Tản Văn Tuổi 16 - Phạm Mạnh Khang

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Mạnh Khang, 16 Tháng mười 2018.

  1. Phạm Mạnh Khang

    Bài viết:
    10
    Tuổi 16



    Tác giả: Phạm Mạnh Khang

    Tuổi 16, có lẽ tôi đã trưởng thành thật sự. Những ý tưởng ngốc nghếch không còn trong đầu nữa, những bộ quần áo cũng dần được nghiêm chỉnh lịch sự hơn, và.. giọng nói, hành vi cũng dần được thay đổi. Nhưng càng ở tuổi 16, tôi lại càng nhận ra ánh mắt của mình thật nhỏ bé giữa đại dương mênh mông. Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh.

    Tuổi 16, tôi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, biết được thế nào là đúng là sai, biết phân biệt được ai xấu ai tốt, cũng biết được thế nào là tuyệt vọng và cô đơn.

    Tuổi 16, tôi nhận ra được tuổi thơ mình là những câu chuyện tẻ nhạt nhưng đầy vui vẻ, có những lần tắm mưa mà chẳng suy nghĩ đến việc có bị mẹ mắng hay không, có những lần bù đầu vào học chỉ để được điểm mười, và cũng có những lần không biết vì sao mình có thể chơi được với người đó, bạn đó.

    Cũng càng vì thế, tôi mới biết mình có khi đã lớn thật, đã biết suy nghĩ nhiều hơn chín chắn hơn về những việc phải làm, những việc phải ghi nhớ, và có đôi khi, cũng sẽ tự ép buộc bản thân phải theo quy củ nề nếp thì mới có thể ngủ ngon yên giấc.

    Nhưng cũng vì thế, tôi mới biết, tuổi 16 thật khó khăn.

    Những ngày đến trường nằm dài lê thê, không còn hứng thú đối với các môn học, bạn bè cũng dần ít lại theo cấp số nhân, bởi lẽ để tìm đúng người gọi là tri kỉ hay thân thiết, chơi tốt với nhau không so đo tính toán. Những cuộc vui chơi cũng sẽ càng ít lại vì thời gian phải suy nghĩ nên làm gì cũng quá lâu, để rồi chỉ biết đến trường, về nhà, học bài rồi ăn ngủ nghỉ, thỉnh thoảng có qua facebook hay zalo lướt lướt rồi cũng chẳng biết làm thế để làm gì..

    Tuổi 16, có lẽ tôi đã trưởng thành thật sự. Những ý tưởng ngốc nghếch không còn trong đầu nữa, những bộ quần áo cũng dần được nghiêm chỉnh lịch sự hơn, và.. giọng nói, hành vi cũng dần được thay đổi

    Nhưng càng ở tuổi 16, tôi lại càng nhận ra ánh mắt của mình thật nhỏ bé giữa đại dương mênh mông. Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh.

    Tự nhiên, tôi cũng đôi khi đâm ra nhớ..

    Có những ngày xưa, mẹ tôi cũng hay cười, đút tôi ăn, lo cho từng cái mặc cái chơi. Cũng nhiều lần chăm tôi ốm, cũng nhiều lần khóc vì tôi, vì những đồng tiền ít ỏi.

    Có nhừng ngày, bạn bè tôi đã từng bảo sau này họp lớp thế này thế nọ, con A sẽ có chồng làm kinh doanh, thằng B sẽ làm chủ tịch công ty MNB, còn thằng C thì chỉ có nước chăn trâu..

    Có nhừng ngày về quê trèo cây hái quả, rồi té suối, rồi ướt áo quần, lấm bùn, đùa vui cùng lũ trẻ hàng xóm mặc dù khác tuổi vẫn gọi thằng này, con kia bình thường..

    Còn có những ngày, rủ nhau hò hét đi dã ngoại, hẹn cho đã rồi chẳng có ma nào tới..

    Nhưng ở bước ngoặt cuộc đời, tôi mới biết những thứ đó thật đáng giá biết bao nhiêu, mặc dù đã không còn như trươc, mặc dù người ta có thay lòng đổi dạ, có biến mất đi thì kí ức trong tôi vẫn còn đó

    Tuổi 16, tuổi ta trưởng thành, tuổi ta thay đổi, tuổi ta biết quý trọng cuộc sống này.
     
    Hạ MẫnQuân thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...