TUỔI TRẺ Tác giả: Eri (Gió) Thể loại: Tản văn Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Eri * * * Tôi có một cậu bạn, thật ra tôi không rõ tên họ cậu ấy là gì, nhưng tôi thích gọi cậu ấy là Tuổi Trẻ. Cậu bạn này khá là lanh lợi, suốt ngày cứ nói cười rộn ràng, tôi đoán hẳn là cậu ấy hạnh phúc lắm. Tuổi Trẻ có vóc người cao ráo, làn da ngăm ngăm khoẻ mạnh, tôi đoán cậu ta thích thú với việc rong ruổi ngoài đường nên mới thế. Tuổi Trẻ lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, ít nhất là từ khi tôi nhận ra sự có mặt của cậu ấy. Phải nói rằng, tôi hiếm thấy người nào như Tuổi Trẻ, dường như chẳng có thứ gì trên đời có thể khiến cậu ấy buồn chán vậy. Thời gian đúng thật là tàn nhẫn, nó chẳng chịu dừng chân trước bất kì ai, kể cả Tuổi Trẻ và tôi cũng thế. Năm nay tôi đã gần hai mươi rồi - cái tuổi mà người ta thường bảo "hãy cứ thoải mái bung xõa đi" ấy. Còn Tuổi Trẻ, tôi đoán cậu ấy bằng tuổi mình và tôi thật sự ganh tỵ khi một người bạn ngang tuổi mình lại chẳng khi nào tỏ vẻ lo lắng về những vấn đề xoay xung quanh mình. Tôi lại lạc đề nữa rồi, thật ra câu chuyện hôm nay tôi muốn kể là về Tuổi Trẻ kìa, tôi tin khi nghe về cậu ấy, sẽ có nhiều người tưởng tượng đó là mình lắm. Chắc chắn ấy! Thậm chí có khi bạn sẽ cảm thấy Tuổi Trẻ này có phải là quá lạc quan, vô tư rồi không? Tôi không dám tin ai cũng quý mến cậu ấy, nhưng tôi thì thật sự quý Tuổi Trẻ lắm. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là khi chúng tôi mười bốn tuổi. Năm đó, có lẽ là lần đầu tiên tôi vấp ngã - một cú ngã khá đau vào thời điểm khi mà tôi luôn tự tin vào bản thân mình. Khi tôi đang vùi mình vào mớ mền gối trong phòng, thì Tuổi Trẻ đến, ngồi xuống và vòng tay ôm lấy tôi. Vòng tay đó không quá chặt, không quá lỏng lẻo, nó đủ để kéo tôi về với hiện thực mà tôi đang và buộc phải đối mặt. Khi đó, Tuổi Trẻ đã cười, thật rạng ngời.. Sau lần đó, tôi thường xuyên gặp Tuổi Trẻ, chỗ nào tôi đi qua, đều thấy sự xuất hiện của cậu ấy. Vẫn là ánh mắt đó, vẫn là nụ cười đó, Tuổi Trẻ luôn ở đó khi tôi nhìn sang. Tôi từng ngồi nghe cậu ấy kể về tuổi thơ của mình. Một đứa con trai sống trong tình yêu thương của gia đình, lớn lên bằng tất cả niềm tin và tình cảm. Con người này thật sự khiến tôi ganh tỵ quá rồi. Tuổi Trẻ hay đeo trên cổ sợi dây chuyền ngôi sao, tôi từng thắc mắc, nhưng đáp lại lời tôi chỉ là cái nhíu mày và một nụ cười có chút không tự nhiên. Có thể, Tuổi Trẻ cũng như tôi hay như mọi người, mang trong mình một bí mật không muốn ai chạm vào. Một ngày đẹp trời nào đó, tôi thật sự tin rằng Tuổi Trẻ sẽ kể tôi nghe về sợi dây chuyền đó. Rồi thì Tuổi Trẻ cũng say nắng một cô bạn, cậu ấy hân hoan gọi cô là Tình Yêu. Nhìn ngắm vẻ tương tư của Tuổi Trẻ liền trở thành một thú vui nho nhỏ của tôi, trông thấy cậu bạn thân của mình phải ngày đêm nhớ thương người khác, tôi cũng không nỡ. Tôi bảo cậu ấy hãy mạnh dạn tỏ tình đi.. Và cậu ấy làm theo thật! Tuổi Trẻ sánh vai bên Tình Yêu, tôi chúc mừng cho họ. Chẳng bù cho tôi, ngay cả cô gái mình thương cũng chả dám ngỏ lời. Cứ lặng lẽ nhìn cô ấy đuổi theo một tên không ra gì, bên cạnh cô ấy cũng chỉ như cái bóng. Tuổi Trẻ có lẽ hiểu được điều đó, cậu ấy tuy đang hạnh phúc bên Tình Yêu nhưng vẫn dành thời gian cho tôi. Thật mừng vì tôi có một người bạn như Tuổi Trẻ. Nhưng nhìn bạn mình hạnh phúc cũng là một liệu pháp tinh thần phù hợp cho tôi. Tôi thấy mình thất bại trong khá nhiều chuyện. Mà thôi, không nên kể rõ làm gì, kẻo mất mặt lắm. Lại nói đến Tuổi Trẻ - một thành công hiếm hoi của tôi. Cậu ấy hạnh phúc với mối quan hệ của mình trong khoảng hai năm. Khi ấy, chúng tôi mười sáu tuổi, độ tuổi khá là đẹp ấy nhỉ? Tôi nghĩ người thất tình chắc là buồn lắm, ngay cả tôi, chỉ là thất tình đơn phương mà đã thấy trái tim sụp đổ một phần rồi, huống hồ gì là Tuổi Trẻ, chuyện tình rõ đẹp thế mà. Tôi hẹn Tuổi Trẻ đi dạo lung tung trên phố, ngẫm cũng buồn cười, hai thằng con trai cùng nhau dạo phố. Ban đầu rõ ràng là tôi an ủi Tuổi Trẻ, vậy mà khi trông thấy cô ấy - người con gái tôi thương, tôi lại muốn quỳ sụp xuống giữa đường, thế rồi Tuổi Trẻ lại vỗ vai tôi. Thêm một lần nữa, Tuổi Trẻ nâng đỡ phần tinh thần yếu mềm này của tôi. Vào sinh nhật năm mười bảy tuổi, tôi thật sự cảm nhận được tình yêu thường của gia đình và bạn bè. Vậy mà, hôm đó Tuổi Trẻ không xuất hiện, tôi cảm thấy thiếu vắng lắm. Có lẽ tôi đã quá dựa dẫm vào cậu ấy rồi chăng? Khi món quà cuối cùng mở ra, tôi quyết định đi tìm Tuổi Trẻ, trái tim tôi cảm thấy một nhịp đập bất an. Phải rồi, tôi muốn nghe lời chúc từ cậu ấy. Tuổi Trẻ không giỏi ăn nói, tôi cam đoan cậu ấy cũng chỉ biết câu: "Sinh nhật vui vẻ!" hay đại loại thế thôi, không sao, miễn có lòng là được. Đi qua những con đường mà tôi từng vô tình thấy Tuổi Trẻ, tôi vẫn không có chút tung tích nào về cậu ấy cả. Rồi thì tôi trông thấy cậu ấy đứng tần ngần bên bờ sông, đúng rồi, Tuổi Trẻ từng nói với tôi rằng: "Nước có thể làm con người ta hạnh phúc" . Tôi không hiểu mấy, thậm chí còn nghĩ điều đó thật sự vô nghĩa, nhưng ngay bây giờ, đúng thật là nước khiến tôi tìm được Tuổi Trẻ. Đến bên cậu ấy, tôi im lặng. Hình như Tuổi Trẻ đang khóc? Tôi sững sờ, cậu ấy thật sự đang rơi nước mắt, Tuổi Trẻ đang buồn sao. Đúng rồi nhỉ, cậu ấy cũng là con người mà, tất nhiên phải có cảm xức chứ! Vậy mà, tôi từng cho rằng cậu ấy chỉ biết cười. Nhận ra sự hiện diện của tôi, Tuổi Trẻ chậm rãi quay lại nhìn và chỉ có thế. - Sinh nhật vui vẻ! Quả như tôi dự đoán, cậu ấy chúc tôi thật đơn giản. Tôi toan mở lời, Tuổi Trẻ biết ý và ra dấu bảo tôi im lặng. Tôi nghĩ cậu ấy định nói gì đó, bước lại gần, đứng cạnh Tuổi Trẻ. Cậu ấy thoáng buồn, rồi hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói. - Cậu có biết tại sao tôi hay cười không? Tôi đoán cậu sẽ nói vì tôi sống hạnh phúc, đúng chứ? Có lẽ cậu đúng, mà có lẽ cậu không đúng. Mâu thuẫn ha! Thật ra, tôi cũng biết buồn chứ. Mà nói nghe nè, tôi quen cậu từ khi cậu còn bé tí kìa, lúc đó, trông cậu khác bây giờ lắm. Cậu hay cười, lại rất nghịch, nhưng tình cảm và hiểu chuyện lắm. Lúc đó, nhìn cậu cứ như mặt trời nhỏ ấy, tỏa sáng rực rỡ luôn. Tôi nghe lời Tuổi Trẻ nói, bỗng chốc cảm thấy thời gian như đang tua ngược về những năm tháng trẻ con đó. Tôi cũng từng rất vô tư kia mà, tại sao lại quên mất nhỉ. Tuổi Trẻ thấy tôi ngơ ngẩn, lại tiếp tục. - Lúc đó, lẽ ra tôi nên ở bên cậu để chia vui nhưng cậu biết đó, tôi là Tuổi Trẻ, thời điểm đó nếu tôi xuất hiện thì không thích hợp. Rồi thì năm cậu mười bốn, nhìn cậu rơi xuống vực thẳm, tôi đau lắm. Tôi quyết định đến và ôm lấy cậu.. Giọt nước mắt đầu tiên cậu rơi, tôi đón lấy, nhưng cậu yên tâm đó là bí mật nhỏ của chúng ta. Tôi đến bên cậu vì muốn vực cậu dậy, con đường cậu phải đi còn rất dài mà.. Năm đó, tôi thật sự muốn phát điên lên được. Tất cả kì vọng, tất cả mong ước, tất cả niềm tin.. sụp đổ. Tôi sợ hãi, tôi bất lực, tôi mơ hồ, tôi muốn biến mất. Mọi thứ thật tệ, ít nhất là tôi chưa và thậm chí là không bao giờ chuẩn bị sẵn tâm lý cho loại chuyện thế này. Tuổi Trẻ cười xòa và nói tiếp sau khi vỗ vai tôi. - Tôi biết cậu thích cô ấy, à không, là hơn cả thích nhỉ? Cậu kêu tôi tỏ tình với Tình Yêu, vậy mà cậu lại không dám bày tỏ với người con gái cậu thương, con người lạ lùng nhỉ? Nói thật nhé, hạnh phúc của tôi và Tình Yêu thật ra có thể là tương lai của cậu nếu cậu mạnh mẽ chút nữa. Mà chuyện qua rồi thì thôi, tôi và Tình Yêu cũng sớm tan biến rồi. Cậu biết không, người thất tình không phải tôi, là cậu đó, anh bạn à! Tai tôi ù đi, gì chứ, Tuổi Trẻ đang nói gì chứ? Tôi cảm thấy tay chân mềm nhũn đi, tôi đứng không vững nữa rồi. Tuổi Trẻ, cậu rốt cuộc là ai? - Cậu tin không, khi tôi nói rằng tôi chỉ là tưởng tượng của cậu? Khi tôi nói rằng, tôi là tổ hợp của những đau thương mà cậu chất chứa trong lòng. Tuổi Trẻ tôi đây thật ra là một cái hộp chứa những thất vọng của cậu đó. Sợi dây chuyền ngôi sao, cậu thấy không? Nó là chìa khóa để mở những điều tồi tệ trong cậu, nước mắt của cậu chính là chất xúc tác cho tôi có cảm xúc. Tôi không hạnh phúc như câu nghĩ, tôi cũng biết buồn, đúng hơn hết thì tôi được cấu tạo từ nỗi buồn của cậu. Nhưng tôi muốn thay đổi, cậu biết mà, tuổi trẻ của cậu không thể nào toàn nỗi buồn như thế được. Hãy tô vẽ thêm cho tôi những gam màu tươi sáng nào, chàng trai trẻ! Nói rồi, Tuổi Trẻ đi mất, tôi đứng lại đó, trong đầu là những gì cậu ấy nói. Phải rồi, tuổi mười bảy của tôi chỉ mới bắt đầu thôi. Được rồi Tuổi Trẻ, lần sau gặp lại cậu phải thật tốt đó. Tin tưởng tôi tiếp nhé, anh bạn! Thời gian lại chẳng luyến tiếc gì, chớp mắt đã thêm một năm nữa trôi qua. Năm nay tôi mười tám, Tuổi Trẻ vẫn lặng lẽ dõi theo tôi, cảm giác của tôi là thế, còn sự thật thì tôi chẳng quan tâm lắm. Lần này tôi không chủ quan nữa, tôi nhất định làm được điều mình hứa với Tuổi Trẻ. Rồi cái ngày quan trọng cũng đến, đêm đó, tôi gặp Tuổi Trẻ trong giấc mơ của mình. Cậu ấy trưởng thành hơn, nụ cười vẫn ấm áp như trước. Tuổi Trẻ mỉm cười, môi mấp máy như thể đang muốn chúc tôi điều gì đó. Thật ra tôi biết, cậu ấy vẫn luôn quan tâm tôi và lần này cậu ấy không phải chỉ là nơi để tôi trút lên những điều buồn bã, ủ dột nữa. Thành quả cuối cùng đã đến. Kết quả này, tôi muốn chia sẻ với Tuổi Trẻ trước tiên, nhưng dường như những người xung quanh đang kéo tôi vào những lời chúc mừng rồi. Đành để cậu ấy chờ thêm chút vậy, Tuổi Trẻ không giận tôi đâu nhỉ? Tôi thấy cậu ấy đứng đó, vẫy tay và mỉm cười. Tối đó, chúng tôi đứng cạnh nhau, cùng nâng ly chúc mừng kết quả này. - Này anh bạn, thấy tôi có gì khác không? - Hmm.. Cậu trông sáng sủa hơn, nét mặt cũng tươi vui hơn và vẫn hay cười như trước. - Còn gì nữa nào? Tôi nhìn trưởng thành hơn không? Tốt hơn trước không? Sợi dây chuyền này tỏa sáng hơn không? Trời ạ, cậu nói một chút xem nào! - Được rồi, tôi thừa nhận những gì cậu nói, mà cậu bảo tôi và cậu là một mà, sao giờ lại còn đi so đo với tôi vậy Tuổi Trẻ? Lạ đời thật! Cậu đang mớ rồi phải không Tuổi Trẻ, dạo này cậu ở đâu vậy, trốn đi chơi ở đâu à? Bạn bè mà thế đó hả? Cả tối hôm đó, chúng tôi cười rất nhiều. Sau đó, cả hai chúng tôi cùng nôn nao cho cuộc sống mới mang tên Đại học. Tạm không kể quá sâu về vấn đề này, tôi sẽ chuyển sang những lúc Tuổi Trẻ diễn sâu, suy ngẫm về sự đời. Cậu ấy không ngờ lại sâu sắc như vậy, tuy mới nghe thì lời cậu ấy trông như kẻ rảnh đời hơn. Tuổi Trẻ thích ăn bánh, không chính xác lắm, phải là cậu ấy bị cuồng ăn ấy chứ. Tôi thì cũng là đứa hảo ngọt, nhưng không hẳn là quá đam mê như cậu ấy. Xem ra điểm này chính là khác biệt lớn nhất giữa chúng tôi. Tuổi Trẻ thỉnh thoảng lại lừa gạt tôi ăn ngọt cùng cậu ấy, đến mức tôi bị sốc đường ấy chứ. Tai hại quá mà nhỉ? Thật ra, tôi nghĩ tình bạn này là vĩnh cửu nhưng tôi vẫn cho rằng, có lúc nào đó Tuổi Trẻ sẽ rời khỏi tôi. Như cái cách mà cậu ấy xuất hiện, đột ngột và bất ngờ. Tôi không sợ chia li, nhưng tôi sợ xa cách mà không một lời từ biệt. Nó khó chịu lắm! - Này, có khi nào cậu quên mất tôi không vậy hả Tuổi Trẻ? - Sẽ có. Nhưng không phải tôi quên, mà là cậu sẽ không nhớ nữa. - Tại sao chứ? - Vì cậu rồi sẽ già đi, còn tôi thì không. Tôi sẽ vĩnh viễn trẻ mãi, sẽ vĩnh viễn chìm vào vùng quên lãng của cậu. Quy luật tự nhiên mà. Không ai tránh được đâu, anh bạn của tôi à. Nhưng cậu yên tâm, mỗi khi cần thì tôi vẫn luôn ở ngay đây mà! Tuổi Trẻ vui vẻ nói, bất giác tôi thấy chua xót quá, thật sự có chút không đành lòng. Nhưng đời mà, dòng thời gian thì chẳng ai mà chen vào được, thôi thì chấp nhận quy luật của nó đi. Còn bên nhau ngày nào thì trân trọng ngày đó, Tuổi Trẻ mà, cậu ấy nhất định luôn xuất hiện đúng lúc tôi mong chờ nhất thôi. Năm nay tôi mười chín, Tuổi Trẻ dạo gần đây chắc bận rộn lắm, tôi đoán thế vì tôi cũng chẳng có thời gian rảnh. Vẫn như mọi hôm, tôi phải thức đến gần sáng để hoàn thành báo cáo của mình, ôm cái bụng đói cồn cào, tôi lò dò xuống bếp. Ngẫm nghĩ một chút, tôi bật cười, nếu Tuổi Trẻ có ở đây hẳn cậu ấy sẽ lải nhải cái tật nhịn đói của tôi mất. Biết sao được, thói quen rồi. Tôi vớ được một cái bánh bông lan nhỏ trong tủ lạnh, định bụng sẽ không ăn, nhưng nhìn nó, tôi lại nhớ đến lời Tuổi Trẻ mỗi khi có ai đó thắc mắc rằng: "Theo cậu, tuổi trẻ là gì?" Lúc đó, tôi nhớ gương mặt Tuổi Trẻ buồn cười lắm. Cậu ấy rõ ràng muốn trêu bọn họ, ban đầu tỏ ra suy tư, hẳn là làm người khác tin cậu ấy sẽ nói điều gì đó mang tính vĩ mô lắm. Tôi cũng tưởng thế. Ai mà ngờ được, lời cậu ấy nói ra đúng thật sự chấn động, nhưng là theo hướng khác hoàn toàn kìa. - Tuổi trẻ giống bánh bông lan, vừa ngọt vừa mềm, mỗi người mỗi vị, ăn thì không nỡ, không ăn thì đói. Tuổi trẻ giống bánh bông lan, bề ngoài nhìn khô khốc nhưng trong lại ngọt ngào. Tôi đến bây giờ mới gật đầu tán thành với lời nói đó của Tuổi Trẻ. Đúng thật sự là như một cái bánh bông lan, có lẽ cái bánh của tôi thời gian đầu có hơi thất bại, vị có hơi khó nuốt, nhưng từ khi Tuổi Trẻ đến, tay nghề làm bánh của tôi cải thiện kha khá. "Này, Tuổi Trẻ, tôi nghĩ tôi bây giờ có đủ sức mở tiệm bán món bánh bông lan" Tuổi trẻ "rồi đấy!" Tôi nghĩ mình đã kể hơi nhiều rồi, thôi thì tạm dừng ở đây vậy. Bạn biết đó, tôi vẫn còn trẻ và bạn cũng thế. Có lẽ mỗi chiếc bánh của mỗi người chúng ta khác nhau, nhưng bạn biết đó, ngon hay dở, cứng hay mềm đều có thể tuỳ chỉnh được, chỉ là tuyệt đối đừng vì tiếc rẻ mà chỉ ngắm nhìn, không dám thưởng thức nhé! À, mà thôi, tạm biệt các bạn, tôi có hẹn với Tuổi Trẻ rồi.. End.