Xin Lỗi Em Về Đây Rồi, Sẽ Không Rời Đi Nữa! Tác giả: Hắc Nương Tử Tiếng nhạc xập xình của quán bar như những cơn sóng lớn dội vào tâm trí của Vân. Hơi men kèm những âm thanh chát chúa khiến Vân như đang trôi nổi trên một chiếc thuyền lớn lạc giữa biển khơi. Mất phương hướng, mất cả điểm tựa. Lắc nhẹ ly rượu trên tay, nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh, nụ cười và ánh mắt dịu dàng của Huy hiện lên trong tâm trí. Ánh mắt ấm áp, ôn nhu dành cho Vân mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi nhất, đều vì ánh mắt đó, nụ cười đó mà mạnh mẽ vượt qua. Giờ đây nhìn lại thật vô cùng chua chát. Hình ảnh ngày hôm đó Huy bước cùng một cô gái trẻ đẹp bước vào cửa hàng trang sức, vui vẻ tỉ mỉ chọn nhẫn cưới rồi đeo thử vào tay cô gái kia, khiến tim Vân như bóp nghẹn. Nhếch nhẹ đôi môi đỏ mọng, khẽ gọi một câu "Đồ khốn", đặt ly rượu xuống bàn rồi loạn choạng tìm điểm tựa bước ra khỏi nơi ồn ào đó. Bắt một chiếc taxi, lê thân xác mệt mỏi trở về nhà. Ngôi nhà trống vắng và lạnh lẽo. Mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy Huy đang nhìn mình cười dịu dàng, Vân bước nhẹ qua thả thân người mỏi mệt của cô xuống giường, nước mắt nóng hổi chảy dài trên má, Vân bật cười chua chát. Câu chuyện hai người như cuốn phim quay chậm, lại như mọi ngày tua lại từng mảng ký ức trong đầu Vân. Vân và Huy cùng tuổi. Vân sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ đều là người dân chất phát buôn bán ngoài trợ. Cuộc sống tại vùng ngoại ô lớn lên trong yên bình, mỗi ngày đến trường, vui đùa cùng bạn bè, có những hôm trốn tiết ra ngoài chơi bị thầy cô trách mắng. Sức học cũng bình thường, sau khi học xong Cao đẳng, Vân vào làm nhân viên chăm sóc khách hàng cho một công ty bất động sản tư nhân, mức lương cũng gọi là đầy đủ so với một cô gái đơn giản không đua đòi như Vân. Cô không quá xinh đẹp nhưng lại mang một nét xinh xắn phúc hậu và vui tươi khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh. Huy là con nhà khá giả, từ nhỏ đã theo học tại ngôi trường danh giá, mọi thứ đều được gia đình chuẩn bị chu toàn, con đường Huy đi trải đầy hoa hồng. Huy vừa đẹp trai, lại có điều kiện, từ nhỏ đã là hot boy của trường mà biết bao tiểu thư cùng trường ao ước được tiếp cận nhưng cậu lại kiêu ngạo, không để mắt đến. Huy cô đơn trong chính gia đình của mình khi ba và mẹ đều không thể cho cậu hơi ấm gia đình mà cậu hằng mơ ước, cái họ có thể cho cậu là vật chất, họ ngày ngày chìm đắm trong công việc và bắt ép xếp đặt sẳn con đường buộc cậu phải đi. Nên Huy rất nổi loạn và không bao giờ chịu sự kiểm soát của gia đình. Nhưng định mệnh lại đưa hai người họ gặp nhau. Ba Huy và ba của Vân là bạn học cũ, năm cả hai đang học lớp 8, ba Vân dẫn theo cô đến nhà Huy để cùng ông giao cho gia đình Huy những thực phẩm tươi mới chuần bị cho buổi tiệc sinh nhật của Huy. Cậu nhóc Huy lúc đấy lại tính trốn nhà lén ra ngoài chơi, nhìn thấy cô bé xinh xắn, mái tóc ngố tàu đang giương đôi mắt tròn xoe đứng trước mặt nhìn mình, lập tức tim cậu đập nhanh, tay chân run rẩy hồi hộp. Chưa bao giờ trong đời cậu trãi qua cảm giác kỳ lạ đó. Lúc hai vị phụ huynh đang ngồi nói chuyện, Huy kéo tay Vân đi khắp nhà để giới thiệu từng ngóc ngách, dẫn cô vào phòng, giới thiệu cho cô cuốn album của ca sĩ yêu thích, tặng cô những món đồ chơi cậu mới mua, hai cô cậu cứ thế vui vẻ tíu tít cả ngày dài, đến khi ra về vẫn không nỡ chào tạm biệt. Từ đó Vân trở thành cô gái duy nhất trong lòng Huy. Thời gian trôi nhanh, chỉ vì một câu Vân nói không thích con trai nổi loạn, mà Huy từ bỏ tất cả, cố gắng học hành. Huy trở thành một quản lý tại công ty của gia đình, không phải lo lắng về kinh tế và cuộc sống, một lòng muốn lo lắng cho Vân nên đã rất nhiều lần muốn cho tiền Vân chi tiêu và cưới Vân về làm vợ. Nhưng Vân lại có lòng tự trọng rất cao nên chưa bao giờ nãi nĩ Huy bất cứ điều gì, và cô muốn dùng chính sức lao động của mình để kiếm ra đồng tiền xứng đáng. Cũng chính vì điều đó lại khiến Huy yêu cô điên cuồng hơn. Nguyệt lão se duyên, cuối cùng sau bao thấu hiểu, họ cũng chính thức ở bên nhau. Mỗi cuối tuần cùng nhau nấu ăn, xem phim. Mỗi buổi chiều lại dắt tay nhau tản bộ. Cuộc sống cứ yên bình trôi qua trong 2 năm cho đến một ngày, Huy phải ra Hà Nội làm việc. Ngày chia tay Vân như suy sụp nhưng vì nghĩ cho tương lai của Huy mà đành nuốt nước mắt tiễn Huy lên máy bay. Ôm Vân vào lòng, Huy thầm thì khẽ vào tai: "Anh sẽ về đón em làm vợ, chờ anh". Câu nói như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim Vân. Thế là họ yêu xa.. Ngày ngày quan tâm nhau bằng tin nhắn, chăm sóc nhau bằng lời hỏi thăm, không còn chén cháo ấm nóng chan chứa tình cảm những hôm trở bệnh. Thay vào đó là sự nhớ nhung vô cùng. Mỗi lần công việc có thể thu xếp, Huy vẫn sẽ cố gắng bay vào Sài Gòn để được ở bên Vân. Họ cứ thế trải qua một năm yêu xa đầy nhớ mong và tiếc nuối. Nhưng.. tình yêu liệu có thắng được khoản cách, nhất là khi có một vấn đề dần đẩy hai người ra xa nhau. Mẹ Huy có một người bạn có con gái, gia đình khá giả, vốn muốn tác hợp cho Huy nhưng Huy lại chỉ khư khư giữ hình ảnh Vân trong tim, ngày Huy đi được một năm. Mẹ Huy quyết định bắt Huy phải xem mắt, nhưng Huy một mực từ chối. Bà ấy tìm đến Vân và yêu cầu cô rời xa Huy để Huy có một tương lai tốt đẹp. Ngày hôm đấy, Hà Nội mưa tầm tã. Huy đang ngồi trước máy tính nhưng tâm trí lại chẳng thể nào tập trung làm việc. Cả một ngày dài không liên lạc được với Vân, khiến tim Huy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chuông cửa reo vang, Huy chán nản tiến ra phía cửa. Vân mặc một chiếc đầm trắng ướt gần hết run rẩy nhìn Huy, nụ cười thiên thần ánh lên vẻ mặt trong trẻo gieo vào lòng Huy một thứ gì đó vô cùng ngọt ngào. Ôm chầm lấy Vân vào lòng, Huy chỉ sợ giờ khắc này nếu không giữ chặt, Vân sẽ rời bỏ cậu đi mất. Đêm đó nằm trong lòng Huy, vân không nói tiếng nào, chỉ im lặng khẽ vuốt từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của Huy như thể để ghi nhớ lại tất cả trong tâm trí. Buổi sáng Huy thức dậy, đã không còn thấy Vân đâu nữa, góc giường bên cạnh cũng đã lạnh, tức tốc gọi cho Vân, chỉ nghe tiếng thuê bao trong hụt hẫng. Ba ngày liên tục không thể liên lạc, Huy như phát điên bỏ tất cả công việc để về Sài Gòn tìm Vân. Chỉ nhìn thấy cô đang bước cùng với một chàng trai khác, mỉm cười vui vẻ. Huy lao đến trước mặt, gương mặt như căn cứng không thể kiềm chế nổi cảm xúc, chỉ thấy Vân nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lùng thờ ơ. Tiến lên một bước ôm lấy cánh tay người trước mặt, cô nhìn Huy chầm chậm nhả ra từng câu chữ "Đây là người yêu mới của em. Trước sau gì anh cũng biết nên em không định giấu anh nữa. Chúng ta ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, em đã quá mệt mỏi khi phải cố gắng để xứng đáng với anh rồi nhưng không thể. Chúng ta kết thúc đi". Huy nắm lấy cánh tay Vân lôi về phía mình, sự kích động khiến Huy không làm chủ được sức lực khiến tay Vân đau nhói nhưng cô cố gắng không để lộ chút biểu cảm gì. "Tại sao vậy? Anh chưa bao giờ yêu cầu em phải cố gắng để xứng đáng với anh!". Cố vùng khỏi tay Huy, Vân gằng giọng: "Nhưng tất cả bắt buộc em phải như thế, hơn nữa em quá mệt mỏi rồi. Em chỉ muốn có một cuộc sống yên ả bình thường, không muốn sống bám vào gia đình anh." "Nhưng anh có thể nuôi em!" Huy không thể kiềm chế cơn giận dữ lúc này. Vân kiềm lại dòng nước mắt "Nuôi em hả? Nếu như không có gia đình của anh, anh có thể làm gì được không? Anh có thể tự mình bương chải kiếm tiền không? Anh có thể dùng chính sức lao động của mình mà không dựa vào sự trợ giúp từ gia đình để mua nhẫn cầu hôn em không? Nếu anh có thể thì em bằng lòng? Em không muốn gả cho một người chỉ biết sống bám và gia đình!" Vừa dứt lời, Vân quay lại cầm tay chàng trai bên cạnh kéo đi mất bỏ mặc Huy vẫn đứng đó trơ trội. "Tại sao chị lại làm như vậy?" Cậu thanh niên cất tiếng sau khi cùng Vân đi một đoạn vừa đủ xa. "Như vậy không phải tốt cho anh ấy sao!". Nói rồi Vân vùi đầu vào ngực cậu em họ khóc nức nở. Tại góc phố vắng nọ, hoàng hôn buông xuống kết thúc một ngày dài, in bóng chàng trai cô đơn xuống nền đường vắng vẻ. Đã hai tháng rồi Huy không về công ty. Cậu rút khỏi hoàn toàn khỏi các công việc kinh doanh của gia đình, khiến ba mẹ cậu vô cùng lo lắng. Chiều hôm ấy Vân đang ngồi nhìn đôi chim câu âu yếm ngoài khung cửa sổ trước công ty, tâm trí nặng nề không muốn về nhà, cô đồng nghiệp bước vào gọi giật giọng khiến Vân giật nẩy. "Vân, Vân. Biết tin gì chưa? Ông Huy mất tích mấy tháng nay tưởng làm gì. Hóa ra lại đi làm ba cái việc phục vụ rồi bóc vác này nọ. Chả biết bị ai bỏ bùa mà làm chuyện dại dột thế. Đang ăn sung mặc sướng thế kia mà!" Tim Vân như rơi mất một nhịp, vốn biết Huy đã không về công ty, không về gia đình hơn 2 tháng nay, cô cũng len lén tìm kiếm nhưng không có tin tức. Hôm nay lại hay thông tin Huy vất vả như vậy, nhớ lại câu nói của mình, tim cô như quặn thắt. "Làm sao mày biết, mày gặp anh ấy ở đâu, mau nói!". Vân hỏi dồn. "Thì ở cái công trường đầu đường XX đấy, lúc sáng nhìn thấy mà tao không tin, lúc nãy chồng tao trên đường qua đón tao có nhìn thấy nên nói lại, tao báo cho mày nè, thôi tao về nha để ảnh chờ". Vân bật dậy trong vô thức. Nước mắt lả chả chạy ào đến chỗ công trường mà Huy làm việc. Huy đã vì cô chứng minh như thế, cô lại quá hèn nhát mà dễ dàng buông tay, lần này cô muốn nói rõ tất cả, chỉ cần Huy bình an vui vẻ, chỉ cần được bên nhau, có bị miệng đời dè bỉu hết kiếp này cô cũng nguyện ý. Chạy đến nơi công trường vắng tanh, ôm nỗi hụt hẫng trở về nhà. Vân ao ước được cùng Huy mặc áo cưới, cùng nhau sống trong một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười, khó khăn một chút cũng nguyện ý bên nhau. Bỗng dừng lại trước một tiệm trang sức, bóng dáng quen thuộc đó, bóng dáng của chàng trai mà cô yêu thương, quần áo lấm lem nhưng vẻ mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ, nụ cười như nắng mai đang đeo thử chiếc nhẫn cưới vào tay một cô gái xinh đẹp và khẽ hỏi đẹp không. Vân như người mất đi cả linh hồn, đôi chân không thể cử động nổi. Là bước đến hay quay đi, nên làm thế nào. Hóa ra người ta cố gắng không phải vì cô, nhưng cô cũng có thể làm gì, chính cô là người đã nói chia tay mà, còn có tư cách nào để hỏi sao! Chẳng lẽ cô lại muốn sau khi chia tay với cô, anh ấy không được quyền yêu người khác sao! Cô nào có thể ích kỷ như thế! Quay gót ra phía đường lớn, bắt một chiếc taxi, phía sau có tiếng gọi vang "Vân ơi, chờ anh với" Huy vô tình nhìn thấy Vân dáng vẻ thất thần rồi bỏ đi nên đuổi theo nhưng Vân đã bước nhanh lên xe và không nhìn lại phía sau lưng nữa. Về đến nhà, khóc một trận thật to rồi ngủ thiếp đi. Đến 3 giờ sáng giật mình tỉnh dậy, trong người cảm thấy bất an, điện thoại hiển thị 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ Huy, quái lạ, đã có chuyện gì, tay cô run run bấm gọi lại, đầu dây bên kia là tiếng gào khóc tuyệt vọng của mẹ Huy. "Vân ơi, sao giờ con mới nghe máy, muộn rồi con ơi, thằng Huy nó chết rồi con ơi!" Điện thoại trong tay rơi xuống sàn, màn hình vỡ tan. Vân như người mất hồn lao điên cuồng đến nhà Huy, chỉ thấy Huy nằm đó, che chiếc khăn lạnh lẽo. Cô như ngã khụy, bước đến bên Huy, cô khẽ gọi, "Anh ơi, mở mắt nhìn em đi. Lúc chiều anh còn vui vẻ như vậy mà. Anh tỉnh lại đi, em không giận không ghét anh nữa. Anh yêu ai cũng được, miễn anh bình an vui vẻ. Mở mắt nhìn em đi anh ơi". Không gào không khóc, nước mắt cứ thế chảy dài. Cô ngồi như một cái xác không hồn ôm lấy di thể đã lạnh của Huy.  Gái lúc chiều từ ngoài bước vào, bước đến bên cạnh cô. Vân lao vào nắm lấy cô ta "Tại sao! Tại sao không bảo vệ tốt anh ấy, tại sao! Cô gái gương mặt lạnh lùng nhưng mắt đã đỏ hoe vì đau buồn, nhẹ nhàng gạt tay Vân ra, nắm lấy tay cô trao vào đó chiếc hộp màu đỏ xinh xắn và cuốn sổ nhỏ. Cô nói:" Em là em họ của anh Huy, anh Huy muốn dùng chính sức mình, không dựa dẫm vào gia đình để có thể quang minh chính đại cầu hôn chị, mang chị trở về, lúc chiều anh ấy muốn cùng em giúp chọn nhẫn cho chị vì anh ấy không biết chọn. Đều là muốn vì chị làm những điều tốt nhất mà anh ấy có thể, dành cho chị một bất ngờ, cứ nghĩ không biết chị sẽ ngạc nhiên hạnh phúc thế nào. Không ngờ chị lại ở đó, không hỏi không rằng mà quay đi, anh ấy vội vàng đuổi theo không chú ý nên đã.. "cô gái trước mặt không kiềm chế được mà bậc khóc. Vân ngã quỵ bên cạnh xác của Huy, cô gái kia lao vào nắm lấy vai Vân siết chặt, cả buổi chiều hôm nay anh ấy mong gặp chị lần cuối cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, chị đã ở đâu, chị có bao giờ nghĩ cho anh ấy không hay tất cả đều đặt cảm xúc bản thân lên trên tất cả. Hy vọng cuối cùng được nhìn thấy chị, lại bị chị bóp nát rồi chị biết không". Nói rồi như không còn sức lực cô gái buông tay rồi ngồi bệt xuống khóc nức nở. Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Vân à, anh biết em vẫn còn yêu anh, em chỉ mà muốn thử thách bản lĩnh của anh đúng không! Anh đều hiểu, em ương bướng cao ngạo như thế, sao có thể dễ dàng đồng ý làm vợ anh như vậy. Haiz.. anh phải cố gắng rồi, không thể cứ làm một công tử bột mãi. Phải vì em mà cố gắng hơn nữa. Yêu em Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Hôm nay là ngày đầu anh làm phục vụ, có chút cực khổ thật đấy nhưng lương ở đây cao lắm, thức ăn nhân viên cũng ngon, nhưng mọi người ăn nhanh quá. Anh ăn không kịp no đã hết, đến chiều đã có chút hơi đói rồi. Huhu. Nhưng ai cũng thân thiện và tốt bụng. Lần đầu tiên anh có cảm giác ăn cơm tập thể vui vẻ như vậy. Lần sau sẽ cố ăn nhanh một chút. Cùng làm việc với mọi người thế này thật là biết thêm nhiều điều, sau này lại có kinh nghiệm công việc rồi. Thì ra vợ tương lai của anh muốn tốt cho anh cả. Yêu em Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Phục vụ thôi thật không đủ tiền để làm việc anh cần, hôm nay đi ngang công trường này, thấy họ tuyển người lương cao lắm nên anh đã xin vào. Công việc thật là vất vả quá đi. Hôm nay là lần đầu tiên anh ăn 1 ổ bánh mì ngon đến như vậy. Người anh ê ẩm cả rồi. Muốn dành cho em một bất ngờ thật trọng đại, anh biết là em sẽ thích. Sẽ nhanh thôi, anh vẫn đang cố gắng từng ngày. Thấy chồng em thương em ghê chưa! Yêu em Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Hôm nay rảnh rỗi được vài tiếng, anh đi phát tờ rơi cho công ty, được nhận tiền thưởng cũng kha khá. Ai cha, người anh đen cả rồi, bắt đền em đấy. Huhu. Thời gian này có tí cực khổ, nhưng lại rất tự do.. anh nhớ em rồi. Đợi anh thêm chút nữa. Nhất định sẽ làm em hạnh phúc. Bà xã của anh. Yêu em Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Gần đây bận quá không viết cho em chữ nào, nhưng anh lúc nào cũng nhớ em chết đi được. Anh kiếm đủ tiền rồi. Hôm nay sẽ mời cô em họ yêu quý của anh giúp anh chọn cho em một chiếc nhẫn để cầu hôn em. Em sẽ đồng ý chứ. Anh xin lỗi vì không thể mua cho em chiếc nhẫn to hơn, nhưng đó là chiếc nhẫn mà anh dành tất cả tâm ý để có được. Sau này sẽ không để em phải khổ. Chờ anh đến ngày mai nhé Yêu em Nhật ký.. ngày.. tháng.. năm.. Buổi sáng này thật tuyệt. Nghĩ đến hôm nay có thể cầu hôn người anh yêu nhất, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em, anh thật sự không kiềm lòng nổi. Hôm nay ngày đi làm cuối cùng, nôn nóng đến mức muốn chạy ngay đi tìm em. Chờ anh nhé. Tối nay sẽ cho em một bất ngờ. Yêu em Cuốn nhật ký rơi xuống, Vân như không còn nước mắt, tay cô luống cuống đeo chiếc nhẫn vào giơ lên trước mặt Huy, "Anh ơi, em nguyện ý, nguyện làm vợ anh, cả đời này làm vợ anh, anh mở mắt ra nhìn em đi, em sẽ ngoan, sẽ không làm anh buồn nữa, em yêu anh, anh cũng thương em nhất mà đúng không, sao anh không nói chuyện với em, anh nói tối nay cho em bất ngờ mà. Sao anh lại nằm đây. Em không thích bất ngờ như vậy đâu. Anh không thương em nữa, không muốn cưới em nữa sao.. Huy ơi" Ký ức khép lại. Nhìn tấm ảnh Huy mỉm cười nơi đầu giường. Vân chua chát.. anh ở đó có tốt không, Huy ơi.. về với em đi anh, anh là đồ tồi, anh là đồ khốn. Cuối nhìn xuống ngón áp út tay trái, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trong đáy mắt. "Huy ơi.. em về với anh rồi. Em xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa". Lọ thuốc ngủ đầu giường còn vương vãi bên cạnh khung ảnh hai người chụp chung. Họ lại gặp nhau, cùng nhau bắt đầu câu chuyện tình mới, vững vàng hơn, trường tồn hơn. * * *Hắc Nương Tử***