Tự Sự Tác giả: April M. A Tôi không rõ mặt em nhưng tại sao tôi lại nhớ em? Nhớ em đến phát điên Nếu em là sao có phải tôi có thể nhìn em như hiện tại * * * Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết Tôi muốn đến cạnh em nhường nào Cả quãng đường dài mấy chục con phố Những nơi nào em ngang qua Tôi không biết đường đến nhà em Tôi chỉ biết nhất định tôi sẽ tới * * * Tôi nhớ khoảng thời gian lần đầu quen biết Là vô tình rồi trở thành thói quen Ngày hạ năm ấy tôi biết em Sắp rồi, tròn một năm chúng ta quen Giá như tôi có thể quen em sớm hơn * * * Đôi khi tôi tự hỏi Là tôi vô tâm phải không? Tôi không biết phải làm thế nào Để khoảng cách chúng ta Không còn xa nữa Tôi không biết phải làm gì Để đổi lấy sự bình yên cho em *. *. * Em đang làm gì thế? Tôi bị thương rồi Không đau chút nào cả Nhưng lại muốn em hỏi thăm Xin lỗi, em đang rất bận Bản nhạc tôi đang nghe Thật giống như em Dịu dàng và buồn bã Sự ích kỉ và dối trá của tôi Đã làm em mệt mỏi đúng không? Xin lỗi, thật xin lỗi! Hãy nói điều mà tôi có thể làm cho em lúc này Em, thật sự là người quan trọng với tôi Tôi, chỉ là muốn đem lại sự bình yên cho em * * * Trời đêm nay không có sao cũng không có trăng Gió cũng chẳng buồn thổi Tôi chẳng thể nghe thấy âm thanh của em Nếu giờ tôi bước tới cạnh em Có thể không? Có thể tôi chẳng là gì cả Không là ai hết Nhưng Tôi thật sự muốn cùng em gánh vác Chỉ là một chút, một chút thôi Em rất mạnh mẽ Giống như chị gái tôi vậy Đều là những người tôi muốn bảo vệ Em kiên cường hơn bất cứ cô gái nào tôi quen Và chỉ có em mới làm tôi hỗn loạn Nhưng tôi vẫn luôn ích kỉ như thế Tôi muốn nhận sự quan tâm từ em Muốn có em ở cạnh bên Nhưng khi em cần Tôi lại không thể giúp được gì Cô gái, Em giúp tôi cảm nhận Cho tôi nụ cười Nhưng tôi lại khiến em mệt mỏi Khiến em bật khóc Xin lỗi, thật xin lỗi Tôi muốn cùng em già đi Liệu có thể không? Chúng ta sẽ mãi sẽ mãi Dừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp nhất *. *. * Tôi thật xin lỗi em Tôi chỉ là một kẻ dối trá Không hề có một tư cách gì để bên em nữa rồi Em đã mệt mỏi lắm phải không? Là do tôi quá cố chấp cũng quá ích kỉ Tôi cứ ngỡ rằng sẽ cho em được sự bình yên Cứ ngỡ rằng nếu tôi cố gắng Sẽ có thể là người đồng hành cùng em Nhưng tôi nhầm rồi Tôi chỉ là một kẻ thất bại Kiêu ngạo và ích kỉ Tôi cứ ngỡ mọi thứ tôi làm Là tốt cho em Là tôi ảo tưởng, là tôi ngu ngốc Mệt mỏi và đau đớn tôi mang đến cho em Tôi làm em phải khóc Tôi làm em đau đớn Em cứ hận tôi đi Mọi thứ tôi mang đến làm em mệt mỏi phải không? Thời gian có giúp tôi làm em bớt đau Em nhớ không? Tôi đã từng nói muốn cùng em bước đi trong mưa Muốn cùng em cảm nhận vị của mưa Cùng em đi tất cả mọi nơi Là chỗ dựa cho em cả đời Muốn cùng em già đi từng ngày Nhưng mà, một kẻ dối trá như tôi Có thể sao? Phải chăng tôi có thể Tôi thật sự rất vô dụng Không thể làm bất cứ điều gì cho em cả Tôi, thật sự xin lỗi em, xin lỗi em! Tôi không muốn chỉ là cơn gió lướt qua đời em Cũng không muốn là người mang lại cho em đau đớn Em nói tôi phải làm sao, làm sao đây? *. *. * Em muốn tôi chờ em Được, tôi chờ Trong sự im lặng phải không? Tôi sẽ lùi về sau, phía sau em thôi Tôi sẽ không làm em mệt mỏi thêm Sẽ không làm em phiền lòng Sẽ không hỏi thăm em đâu Sẽ không gọi điện làm phiền em nữa Không còn những tin nhắn làm em mệt mỏi Tôi biết suy nghĩ của chúng ta không giống nhau Cái tôi muốn không phải là thứ em cần Tôi sẽ không làm em mệt mỏi nữa, sẽ không làm em mệt mỏi nữa! Em đừng mệt mỏi, đừng khóc cũng đừng đau lòng Tôi sẽ đau lắm Nếu sự dối trá của tôi làm em mệt mỏi Tôi sẽ chỉ như cái bóng thôi Sẽ chờ đợi trong im lặng, mãi mãi Thật ra, tôi không là người dịu dàng Cũng không thích nói những lời hoa mĩ Không để tâm đến ai Em là người đầu tiên cũng là ngoại lệ Là hi vọng cũng là động lực Là ước mơ là ánh sáng Tôi từng nói em giống như ánh dương Rực rỡ như hoa mặt trời Tôi rất vui cũng rất hạnh phúc khi quen em Sự dịu dàng của tôi Ánh mắt và nụ cười đều cho em Bàn tay của tôi cũng cho em Tôi luôn hi vọng em bình yên Tôi biết em mạnh mẽ, rất kiên cường Em có thể làm những việc mà tôi không thể Vì ước mơ của em, vì gia đình của em Xin lỗi vì tôi chẳng làm được điều gì cả Cứ như thế thôi, Em sẽ không biết đâu nhỉ? Sẽ chẳng bao giờ có thể đọc được Một chút, một chút, chút nữa thôi Tôi chờ em, Giữa hàng vạn thành phố Tôi chỉ muốn đến nơi em sống Giữa hàng vạn con đường tôi chỉ muốn đi những nơi em qua Có rất nhiều cô gái Tôi chỉ để ý em, chỉ thương em! Quên hay nhớ? Mộng hay thực? Tôi không biết, cũng chẳng để ý nữa rồi Nước mắt tôi rơi vì em Vì em thôi, cô gái ạ! Sống thật tốt, Làm những gì em muốn, Ước mơ của em Khát khao của em Tôi mang tất cả HẠNH PHÚC và BÌNH YÊN của tôi Cho em Đừng để tôi THẤY em đau đớn hay mệt mỏi Tôi không thích đâu Em gắng lên! Tôi biết em sẽ làm được Tạm biệt em! (Hết)
Đây là một câu chuyện có thật. Tất cả cảm xúc là thực, chờ đợi là thực, nỗi đau là thực và chia ly cũng là thực
Cảm giác chờ đợi trong vô vọng, rất mịt mù, thế giới ấy có tôi, có cô ấy, nhưng lại chẳng thể có chúng ta. Dù chẳng phải quá xa, nhưng mãi cũng chẳng thể chạm tới
Tôi! Sắp tới nơi mà tôi từng muốn tới nhất, nơi ấy có em! Tôi, sắp lên chuyến xe chở tôi tới thành phố em đã sống, những con đường em đã đi Tôi, cảm thấy như thế nào vậy? Nơi tôi từng muốn tới nhất, lại trở thành nơi tôi không muốn tới nhất Tôi cứ ngỡ như thế, nhưng lại vì gì vẫn quyết định sẽ đi Là vì gì đây? Tôi mệt lắm, em à! Đi để kết thúc, đi để chấm dứt Đi để quên em! Quãng đường ấy, tôi đã từng trông chờ thế nào Từng muốn gặp em ra sao Từng khao khát bên em thế nào Giờ đây, tất cả đều đổ vỡ Tôi im lặng và em lặng im Lời hẹn gặp gỡ em còn nhớ hay quên? Đã bỏ lỡ! Tôi đã chờ em, chờ em mãi Tôi đã hi vọng, đã hi vọng thật lâu Tôi đã ước, đã ước thật nhiều Tôi đã mệt mỏi, bất lực đến kiệt sức Có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết được Tôi thực sự mệt lắm! Tôi muốn trốn chạy, muốn quên đi Nhưng mà, tôi không thể! Có cách nào cho tôi? Tôi có thể được giải thoát bằng cách nào đây? Giá như Tôi có thể là tôi, giá như tôi có thể bắt đầu lại Thực sự, thực sự muốn phát điên!