Tản Văn Viết Cho Những Ngày Nỗi Nhớ Tìm Về Bất Chợt - Tiêu Tinh Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi NhatChienVanChiVuong, 7 Tháng sáu 2020.

  1. NhatChienVanChiVuong Nghiên Nghiên

    Bài viết:
    24
    Viết Cho Những Ngày Nỗi Nhớ Tìm Về Bất Chợt

    Tác giả: Tiêu Tinh Dương

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiêu Tinh Dương

    [​IMG]

    Sài Gòn những chiều tháng Bảy, bầu trời chẳng còn trong xanh như trước. Chỉ thấy những mây là mây kéo dài đến cuối chân trời. Tựa như cô gái nhỏ giận dỗi người yêu nên về nhà đóng cửa một mình khóc, mặt trời cứ nấp mãi đằng sau đám mây mù xám xịt chẳng chịu ra. Thiếu đi chút nắng cả thành phố trở nên ảm đạm đến lạ. Hay là do trong lòng thiếu chút yêu thương, nên nhìn đâu cũng chỉ là một khoảnh trắng xóa mơ hồ?

    Bỏ ra cả một buổi chiều chỉ để giấu mình trong góc quán cà phê mà thẩn thờ, hụt hẫng, thở dài thườn thượt nhìn trời ngắm đất. Nhìn vào những con người hối hả tất bật với những lo toan thường nhật mà thấy bản thân sao khác biệt. Không phải là an nhàn đến mức chẳng có gì phải bận tâm, mà chính là cô đơn đến nỗi ngay cả một người để san sẻ vui buồn cũng không có nên mới phải suốt ngày một mình suy tư như vậy

    Nhìn cũng nhìn chán rồi, thẫn thờ cũng thẫn thờ chán rồi, suy tư, buồn bã, mệt nhọc, oán than, khóc lóc.. cái gì cũng đã làm chán rồi. Cả ly latte nóng ban đầu gọi giờ cũng trở nên nguội lạnh nhưng bản thân vẫn chưa muốn rời đi. Rốt cuộc thì đang chờ đợi điều chi?

    Chỉ đến khi nghe thấy tiếng hạt nước vỡ tan gõ nhịp nhẹ nhàng trên ô kính cửa sổ - nơi chằng chịt những dây leo thường xuân xanh tốt thì mới chợt hoàng hồn.

    Trời lại mưa rồi, nhưng sẽ lại tạnh nhanh thôi. Hệt như cuộc tình của tôi vậy, vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi. Đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì.

    Nhớ đến người, cõi lòng trống rỗng bỗng hẫng mất một nhịp, tựa như mây nặng mình rớt lại xuống trần thành mưa. Chuyện xưa nhắc lại, âu cũng chỉ là những câu từ mông lung vô định hình. Chỉ thấy mưa từng giọt lặng lẽ rơi, vương trên lá, trên hoa, vương vào tim, vào tâm trí rồi cứ thế trôi đi, vỡ tan vào lòng đất.

    Mưa cứ mãi tầm tã rơi, trút xuống chốn nhân gian ồn ào huyên náo đầy phiền muộn cùng đau khổ này. Tựa như bao buồn thương tích cóp lâu ngày, nhiều đến mức đầy tràn cả cõi lòng từ lâu đã trống rỗng, mưa một lần như muốn gột rửa bao sầu tình dai dẳng đeo bám ngày qua.

    Người bình thường nhìn mưa cũng thấy bình thường. Không buồn vui, không giận dữ. Chẳng có chút gì quan tâm bầu trời ngoài kia hôm nay có bao nhiêu đổi khác. Âu cũng là do những lo toan thường nhật khiến họ cứ mải mê rong ruổi trên đường đời tất bật, chẳng đủ bận tâm để chia sớt cho mưa gió chốn nhân gian. Dửng dưng đến lạ kỳ.

    Kẻ cô đơn nhìn vào màn mưa sa dày đặc tựa như thấu cả cõi lòng trống vắng nhiều năm của mình. Trống rỗng, mờ căm, tối tăm và lạnh lẽo. Mưa gõ nhịp trên mái nhà, lại như đang gõ nhịp trong tim. Lặng lẽ đếm.. Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, đến bao giờ mới tìm được người riêng nhất thuộc về mình. Đìu hiu, xơ xác đến đau lòng.

    Còn kẻ si tình như tôi, thông qua mưa vần gió vũ nhìn thấy một khoảng không bao la vô tận phía xa lại chỉ ngập tràn những thương và nhớ. Có những vần thơ tôi vì người chắp bút viết nên. Có những giấc mơ tôi vì người một tay họa lấy. Có những tình cảm tôi vì người liều mạng giữ chặt. Nhưng vĩnh viễn chẳng có người.

    Chúng ta đã từng yêu nhau như thế. Dù cho sâu đậm, dù cho lạnh nhạt, dù cho hạnh phúc, dù cho dở dang. Chỉ là đều hóa thành dĩ vãng cả rồi. Hoài niệm đến thương tâm.

    Có những ngày mưa đến vội chẳng kịp tìm chỗ trốn, tựa như nỗi nhớ tìm về bất chợt chẳng kịp nấp đi. Để trái tim lại lần nữa vì người mà thổn thức.

    Hết​
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...