Rốt cuộc chờ đến ngày này.

    Truy thê hỏa táng tràng văn, cp là ảnh đế Tạ Lục Dữ

    Thịnh thế mỹ nhan, hoàn thành xong pháo hôi cốt truyện là có thể dựa vào khuôn mặt debut C vị

    * tiểu kịch trường

    Mối tình của nam diễn viên nổi tiếng được đưa ra ánh sáng, fans hâm mộ dọa đánh dọa giết cuối cùng phát hiện đồng bọn đang liếm nhan

    Ngai quá, tui bò tường.

    *

    Đối với tai tiếng lùm xùm giữa hai người

    Tạ Lục Dữ đáp lại: Báo lá cải bây giờ đều nói bậy.

    Cố Thanh Trì đáp lại: Không có.

    Tạ Lục Dữ nóng lòng làm sáng tỏ: Rõ ràng đã lãnh chứng.

    Cố Thanh Trì vội vàng phủi sạch: Rõ ràng đã ly hôn.

    Tạ Lục Dữ bùm một tiếng quỳ xuống: Anh hiện tại hối hận, rất rất hối hận.

    *

    Báo tiên phong showbiz: Anh ấy là kho báu thượng đế đã để lại chốn nhân gian

    Không một ai phản bác
     
    EleanoraUlinh11111 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2021
  2. yuhn11072

    Bài viết:
    0
    Chương 1.1 Ly hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ phút này Cố Thanh Trì đang ngồi trong phòng khách biệt thự của mình, máy lạnh được chỉnh lớn, phòng khách to lớn chỉ có ba người, Cố Thanh Trì, đối diện anh là luật sư và trợ lý luật sư.

    Vị luật sư vừa mới thao thao bất tuyệt ra hiệu cho trợ lý đem văn kiện cho mình, sau đó hắn ta đẩy phần văn kiện trước mặt Cố Thanh Trì

    "Anh Cố, chỉ cần anh ký vào thỏa thuận này, anh không cần phải giải quyết bất cứ chuyện gì khác. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc ly hôn."

    Cố Thanh Trì vẫn luôn đợi những lời này.

    Anh không nói gì, lặng lẽ đứng dậy, ngồi về phía trước, nghiêm túc ký tên, sau đó đặt tài liệu qua bàn hội nghị, tay vẫn nắm chặt, trông rất có học thức.

    Luật sư vốn chuẩn bị vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều bị nghẹn trong bụng.

    Khách hàng của hắn ta rất có hiểu biết, thỏa thuận phân chia tài sản được lập trước khi kết hôn. Nó nghiêm ngặt đến nổi những luật sư đã quen thuộc vụ án cũng sẽ cho rằng nó hơi quá đáng, quy kết đơn giản một chút, nếu Cố Thanh Trì đồng ý ly hôn, anh sẽ lập tức tay không rời nhà.

    Nhưng Cố Thanh Trì không phải là bên sai trong cuộc hôn nhân. Nếu có chuyện gì sai thì chỉ có thể là chồng không thích mình mà thôi.

    Rốt cuộc, khách hàng của hắn ta, chồng của Cố Thanh Trì, đã đệ đơn ly hôn. Lý do duy nhất được đưa ra là một bằng chứng đơn giản rằng họ đã ly thân được hai năm, và cuộc hôn nhân chỉ kéo dài hai năm.

    Rất ít người bình thường chấp nhận những điều kiện như vậy. Những tưởng Cố Thanh Trì sẽ khó làm nên chuyện ở đây nhưng mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi.

    Nhưng này không phải cái chuyện gì xấu, hắn là một luật sư chuyên nghiệp, người chỉ tập trung vào án kiện

    Hắn chỉ biết nếu việc bên Cố Thanh Trì ổn, công việc tiếp theo sẽ rất dễ dàng, thực là hao tổn số tiền lớn mà vị kia đã trả, hắn tâm tình sung sướng kiểm tra lần nữa ký tên, thu thập văn kiện và gật đầu với Cố Thanh Trì, sau đó đứng dậy và rời đi.

    Khi cánh cửa đóng lại, khóe mắt của luật sư lướt qua Cố Thanh Trì, người vẫn đang ngồi một mình, xem văn kiện, sau đó hắn liền dừng lại

    Cố Thanh Trì hơi hơi cúi đầu, mái tóc như rong biển quấn quanh cổ, đôi chân dài bắt chéo dưới mặt bàn, kéo dài thành một đường cong đẹp mắt, có một loại cảm giác áp bách, cả người xinh đến sắc nhọn.

    Lúc này trời đã gần tối, trong phòng không có ánh sáng. Ánh sáng và bóng tối đập vào người thanh niên, giống như một bông hồng trở nên rực rỡ hơn vì màn đêm, thậm chí màu sắc còn bị biến thành màu đỏ sẫm, mang đến cảm giác thối nát mỹ lệ.

    Toàn bộ bức tranh gần như ngay lập tức chiếm lấy tâm trí người chứng kiến.

    Thẩm mỹ của mỗi người là chung, lý giải cái đẹp lại không lúc nào cũng giống nhau, điều này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở các nghệ thuật gia, mỗi người bọn họ đều có tiêu chuẩn riêng, cái đẹp được săn đón cực lực bởi một vị nghệ sĩ, có thể trong mắt vị nghệ thuật gia khác chỉ xứng đáng là bụi bặm, nhưng nếu ai được chứng kiến bức họa đẹp đẽ này chắc đều sẽ lâm vào cuồng nhiệt. Bản thân Cố Thanh Trì chính là đỉnh cao của mỹ lệ, thứ không nên tồn tại trên thế gian.

    Luật sư ngốc tại chỗ, đến khi trợ lý nghi ngờ kêu vài lần, hắn mới tiếc nuối dời đi tầm mắt, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại, như sợ làm phiền điều gì đó.

    Ngoài việc bị sốc, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là bộ dạng bắt mắt như vậy, tại sao trước đây hắn lại không để ý?

    Hai năm trước.

    Thời điểm Cố Thanh Trì mở to mắt, bên tai đồng thời xuất hiện một âm thanh điện tử lạnh lẽo.

    【 Nhân vật Cố Thanh Trì đã được tạo, thuộc tính nhân vật được tạo ngẫu nhiên, nhân vật mang đầy khí chất Châu Âu rút ra miêu tả thuộc tính mơ hồ, "Ngươi là báu vật do thượng đánh rơi ở nhân gian" -- thượng đế sẽ đem ngươi nâng trong lòng bàn tay trân quý, mong đợi một ánh mắt của ngươi, mỹ lệ của thế gian, chín phần của người, dư lại một phân được thượng đế ban phát chúng sinh. 】

    【 nhân vật Cố Thanh Trì thuộc tính xuất hiện bất thường, loại bỏ điều bất thường thất, khởi động chương trình an toàn. 】

    Ảo giác sao?

    Cố Thanh Trì nghĩ, và rồi anh nhớ ra mình đã chết

    Ngay khi Cố Thanh Trì nhận ra có điều gì đó không ổn, âm thanh điện tử lại xuất hiện, và lần này kèm theo tiếng la hét báo động.

    【 cảnh báo cảnh báo, nhân vật Cố Thanh Trì xuất hiện hiện tượng bài xích, nhân vật Cố Thanh Trì đã bị cô lập, nhân vật Cố Thanh Trì được tải vào cốt truyện, load thành công】

    Cảm giác hỗn loạn cuồng bạo ập đến, hỗn độn giống như say làm Cố Thanh Trì có chút ngây người, phải một lúc sau, anh mới chậm rãi ngồi dậy trên giường.

    Một cuốn tiểu thuyết hiện ra trong đầu anh, và trí nhớ của anh vẫn rõ ràng như thể anh vừa mới đọc nó ngày hôm qua.

    Quyển sách này là truyện sảng văn thăng cấp, dùng một câu đơn giản khái quát, chính là nam chính Tạ Lục Dữ vượt qua mấy chặng đường khó khăn cuối cùng trở thành ảnh đế.

    Cố Thanh Trì cũng không ngốc, mặc dù ngày thường làm việc và nghỉ ngơi như người già, anh cũng là người trẻ tuổi, nhiều ít tiểu thuyết lưu hành cũng biết chút đỉnh. Kết hợp với những gì anh nghe được sau khi tỉnh dậy, có lẽ anh có thể đoán được tình hình của mình.

    Anh xuyên thư, trở thành nhân vật Cố Thanh Trì, cũng chính là chính anh.

    Điều duy nhất anh không thể tìm ra là căn bản không có nhân vật Cố Thanh Trì này.

    Thế giới quan trong cuốn sách là một thế giới giả tưởng, giống nhưng khác với thế giới mà Cố Thanh ban đầu sống. Sự khác biệt nhỏ có lẽ là thời kỳ thịnh vượng chưa từng có của ngành điện ảnh và truyền hình thế giới.

    Tuy nhiên, Cố Thanh Trì có thể đảm bảo rằng từ đầu đến cuối, cái tên Cố Thanh Trì không hề xuất hiện trong cuốn sách đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2021
  3. yuhn11072

    Bài viết:
    0
    Chương 1.2 Ly hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ vì di chứng của cốt truyện vừa truyền đến, đầu Cố Thanh Trì vẫn còn đau. Đơn giản là hắn không nghĩ nữa, dựa vào đầu giường nhìn xung quanh, cố gắng tìm manh mối.

    Ngoại trừ một chiếc giường lớn và một chiếc đèn sàn, toàn bộ căn phòng không có bất kỳ đồ đạc nào khác, nhưng có thể thấy các chi tiết đều rất cẩn thận, không giống khách sạn.

    Trên mặt đất trải thảm, ở cửa một đôi dép cotton.

    Cố Thanh Trì đi ra ngoài, phát hiện nơi này là một biệt thự nhỏ hai tầng. Trên tầng hai có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và một phòng thay đồ. Tầng 1 là phòng khách. Toàn bộ ngôi nhà được trang trí như một nhà mẫu, ngắn gọn tinh tế, có thể thoải mái vào ở dễ dàng, nhưng chính vì như vậy lại mang tới cảm giác kì quái.

    Chỉ cần có người ở trong nhà, sẽ có dấu vết của người. Có lẽ sẽ có một con búp bê màu hồng dễ thương trong góc, hoặc sẽ có một bông hoa ngẫu nhiên trong bình vừa được hái từ vườn, mà căn nhà này cho người ta cảm giác như là khách sạn, giống nhưa chủ nhân sẽ xách vali rời khỏi bất cứ lúc nào.

    Ngay khi Cố Thanh Trì đến phòng khách, anh đã có manh mối, gần như không cần phải bận tâm tìm kiếm. Có một chiếc điện thoại di động và một tờ giấy đăng ký kết hôn trên bàn trong phòng khách.

    Giống như có người sợ anh nhìn không thấy.

    Anh nhìn vài thứ đồ vật trên, do dự một lúc, trước tiên thử mở khóa điện thoại bằng vân tay rồi bật nó lên.

    Chỉ có một người trong danh sách liên lạc - chồng.

    Tầm mắt của Cố Thanh Trì ở trên chữ này một lúc, sau đó có chút vội vàng quay lại xem qua tờ giấy đăng ký kết hôn.

    Ba chữ đoan đoan chính chính Tạ Lục khắc ở phía trên Cố Thanh Trì.

    Cố Thanh Trì biết tại sao từ đầu đến cuối nhân của "Cố Thanh Trì" không hề xuất hiện trong cuốn sách. Không, chính xác mà nói, nhân vật của "Cố Thanh Trì" thực sự tồn tại.

    Nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không có đất diễn, anh là bia đỡ đạn chỉ xuất hiện được hai dòng

    Một dòng là thời điểm cùng vai chính Tạ Lục Dữ kết hôn, một dòng là thời điểm cùng Tạ Lục Dữ ly hôn.

    Nếu anh nhớ không lầm, Tạ Lục Dữ là nam nhân.

    Cố Thanh Trì trong nháy mắt muốn đi xác nhận một chút giới tính của chính mình, Trước hành động thể xác, lý trí yêu cầu anh mở tờ hôn thú trên tay. Anh xác nhận rất nhiều lần, giới tính trên đó thực sự là nam.

    Này quá vớ vẩn.

    Nhưng nghĩ kỹ lại, tác giả cũng không nói rõ ràng giới tính, nhân vật này hoàn toàn quá pháo hôi, nhưng khi một cuốn sách trở thành thế giới thực, tồn tại nghĩa là tồn tại.

    Pháo hôi cũng không có khả năng bởi vì tác giả không miêu tả bề ngoài liền không có mặt, cũng không có khả năng bởi vì tác giả không có giả thiết bối cảnh liền không cha không mẹ.

    Cố Thanh Trì phỏng đoán, chính mình được bỏ thêm vào nhân vật, trong sách không nhắc tới nên hết thảy đều là tự do phát huy.

    Nhưng là này cũng quá tự do, anh nhịn không được phun tào một chút.

    Cố Thanh Trì so sánh ngày trên điện thoại với ngày trên giấy đăng ký kết hôn.

    Ngày đăng ký kết hôn là ngày hôm qua.

    Cố Thanh Trì trực tiếp mở ra điện thoại, gửi một tin nhắn văn bản - chúng ta ly hôn đi.

    【Trình tự an toàn được khởi, vui lòng phối hợp với cốt truyện của nhân vật Cố Thanh Trì. 】

    Dứt lời, tin nhắn gửi đi thất bại, tự động lưu vào hộp thư nháp.

    Cố Thanh Trì thử đủ loại phương pháp, kết quả tiếc nuối phát hiện, anh chỉ có thể làm theo cốt

    Làm những việc trái với cốt truyện sẽ bị trình tự an toàn tu.

    "Không thành vấn đề, chỉ cần hoàn thành hết cốt truyện thì tốt rồi."

    Cố Thanh Trì rất lạc quan tự an ủi chính mình.

    Đã vài ngày kể từ khi anh tỉnh lại, và nam chính cũng không có trở về. Vì thế kết hôn cũng giống như không kết hôn, Cố Thanh Trì cảm thấy không khó để hoàn thành cốt truyện.

    Nhưng Cố Thanh Trì sớm phát hiện ra rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.

    Cho dù là ai cũng đều không nhớ được anh, và anh cũng không để lại bất cứ dấu vết nàp trên thế giới này.

    Bất luận kẻ nào đều không nhớ được hắn, hắn cũng trên thế giới này lưu không dưới bất luận cái gì dấu vết.

    Uy lực của pháo hôi vượt xa qua những gì anh tưởng tượng.

    Anh vừa giới thiệu mình với người hàng xóm hôm nay, người ta vẫn tỏ vẻ dè chừng khi anh chào hỏi vào ngày mốt. Thứ viết trên giấy sẽ biến mất trong vòng một giây sau khi anh viết xong, ngay cả trên Internet, tn nhắn vẫn luôn như vậy. Gửi thất bại.

    Bất luận là ai cũng đều sẽ không nhớ kỹ một cái pháo hôi, tác giả lúc ấy viết tên đã là lãng phí tế bào.

    Điều này có nghĩa là Cố Thanh Trì chỉ có một mình một thân trong thế giới này, không người thân, không gia đình, không bạn bè và không thể ra ngoài làm việc.

    Một hai ngày, Cố Thanh Trì vẫn đang tích cực lên kế hoạch cho cuộc đời may mắn của mình. Một hai tháng, Cố Thanh Trì đã bắt đầu lo âu.

    Anh không phải là người có tâm lý quá vững vàng. Ngược lại, từ nhỏ anh đã thuận buồm xuôi gió. Nhờ có ngoại hình nổi bật và giáo, Cố Thanh Trì hầu như không gặp bất kỳ trở ngại nào trong giao tiếp.

    Mà càng không xong chính sự nhạy cảm với cảm xúc của anh rất đáng kinh ngạc. Sự cô đơn được phóng đại lên nhiều lần ở đây. Anh bị cô lập với thế giới. Cảm giác này gần như khiến anh phát điên.

    Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng mình sẽ gục ngã trước khi kết thúc cốt truyện.

    Thời điểm tuyệt vọng, anh thậm chí còn bắt đầu nhắn tin và gọi điện cho người liên lạc duy nhất trên điện thoại của mình.

    Tin nhắn được gửi thành công, hơn nữa không có biến mất.

    Nhưng là, người ở bên đó chưa từng hồi âm, cứ như thể dãy số này không có chủ nhân.

    Nhưng Cố Thanh đã bình tĩnh lại. Anh không còn thực hiện những nỗ lực vô nghĩa nữa. Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sử dụng số này như một cuốn nhật ký mà anh sẽ đơn giản ghi lại nó mỗi đêm.

    Anh không bao giờ nhớ đến những cảm xúc tiêu cực của mình, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn, và tự lừa dối bản thân.

    - -Hôm nay tôi tình cờ gặp một con mèo nhỏ màu vàng, vừa nhìn thấy tôi liền trèo lên cây bỏ chạy.

    - - ăn cái lẩu, hơi lạ, nhưng khoai tây ăn rất ngon.

    - - Trời mưa, con mèo đó có chỗ trú mưa sao? Hơi lo lắng một chút.

    * * *

    Nhật ký viết hai năm, không một ngày dừng lại.

    Mà từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ viết nhật ký.

    Cố Thanh Trì ngồi trong phòng khách thở phào một hơi, cả người thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.

    Cuối cùng anh cũng được giải thoát khỏi cuộc sống bế tắc đó.

    Thời điểm anh vừa ký xuống tên, lời nói tự thuật gần hai năm biến mất vang lên

    【 cốt truyện đã kết thúc, thế giới đã hoàn thiện, nhân vật Cố Thanh Trì đạt được tự do. 】
     
  4. yuhn11072

    Bài viết:
    0
    Chương 2.1 Ăn cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng nghiệp móc ra một khối chocolate từ túi áo trên ném cho Cố Thanh Trì.

    "Ăn chút lót bụng, tối cậu chưa ăn nữa."

    Cố Thanh Trì ừ một tiếng, bắt lấy chocolate, anh ngáp ở sô pha, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ.

    Anh nhìn nhìn chocolate, dùng hàm răng trực tiếp xé bao, nhăn mày, nhai có lệ vài cái rồi nuốt xuống.

    Rõ ràng là người đẹp quyến rũ như vậy, làm thô lỗ động tác lại có một loại mỹ cảm khác.

    Loại sô cô la này khá đắt, là nhãn hiệu nước ngoài, tất cả đều bằng tiếng Đức

    Đây là một món quà nhỏ được chuẩn bị cho những vị khách trong nhà hàng. Nếu khách không lấy đi, khi dọn bàn toàn bộ sẽ bị vứt bỏ. Do đó, nhân viên trong ca đôi khi sẽ thuận tay lấy vài khối, quản đốc đôi khi còn chia mấy khối.

    Vị có chút đắng, Cố Thanh Trì lần nào cũng cố gắng nuốt xuống trước khi nếm được vị đắng, lần này lại thất bại, vừa mới cắn, vị cay đắn lập tức tràn vào khoan miệng.

    Đồng nghiệp đã thay quần áo bình thường, chuẩn bị đi ra ngoài, thấy bộ dáng anh cau mày nuốt xuống có chút buồn cười.

    "Tôi quên mất, cậu sợ đắng, không hiểu được cậu, rõ ràng sợ đắng như vậy, mỗi lần cho cậu, cậu đều ăn."

    Cố Thanh Trì nhắm mắt lại, nhìn rất buồn ngủ, có thể là vì chưa tỉnh, giọng nói có lưu luyến, khi anh rũ mi mắt xuống nhìn người khác, nhìn rất mê người, từng câu từng chữ như là ở đầu lưỡi giống nhau.

    "Bởi vì của cậu cho".

    Đồng nghiệp là một thanh niên cao lớn, cạo trọc một tấc, nhìn rất rắn đẹp trai, nghe xong lời này lỗ tai cậu chậm rãi đỏ lên.

    Dù biết rất rõ Cố Thanh Trì cũng không có ý khác.

    Cậu ta cũng không phải cái kia, Cố Thanh Trì với ai cũng như vậy.

    Cũng không phải do cố tình hay gì, Cố Thanh Trì bản chất là như thế, điều này khiến bản thân chợt cảm thấy rằng mình rất được trân trọng trong mắt cậu ta.

    Dù vậy, cậu thanh niên với đôi má ửng đỏ nhẹ

    "Lần sau tôi sẽ mang loại ngọt cho cậu."

    Nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    Cố Thanh Trì không biết có nghe được hay không, anh đã ngủ rồi.

    Lúc anh tỉnh dậy đã là mười một giờ

    Đã đến lúc phải quay về, nhưng thực ra Cố Thanh Trì cũng không vội. Căn nhà anh thuê gần đây, anh chỉ đi bộ 7 8 phút là tới

    Đồng phục vẫn chưa được thay ra, anh từ từ đứng dậy thay quần áo, cà vạt bị cởi, bị chủ nhân thản nhiên quấn quanh, áo sơ mi cởi ra một nửa, vừa mới lộ ra nửa vai, cửa phòng đột nhiên mở ra.

    Cố Thanh Trì nghe thấy tiếng quay lại nhìn.

    Người ngậm thuốc lá, sương khói lượn lờ, đèn gần cửa bị đòng nghiệp tri kỷ đóng, chỉ có đèn bên trong phòng thay đồ được mở ra.

    Này có nghĩa, Cố Thanh Trì trong mắt người ở, thật giống như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng, mà Cố Thanh Trì chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ, mơ hồ nhận ra bên kia là một người đàn ông cao lớn..

    Người bình thường nếu đột nhiên bị bại lộ trong mắt, ít nhiều đều sẽ có chút vô thố, nhưng Cố Thanh Trì lại rất bình thản.

    Nghiêng đầu, biếng nhác, cũng không để ý.

    "Có việc sao?"

    Đối phương vào nhầm thời điểm Cố Thanh Trì cũng đã ngừng động tác cởi quần áo.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...