Quá khứ là thời khắc Hiện tại là dòng chảy Và thời gian là hữu hạn Nhanh như gió, một thoáng chớp mắt, vạn vật đổi thay Nhẹ như nắng, một thoáng chốc làm ta say quên lối về Ngỡ cả cuộc đời Chợt nhận ra chỉ là khoảnh khắc Từng rung động từng thích từng lặng lẽ Thời gian trôi, lại phần nào xóa nhòa đi tất cả Tháng năm nào là còn mãi Bóng hình nào in dấu không phai "Em bước về phía Tây" Em nói thích mặt trời Hoàng hôn vẫn còn đó Mặt trời vẫn ở đây Tôi vẫn còn lặng lẽ Trên đường em đi về Lối mòn phủ đầy rêu Chặn ngang con đồi nhỏ Em bỏ tôi đi mất Chẳng một lời từ biệt Cơn mưa rào vắng em Một bầu trời ảm đạm Vốn trở thành hồi ức Trời vẫn đang màu hồng Lại khiến tôi thổn thức Tôi, Đang nhớ em sao? Một màu màn tranh mỏng Phủ kín bóng hình em Chờ tôi thêm một chút Để viết nốt hoài niệm Dành riêng cho em thôi, Tôi thực sự, Nhớ em rồi ! (Bài thơ nhỏ viết tặng cậu-M. A)