Tiểu Thuyết Tuổi 18 Với Khu Đô Thị Pencey - Jenne Phuong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tép Bede, 18 Tháng ba 2022.

  1. Tép Bede

    Bài viết:
    4
    Tuổi 18 với khu đô thị Pencey

    Tên tác giả: Boi. I Phuonq

    Thể loại: Tiểu Thuyết

    [​IMG]

    Văn án: Jen sinh ra và lớn lên tại New Yord, là một cậu bé thông minh hài hước nhưng có những lối suy nghĩ hơi khác thường. Câu chuyện bắt đầu từ ngôi trường Pencey, trường học thứ 16 của cậu. 18 tuổi đối với cậu là một khúc mắc tâm lí lớn. Jen đã trải qua nhiều chuyện trong quãng thời gian trưởng thành đó. Cậu sẽ không bao giờ muốn nhắc đến ngôi trường thứ 17 của cậu nữa. Mọi thứ như chỉ là thoáng qua, nhưng nó sẽ là một kỉ niệm "không mấy tốt đẹp" của cậu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng năm 2022
  2. Tép Bede

    Bài viết:
    4
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làn gió se lạnh cuốn qua từng lốc, tiếng hi hút của gió cứ se sẽ bên tai. Choàng lại cái khăn len sắp rơi ra tôi hà một hơi vào tay rồi xoa chúng lại.

    Tôi rùng mình vì cái lạnh thấu tận xương tủy. Ánh đèn nhấp nháy trong một con hẻm tối tăm, tiếng mèo cứ rít lên, nghe chói tai đến lạ kì.

    Tôi dừng lại tại một cái cột điện đứng dựa lưng vào đó và thở dài.

    Rơi vào trầm tư suy nghĩ, tôi mơ hồ, tôi vẫn không hiểu sao đã có thứ gì đó thôi thúc tôi đến con hẻm tối tăm và ẩm mốc này.

    Vài con chó đang chúi mõm vào mấy cái đống rác bẩn thỉu. Chúng nhìn tôi gừ gừ vài tiếng, tôi nguýt chúng và cái hành động đó thật trẻ con. Tiếng sột soạt rồi tiếng chuột kêu cứ rộn lên. Tôi thấy khó chịu.

    Khó chịu về mấy cái thứ chết tiệt ở đây hay khó chịu về mấy cái suy nghĩ vớ vẩn tôi tự nghĩ ra.

    Tôi nghĩ đến lão già hiệu trưởng trường Pencey luôn làm ra cái vẻ mặt bộ tịch.

    Tôi ghét lão vì lão ta đuổi học tôi vào sáng nay. Kể ra tôi cũng đã đặt chân đến 16 ngôi trường khác nhau. Thật kì tích.

    Nhưng trong 16 ngôi trường ấy tôi ghét lão già Human nhất. Lão luôn cho rằng tôi là một thằng ngu, một thằng đểu cáng. Lão cho rằng 18 tuổi như tôi đáng lẽ ra phải làm được nhiều thứ cho lão rồi. Lão luôn đứng trước mặt tôi mà nhạo báng. Tôi ghét lão hơn nữa khi lão chỉ chào đón những thằng học sinh nhà giàu. Được bố mẹ nhà chúng nó dúi cho ít tiền mà ăn tiêu. Cái điệu bộ ngọt xớt của lão tôi đã chán lè lưỡi. Lão sẽ hắt hủi mấy thằng không có tiền như tôi. Và có thể lão sẽ coi tôi và mấy thằng đó như con chó đang chúi mõm vào cái bãi rác kia kìa.

    Ở trong cái trường Pencey đó chả có gì là thú vị cả.

    Có cái kí túc xá tồi tàn và cái nhà ăn thì cực kì dơ bẩn, vài món ăn bốc mùi ôi thiu. Ngay cả tòa học chính trông cũng đổ nát.

    Có thể "họ" sẽ nghĩ tôi xấu tính khi nói trường mình như vậy. Nhưng "nó là sự thật".

    Cái hội trường thì rộng đấy nhưng khi vào đó chỉ có ngồi nghe mấy ông già Human hay ông già Borus kể về "chiến tích" của mình thôi.

    Ông bắt chúng tôi phải ngồi 3 tiếng đồng hồ trong cái hội trường nóng nực ấy để nghe lão kể về quá khứ oai hùng của lão.

    Mỗi lần như vậy là thằng bạn chí cốt Simon của tôi sẽ tặng cho lão một quả rắm.

    Nhớ thứ 5 tuần trước, tôi vẫn còn vinh dự khi lão Human chưa đuổi tôi khỏi cái trường kinh tởm đấy. Lão đang kể về ngày xưa lão tài giỏi lắm, lão học giỏi và có nhiều bằng khen. Lão kể được nửa chừng thì tiếng rắm của thằng Simon vang lên. Ồ! Nó thối vô cùng, nhưng nó đã phá vỡ được cái im lặng và ngột ngạt trong hội trường. Lão Human tức lắm nhưng lão vẫn ra cái cái vẻ mặt bộ tịch làm màu, giữ giá của lão mà nói với Simon "Đi ra ngoài".

    Mấy thằng bọn tôi ngồi dưới chỉ biết cười, có thể là bọn tôi còn chế giễu lão già nữa cơ.

    Lão đuổi cả lũ chúng tôi ra ngoài. Và thật vui sướng khi tôi không cần phải đặt cái đít của tôi trong đó tận 3 tiếng đồng hồ nữa. Cái buổi giảng đạo lí của lão Human sẽ thành trò hề khi chúng tôi còn ở trong đó. Tôi sẽ lén lút để bã kẹo cao su dưới ghế lão hay ăn cắp cái điều khiển máy chiếu. Hơn thế nữa là để vài quả bóng nước "mỏng manh" trong cặp của lão. Cho thêm bột mì ngày trên cửa hội trường, đợi lão đi vào thì lão sẽ giống như một con nhộng béo đang được tẩm bột.

    Cái mặt giả trân của lão sẽ nói lên "Ồ! Không sao đâu". Nhưng trong tâm của lão đang chửi thề chúng tôi đấy. Tôi biết nhưng vẫn mặc kệ.

    Đang trong những cái hồi tưởng vớ vẩn đó tôi trở lại với thực tại vì tiếng xe của mấy thằng chó chết đi lượn lờ và đi trêu gái. Mấy cái thằng mặc quần thì rách, mũ cứ ngược về đằng sau, đầu xanh đầu đỏ thế mà bọn con gái lại thích. Thật vớ vẩn.

    Nhắc thì hơi tế nhị, nhưng mấy thằng cha đó chơi con gái rượu của lão Human rồi. Không biết lão sẽ ra sao khi nghe cái tin trời đánh này. Con gái lão đẹp nhưng lố bịch và đương nhiên nó "lăng nhăng". Tôi có thể gọi nó là một con điếm vì nó có thể ngủ với vài chục thằng một lúc. Người nó lúc nào cũng sực mùi nước hoa rẻ tiền. Thứ nước hoa mà khiến mấy thằng con trai tồi tàn say đắm. Chúng nó có thể cởi sạch đồ mà múa trước mặt nhau. Thật ghê tởm.

    Nhắc mới nhớ, tôi đã từng nhìn thấy con gái lão đứng ngoáy mũi. Những đứa con gái khác tôi thấy còn bình thường. Nhưng riêng cái đứa con gái lão già Human tôi thấy nó thật buồn nôn. Nó có thể vừa ngoáy mũi vừa ăn, còn bẩn hơn cả thằng Simon. Nó đứng ưỡn ẹo, cố cong người lên để cái vòng một béo bở của nó trông to hơn. Mấy thằng con trai cứ dán hai cái mắt lên cặp vú của nó mà suýt xoa. Ánh mắt chúng nó thể hiện sự ham muốn và như thể muốn vồ lấy cái thứ ngon nghẻ ấy.

    Đèn cứ nhấp nháy đến đau mắt. Do họ lắp đèn đểu hay do dùng lâu quá rồi. Nhưng tôi sẽ nghĩ do đèn đểu vì trong cái hẻm cụt và nghèo nàn này họ chỉ trao nó những thứ rẻ tiền mà thôi. Dưới bóng đèn nhấp nháy tôi đi chậm rãi. Cái dáng điệu gầy gò cao vút của tôi đi trong đêm tối không khác gì dáng dấp của một thằng nghiện.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng ba 2022
  3. Tép Bede

    Bài viết:
    4
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê bước trên cái cầu thang cũ rích đầy những con mọt, tôi cố bò lên cái phòng của tôi. Nhưng nó quá xa so với tưởng tượng lúc này. Nó ở cuối cái hành lang tối sầm bị hỏng hết đèn mà lão Human không muốn thay đèn mới. Vừa mới bước lên đã nghe thấy tiếng hát chơi tai của thằng Hoden. Mẹ nó cứ rống cái mồm lên. Tôi đi vào phòng và ngồi lên cái ghế bông màu đỏ gụ. Nó đã bị sờn hai bên thành đế tay và có mấy chỗ bị rách ra, lòi cả bông ra ngoài. Đấy là sự báo hại của thằng Simon, nó không bao giờ ngồi tử tế vào lòng ghế, nó ngồi lên thành và đung đưa. Với lấy tờ báo mới của Newyork trên thành giường, tôi đọc. Tôi không phải là một thằng thích đọc báo, đọc sách. Nhưng tôi lại "yêu say đắm" mấy cái sách của J. D. Salinger. Tôi cảm thấy mấy nhân vật trong sách của ông khá giống tôi.

    Ngả lưng vào ghế rồi dí sát tờ báo vào mặt. Được một lúc thì thằng Simon đăng quí về. Tôi với nó ở chung phòng và nhìn hai thằng như anh em ruột vậy. Nó chạy vào hú to lên "Này Jen mày đang làm gì đấy?". Cái mặt nó hớn hở lắm như sắp có kì tích gì xảy ra vậy.

    "Đọc báo" Tôi trả lời nó vỏn vẹn hai từ thế cho ngắn gọn và dễ hiểu.

    Nó chạy lại đánh "Bốp" vào người tôi một cái đau điếng.

    "Mày làm cái gì đấy thằng chó" Tôi gắt lên bật dậy khỏi cái ghế êm ái.

    Nó vồ vào người tôi gào to lên "Mày lại bị đuổi học rồi đấy à, anh bạn trẻ".

    Ôi dồi! Cái mùi ở người nó thật ngấy người cứ như mấy ngày rồi không tắm.

    "Lão Human đánh trượt tao mấy môn và cộng thêm cái lí do tao không làm được gì cho lão cả" Tôi trả lời nó với cái giọng chế giễu.

    Thằng Simon cứ sấn vào tôi hỏi lấy hỏi để "Thế mày có xin lão không hay mày nghỉ luôn, mày sẽ chuyển trường đến Bronx chứ..".

    Tôi đã phải lấy tay để bịt mồm thằng Simon lại. Tôi mà trả lời hết câu hỏi của nó chắc đến sáng mai, vì mỗi câu trả lời sẽ là một câu chuyện ly kì.

    Nó sờ mó đến cái mũ cao bồi của tôi.

    "Để nó xuống đi nào Simon, mày có thể ngồi im và bớt nói được không?". Tôi đã nhắc nó nhưng nó như thể bị điếc vậy, nó cứ mân mê lên cái vành mũ. Trông kìa, cái móng tay dài đen sì của nó. Chắc đầy đất cát và một lũ vi khuẩn đang nhưng nhúc trong đó.

    "Làm ơn! Cắt hộ tao cái móng tay cái. Trông gớm quá!". Tôi nói câu này xong nó mới thôi và bỏ cái mũ xuống. Nó dí sát cái bàn tay vào mặt tôi "Tao sẽ không cắt, để như thế mới nghệ thuật".

    Có mà nghệ thuật cảu một thằng thần kinh í.

    Thêm cả cái hàm răng đầy bựa cơm của nó nữa. Trông thật kinh khủng. Khéo cả tháng nay nó không đánh răng. Hàm răng vẩu với màu vàng đen kịt thì chả khác nào thằng mới từ khu ổ chuột bơi vào đây.

    "Hôm nay mày đánh răng chưa đấy?". Tôi hỏi nó với cái giọng kháy đểu.

    Nó gắt lên "Tao đánh rồi".

    "Ồ! Không, Simon à! Tao không thấy mày đánh, có mà cả tháng nay mày chưa đánh răng í. Sáng nào cùng nhai cái bánh mì khô rát họng và không thèm súc miệng đánh răng" Tôi đang nhắc nhở nó, chứ không cố ý trêu nó hay hạ thấp nó.

    Mặt nó lì ra nguýt tôi vài cái. Tôi chỉ ngồi cười. Một lúc sau nó mới lên tiếng "Mày không đi thăm ông già Staden à!".

    "Mai tao đi".

    Staden là ông già dạy văn của bọn tôi. Ông không giống như lão Human hay sỉ nhục tôi, thay vào đó ông luôn động viên và cổ vũ tôi. Thật tuyệt vời khi trong cái trường Pencey vẫn còn một người tử tế như vậy. Ông Staden khá già, già đến nỗi mà khi đang giảng dạy ông không may làm rơi cục phấn thì thằng ngồi bàn đầu tiên phải nhặt cho lão. Vì lão quá già, lão không thể cúi gập người xuống mà nhặt phấn. Trông lão gầy kinh khủng lắm giống như một con chuồn chuồn khô với hai cái mắt lồi vậy. Ừm cùng có thể lão không ghê gớm đến như vậy đâu, tôi không muốn các bạn nghĩ nhiều về cái vẻ bề ngoài của lão.

    Tôi thấy lão tốt, vì ngoài giờ học mấy lão già khác sẽ bắt chúng tôi đi cuốc đất, đi làm thêm bài tập thì ông Staden lại mời chúng tôi đến nhà ông uống cacao nóng và xem phim trên cái tivi kiểu cổ xưa. Ở cái thời đại này rồi nhà nào cũng có internet, riêng nhà lão thì không có. Chỉ có mỗi cái Ăng ten chọc trời.

    Và tôi đã tự nhủ, sáng mai tôi sẽ đi thăm lão trước lúc tôi rời khỏi cái nơi này.

    Có vẻ nơi này không còn phù hợp với tôi nữa, tôi cần có một chỗ ở mới. Tôi sẽ không buồn khi phải rời xa thằng Simon đâu, bởi vì tôi không có ấn tượng gì với nó cả. Nó tốt thật đấy nhưng tôi luôn cho những thứu đó là vô vị. Nó không giúp ích được cho tôi là mấy. Kể ra nó giúp tôi được đi học trở lại thì tôi sẽ coi nó như "Một vị thần". Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra cho đến khi lão Human bị thoái vị. Cái lão già sống chó đấy là một thứ gì đó đang cản trở cuộc sống của tôi. Cuộc sống của tôi sẽ bị đỏa lộn nếu như tôi còn ở đây và sự xuất hiện cảu lão Human còn tồn tại
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng ba 2022
  4. Tép Bede

    Bài viết:
    4
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết Newyork lúc này thật lạnh. Tuyết trắng xóa cả con phố. Cái tiếng ngáy ngủ của thằng Simon đã làm phá vỡ đi cái bầu không khí lạnh buốt này.

    Sáng 8 giờ 45 phút.

    Thằng Simon vẫn còn lăn lộn trong cái chăn còn đang nóng hổi của nó.

    Tôi ra ngoài mua ít đồ ăn sáng vì thực sự tôi không tài nào nuốt nổi mấy cái món ăn "kinh dị" trong cái trường Pencey. Tôi đã tự đặt tên cho mấy món ăn trong đó. Hộp mứt nho mốc meo thêm cái chảy nước nên tôi gọi nó là "Cứt mũi phơi khô", cái thứ thịt lợn được xé tơi lên làm ruốc thì tôi gọi nó với cái tên thân mật "Lông nách xào giòn". Còn vài món nữa như "Chuồn chuồn ép chảo, bánh đất chấm bùn..". Mấy cái thứ kinh tởm đấy được lão già Human "Chọn lọc kĩ lưỡng". Lão tự hào về những thứ lão làm ra và những thứ lão nghĩ được. Sauk hi ăn xong bữa sáng chỉ có 5 đô la tôi co giò lên chạy một mạch đến cổng chính đường Anthony Wayne.

    Tôi chạy bền lắm. Nhưng cái đường đóng băng trơn trượt đã làm tôi suýt ngã. Nó đang làm cản trở công việc của tôi. Có vẻ tôi sẽ hận nó trừ khi nó trở về trạng thái ban

    Đầu thì tôi còn ưa nó một chút. Tôi ghét lũ chim bồ câu, nó cứ sấn sổ và thải đầy "Cứt trắng" ra đường.

    Cái thứ buổi sáng lạnh khủng khiếp không có một tí mặt trời, nếu bạn đang đi trên con đường vào cái khoảng không gian đó bạn sẽ thấy mình dần tan biến vào cái thứ lạnh kỳ quặc. Hãy để ý xem, mỗi lần qua đường bạn sẽ cảm thấy mình đang biến mất.

    Ôi giồi, tôi phải bấm chuông đến chục lần khi đứng trước của nhà ông Staden. Hai ông bà bị điếc hay sao mà không nghe thấy tiếng tôi gọi. Tôi đứng ngoài run cả người lên, hai cái chân bủn rủn như không còn đứng vững. Mãi một lúc sau khi tôi gào lên thì bà Staden mới ra mở cửa cho tôi. Bà Staden là vợ của ông lão, dạy cùng trường Pencey. Thực ra bà tên là Belinda nhưng tôi thích gọi bà là Staden hơn. Bà mở cửa nhìn thấy tôi thì mừng lắm.

    "Ồ! Jen đấy à, có vẻ ông Staden cùng đang đợi cậu đấy."

    "Vâng, chào bà. Bà khỏe chứ?"

    "Vào đây đi nào, cậu muốn uống một chút Socola nóng chứ?"

    Có vẻ như bà đã bị lãng tai, không nghe thấy tôi hỏi gì cả.

    "Bà khỏe chứ, cả ông Staden nữa!"

    Tôi nhắc lại lại lần thứ hai bà mới nghe thấy.

    "Tôi khỏe, nhìn cậu thế này chắc dạo đây hết hút thuốc rồi nhỉ. Lão Staden nhà tôi già lắm!"

    À, tôi đã bỏ thuốc, chuyện hút thuốc của tôi cách đây 4 tháng rồi - đấy là do họ cấm tôi hút nếu không một ngày tôi phải làm vài điếu. Nhớ lần tôi phải đi khám sức khỏe vì họ thấy tôi hút quá nhiều thuốc. Nhưng tôi khỏe lắm chẳng có bị sao cả.

    "Ông lão đang ở trong phòng hả bà?"

    "Lão đang ngồi trong đó đấy, cậu vô đi."

    Tôi bước đến cửa phòng của ông, mặc dù cửa mở nhưng tôi vẫn gõ cửa. Tôi không phải một thằng tự tiện mà ra vào không xin ai.

    "Vào đi!"

    Cái giọng ông cứ the thé lên.

    "Chào thầy! Tôi đến đây để.."

    "Ôi dào, ông mãnh, bị đuổi học à?"

    Tôi chưa kịp nói hết câu lão đã cắt ngang tôi. Cái việc bị đuổi học có gì hay đâu mà lão cứ thích nhắc lại.

    "À vâng, Human đã cho tôi trượt tất cả các môn."

    Lão trầm tư một lúc không nói gì. Bắt đầu các không khí lặng yên trong cái phòng ngột ngạt sực mùi hoa oải huơng. Nhìn cái vẻ mặt của lão mà tôi chỉ muốn cười. Cái mặt đăm chiều với hai con mắt lồi.

    Ồ! Gì kia, lão đang giả vờ sờ vào mũi lão. Chứ thực ra lão đang chọc cái ngón tay vào cái lỗ mũi bành chướng của lão mà ngoáy lấy ngoáy để.

    "Cậu sẽ chuyển đi đâu, cậu không ở Newyork nữa à?"

    Lão hỏi tôi với cái giọng chắc nịch.

    "Tôi sẽ đến Bronx, bởi ở đó sẽ có thứ tôi thích!"

    "Bóng chày chứ?"

    "Vâng, tôi thích bóng chày!"

    Ở đâu mà chả có bóng chày, nhưng tôi thích đánh bóng chày ở Bronx hơn là ở Newyork. Tôi muốn có một chỗ chơi mới mẻ.

    "Jen à! Tôi vẫn còn giữ cái bài luận văn của cậu."

    Ôi giồi, tôi đã cầu là lão đừng có nhắc đến thứ đó. Nhưng không, lão cứ thích nhắc lại mấy chuyện cũ. Cái bài luận văn khiến tôi phải xấu hổ trước lớp. Hay có thể nói là xấu hổ trước mặt 45 thằng con trai.

    "Tôi thấy bài của cậu khá thực tế nhưng khi đọc lên nó lại thành trò cười, đúng vậy.."

    Lão cứ ngồi kể tràn nan và tìm tòi mấy cái lỗi sai trong bài luận của tôi.

    Nghe thật chán, tôi không muốn nghe lại bài đó lần thứ 2.

    Lúc lão vẫn còn đang bắt bẻ tôi thì tôi đã cắt ngang lão "Cái chăn Ba Tư kia, thầy mới mua hả?".

    "Đúng rồi, đúng rồi. Cậu thấy nó đẹp chứ, tôi mới mua cách đây 2 hôm thôi. Cậu nhìn này, hoa văn tinh xảo.."

    Tôi biết tính của lão, lão thích khoe hay nói bớt hơn là giới thiệu những thứ mà lão mới mua được. Lão cầm chăn lên và miêu tả tỉ mỉ cho tôi.

    "Chẹp chẹp! Đẹp thật thầy ạ."

    Tôi chả biết nói câu gì hơn ngoài khen nó đẹp cả.

    "Chắc tôi sẽ rời khỏi đây vào hai hôm nữa, thưa thầy."

    Tôi thông báo cho lão biết cái tin đó.

    "Trời! Vậy là tôi không được mời cậu đến nhà uống Scola rồi."

    Mặt lão có vẻ hơi buồn nhưng toi không để tâm lắm.

    Tôi nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ trưa. Tôi cố nghĩ ra câu gì đó hay ho để chào tạm biệt lão trước lúc tôi ra về.

    "Cảm ơn thầy vì thời gian qua đã giúptôi rất nhiều, giờ tôi phải đi rồi."

    Ông lão vẫn không nói gì cả.

    "Tôi xin phép."

    Tôi ra khỏi cái phòng ngột ngạt đó.

    "Cậu muốn uống một chút Socola không?"

    Bà Belinda cầm trên tay một cốc Socola nóng hổi.

    "Cảm ơn bà nhưng giờ tôi phải về rồi."

    "Vậy cậu đi đi nhé, có dịp lại đến thăm chúng tôi."

    Trước lúc ra khỏi cửa tôi còn nghe thấy tiếng ông Staden hét lên. Hình như là chúc tôi đi mạnh giỏi nhưng tôi lại không cần câu chúc đó.

    Bước ra cái đường giá lạnh trơn trượt, tôi hòa mình vào đám đông và không còn nhìn thấy bóng dáng tôi trên con đường đó nữa.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng ba 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...