Xuyên Không Xuyên Không Công Lược Nam Thần Phản Diện - Mặc Thời Tịch Sơ Hà

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thời Sơ Tịch Hà, 26 Tháng chín 2020.

  1. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    [​IMG]

    Xuyên không Công lược nam thần phản diện

    Tác giả: Mặc Thời Tịch Sơ Hà

    Thể loại: Xuyên Không, Công Lược, Nữ Cường..

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Mặc Thời Tịch Sơ Hà

    Văn án:

     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười 2020
  2. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    Xuyên không Công lược nam thần phản diện

    Chap 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vậy thì vì cái gì mà anh làm như thế?

    - Bởi vì.. Anh yêu cô ấy. Tiểu Ly, chẳng phải em từng nói là sẽ nhường lại tất cả cho cô ấy, nếu cô ấy quay trở về thì em sẽ nhường lại tất cả cho cô ấy sao.. - Chàng trai ấy mỉm cười, nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng, nhưng tim cô lại đau xót như vết thương bị gió Đông Cực thổi qua. Cô biết nụ cười đó của anh không phải dành cho cô.

    * * *

    - Ai, Tiểu Đan bà xem đi xem lại bộ này hoài không chán hả? – Tiếng than vãn của 1 cô gái vang lên, giọng cô không tính là ngàn người khó gặp hay là siêu có thần gì đó nhưng cũng được tính là khá dễ nghe.

    Bỏ chút thời gian nói về cô ấy nào. Cô tên là Cố Mễ Nhiên, 24 tuổi nhưng đã tốt nghiệp 2 trường đại học danh tiếng. Quan trọng là 1 trong 2 ngôi trường đó là trường đại học SATYS về điện ảnh nổi tiếng. Và đương nhiên cô là 1 diễn viên, 1 minh tinh đang được săn đón vì giải ảnh hậu vừa mới đạt được của cô. Là ảnh hậu ở tuổi 24, mặc dù không phải người trẻ tuổi nhất nhưng cô cũng nằm trong top. Tuổi trẻ tài cao "thường" đi với nhan sắc trời phú, cô cũng không phải ngoại lệ. Mễ Nhiên có giá trị nhan sắc vào hàng đỉnh cấp, ngũ quan không phải cái nào cũng kinh diễm người nhìn nhưng mà lại là 1 tổ hợp tương đối hoàn mỹ khi ghép lại. Có tài, có sắc còn chưa hết bởi sau lưng cô vẫn còn 1 cây đại thụ "to đùng" trong giới hào môn. Chính xác mà nói thì cô cũng không phải là thiên kim được Cố gia nâng như nâng bảo ngọc, nhưng ít nhất cũng được họ tương đối bảo vệ.. ừm đó là trong mắt người ngoài.. còn thực tế, rốt cuộc để đi tới đỉnh cao của ánh hào quang như hiện tại, cô phải trải qua quá khứ thế nào thì chắc chẳng có ai biết toàn bộ..

    Ấy hình như bị lan man rồi thôi quay về câu chuyện bây giờ đi.

    - Hứ, bà "quá đáng" vừa thôi nha! Hiếm hoi lắm bà mới qua chơi với tui được 1 bữa, không thể ra ngoài đã đành, tui phải cố gắng chọn ra mấy phim hay hay rủ bà xem ở nhà mà còn chê lên chê xuống nữa! – Giọng nói xen chút tức giận cùng ấm ức và ủy khuất của cô gái được gọi là "Tiểu Đan" vang lên.

    Mễ Nhiên cũng bối rối:

    - Ui tôi xin lỗi mà Tiểu Đan! Tui đâu có cố ý đâu mà, tại bộ này tui với bà xem hoài rồi còn gì. Với lại phim này tui đóng mấy năm trước, không phải lúc 2 đứa ra rạp coi bà kêu tui diễn "tệ" còn gì!

    - Ủa, tôi nói vậy hả ta, sao không nhớ gì ta.. - Tiểu Đan nói với giọng "bực tức".

    - Thôi mà Tiểu Đan, bà nói vậy thật đó. Hay cứ coi mình huề đi. Nè, bà đừng giận nữa nè.. Mặt cau mày có là già đi bây giờ đó.

    - A, tôi thì lúc nào chẳng già, đâu có xinh đẹp trẻ trung như "Cố đại minh tinh" đây. – Tiểu Đan tỏ vẻ ta mà đã giận thì còn lâu mới hết hừ.

    - Thui mà thui mà, Tiểu Đan đẹp nhất trẻ nhất được chưa! – Cô hơi cạn lời, lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi cái tính trẻ con này.

    - Hứm! – Tiểu Đan vẫn quay ngoắt đi, có vẻ lần này sẽ khó "dỗ".

    - Aizz, tui xin lỗi mà! Tại dạo này tui bận quá thui mà.. Đã vậy thì.. - Mễ Nhiên quyết định ra đại chiêu – Hay là hôm nay tôi tạ lỗi với bà bằng 1 bữa buffet, thế nào?

    Mễ Nhiên ra vẻ mặt đầy tinh ngịch nháy mắt mấy cái. Tiểu Đan nghe thấy việc "ra ngoài ăn hàng" liền quay sang nhìn cô y như cô dự đoán. Mễ Nhiên nở nụ cười 3 phần tinh quái, 2 phần dụ dỗ và 5 phần chân thành nhìn Tiểu Đan làm cô ấy khi nhìn vào mắt Mễ Nhiên thì hơi mất tự nhiên quay mặt đi, nhưng lại không dấu được màu hồng phớt ở 2 má cùng với sự "háo hức chờ mong" trong ánh mắt. Độ cong của khéo môi cô lại cong thêm 1 chút nữa, cô biết chiêu này sẽ có tác dụng mà, làm ra vẻ thế thôi chứ Tiểu Đan không có thực sự giận cô đâu. Nghĩ thế nên khi cô vừa định mở miệng thì đã tiếng của Tiểu Đan đã vang lên trước:

    - Tui vốn dĩ cũng không có muốn đi đâu nhưng dù sao thì Cố tiểu thư cũng đã mở lời thì tui cũng đành miễn..

    * * * - Tiểu Đan chưa kịp nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Mễ Nhiên vang lên ngắt lời của cô ấy. Mễ Nhiên nhìn điện thoại rồi lại ngượng ngùng nhìn Tiểu Đan. Tiểu Đan mặt hơi cứng đờ nhưng rồi vẫn nói:

    - Bà cứ nghe đi.

    - Thật xin lỗi nha Tiểu Đan.. Dạ, vâng chị Lệ Giao em nghe đây.. A đẩy lịch quay của em lên trước ạ? Nhưng mà.. A.. um.. Vâng em hiểu rồi ạ.. Dạ em sẽ cố.. vâng, em chào chị.. Ukm, Tiểu Đan à..

    - Thôi khỏi đi tui biết mà, tui hiểu mà.. - Tiểu Đan nghẹn khuất nói, bộ dạng ấm ức tủi thân khiến cho cô thật sự rất nhói lòng.

    - A, hay là bà theo tui tới phim trường. Tui sẽ xin phép cho, nha nha nha!

    - Như vậy được hả? - Mặt mày Tiểu Đan trở nên ngạc nhiên vui vẻ nhưng lại nhanh chóng xìu xuống – Nhưng tui làm vậy có gây phiền toái cho bà quá không?

    - Không sao đâu mà, có gì mà phiền với toái chứ! – Mễ Nhiên cười tươi tỏ ý không việc gì nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của bạn thân, ngay sau đó lại bồi thêm 1 câu – Nhưng nếu hổng được thì thôi ha!

    *Rắc.. rắc.. choang* - các bạn có nghe thấy gì không.. Tiếng trái tim Tiểu Đan tan nát đó, nụ cười trên gương mặt cũng cứng ngắc luôn.

    - Thôi mà.. thôi mà.. Giỡn chơi thôi, giỡn chơi thôi à.. Đi, đi mà đi.

    End chap 1.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười 2020
  3. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    Xuyên không Công lược nam thần phản diện

    Chap 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại 1 phim trường náo nhiệt nào đó:

    - Chào mọi người, 1 ngày làm việc tốt lành! – Cô nở nụ cười tiêu chuẩn thân thiện.

    - A, chào Cố tiền bối.

    - 1 ngày tốt lành Nhiên tỷ tỷ.

    - Chào chị Mễ Nhiên!

    Các lời chào vui vẻ và hòa ái của mọi người nồng nhiệt đáp lại cô, có thể thấy quan hệ của cô với các thành viên trong đoàn rất tốt. Mọi người đối với nhau, không tới mức "nhiệt tình" như trên phim hay trong tiểu thuyết, nhưng cũng không quá cứng ngắc xã giao. Hầu hết mọi người đều giữ phép lịch sự, khi đi qua nhiều lắm cũng chỉ nhìn Tiểu Đan – người không phải trợ lý nhưng đã đi cùng Mễ Nhiên trên kha khá trang nhất, được người trong giới tung hô là tình bạn trường tồn này; chứ không xì xào bán tán, nhiều hơn cũng chỉ thốt ra vài câu hâm mộ, còn nếu có nghị luận cũng chỉ dám nghị luận phía xa.

    Thời buổi nào cũng vậy, hoàn cảnh nào cũng thế, sẽ luôn luôn có người lôi chuyện của người khác ra để làm đề tài, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, chỉ cần có đề tài cho mà nói thì con người ta có thể làm nó bay lệch qua tận bờ kia của Thái Bình Dương. Họ không ở ngay sau lưng, khi bạn vừa đi khỏi đã lập tức bàn tán là đã giữ phép lịch sự lắm rồi; vì việc mà con người ta dễ làm nhất là nói chuyện-những chuyện không phải liên quan tới bản thân ấy, mà hơn nữa cũng rất ít những người khi "tám" chuyện của kẻ khác mà lại để tâm tới mức sau này đi "tám" chuyện đó với những người khác còn nói được 100% những gì ban đầu. Và hầu hết trên đời này ai cũng đã ít nhiều nói về chuyện của người khác nên đừng phán xét hay khó chịu về những người đang nói về chủ đề mà bạn là nhân vật chính vì biết đâu lại bị vả mặt, nhớ rằng vả mặt có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.

    Ôi thôi lại miên man, quay lại với Mễ Nhiên và Tiểu Đan nào:

    - Chào đạo diễn Hứa. – Cô nở nụ cười 7 phần tiêu chuẩn nhưng vẫn mang 3 phần thoải mái.

    - Ồ, haha Cố đại minh tinh của chúng ta tới rồi. Xin chào, xin chào. Lần này đành vất vả cho cô 1 chút vậy. – Người đàn ông khoảng gần 40 tuổi ăn nói "cởi mở" này là đạo diễn Hứa.

    - Không dám, không dám. Tôi không hề gì.. nhưng mà vẫn có chút việc vẫn muốn thỉnh cầu đạo diễn. – Mễ Nhiên dùng giọng dí dỏm đáp lời, đồng thời cũng khẽ xê dịch ra sau. Tiểu Đan hơi ngượng ngùng nhưng với các phong cách cơ bản của 1 tiểu thư danh gia cô vẫn lịch sự khẽ cười xã giao chào Hứa Lâm. Ông lập tức hiểu ý, cười đáp:

    - Ồ được thôi, được thôi. Với Nữ đế thì đương nhiên là tôi không lo vấn đề gì rồi haha.. Ôi, mọi người đi chuẩn bị đi nào!

    - Yes sir! – Mấy nhân viên khác cũng phụ họa, không khí trong đoàn khá vui vẻ.

    - Hình như tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi thì phải. - Một nam nhân trong bộ đồ thời thượng, mắt đeo kính râm, mái tóc nhuộm hơi xám tím, cười tươi như hình tượng công tử ham chơi chính hiệu, bước tới, xen đoàn người.

    - A, Nguyên thiếu gia đã tới rồi. Vậy thì quay phân đoạn của Nguyên ca với Cố tỷ lên trước luôn đi. – Biên kịch đưa ra ý kiến.

    - Ok, tôi không có ý kiến.

    Thế rồi, mọi người nhanh chóng tản ra làm việc của mình. Lúc này Nguyên Hạo khẽ đẩy cánh tay của Mễ Nhiên:

    - Êy, ta không quản ngại đường xá xa xôi như vậy tới đây để gặp nàng sao nàng lại vô tình như vậy hả Thiển Thiển, nàng còn không để ý ta một chút nào. – Nguyên Hạo khẽ than thở như đúng rồi. Mấy nhân viên xung quanh khẽ bụm miệng cười, nếu là người qua đường hoặc fan chân chính của nguyên tác sẽ vả vô trong mặt tên Nguyên Hạo này luôn, mẹ nó ông đừng có phá hình tượng của Dạ Hoa Quân băng lãnh tôn quý nha. Nhưng mà người của đoàn thì khác, có vẻ họ đã sớm quen rồi.

    Mộc Tiểu Đan có chút thảng thốt và sững sờ khi khi nhìn thấy Nguyên Hạo, mắt nhìn trân trân vào hắn, cũng may lúc đó ai cũng hoặc là làm việc mình, hoặc là để ý tới Mễ Nhiên và Nguyên Hạo nên chẳng ai nhân ra sự khác thường trong ánh mắt của cô ấy. Bỗng, giọng nói của Mễ Nhiên kéo tâm hồn bay tới tận vườn bách thảo Nam Sơn hồi tháng tư của Tiểu Đan quay về phim trường:

    - Ta hơn ngươi chín vạn tuổi, đối với một "vãn bối" mà nói thì việc tới "bái kiến trưởng bối" và chút khoảng cách ấy tính là gì. Lại nói, ngươi dầu sao cũng mang danh Thái tử, phải có lễ giáo quy củ, tuổi tác của ta so với ngươi đủ để ngươi gọi ta một tiếng cô cô. – Tới lượt Mễ Nhiên "phá" thiết lập hình tượng nhân vật.

    - Thiển Thiển, nàng đừng quên giữa hai chúng ta mang hôn ước. Dù sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành thê tử của ta. Hiện tại A Ly cũng đã gọi nàng là mẫu thân, ta lại gọi nàng là cô cô thì mới là không hợp quy củ phải không? – Nguyên Hạo cong môi cười, nụ cười của hắn quả thực diễn tả được 7 phần vai diễn Dạ Hoa nhưng cũng không phải 10 phần và.. quả đầu "ấn tượng" cùng với style thời trang đó của hắn.. mà lại kết hợp với phong thái của Thái tử Thiên tộc.. thực sự.. khiến con người ta.. không đỡ nổi..

    - Hừ! – Bạch Thiển Thượng thần trong phiên bản "nữ thần cao lãnh thời hiện đại" Mễ Nhiên lạnh lùng quay đi, không tiếp tục để ý tới Nguyên Hạo nhưng cũng không quên giới thiệu về Tiểu Đan. Tiểu Đan hơi bối rối và luống cuống chào hắn. Nguyên Hạo cũng phóng khoáng cười lịch sự đáp lại cô ấy, rồi nhanh chóng tiến vào phong nghỉ để chuẩn bị.

    End chap 2.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  4. Thời Sơ Tịch Hà

    Bài viết:
    11
    Xuyên không Công lược nam thần phản diện

    Chap 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mễ Nhiên vào phòng nghỉ Tiểu Đan lại không vào cùng mà tìm 1 chỗ ngồi xuống ở bên ngoài. Vì sao ư? Vừa rồi cô ấy cũng muốn đi cùng Mễ Nhiên nhưng cô lại vô tình nghe được lời bàn tán các chuyện về Nguyên Hạo và Cố Mễ Nhiên nên cô ấy tìm 1 chỗ để nghe ngóng. Cách chỗ Tiểu Đan ngồi không xa 1 đám tiểu trợ lý ngồi "cắn móng tay móng chưn" chuyện phiếm:

    - Êy êy, bà có thấy rõ chưa chứ tui là tui sắp mù rồi a..

    - Phải phải nha, Nguyên ca cùng Cố tỷ càng lúc càng ngọt! Uây tôi sắp bị nhấn chìm trong bong bóng hồng mất!

    - Thật.. thật vậy sao? ? Em cứ nghĩ..

    - Aizz, đấy là do cô mới vô đoàn không hiểu chứ ai trong đoàn này cũng biết quan hệ giữa Nguyên lão sư và Cố lão sư rất tốt.

    - Không phải rất tốt mà rất thân luôn ấy! Cái này giống hệt phim giả tình thật nha..

    - Đúng đúng.. Theo tôi nghe ngóng thì Nguyên lão sư và Cố lão sư hợp tác mấy lần, lần nào Nguyên lão sư cũng thích gọi tên trong phim của Cố lão sư nha..

    - Thôi thôi đi làm việc đi mau mau họ ra rồi..

    Thế là đám đông nhanh chóng tản ra, hình như họ không để ý rằng vụ "buôn dưa lê" của mình lại bị người ta nghe từ đầu chí cuối, cái này mà bị tuôn ra thì cũng có thể biết cái kết cục của mấy người này sẽ như thế nào.. cái này cũng thực sự quá không chuyên nghiệp.

    Tiểu Đan hơi thẫn thờ ngồi đó, cảm xúc còn đọng lại trong cô bây giờ chỉ còn lại hoang mang và đương nhiên xen lẫn một chút ghen tị.. ghen tị với Tiểu Nhiên nhà cô, ghen tị với người chị em thân thiết nhất "thế gian" này của cô.

    - Hey yo, tình yêu của ta sao nhìn mặt nàng buồn như sắp thất tình vậy! Người nàng thương nhớ đã quay lại với nàng đây! – Mễ Nhiên dùng cái thần thái mà người không biết cô còn tưởng cô bị tâm thần phân liệt để nói với Tiểu Đan.

    - A! Hả? ? Thất.. thất tình cái gì chứ! Nhớ.. nhớ thương ai đâu cơ chứ! – Tiểu Đan giật mình hoảng hốt và bối rối quay đi, bình thường cô và Tiểu Đan hiểu nhau tới từng mi-li-mét nên vừa nhìn cái biểu cảm này của Tiểu Đan, Mễ Nhiên liền lập tức nắm cơ hội trêu chọc:

    - "Ây dô", tình yêu của ta giờ đã "lớn" rồi, không còn yêu thương ta nữa! Nói ta biết đi nào, tên đó là tên nào a. Haizz, yên tâm yên tâm, tên nào tạo "phước" lắm mới được Tiểu Đan để ý nha, ta sao phải lo lắng làm gì chứ.. Ôi ôi sao Tiểu Đan lại nhìn ta với ánh mắt như vậy nha, ngượng ngùng cái gì chứ~! – Cô nhận được ánh mắt trừng lớn của Tiểu Đan thì lại càng thích thú cười thật tươi nhưng nhìn từ góc độ nào cũng thật nụ cười này rất giống kiểu thôi thôi ta biết thừa, ta nhìn thấu, không phải giấu, đã nghiện còn ngại cái gì.. trong mắt Tiểu Đan và mọi người là vậy.

    Tiểu Đan thấy nụ cười đó của Mễ Nhiên thì đúng là ngượng "hồng" mặt quay đi, cô né tránh ánh mắt của Mễ Nhiên. Nếu nhìn qua thì cái cảnh này giống y hệt như cảnh tiểu lưu manh trêu chọc con gái nhà lành, cơ mà tiểu lưu manh này lại là nữ, còn là loại tư sắc cao.. ừm còn trong trang phục nữ thần cao lãnh tôn quý nữa mới chết! Lúc Nguyên Hạo đi ra thấy một màn này cũng có cảm giác.. "lóa mắt" tới khó có thể diễn tả bằng lời!

    - Thiển Thiển, nàng lại đang làm gì ở đây vậy, còn chưa mau mau trở về Thanh Khâu chuẩn bị kinh hỉ đón phu quân của nàng nha. – Giọng hắn đầy sự dụ hoặc, bây giờ nhìn tổng thể hắn chính là cái kiểu vương gia phong lưu và hào hoa, phóng khoáng chứ không phóng túng; bộ hắc y mà đúng ra là thể hiện cho sự cao lãnh tôn quý lại không thể áp chể nổi sự ngả ngớn của hắn mà lại mang lại chút cảm giác ma mị và huyền bí. Thực sự không ngoa khi gọi Nguyên Hạo là "nam vương phá hình tượng nhân vật", cũng may hắn vẫn còn cái "đạo đức nghề nghiệp", khi thực sự quay thì nhập vai cũng không tệ nếu không thì dù hắn có đẹp hơn nữa thì cũng không thể trở thành tiểu thịt tươi được săn đón như vậy.

    - A ta lại không mời ngươi, Thanh Khâu cũng không chào đón ngươi. Dạ Hoa Quân, ta khuyên ngươi một câu đừng quá ảo tưởng vào bản thân không thì sau này.. – Bạch Thiển thượng thần phiên bản "lỗi" -Mễ Nhiên quay người đối diện với hắc y thái tử ngả ngớn kia, mi mắt khẽ rũ xuống, giọng nói đầy sự "ôn tồn giảng giải" của bậc trưởng bối.

    - Sau này? Sau này thì sao?

    Nguyên Hạo hơi nheo mắt, hắn khẽ tiến về phía trước, Mễ Nhiên cũng mở mắt "hiên ngang" đối đầu với ánh mắt "thân thiện và thương yêu" của Nguyên Hạo.

    Sau lưng Mễ Nhiên, Tiểu Đan tim đập thình thịch, cô đã cố cúi thấp đầu để không ai nhận ra sự bất thường trên gương mặt đã đỏ ửng của mình lúc này, thế nhưng đôi mắt cô lại ngước lên dõi theo từng cử chỉ của Nguyên Hạo. Cô khẽ siết tay vào viền áo, đồng tử hơi co lại. Lúc này trong thâm tâm cô hiện lên vài hình ảnh đối với cô còn quen thuộc hơn cả những món ăn mà cô thích: Hình ảnh của một thiếu niên, một mỹ thiếu niên với nụ cười vô cùng rạng rỡ.. Không phải ma mị, không phải huyền ảo, không phải hào nhoáng. Cũng không ấm áp như ánh nắng, không nhẹ nhàng như gió xuân, cũng không chói lọi như mặt trời, nhưng nụ cười của anh lại có thể nổi bật giữa giữa sân trường rực nắng..

    End chap 3.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...