What thing you find - hansansara Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Hansansara Tôi tỉnh dậy giữa sự im ắng buổi sáng, chìm sâu trong nỗi cô đơn tràn về. Đã bao lâu rồi? Tôi lặng mình trong dòng thời gian đã xưa cũ, lang thang giữa những miền ký ức đã nhuốm bụi thời gian, tìm về một lối dẫn đến nơi sâu thẳm, tìm về những ký ức tôi chẳng còn nhớ tên, một khoảng lặng đã qua trong cuộc đời đầy bon chen vội vã. Tôi tìm ai? Tôi cũng không rõ, hiện lên hàng trăm khuôn mặt, những người đã đến, ở lại và đi qua, tôi vẫn không biết mình tìm ai. Có lẽ tôi lạc rồi, lạc trong những ký ức đã phủ bụi, lạc trong sự ồn ào nơi đô thị chật ních người qua kẻ lại, lạc trong nỗi nhớ mông lung về em. Trong ký ức hiện về một bóng hình xưa cũ, dường như tôi chẳng còn nhớ tên, tôi đã tự xóa nhòa một vùng ký ức ấy, vậy mà hằng đêm, mọi thứ tràn về với những cơn mơ. Em là ai? Cũng chăng là một người đã đến và đi khi hoàn tất những điều cần làm, sẵn tay lấy đi một mảnh tim trong trái tim đã chẳng còn nhiều cảm xúc cho thêm người nào của tôi. Người lạ thành người thương, rồi cũng chỉ hoàn người dưng. Yêu mấy, thương mấy, cũng chỉ còn chút tro tàn của một cuộc tình đã hết. Tình yêu, như một đống lữa, cháy lên rực rỡ nhất, cũng hóa thành tro tàn theo gió bay xa. Thế tôi còn chờ đợi gì? Tôi lặng mình nhìn mưa rơi, rỗi vỡ tan ra thành trăm mảnh, rồi tan ra với những xúc cảm không tên. Sài Gòn vào mùa mưa. Lất phất rải đầy trời vài hạt mưa cho buổi sớm. Tôi hình như đã chẳng còn nhớ rõ đó là hôm nào, chỉ biết đó là một ngày đầy mưa, đầy cả nước mắt của em, và niềm quyến luyến của tôi. Một người, còn có thể ảnh hưởng đến một người bao lâu? Tôi vẫn chưa tìm ra đáp án. Câu hỏi lấp lửng giữa tâm trí già cỗi, mệt mỗi tìm câu trả lời, tự nhủ với lòng, có khi mò kim đáy bể còn dễ hơn. Vậy mà vẫn cố chấp tìm kiếm. Cũng chăng muốn cắt đứt sợi dây tơ đã hóa đen của tôi và em. Người đã quay lưng rời đi, thì níu kéo là điều bất khả. Tôi hiểu chứ, thế nên tôi chẳng níu kéo gì, chỉ biết cười nhẹ, cho bớt đau thương. Vậy mà vẫn cố chấp giữa lại chút cảm xúc đã qua, ôm lấy những kỷ niệm đã hóa thành gai nhọn, đâm vào lòng, vỡ tan. * * * Tôi từng tự hỏi Em có yêu tôi không? Tôi không biết.. Tôi có yêu em không? Tôi không rõ.. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, chúng tôi đã chẳng cho phép mình thành thật với nhau, ít nhất là với em. Nhưng một điều tự nhiên, em bảo vệ mình bằng hàng nghìn vỏ bọc sau khi trải qua một cuộc tình đắng lòng. Em chẳng còn dám trút hết yêu thương cho một ai nữa. Còn tôi, đã trải qua nhiều thứ, những cuộc tình chóng vánh không tên, những cuộc tình với lời hứa hẹn suốt đời suốt kiếp, cũng chẳng dám hứa thêm điều gì với bất cứ ai. Chúng tôi cứ thế đến với nhau, như cách tổn thương tìm về tổn thương để chữa lành mọi thứ. Ngay từ bắt đầu, đã chẳng có bắt đầu rồi. Em rời đi như một lẽ tất nhiên, tôi cũng chẳng trông đợi gì về một điều xa vời. Chúng tôi không níu kéo, cũng chẳng hứa hẹn, thì sẽ chẳng đau thương. Thế mà bản thân dường đã vô tình trao hết chút yêu thương ít ỏi còn trong trái tim đi mất rồi. Nhưng tôi và em, cũng chăng là tôi và em. Trò chơi này, chúng tôi tự đạt ra luật lẹ, và tôi đã phá vỡ nó, thì phải nhận lấy hình phạt. * * * 8h sáng chủ nhật, chiếc kim đồ hồ nặng nề kéo lê từng chút một, dường như thời gian luôn dãn ra khi con người ta rãnh rỗi. Tôi ghét những ngày chủ nhật. Tôi tìm về công việc như một cách để khóa một vùng trời ký ức và nỗi đau, Và khi rảnh rỗi, như một lẽ tất nhiên, ký ức tràn về như một cơn lũ, vỡ đê, vỡ luôn trái tim già cỗi Tiếng chuông điện thoại reo lên, kéo tôi ra khỏi nỗi cô đơn đang dần nuốt chửng tâm hồn tôi. Là mẹ. Bà hỏi thăm vài câu, dặn dò về một buổi hẹn định sẵn từ người lớn hai nhà. Ba mươi tuổi đầu, vẫn là đi xem mắt. Trái tim già và yếu ớt cũng chẳng thể chống chịu được nữa. Hóa ra, khi cô đơn gần như nuốt trọn tâm hồn tôi, tôi mới phát hiện mình sợ cô đơn đến dường nào. * * * Em lang thang giữa những khoảng trời, mang trong mình trái tim đau thương đã vụn vỡ. Anh đã chẳng còn hơi sức cho bất cứ cuộc tình nào khi đã đi qua bao lần đổ tan. Em và anh, tìm về nhau như cách để nói với người ta, chúng ta vẫn ổn. Không tình yêu, không hứa hẹn, không đau thương. Hàng đêm, nỗi nhớ ùa về trong vô vọng, em ôm chầm lấy anh, tự an ủi bản thân, thấy chưa, vẫn còn yêu được mà. Tưởng chừng đã lành hẳn, em và anh rời xa nhau, thời gian nghỉ ngơi đã hết, mọi thứ nên trở về đúng quỹ đạo của nó thôi. Bỗng em chợt nhận ra, mọi thứ đã chẳng còn quỹ đạo gì nữa. Chúng ta xoay vần với quá khứ, chạy trốn ánh nhìn của thiên hạ, tự ôm chầm lấy bản thân, và chỉ cho phép người ta chạm vào phần ngoài cùng của chính mình. Nhưng hóa ra, anh đã chạm vào được nơi em trú ngụ. Trò chơi kết thúc. * * * Tôi tìm thấy bàn nơi hẹn gặp. Cũng tìm thấy thứ đã tìm bấy lâu nay. Tôi tìm thấy em. HẾT