Tử Ngục Tình Tác giả: Quyetzzxx Thể loại: Xuyên không Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Quyếtzzz Văn án: Ai biết ở trên cuộc sống có những người họ sống hạnh phúc nhưng có những con người. Hạnh phúc đến với họ thật mong manh đến lúc họ bị tha hóa thì đã muộn. Nhưng ông trời luôn luôn biết cách giúp đỡ họ có được hạnh phúc đó là thứ họ có và bây giờ họ sẽ bắt đầu một cuộc đời mới ở một thế giới khác. Hãy đón xem hành trình của anh ta nhé! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Từ Ngục Kiếp Hoàng!
Chương 1: Mở đầu tử thần Bấm để xem Rầm rầm! Tiếng sấm nổ ầm ầm theo âm điệu dai dẳng không đứt quãng, những tia chớp sấm chói chang sáng lóa cứ chiếu vào trong con mắt ấy. Những bước chân đi không một tiếng động nhanh như gió. Giống như một ninja. Đây là một cuộc chiến, lúc mới bắt đầu cuộc chiến diễn ra rất ác liệt số người tham gia vào vô số, nhiều súng đạn nổ xung quanh khắp nơi. Tên lửa, bom mìn nhiều vô kể không thể tả được có bao nhiêu nữa. Trong một khu rừng đã bị hủy hoại chỉ còn 6/10 phần. Mọi thứ trở nên tan tành trái ngược lại với khung cảnh ban đêm ở đây. Một bức tranh thật là đẹp, cảnh trọn vẹn của trời đất, trên bầu trời có ngàn vì sao lấp lánh kết hợp với đom đóm thật đẹp. Mặt trăng chiếu qua từng khe lá rừng mỏng manh. Một hơi thở gấp rút mệt nhọc. - "Hờ hờ!" - "Khốn kiếp!" - "Bọn khốn kiếp! Được lắm, các ngươi được lắm." - "Nếu như hôm nay ta còn sống thì các ngươi sẽ. Chưa kịp nói tiếp phong đã nhận ngay một thanh kiếm lao đến." "Keng" - "Vù vù. Kiếm gặp kiếm tạo nên một tiếng vang lớn." Tiếng gió thổi của những người đang chạy càng lúc càng nhanh không thể tưởng tượng nổi nó nhanh như vận tốc ánh sáng vậy (3*10∆ 38m/s), theo thời gian tiếng chân vọng lại mỗi lúc càng gần thêm. Một vận tốc nhanh như cắt thoáng cái đã đến nơi. Một giọng nói trớ trêu ngân lên: Ha ha ha! - "Phi phong. Ngươi chạy đâu cho thoát, hôm nay không một ai có thể cứu được ngươi đâu." - "Phong ngươi hôm nay phải từ biệt với cái thế gian này đi. Một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của bọn mặc áo đen" Phi phong nở một nụ cười, khi trên môi đầy những giọt máu đỏ, tạo nên một vẻ bi thương: - "Muốn giết ta ư. Hừ ngươi còn kém lắm!" Phong chỉ nhìn bọn mặc áo đen rồi trong sự tức giận thốt ra lời nói "Nằm mơ đi bọn chó. Nhìn lại thực tại mà xem lúc đầu thì còn khả năng nhưng bây giờ thì sao cơ chứ. Hừ, bây giờ tất cả vũ khí đều chẳng còn để xem bọn mi giết ta bằng cách nào cơ chứ." Người đi đầu mặc áo đen nghe thấy vậy nói với mấy bọn xung quanh: "Kìa tụi bây nó giám khinh thường anh em kia." Người đi đầu ngoảy mặt lại nói: "Phong! Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ngươi xem lại đi cơ thể ngươi đăng nát rần, nát rần. Ngươi không sống được bao lâu nữa đâu?" Hahaha Cả đám bọn áo đen cũng thích thú phá lên cười: "Ha ha". - "Ngươi nhìn lại chính mình đi, ngươi còn thấy sao, chất độc này không có cách chữa đâu." - "Còn một điều nữa là sức mạnh tối thượng của con mắt ngươi đã mất, ngươi thua rồi." Phi phong nhìn lại chính mình thì thấy một thân xác tán tạ. Hắn nghĩ: Đúng với thân xác hiện tại ta không thể còn sống được bao lâu nhưng hắn vẫn muốn chôn xác cùng bọn chúng, muốn cũng bọn hắn đoạn tuyệt, kết thúc. Con người hắn ta, là một kẻ kiêng cường bất khuất, hắn luôn cố gắng để đạt được mục tiêu. Không phải trong cuộc đời hắn chưa trải qua nhiều trận chiến sinh tử nhưng ngày hôm nay mạng của hắn ta chắc chắn sẽ mất mạng. Vì xung quanh người bộ quần áo màu đen đã được thay thế bằng bộ màu khác lạ, ánh trăng chiếu vào càng làm tăng thêm ánh sáng đó. Một màu đỏ gam đen trộn lẫn cho ta cảm giác u tối lạnh lẽo, tràn đầy tội lỗi. Những miếng thịt lồi ra khỏi chân tay. Cả hai con mắt bị đạn bắn mù, đầy máu từng giọt, từng giọt cứ lách tách rơi lả tả. Một thân thể không còn sức sống. Bên kia cũng không hơn khá là bao lúc đầu ước tính khoảng 100 người giờ chỉ còn lại 5 tên duy nhất. Bộ mặt bọn áo đen không nhìn rõ, đâu đâu cũng toàn máu me, đây là một trận tử chiến, một trận sống còn. Ầm ầm! Một tiếng sấm rất to kèm theo tiếng gió mạnh mẽ những cơn bão lớn trời từ khoảnh khắc đẹp biến thành một sự cuồng nộ của trời đất. Tiếng sét đánh tới đâu cây cối chết đến đó, những cây cối đổ dần dần lê thê những mảnh vụn của cây cối, động vật trong khu rừng chạy tứ tung lên. Báo hiệu một sự đổi nghịch trời đất. Vù vù vù! Lúc tiếng sét liên hồi diễn ra. Không nói chả rằng người mặc áo đen đã lao đến tấn công dứt khoát không một sơ hở. Phong cảm nhận được nên thực hiện một cú lộn vòng ngược lại. Với một phi tiêu được dùng sau lưng phong ném xuyên qua đầu đối phương nhưng ngay sau khi một kẻ bị hạ thì phong nhận lại ngay một nhát chém sau lưng. Anh ngoảy mặt lại tung một cú đá vào mặt của chúng, chưa kịp phản ứng phong đã chém 2 tên liền bằng một chiêu quyết kiếm đi nhanh như một tia điện. Tiếp đó phong nge văng vẳng ở đâu đó cái chết đến với mình: - "Ninja! Tối thượng Một sợi dây xích kèm theo một thứ trông giống lưỡi hái tử thần và nó cắm sâu vào xuyên qua cánh tay tay anh." Một tiếng hét thẳm khốc vọng lại. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Lại một lưỡi hái nữa cắm sâu vào chân cho đến khi đầy đủ 3 chiếc và chiếc cuối cùng nhắm vào tim. Nhưng dị biến bất ngờ xảy ra. Một con mắt lồi ra màu tím huyền bí hiện lên tất cả tạo nên sự kì vĩ, đáng sợ, tuy thật sự nó rất cuốn hút nhưng nên nhớ rằng là: Hoa hồng có gai. Sợi dây bị cánh tay trái rút ra nhẹ nhàng. Roẹt, roẹt! Không một cảm giác của sự đau đớn. Người mặc áo đen cảm nhận thấy một sự sợ hãi nổi lên, từng sợi lông gà mọc lên trên người bọn chúng. Tất cả đã cho họ thấy được một thứ gì gì không còn là của con người. Nhưng họ đã thấy được điều mà họ phải chứng minh, một sự bất ngờ. Hahahahahahahahah! Bọn người mặc áo đen cười lên trong sự sung sướng "Ta không ngờ ngươi lại muốn khi chết cũng không muốn đầu thai đó. Dùng cái đó ngươi biết hậu quả của chúng chứ! Hừ!" Hủy hoại linh hồn" "thật đúng là một kẻ điên, điên nặng" Phong chỉ nói một câu: "Chết"... " Đáng sợ lắm sao" Không phải đâu cái chết nó không đáng sợ như ngươi nói. Chết nó có nhiều thể loại "chết về thế xác không bằng tinh thần bị hủy hoại" "Tiền tài, danh vọng không bằng có được hạnh phúc nhỏ"
Chương 2: Nỗi đau tràn ngập Bấm để xem Phụt! Một ngụm máu được phun ra màu đen. _ "Cả đời không thể đầu thai chỉ tan trong khói bụi vậy thì sao chứ so với ta sống cuộc sống hiện tại cũng hơn không khá là bao" "Không có tình anh em." "Mặc dù ta đã chả thù được. Nhưng đã mất tất cả, không có người thân bên cạnh, không một ai thật sự thương xót cảm thông cho ta. Ta bị sao thì cũng chỉ có nụ cười, cười trên nỗi đau khổ của người khác, ta cảm giác bị lạc lõng, cô độc." "Cái cuối cùng ta muốn nói với các người là kết thúc hết đi, thứ đã có giờ cũng chẳng lấy lại được." "Vậy nên kết thúc cũng là bắt đầu cuộc đời mới." "Kẻ được mệnh danh là vĩ trị như ta, một trong những kẻ đứng đầu tại thể giới ngầm nên xóa hết rùi nếu được làm lại ta muốn có cuộc sống tìm hạnh phúc của chính mình" "Ta muốn thoát khỏi số phận, muốn hủy diệt thần, chống lại ý trời. Hahahaha Tiếp đi! Chưa nói chẳng dành: Ba kẻ còn lại dằn trận ra hướng khác nhau tạo thành hình tam giác. Một kẻ cầm hai thanh kiếm, một kẻ cầm hai cây côn. Kẻ mạnh nhất thì chỉ là một phi tiêu ba tên lao đến thật nhanh, một đường chỉ được vạch ra tấn công một trung tâm kì phong chỉ khẽ nhắm mắt lại. " Alapals " Một hình ngôi sao năm cánh hiện lên. Một vận tốc không còn là của một con người bình thường. Ánh sáng của thanh kiếm kết hợp theo sự di chuyển của ánh sáng Mặt trăng. Rọt rẹt! Rọt rẹt! Hai tên chưa kịp phản ứng đã thấy rơi đầu. Vết đầu cắt rất tỉ mỉ không một dấu vết trơn nhẵn cả lên. Thậm chí không thấy một giọt máu nào rơi ra chỉ đến khi qua được vài phút thì mới thấy vài giọt máu lách tách rơi ra. Hahahaha, phụt! Chưa kịp cử động lại nghe thấy một tiếng kêu: Keng keng keng keng keng keng! Chúng cứ liên hồi phát ra, những chiếc phi tiêu nhiều vô kể, không tả xiếc nổi. Trên người phong giờ không khác gì là một con nhím cả. Chưa kết thúc, chưa kịp để hít một hơi để thở đã thấy một sự biến dị khác lạ quá. Hắn thấy ở trái đất này chưa bao giờ được thấy thứ này, nó chỉ có thể có trong sự tưởng tượng của một con người. Dù hắn đã trải qua biết bao nhiêu là cuộc chiến sinh tử khó khăn, rất nhiều lần từ chỗ chết trở về sự sống. Một dự đoán không sai về kết cục rất lớn. Một sự nhập ngừng, sợ hãi lắp bắp đứt quãng trong lời nói đó: " Không thể nào! Không thể nào! " -" Phân thân, thân thân ảnh "! -" Tử thần mở cửa chào đón Ninja! " Người mặc áo đen cười nói: -" Haha! Đúng vậy không sai không sai. Hôm nay dù ra sao đi chăng nữa ngươi nghĩ mình sống được sao, ngày tới số của ngươi đã đến rồi. Hãy tiếp đón đi cho ta. " Bụp bụp bụp bụp bụp! Một người hóa thành 50 tên đều giống nhau lao đến thật nhanh. Phong chỉ Hừ một tiếng rồi nói: " Ngươi tưởng thứ đó tồn tại được lâu ư. Giới hạn của nó chỉ là năm phút nhỏ thôi. " -" Hãy mở to mắt ra cho mà xem. Cả đời ngươi chỉ được tận hưởng nó một lần thôi. Hãy nhớ cho kĩ. " Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi: Vù vù vù vù vù! Gió thổi bay nhẹ nhàng từ từ thoang thoảng. Phong lấy từ chiếc áo ra một cây sáo trúc. Trông nó rất bình thường không có điểm gì khác biệt Nhưng nó lại khác xa với thân phận của hắn ta. Vì với cái thân phận vĩ trị đó biểu hiện cho sự giàu sang quyền lực, muốn gì thì được nấy muốn mĩ nhân có mĩ nhân, muốn mạng ai chỉ cần búng tay là xong Một sự quý tộc chắc hiếm ai từng biết để được ngày hôm nay hắn đã phải mất bao nhiêu thứ. Những thứ chả giá quá đắt, quá kinh dị, gê rợn. Đến nỗi hắn ta thấy cuộc sống thật buồn tẻ vô vị. Chỉ thấy hắn ta cầm cây sáo lên, dùng bàn tay, cho từng ngón tay vuốt ve âu yếm qua từng lỗ sáo. Ánh mắt màu tím ban đầu giờ đã chuyển thành màu đỏ. Một giọt nước mắt máu mặn chát, đầy tình cảm khi nhìn vào cây sáo nó cứ giọt rần, rơi lệ ướt đẫm khẽ ra Tạch tạch! Những giọt nước mắt cứ ứa đầy chạm vào cây sáo. Phong nhắm mắt lại và một tiếng thổi đầy cảm xúc một nỗi buồn kèm theo đến nỗi hoa lá mặc dù trời tối vẫn dong đưa. Bản nhạc du dương êm ái. Chỉ cần bản nhạc đầu tiên đã ngưng đọng cả thời gian không gian. Âm thanh tĩnh lặng đến mức nẹt thở. Bất ngờ âm thanh chuyển đổi! Rít! Aaaaaaaaaaaaaa! Haha! Phong bình tĩnh nói:" Mở đầu tiêng sáo là cuộc sống hạnh phúc, sống tự do! Có cảm giác, có hồn, Trái tim hòa nhập. Đoạn giữa là sự tha hóa dần. Phần cuối chính là cái kết tuyệt vọng. Đây là một câu chuyện ta muốn kể cho ngươi biết, hôm nay ta với ngươi vĩnh biệt tại đây."
Chương 3: Thế giới mới lạ Bấm để xem Một bão giông tố kéo đến, bầu trời mây đen xám lại, cơn lốc xoáy tràn đến kèm theo tiếng vang Doành đoành! Bùng.. Đoàng.. Bùng! Phút chốc đã chả còn gì.. Ở một nơi nào đó xa xôi nơi mà con người ở đây lấy sức mạnh nắm đấm là tất cả. Khác xa so với Trái Đất tiền bạc chỉ là thứ nhỏ nhoi, chỉ cần ai có sức mạnh lớn hơn kẻ đó sẽ thắng. Phi phong bất ngờ tỉnh dậy thấy một khung cảnh đẹp của chốn bồng lai tiên cảnh, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh ta đặt chân vào thế giới ngầm cảm nhận được cái đẹp trong con mắt của anh ta. Đã từ rất lâu, rất lâu rồi hắn ta mới có cảm giác cơ thể biết cười, có một gì đó tràn đầy sức sống trên con đường của anh ta Xung quanh cây cối, những đóa hoa nở rộ với rất nhiều màu sắc đủ loại. Hắn thấy phơi phới trở lại những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thơ. Trời cao trong xanh, cánh đồng bát ngát. Những chiếc lá trên bầu trời.. Ở đây chim hót líu lo nhộn nhịp thật vui tươi. Đang trong sự hạnh phúc hắn ta tỉnh dậy sau giấc mộng. Nhìn lại thân thể mình hắn ta bất ngờ thốt ra: - "WTF _ cái quái gì đây tại sao ta lại biến thành thế này." Hắn gãi đầu suy nghi vừa nói Đây là nơi ở cho người đã chết ư! Oh my gots. Lạy chúa! Tự nhiên hắn ta nghĩ lại: "Không, rõ ràng mình đã, linh hồn tan thành theo khói bụi rồi mà! Mà nếu không tan theo khói bụi thì ta nên ở một nơi tăm tối, những con quỷ ở dưới địa ngục đang thè lưỡi, nếm môi ra chào đón chứ! Vậy đây là đâu tại sao ta lại ở đây. Hắn ngoảy đi ngoảy lại lai phát hiện một điều bí mật nữa đó là hắn ta trở về với thân thể của một đứa trẻ mười bốn tuổi khác xa so với tuổi ba mươi của hắn ta Nhưng tuy vậy nhưng hắn lại biết được tuy cơ thể giống y như đúc thời mười bốn nhưng lại có duy nhất một điều khác biệt đó là con mắt của sự băng giá, lạnh lẽo, cô độc. Đang mải mê suy nghĩ thì hắn ta nghe thấy được một tiếng nói không cảm xúc. Ting! Hệ thống xoay thiên! Xin trân trọng gặp người được chọn. Rất vinh dự chào mừng đến với thế giới này! Cái gì. What the ahihi Ai đấy! Ra đây ra đây mau! Gọi hàng chục lần không thấy người ra nhưng hắn ta rất bình tĩnh nhắm mắt lại và mở con mắt, một con mắt màu xanh và nó được tất cả những kẻ ở địa cầu gọi với một cái tên rất đáng sợ " Kẻ phán xét thay cho tử thần " Sau khi xem song không thấy bất cứ cái gì thì bằng khả năng, sức mạnh trí tuệ thì hắn ta lều một lần nữa giật mình chợt nhận ra rằng là: " Kẻ gọi mình nằm trong đầu của mình "Ôi trời đất thánh thần ơi"! Mà hệ thống là quái gì vậy, thôi mẹ nhà nó hỏi xem có biết đây là đâu không đã! Truyện khác tính sau cũng được mà Một giọng nói lạnh lẽo nói ra: Hệ thống! Không thấy trả lời hắn ta lại gọi lần nữa: Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói đầy máy móc. "Đây là tối thượng đại lục" Xin lỗi quý vị. Xin quý vị đừng hỏi, hệ thống đang chuyển hóa và nhận xét. Mong quý vị thông cảm." Tên: Phong Tuổi: 14 Giới tính: Nam Hệ thống đang cập nhật khả năng sẽ ảnh hưởng đến bạn, xin hãy cố chịu đựng. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Phong ngất đi trong sự mơ màng
Chương 4: Trở về quá khứ hạnh phúc Bấm để xem Tỉnh lai sau giấc ngủ. Lại một giọng nói ập đến: Xin chào! Hệ thống đã hoàn tất quá trình. Xin mời các câu hỏi của bạn Phi phong âm thầm nghĩ: "Ngươi nói đây là tối thượng đại lục. Vậy cho ta biết ở đây là sống như thế nào?" Vâng! "Ở đây thực lực vi tôn cầm đầu muốn gì được nấy" Chưa kịp nói hết đã có một tiếng chửi: "Ta không cần thứ đó nếu lão thiên đã Cho ta sống thì ta phải sống có ý nghĩa. Sống hạnh phúc còn nắm trị tất cả ư! Haha haha! Nực cười! Nực cười! Có tất cả mà không có được nụ cười thì mọi thứ trở nên vô nghĩa." "Hừ! Nếu đã vậy thì. Ta sẽ thay đổi trời đất luân chuyển thiên địa để mọi người sống hạnh phúc Hiểu Được đạo lí làm người." Ting! "Có một điều hệ thống xin nhắc nhở rằng ở đây nắm đấm không giống như địa cầu của bạn". Chưa nói xong phong đã chửi to lớn lên: "ahihi! Vậy ở đây ngươi chả nói sức mạnh nắm đấm là tất cả ư! Con mẹ ngươi lừa ta sao. Cả cuộc đời của ta từ khi ở thế vĩ trị chưa bao giờ có người dám lừa gạt ta! Ngươi biết chứ? Những kẻ lừa ta, ta rất ghét. Ngươi biết kết cục của họ không đó chính là.." "Họ đều phải chết mặc dù họ vô tội không xứng đáng cái chết nhưng bây giờ thì khác ta đã có cảm xúc không còn máu lạnh như xưa. Ta muốn bắt đầu!" Phong chắp hai tay lên nói: Xin chúa hãy ban phước lành cho con Ting! "Hệ thống yêu cầu người chơi đặt tên. Phong bất ngờ phát ra. " Ặc! Đặt ư! Hệ thống gì đây ta? À hệ thống phong thiên đi! Được không Hệ thống. Ting! Giao dịch ok! Phong cười: "Hà hà đương nhiên rồi. Phong thiên ở đây vừa hay, vừa có nhiều hàm nghĩa lớn mà. Cho dù có bao nhiêu cơn bão giông tố, hãy luôn luôn cố gắng vượt qua." "Đừng để vận mệnh nắm giữ bạn mà hãy để bạn nắm bắt vận mệnh. Số trời nếu mình không muốn hãy cố gắng vượt qua nó. Nó còn có hàm nghĩa thứ 2 đó là sự cảm ơn trời (phong thiên) cho ta sống lại cảm thấy trái tim mình đã có cảm giác. Và hằm nghĩa cuối cùng chính là ngươi hệ thống Hệ thống làm bạn với ta nhé? Một sự chần chừ trong hệ thống dường như cỗ máy không cảm xúc cũng bị lôi quấn theo." Ting! Vẫn câu nói đó nhưng trong giọng nói lại có một cảm xúc ngập tràn! Cảm ơn Phong: " Ừ Rồi bây giờ làm sao hệ thống. Cứ đứng ngắm nhìn cảnh vật thần tiên này mãi à!" Ting! - "Thưa bạn không! Ở đây bạn phải tìm kiếm sức mạnh tăng thực lực lên. Ở đằng kia đi khoảng trăm dặm sẽ có một người phụ nữ người đó sẽ nhận người làm con Con!" Làm con, những giọt nước mắt không rứt cứ thấm đậm vào bên trong. "Híc híc!" Lời nói không thể ra. Nước mắt cứ tràn xuống nơi khóe miệng giống như một đứa trẻ mới lên ba. Nước mắt nhiều quá không biết lau đi được. Trái tim như có gì đó rung động, như được hồi sinh thức tỉnh vậy. Phong nhắm mắt lại nói: "Cảm ơn rất nhiều bạn tốt!" Ting! Không có gì! Khoan mà tại ngươi cứ khóc hoài vậy. Ê! Ngươi không muốn nhận quà mới à phần thưởng tân binh ấy! ∆∆∆∆ chú ý: Phần thưởng chỉ được miễn phí một lần! Ting! Nhận mở hộp quà luôn! Hay để lần sau! Phong nhẹ nhàng vung tay: "Thôi! Cho ta hỏi có ý kiến thứ 3 không vậy tức là hủy bỏ ấy." Hệ thống: ? Đờ heo thằng này bị thiểu năng hay sao ấy trước giờ hầu như bất cứ ai cũng mong nhận quà hệ thông sao người này lại khác vậy. Phong nhìn lên bầu trời nói: - "Không phải suy nghĩ ta muốn tự mình cố gắng khi mọi thứ nằm trong khả năng của mình! Ta không muốn quá dựa dẫm vào người khác!" Ting! "Đã chấp nhận lời hủy quà! Điều kiện chả lời câu hỏi của hệ thống lúc đầu sao có mỗi nhận mẹ thôi mà cũng khóc. Phi phong im lặng, nở nụ cười, hé môi nhẹ nhàng. Chuyện đó để sau đi khi nào ta kể cho. Còn bây giờ: Hệ Thống: Đi Nở một nụ cười thật to Hahahahahaha!
Chương 5: Người mẹ mới Bấm để xem Ở một khu làng ở đó có một bà mẹ. Phải nói rằng tuy đã sống được hai trăm năm nhưng nhăn sắc tuyệt đẹp. Một khuôn mặt ửng đỏ, mặt trắng. Có khuôn mặt tròn, thanh cao trên người đi đến đâu ngàn vạn hoa sắc đua nhau ganh tị đến đó. Bộ tóc dài màu trắng nhạt lướt thướt mền mai uyển chuyển nhịp nhàng, mùi hương tỏa ra trên người ngào ngạt, không quá đậm, nhẹ nhàng thanh mát. Về nhăc sắc đã như vậy còn về thân hình mười phân vẹn mười. Đây là một tiên nữ, à không mà là một thần nữ. Chỉ cần bước từng bước chân mặt đất đầy hoa nở rộ dạng rỡ. Người phụ mẫu đó tên là ngọc thủy. (Người mẹ của phi phong) Thở dài một hơi: _ "Haizzzzzzzzhaizzzz. Con đâu rồi mẹ đi tìm nửa ngày mà không thấy, xuất ngày đi dong lung tung. Về phải cho trận mới được."... " Con của mình còn ngây thơ thật đã mười bốn tuổi rồi mà vẫn như trẻ con vậy" _ không biết rằng thể giới này lắm điều cặm bẫy lắm ư. "Thôi vậy! Ở chỗ phong đang đi đến! -" Haizzzzz. Hệ thống con mẹ ngươi ở thế giới này không có xe hơi, xe máy, máy bay.. Đi bộ thế này để chết ta à. Nếu với thân thể cường tráng thì không nói " " Đây con mẹ nhà ngươi xem người thì như con gái, thân thể vẫn là của ta ở địa cầu nhưng có mười bốn tuổi thì làm gì được. Haiz! "Mệt quá" Hệ thống ngươi nói rằng ta có mẹ ư tại sao vậy, ? Hệ thống! Ting! Thưa! Rằng là thân thể này không phải của bạn. Phong giật mình với câu trả lời của hệ thống: Hả! Cái gì? Ngươi đang đùa ta à không phải của ta thì là của ai. Ta nhìn kĩ rồi thậm chí có một điều để biết đó chính là con mắt màu xanh: "Kẻ phán xét thay cho tử thần Chắc chắn là vậy. Ting! Đúng vậy nhưng đây là thân xác của một người cũng tên là phong nhưng mà là tân phong. Tất cả mọi bộ phận đều giống nhau nhưng có một điều khác đó chính là con mắt. Thưa bạn! Con mắt của bạn ở đây cũng tượng trưng cho sự lạnh lẽo vô tình.. Rất nhiều bí mật về con mắt đó. Khi nào ngươi mạnh lên ta sẽ nói sao con giờ thì.. Ting! Hệ thống đang tải lượng lưu trữ! Khi nào tải xong ngươi sẽ biết được cuộc sống, quá khứ của người này. Tải: 99.96% Tải: 99.99% Hoàn thành 100% Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Phong cảm thấy đau nhức. Chửi tục một câu: " Con mẹ ngươi! Sao ngươi phiền phức thế! " " Cứ ting ting! " Phi phong tỉnh dậy sau năm phút qua đi. Trong đầu vẫn còn mang mác.. Hiểu ra được mọi chuyện." Hóa ra là vậy vì tội mải nhảy nhót với bạn mà rơi xuống vực rồi chết. Linh hồn ta vì có hệ thống nên được nhập vào.. " " Ta phải công nhận rằng là đứa trẻ này giống với ta từ nhỏ thật không khác gì một anh em sinh đôi. Từ hình dáng đến tính cách. Không ngờ lão thiên đã cứu ta. Chúa trời đã ban phước lành đến cho con " Phi phong làm một hành động đó là cầu nguyện theo đạo thiên chúa giáo. Tay lướt qua trái qua phải rồi cuối cùng lên chán. Xong nghi thức phong hỏi: " Hệ thống Cho ta hỏi đi kiểu gì cho nhanh bây giờ " Ting! Vâng!" Trong các cách đi nhanh thưa bạn vì bạn không nhận quà thưởng nên cách đó chính là chạy bộ.. "Hệ thống bắt đầu: 123 Chạy! Phong hấp tấp nói: Ok! Chuyện nhỏ. Phi phong một mạch chạy.. không dứt, không ngừng. Đang đi được một đoạn hệ thống ở đằng sau đùa cợt hô:" Cố lên, cố lên. Chạy gì mà chậm như một con rùa bò vậy. Vĩ trị mà chạy chậm vậy sao.. " Phi phong rất giận nhưng vẫn cố gắng chạy.. " Vừa chạy phong vừa rủa con bà nhà ngươi, mẹ ngươi nữa chứ! " Ting! Hệ thống không thích bị người ta chửi hệ thống sẽ phạt bạn sau. Còn bây giờ hệ thống xin nói: : Vì thân thể này quá nhỏ nên chạy bộ giúp bạn khỏe hơn thế thôi! Phong tức giận: " Mi im! Ta biết rồi lúc mới bước chân vào thế giới ngầm cái này đối với ta chỉ là trò trẻ con. Lúc đầu vào thứ ta phải học phải chịu còn phải trả giá nhiều hơn, cái này có đáng là gì đâu nhưng ta ghét ngươi. Mẹ ngươi.. Ngươi tên là hệ thống mà cũng biết trêu ngươi à? " Ting!" Hệ thống cảnh báo hình phạt đã đến. "Phi phong chạy đã đến nơi một ngôi làng nhỏ nhoi. Hắn đi vào thấy một bà già nói: Phong ơi! Con ở đâu. Khi nhìn thấy người mẹ mình nước mắt phong tràn ra tràn ngập: Lời nói cứ ứ đọng nghẹn ngào:" Me "con đây! Phong đầy nước mắt đi đến chuẩn bị ôm mẹ thì nge thấy tiếng:" Đứng lại, cậu là ai, ai là mẹ cậu "! Phong bất ngờ đứng im tại chỗ nói: : Ơ ơ! Bà không phải là mẹ con vậy thì cho hỏi lúc nãy bà chả nói là: Phong ơi! Con ở đâu? Còn gì. Ai bảo tên phong phải là cậu có biết rằng tôi đang gọi ai không? Dạ! Thưa bác cháu không biết ạ Hừ! Xú nhà ngươi. Không biết mà đòi nhận vơ. -" vắt tai nge cho thật kĩ đây: Tôi đang gọi con chó nhà tôi nó tên là phong"Trong đầu phong nguyền rủa con mẹ nhà ngươi hệ thống: : : : TaxxTa sẽ xxxxxxxxxx ngươi Lấy lại bình tĩnh phong nói: Dạ! Thưa bác cháu cảm ơn! Cháu xin lỗi bác về chuyện lúc nãy ạ ừ! Không sao đâu. Phong lùi thũi bước đi tiếp nói: Hệ thống đâu phụ mẫu của ta vậy! Ting! Câu hỏi này là tự bạn chả lời hệ thống coi thi không giải thích gì thêm! Ok Hít một hơi thở dài bình tĩnh. Nếu kẻ khác thì đã khác rồi nhưng với hẳn ta chuyện này chỉ là chuyện nhỏ bỏ qua và không nge thấy. Đi được tầm 2/3 canh giờ thì ở phía xa có một ngôi nhà cuối làng.
Chương 6: Tại sao? Bấm để xem Sao vậy! Hài nhi có chuyện gì vậy Phi phong đưa con mắt nhìn vào, một căn nhà đơn sơ giản dị. Nhưng lại mang cảm giác ấm cúng gia đình, ở các ngôi nhà khác những đứa trẻ vui đùa thật hạnh phúc. Nhưng khi nhìn thấy một người đàn bà đẹp, dung nhan tuyệt trần. Với kiến thức và những điều đã trải qua ở địa cầu. Một kết luận luôn luôn ở trong đầu của hắn ta đó là : Hoa hồng luôn luôn có gai hãy tự bảo vệ chính mình _ "Trong cuộc đời ta phụ nữ càng đẹp ta lại thấy càng đáng sợ" Những điều trải qua ở địa cầu đã làm cho hắn ta không thích động chạm phụ nữ "Dù có là đẹp đến mức có thể sai khiến thiên địa, hắn ta cũng không bao giờ khuất phục vẻ đẹp ấy. Vì trong tâm chí của hắn đã bị ám ảnh bởi điều đó nó đã thấm đậm vào linh hồn của hắn ta. Với phụ nữ hắn chỉ coi họ như một thứ để giải trí cho cuộc vui chơi của hắn. Dùng phụ nữ làm công cụ để giải khát. Đặc biệt với những người càng đẹp thì càng dận giữ. Khi hắn đã nhìn rõ người đàn bà đó xong ngoảy lại nhìn cũng không cho dù là một cái chớp mắt cũng cho qua. Đang chuẩn bị bước đi thì hắn nghe thấy một tiếng gọi: Đứng lại! Không hiểu tại sao cái giọng nói ấy tuy lạnh lẽo giận dữ những có một cái gì đó đầy tình thương ấm cúng. Tân phong! Con đi đâu về vậy! Gặp mẹ lại không chào là sao! Đêm qua còn không về nhà nữa chứ! Haizzz! Thôi mẹ không trách con nữa, Vào nhà ăn cơm con ơi.. Tân phong: Con bà hệ thống nhà ngươi, đây là mẹ ta à! Ting! Vâng! Thưa bạn đó chính là phụ mẫu của ngươi! Tân phong trong đầu nghĩ: Ôi con mẹ lão thiên cho ta sống lại mà phải gặp thứ ta ghét nhất đó là sắc đẹp phụ nữ! Ting! Vâng nhưng đây không phải là những người mà ngươi xuất ngày phải cẩn thận. Phi phong đáp: !" ta biết theo như quá khứ của tân phong thì đây là người phụ nữ tốt một người mẹ, luôn luôn nuông chiều con, yêu thương con hơn chính bản thân mình! Ting! ; Đúng vậy thưa bạn! Ừ nhưng ta không muốn phải gần gũi với vẻ đẹp phụ nữ. Tâm hồn ta đã bị tha hóa bởi thứ đó. Ting! ; Vậy ý kiến của ngươi là gì! Tân phong thầm suy nghĩ: Đây chắc là do lão thiên vừa muốn giải thoát cho ta. Vừa muốn ta mạnh mẽ để tìm chân lí sống tốt. Phi phong ngoảy mặt lại hai bước chân lon ton chạy đến ôm phụ mẫu. Phụ mẫu con xin lỗi vì đã mải mê đi chơi mà không về nhà! ; Không đâu con về nhà là được rồi con. Vào nhà ăn cơm nào con! Phi phong ngoảy mặt lên nhìn mẹ: Vâng! Thưa mẹ Hai người từ từ bước vào nhà. Cảm nhận trong lòng phong lúc này đó là một nụ cười. Đã lâu lắm rồi trong đời hắn mới có một nụ cười đầy hạnh phúc như vậy, một nụ cười mãn nguyện. Hắn nghĩ: Ta đã hồi sinh Hahahaha Và hắn ở đăng sau nhìn mẹ đi và nhận ra một điều đặc biệt đó chính là phụ mẫu hắn khác xa hoàn toàn so với những người mà hắn ta đã từng gặp. Rất khác là đằng khác! Vẻ đẹp thật đẹp, mùi hương không quá quyến rũ chỉ nhẹ nhàng.. Trong lòng hắn thấy buồn man mác.. Lần đầu tiên hắn biết rằng có một số người phụ nữ thật đẹp cả hình dáng tâm hồn. Ngồi vào trong cái bàn gỗ đơn sơ giản dị, Ngọc thủy bày ra bữa ăn bình thường do phụ mẫu làm. Một mùi thơm bốc ra ngào ngạt, phong ngửi thấy một mùi quen thuộc. (không phải là món ăn phương tây nhưng đồ ăn sang trọng đát tiền, quý tộc. Toàn những món sơn hào hải vị) Mà là món ăn đầy tình cảm của quá khứ, thời thơ ấu khi mẹ hắn nấu cho hắn ăn, mẹ hắn cũng thật đẹp khi ấy. Thế mới có câu nói luôn luôn đi vào cuộc sống: Người phụ nữ đẹp nhất với con là mẹ. "Đi khắp cả thế gian không ai tốt bằng mẹ" Hắn ứ đọng nước mắt lại đổ tiếp ra, hôm nay, đã lâu, rất lâu, lâu lắm rồi hắn mới được khóc trong sự hạnh phúc ấy. Hiện tại hắn chỉ muốn thời gian trôi thật chậm, chậm lại mà thôi. Mùi hương thơm của món cá kho, mùi hương của xương hầm khoai tây mùi Của miểng rau.. Giọt nước mắt cứ ứa ra ngập ngừng. Hic hic! Khóc mãnh liệt nước mũi cứ chảy ra ngoài Chạy xuống khóe miệng! Ngọc thủy thấy hôm nay con hơi lạ nên hỏi con: Sao vậy con! Sao vậy! Ai làm đau con à! Lời nói đó càng làm hắn khóc thêm, nước mắt nhiều hơn. Hắn lấy lại bình tĩnh hít một hơi suy nghĩ. "Ặc mình vừa làm gì vậy! Chết bây giờ xử lý ra sao đây!"
Chương 7: Phụ mẫu hứa cả đời đừng rời xa con! Bấm để xem Một giọt nước mắt tiếp tục chạy xuống hai hõm má, giọt rần giọt rần, đi đến cuối mặt đất. Tạch tạch! Dạ! Thưa phụ mẫu. Hức hức! Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên (1 kẻ được mệnh danh là vĩ trị, lần đầu tiên thấy giọt nước mắt khóc vì một người phụ nữ) Trừ phụ mẫu của hắn đời trước. - ' con người không có ai không có cảm xúc, bất kể là ai. Ra sao, họ vẫn luôn không tìm thấy hạt sen là do hoàn cảnh, vận mệnh và những người yêu thương họ. " Đó là thứ họ cần.. Phi phong vẫn cúi mặt xuống nói với phụ mẫu: Thưa phụ mẫu hài nhi đêm qua mơ một giấc mơ rất đáng sợ.. Híc híc! Tiếng nấc càng thêm lớn mạnh! Hắn ta nhớ ở địa cầu những quá khứ đau thương của hắn ta.. Nhớ lại người mẹ của hắn, nước mắt thẩm vào tim. Tâm trạng xót xa về những gì đã qua đó là một sự đả kích thật lớn trong cuộc đời phong.. Cả cuộc đời hắn không bao giờ quên bóng dáng của người phụ mẫu đó, cho rù linh hồn tan rã nhưng hình ảnh đó vẫn mãi mãi khắc ghi từng chi tiết một. Từng góc khuất của thước phim quay chậm lại thật rõ nét in đậm sâu vào hắn.. Một người mẹ với mái tóc dài đơn sơ giản dị của người nông thôn nhỏ bé, hắn cùng gia đình sống một cuộc sống hạnh phúc cho đến khi bi kịch đó hiện ra trước mắt hắn.. Thời gian, không gian, cảnh vật.. Chi tiết đó đã biến hắn thành một con người khác lạ. Cũng chính là lúc con mắt" tử ngục của hắn hiện ra " Ở trên đời những tấm hình bi kịch tang thương sẽ thay đổi một con người thành một con người khác lạ. Hahahaha! Thiên mĩ ngươi hôm nay sẽ chết, không gặp lại người mình yêu đâu.. Một thiên kim đại tiểu thư lại chỉ đi lấy một thằng khá giả, nghèo nàn, đây là do cái số do ngươi đã chọn vậy nên hãy nhận lấy và chấp nhận đi Hahahaha! Nụ cười sảo trá hiện lên khuôn mặt của một bọn mặc áo đen! Bên nào cũng thay nhau nối tiếp, tiếp rần. Kẻ thì cầm súng. Kẻ cầm gậy, Kiếm. Ôi! Thiên kim đại tiểu thư nhà lục gia không ngờ.. Chà chà! Chật chật.. À mà không bây giờ chỉ là một người nông dân nghèo! Bình thường mà thôi. Thiên mĩ hét to lên thế hiện một sự oán giận: " Các người thực chất là đến đây có mục đích gì, nếu không có xin mời các người ra ngoài giùm.. " Khặc khặc! Đương nhiên bọn ta đến đây là có mục đích chứ sao không Nhà lục gia các người đã chuyển khoản cho cô, bây giờ đương nhiên là chúng tôi muốn cô kí vào giấy chuyển nhượng tài sản lại cho chúng tôi rồi! Đây tờ giấy đây kí vào đi! Hahahaha! Thiên mĩ cầm cây bút run bần bật lên, từng giây từng phút một.. Một giọt nước mắt chảy xuống hai hõm má.. Thiên mĩ cố gắng hỏi một câu: Nếu ta không kí vào thì sao! Haha! Không kí! Thật buồn cười nếu như ngươi không làm vậy thì ta xin chia buồn với người là! Một cú nháy mắt, kèm theo một nụ cười bi ẩn, nham hiểm tỏa ra. Các người, các người không được làm hại con của tôi. Tuyệt đối không thể. Ở trong nhà phi phong nghe thấy vậy cầm con dao, từng đó gân xanh nổi lên. Bộ mặt đầy mồ hôi chảy xuống.. ____ Phong lao ra ngoài với một vận tốc thật nhanh chạy đến lao ra. Đang chuẩn bị đâm con dao vào tên đó thì phong gục xuống. Một tiếng súng nổ vang lên bắn vào đầu gối. Phong khuỵu xuống đầu gối chạm xuống mặt sàn.. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Không các người không thể làm hại con tôi các người muốn làm gì ta cũng đồng ý chỉ mong đừng động đến đứa con này.. Hahahaha! Để ta xem sét lại đã bây giờ ta đã muốn đổi ý. Một nụ cười sảo trá hiện lên một khuôn mặt chằng chịt đầy vết sẹo.. L chụp.. Một hành động nhìn vào bộ ngực của thiên mĩ.. Thè lưỡi ra nếm vào.. Vậy thì mọi chuyện đã rõ chúng cần thêm một thứ đồ chơi cho thỏa mãn dục vọng của mình. Thiên mĩ biết vậy trong lòng thấy hoảng sợ, bất an. Các người, các người! Hahahaha! " Đương nhiên, đương nhiên rồi, đó chính là thứ ta cần. "Cô thông minh như vậy đáng lẽ phải hiểu chứ" "" Không.. Phong dôn hết sức mạnh lao ra mặc cho hai bên đầu gối bị hai viên đạn bắn vào.. Đau nhưng cố chịu đựng lao thật nhanh đam cho hắn một phát vào bụng.. Xoẹt! Vết dao xuyên qua bụng. Tên áo đen tức giận đạp một phát thật mạnh vào bụng phong làm phong bay ra đập vào tường.. Rút cây súng ra.. Một tiếng súng vang lên.. Đoàng. Nhưng may thay người trúng đạn là thiên mĩ. Không gggggggggggg! Âm thanh ngân vang lên! Phong hiện tại đau khổ đến nỗi giọt nước mắt không thể nói lên lời! Ở bên ngoài tiếng cảnh sát đi đến lao ra thật nhanh cầm súng bắt tội phạm. Một con mắt màu xanh hiện lên. Phong ngất đi. Trở lại với nơi phong đang ở. Nhìn thấy, tỉnh lại sau khi hồi ức. Phong nhìn người mẹ nói một câu: Phụ mẫu hứa cả đời đừng rời xa con! Người đừng rời xa con!
Chương 8: Du ngoạn đại lục Bấm để xem Ừ con ạ. Mẹ sẽ luôn luôn bên cạnh hài nhi, không sao đâu mà. Phong: Ừ. Vâng thưa mẹ Trời tối rồi ngủ đi con, nhớ mai dậy sớm chúng ta đi lên thành vĩ lai xem hội nhé con, ngày mai là một sự kiện trọng đại rất lớn đó. Phong thấy thú vị liền hỏi: Truyện gì vậy mẹ! Ơ con không biết sao, lễ hội này 5 năm tổ chức một lần mà, mà năm nay con 14 tuổi rồi còn gì. Ặc thưa mẹ, mấy hôm nay con nhức đầu quá nên một số truyện không nhớ. Ừ! Mà thôi ngủ đi con. À! Vâng thưa mẹ.. Ngọc thủy đứng dậy rải chan ra, phong vẫn nằm ngắm nhìn người mẹ rải chăn ra có mình đắp. Phong thấy mọi thứ quá giống với ngày xưa, quá giống với những gì của quá khứ. Mọi thứ này quá tốt với hắn, vậy là đủ rồi. Ngọc thủy thấy con cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình. Thấy lạ liền hỏi con: Sao vậy! Sao cứ nhìn mẫu thân vậy. Phong giật mình nói: Dạ. Hôm nay con thấy người đẹp hơn mọi khi ạ, không hiểu tại sao nữa. Hư! Chẳng lẽ bình thường những ngày trước mẹ không đẹp hay sao hả. Tự nhiên lại hỏi mấy câu vớ vẩn này. Dạ! Không con thấy mẹ thật đẹp mà. Ngọc thủy thấy con khen mình vậy liền hỏi: Đẹp như thế nào vậy hả con? Thưa mẹ! Đẹp đến nỗi hoa nước phải nghiêng thành, hoa hồng còn phải ghen. Hừ! Lần đầu tiên ta thấy ngươi biết khen người đấy. Đó là tất nhiên thưa phụ mẫu. Con đã lớn và trưởng thành rồi phụ mẫu ạ. Thôi bớt miệng đi anh, chỉ biết dẻo hoạt mà thôi. Phong cười ngượng ngùng đáp: Vâng! À mà phụ mẫu hát cho con một bài đi: Haizzzz! Thế mà bảo là trưởng thành khôn lớn rồi cơ chứ! Vậy cũng được. Muốn phụ mẫu hát bài gì nào con. Phong nghe vậy, liền hồi tưởng lại quá khứ êm đẹp của mình, cùng mẹ ngắm trăng qua ngoài cửa sổ, nghe mẹ mình hát. Một giọng hát trong veo ngân vang trên đầu phong, một mùi hương thơm ngát tỏa ra.. Phong chìm vào trong giấc ngủ êm đẹp, ngủ rất say, lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi bước chân vào thế giới ngầm. Lần đầu tiên được mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ phong thấy mình có bạn bè, anh em, thấy khi gặp nạn họ luôn giúp mình, thấy cảnh vật sắc sỡ, nở trên từng đóa hoa một. Phong thấy một hạnh phúc đẹp nhất đời mình, không còn nhớ lại những cơn ác mộng của kẻ thù hắn, không còn nhớ lại lúc hắn bị những kẻ đó khinh thường, chửi rủa đánh đập mình. Mà cả bầu trời chỉ là một ánh sáng màu hồng. Ooooooo! Trời sáng lên, mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ. Phong nghe thấy tiếng mẹ nói: Sáng rồi dậy đi con, còn đi xem hội. Không kẻo sớm không có chỗ mất. Phong mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng như một thiên thần với bộ y phục trắng xanh ngây ngất. Một ánh sáng Mặt Trời chiếu vào khuôn mặt ấy càng làm thêm vẻ rực rỡ từng chi tiết ngũ quan một từ môi quyến rũ đến mọi giac quan. Phong phải gào to lên trong đầu rằng là. Ôi! Phụ mẫu mình thật đẹp.. Phong tỉnh lại hỏi: Phụ mẫu, bao giờ xuất phát vậy người! Ngay bây giờ, ăn cơm xong rồi đi. Phong đón nhận niềm vui đến với mình bằng cách vệ sinh thật nhanh, thật sạch, ăn mặc thật đẹp, gọn gàng để đi lễ hội. Có lẽ ăn mặc ra sao, hay đi tiếp đón những vị tướng, tổng thống, nữ hoàng.. Cũng chưa bao giờ làm cho phong thấy náo nức như ngày hôm nay.. Ăn cơm xong. Phong cùng ngọc thủy đi đến lễ hội, thành "Vĩ lai". Ê xong chưa phong! Dạ! Thưa mẹ con xong rồi ạ. Vậy thì đi thôi con.. Phong thấy một cái gì đó là lạ, bèn hỏi: Phụ mẫu, thành xa không vậy.. Ơ! Đương nhiên là xa rồi, vậy mà anh cũng hỏi.. Nếu vậy chẳng lẽ đi bằng bộ à phụ mẫu.. Đúng lúc đó bên trong đầu phong hiện lên một tiếng nói: Ê. Thằng ngu này đương nhiên là không đi bộ rồi.. Phong: ? Ặc! Con mẹ ngươi thế nói trước có phải hay hơn không. Hệ thống: Người có hỏi đâu mà ta nói. Phong: Vậy đi bằng gì Hệ thống: Thưa bạn, chúng ta đi bằng kiếm.. Phong: ahihi? Phong! Sao cứ đứng hẳn người ra vậy con. Ngọc thủy thấy con mình đứng ngơ ngác liền nói. Dạ! Không có gì. Thủy: Ừ lên đây. Vâng! Một thanh kiếm được gọi ra: Đi. Vèo.. Một vận tốc thật nhanh.. Phong đung đưa ngã ngào vào phụ mẫu. Ôm chặt lấy vòng eo! Thủy tức giận: Bỏ ra được chưa vậy anh.. Thật ra phong không cố ý, một kẻ như hắn. Với định lực tốt, một kẻ không háo sắc, lạnh nhạt, cô đơn như hắn.. Với phụ nữ đây là lần đầu tiên hắn dựa vào ôm eo.. Mọi thứ, ăn chơi đều không có gì thú vị. Phong bỏ tay ra nói: Phụ mẫu đi chậm lại được không vậy? Thủy chỉ ừ một tiếng rồi đi tiếp. Ở dưới phong nhìn thấy thanh kiếm màu xanh rực rỡ, từ chuôi kiếm đến đầu, mọi thứ đều màu xanh ngọc, hình ảnh như một tảng băng vậy. Phong cảnh ở dưới thật lãng mạn, đẹp hút người. Đang để ý nhìn thì..
CHƯƠNG 9: KHẢO SÁT ĐẠI LỤC TỐI THƯỢNG Bấm để xem Rầm râm! Phong bị rơi từ phía trên cao, cây cối đung đưa, bụi bay tứ phía. Ăn một ngụm đất vào miệng.. Phong đứng lên chửi to: Phụ mẫu sao người thả con xuống sớm vậy. Thủy chỉ nói một câu: Do ngươi không cẩn thận thôi trách ai được, cái tội đi không nhìn đường. Cứ ngó linh tinh. Ặc, phong không còn lời nào để nói chỉ biết lặng câm. Ting! Tiếng vang hệ thống ngân lên. Chào mừng đến với lễ hội tỷ khảo sát năng lực.. Nhiệm vụ: Vào vòng 1 Phần thưởng: Không có Con mẹ nhà ngươi làm nhiệm vụ, làm mà chẳng được gì. Ting! Vâng! Nếu hệ thống chọn người khác thì sẽ có thưởng nhưng bạn thì không. ahihi. Phong chửi thề Ting! Hệ thống không chấp nhận bạn có những câu chửi tục từ bây giờ trở đi. Ting! Bắt đầu cuộc chinh phục nào? Ặc, vậy là sao. Phong ngẫm nghĩ: Thôi! Đếch cần nước đến cổ nhảy vẫn được mà. Phong đi thôi. Ngọc thủy nắm tay con đi giữa đám đông Phong ngắm nghía cảnh vật xung quanh thấy có một điều đặc biệt ở đây đâu đâu cũng thấy nhiều bức tranh có hình người. Đặc biệt đều là các tư thế khác nhau, giống như người luyện khí. Hoa nở từng chỗ, chỗ nào cũng có những cây chậu hoa, thay nhau tầng tầng lớp lớp nối nhau đủ loại màu sắc sặc sỡ. Trên trời có vô số con chim, con bướm bay lên bầu trời. Người đi đông chật kín khắp phố xá, không nhìn rõ đâu là đường đi.. Ở đây giống như một phố chợ, đúng là lễ hội. Đi được một lúc phong thấy ngạc nhiên ở phía trước dường như đang diễn ra một sự kiện gì đó. Ở phía xa xa có một nữ tử đang đứng đấy có chữ tiêu đề khảo hạch hệ.. Phong thấy lạ bèn hỏi hệ thống: Hệ thống đây là gì vậy Hệ thống trả lời rất ngắn gọn như một cỗ máy. Ting! Khảo hệ, ở thời xa xưa hệ bao gồm 5 nguyên tố phổ thông: Kim; mộc; thủy ;hỏa ; thổ. Nguyên tố dị biến: Băng, phong, lôi Nguyên tố đặc biệt: Tinh thần lực, không thần lực, gian thần lực Trong đó cũng nguyên tố đặc biệt là chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Phong thấy vậy coi như cũng hiểu sơ qua về đại lục này. Phong đi đến đó đi. Phụ mẫu cũng muốn xem hài nhi của chúng ta thuộc hệ gì. Vâng! Ừ. Con nhìn lên kia hãy để ý hãy cố lên nhé. Nếu không có hệ gì thì cũng đừng buồn, mẹ vẫn luôn luôn yêu con bảo vệ cho con Phong chỉ gật đầu ừ một tiếng. Đi đến chỗ đó phong có thể nói lại là một người phụ nữ đẹp, rất đẹp, nhăn sắc tuyệt vời. Với khuôn mặt tròn, mặt lúc nào cũng sáng hồng rặng rời, tuy hơi lùn những mọi bộ phận đều tuyệt, phất phới tung bay theo từng động tác. Y phục màu hồng gợi sự quến rũ. Khác với phụ mẫu thì người này, phong cảm nhận được sự khác lạ trong đó tuy không biết diễn tả ra sao. Nhưng đó là cảm tính của một sát thủ nhiều năm chinh chiến tuyệt đối không sai. Vòng eo, bộ hoa rất gợi cảm quấn hút mọi thứ xung quanh đó. Đang đi đến thì có tiếng người gọi: Tiểu tử ngươi hãy chờ đợt sau đi, đợt này để cho ta khảo hạch trước.. Phong cảm nhận rằng tên nam tử này đã bị mất hồn vì vẻ đẹp của cô gái đó rồi. Phong lặng câm chỉ nói một tiếng: Ừ! Đột nhiên ở phía đằng xa có một người nữ tử nở một nụ cười, nói thầm một câu trong bụng: Thú vị, khá thú vị! Người nam hắn đáp: Vậy cảm ơn đạo hữu nhé! Phong chỉ đáp: Ừ Thấy con nhường chỗ như vậy, ngọc thủy bèn thấy lạ đi đến gần ghé lỗ tai sát lại gần con nói: Sao lại nhường chỗ vậy con Phong chỉ đứng đó nói một câu: "Hoa hồng có gai đó mẹ ạ" Hừ! Ngọc thủy liền chửi. À vậy thì ngươi cũng chửi mẹ ngươi ứ. Thủy vừa nói vừa véo tai phong làm phong kêu lên: Ái! Phụ mẫu nhẹ thôi con đau. Câu đó đâu áp dụng với người.. Ừ! Được rồi tha cho anh đó.. Phong xoa xoa tai cho đỡ đau rồi nói: Con nói như vậy chỉ là theo linh cảm thôi phụ mẫu ạ Thấy hơi ngạc nhiên: Ồ vậy sao linh cảm của hài nhi tốt vậy sao hay là chỉ nói bậy, nói bạ. Phong chỉ đi tiếp đến nơi.. Nhìn thật kĩ người nữ tử đó linh cảm dự đoán lại càng tăng thêm. Phong nghĩ nữ tử này không bình thường chút nào hết. Người nữ tử nói hé mở môi đỏ hồng nhấp nháy: Tên, danh tính, tuổi.. Một giọng nói ngọt ngào quấn hút chết người, khó có ai có thể cưỡng lại nó. Nó như hút tất cả mọi thứ nghe thấy âm thanh đó vậy. Phong chỉ lạnh nhạt nói: Phong Danh tính: Không Tuổi 14 Ừ: Nữ tử cũng chỉ đáp vậy Đi ra ngoài kia thả lỏng cơ thể chặm vào quả cầu. Chú ý rằng giới hạn của tinh tử cầu đó chỉ dừng chân tại hệ dị biến mà thôi Tiếp lời nói đó phong chậm dãi đi đến đó thả lỏng người ra chạm vào quả cầu, một điều kì lạ xảy ra mây đen kéo đến.. Bao trùm cả bầu trời. Rầm rầm rẹt rẹt đoành! Tiếng sét ngân vang chói chang lên chiếu sáng cả một vùng bầu trời. Được 5 phút mọi thứ trở nên sáng lại.. Tinh tử cầu hiện lên một kết quả quá bất ngờ do với dự đoán