Truyện Teen Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Ngọc Nguyên

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 15 Tháng tư 2020.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Phần I

    [​IMG]

    Tình yêu bất tử

    Tác giả: Vu Quân công tử

    Thể loại: Đam mỹ, học đường, ngược, thanh thủy văn, 1vs1

    Tình trạng: Hoàn

    Văn án:​


     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2023
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai chè đậu xanh nước dừa đường cát trắng hông?"

    Tiếng rao của cô ba Thân vọng đều ở đầu đường, Võ An Nhiên cắp cặp đi ngang vừa vặn đối diện với gánh hàng rong của cô, y nở nụ cười tươi rói "a, cháu chào cô ba, bán được nhiều chè chưa cô?"

    "Hôm nay gặp hên, bán gần cạn đáy nồi rồi, rồi An Nhiên đi học đó à?" Cô ba cười cười trưng ra gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi nhỏ tong tong ướt cả mí mắt "có muốn ăn không, cô múc cho một bát nha!"

    "Ơ.. không cần đâu cô, bán không lời lóm bao nhiêu, với lại An Nhiên mới ăn cơm ở nhà." y vội xua tay lắc đầu.

    "Ờ, vậy An Nhiên chóng đi học đi kẻo trễ, còn hai bát này cô vòng qua mấy nhà trong trấn bán nốt rồi về."

    An Nhiên gật đầu vâng dạ, nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của cô ba rời đi, đòn gánh đè nặng bờ vai ốm nhách chai sần, ghì chặt lên mảnh áo bà ba bạc màu, chiếc nón lá rách mục hết cả gần nửa vành lộ ra mái tóc muối tiêu giữa trời trưa nắng, hốc mắt y bỗng chốc cay xè.

    Nhớ lại bà nội của y, lúc bà còn sống cũng gánh hàng từ trong làng ra tận trấn này mà rao bán, tảo tần mưa nắng kiếm tiền nuôi y "bà ơi!" khóe miệng vô thức bật âm, bờ môi An Nhiên run giật trưng ra hốc mắt tròn xoe, hình dáng liêu xiêu của cô ba mờ dần ở cuối đường, bà nội đã đi từ rất lâu rồi, người sống vẫn phải sống thôi.

    Bỏ lại mảng kí ức tan thương nơi miền quê hẻo lánh, An Nhiên quay đầu rảo bước đến trường.

    Ngôi trường trung học cơ sở khang trang nằm trong xã Lộc, từ nhà của cô đi bộ đến trường rất gần chỉ mất có vài cây số nhưng giữa trưa nắng chan chan, đến nơi đồng phục học sinh của y là đã ướt nhẹp mồ hôi.

    "Nhãn nhục không cháu, mau bịch nhãn nhục uống cho mát!" cô rao hàng ngồi chồm hổm bên cổng trường, cất giọng trong veo mời y.

    "Ha, cháu không khát, cám ơn cô!" An Nhiên cười cười trưng ra cái bờ môi khô khốc, rõ khát nước vô cùng nhưng miệng lại bảo là không khát, đi thêm một đoạn, tay y mới lần mò vào trong túi quần tây, lấy ra một tờ hai trăm đồng cũ mèm, đây là tất cả tài sản của y hiện có, tờ này chỉ đủ mua một bịch trà đá trong căn tin trường, bịch nhãn nhục đến năm trăm đồng lựng a, An Nhiên, có thèm khát cũng ráng mà nhịn xuống.

    An Nhiên cắp cặp bước vào phòng học 8A2, vừa đặt mông vào ghế ngồi trống đã đánh tùng tùng, không có thời gian cho y mua bịch trà đá nữa, thật khát quá!

    "Đề nghị các cô cậu cất sách tài liệu đi hết, kiểm tra một tiết." giọng thầy dạy toán trầm trầm vang lên giày da nện bước đều đều đi đến bục giảng, ngồi xuống ghế, giáo án cùng cây thước gỗ dài hơn mét đặt xuống mặt bàn, đám học sinh nhìn mà rét lạnh.

    "Ê Trí, toi tao rồi, tao không học bài." giọng thằng Hòa khe khẽ "lát mày cho tao copy với nha, ra chơi tao đãi mày uống nước nhãn nhục."

    "Tao cũng có học bài đâu." thằng Trí bốn mắt nhăn nhăn nhìn nó.

    "Này, các cô các cậu rủ rỉ rù rì cái gì, tôi còn nghe tiếng ai hó hé lập tức bước ra khỏi lớp cho tôi." thầy toán trừng mắt nhìn xuống tổ bốn, hai đứa kia lập tức ngậm chặt miệng.

    Thầy giáo cầm phấn ghi đề trên bảng, ghi đến câu số bốn, Võ An Nhiên là đã làm được gần ba câu, thằng Trí cùng thằng Hòa ngồi đằng sau y kéo vội ống tay áo sơ mi của y giựt ra sau.

    "Ê Nhiên, mày bỏ tay trái ra một chút, cho tụi tao chép bài với, che vậy ai mà thấy?"

    "Tụi mày dòm bài của tao?" An Nhiên giật mình nhìn lại phía sau lưng, quả nhiên là hai đứa nó đang dòm bài của y.

    "Phải, tụi tao mới dòm được có hai câu đầu, còn hai câu cuối đó mày, bỏ tay ra đi."

    "Tao không bỏ, tụi mày dòm nữa tao méc thầy giáo." An Nhiên tức giận gắt lên hai tay che bài kiểm tra lại.

    "Này, bạn bè giúp đỡ nhau lúc khó khăn chớ mày, mau bỏ tay ra mày." chúng lại lần nữa chồm lên kéo tay y ra khỏi bài giải, y tức giận phản kháng, vẫn là sợ thầy giáo nhìn thấy, hai đứa tụi nó đành ngồi lại ngay ngắn.Miễn cưỡng làm đại cho xong bài kiểm tra nộp thầy xem như đối phó.

    Giờ ra chơi, khát nước, An Nhiên chạy ra căn tin mua một bịch trà đá uống một mạch cho hết, no bụng y mắc tè chạy xuống cái đám rừng cây um tùm nằm dưới thung lũng phía sau lưng trường học.

    Trường học ở quê cơ sở vật chất hạn hẹp toilet chỉ có hai phòng một nam một nữ, vì thế không phải là chuyện lớn đám nam sinh ra chơi thường tìm đến chỗ này trút bầu tâm sự.

    Vừa mở nút quần, còn chưa có kịp tè, một đấm đã bụp vào mặt y, gò má bị hất sang một bên méo xệch, hai tên nam sinh Trí, Hòa xô y ngã xuống đất, ngồi đè lên bụng y.

    "Mẹ kiếp mày, giỏi hơn tụi tao bao nhiêu mà bày đặt lên mặt hả mày, cho mày chừa nè!" miệng mắng chửi, cả hai đứa nó giữ hai tay An Nhiên lại, hè nhau tung thêm mấy đấm vào đầu vào mặt y, không cho y có cơ hội nào chống trả.

    "Này, học sinh đánh nhau, mau lại đây, có học sinh đang đánh nhau nè!" một nam sinh đang tiểu ở lùm cây gần đó nhìn thấy la lên thất thanh, chả mấy chốc một toán nam sinh khác ùa tới, bóng dáng hai tên Trí, Hòa là đã biến đi đường nào.

    "Này cậu có sao không, lên phòng y tế nha, chảy máu mũi luôn rùi." đám nam sinh vây quanh đỡ y dậy.

    "Tôi không sao, cám ơn!" An Nhiên gạt tay họ ra, kéo vội cái khóa quần lên, lồm cồm đứng dậy, chùi chùi máu trên lỗ mũi, rời đi.

    "Đó là ai vậy?" Giọng nói trầm trầm vang lên, một nam sinh thanh tú đứng lẫn trong đám nam sinh cất tiếng nói.

    "A, cũng không biết nữa, hình như là học lớp 8A2, sát lớp chúng ta, thấy bị phục đánh ở đây mấy lần rồi, nhưng cậu ta lì lợm lắm, chả thấy méc lên ban giám hiệu bao giờ, đến phòng y tế cũng không chịu đi, rồi Tử Đằng, cậu sao lại xuống cái chỗ nồng nặc mùi amoniac này, chẳng phải có toilet riêng dành cho cậu ở trển sao?" đám nam sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn Tử Đằng.

    "Bị nghẹt rồi." bỏ lại một câu, nam sinh mang tên Tử Đằng quay lưng rời đi.

    "Hả? Nghẹt.. nghẹt sao?" Đám nam sinh còn lại ngây ngẩn nhìn theo hắn.

    Tan học

    Võ An Nhiên xách cặp về nhà, ngôi nhà cách trường chỉ có vài km, An Nhiên ở cùng với vợ chồng người cô ruột.

    Vừa buông cặp khỏi bờ vai, một cậu nhóc bảy tuổi đang ngồi chơi đua xe với mô hình trên nền nhà đã hét toáng lên "a, mẹ ơi mau ra coi này, anh Nhiên lại bị người ta đánh bầm mặt."

    Quả nhiên một người phụ nữ từ nhà dưới chạy lên đanh mặt nhìn y "mày lại đánh nhau, cái thằng sao quả tạ, mày xuống soi lại gương xem, mặt mày thế này nhìn giống quỷ, làm sao đi làm hả con?"

    "Cô ơi, con không có đánh nhau, là bọn chúng ức hiếp con." An Nhiên ủy khuất nhìn bà ta.

    "Hừ, ai mà rỗi hơi đi ức hiếp mày, kì này họp phụ huynh để nhà trường phản ảnh cái gì mày liệu hồn đó con."

    "Cô, con nói thật đó, bọn chúng đánh con trước mà, sưng cả cánh tay luôn đây nè cô!" An Nhiên thật thà vén ống tay áo sơ mi lên lộ ra da thịt tím bầm.

    "Mày vạch cái gì trước mặt cô mày vậy, cái thằng mất dạy!" chồng của cô đi lái xe về vừa hay bước vào nhìn thấy vươn tay táng vào đầu y một cú choáng váng.

    "A, dượng, con đang cho dì xem cái tay bị đánh, dì không tin con, còn nói con đánh nhau với người ta." An Nhiên xoa xoa cái đầu nhăn mặt.

    "Nuôi mày lớn để mày cãi lại tao hả, mau xuống dưới thay đồ ra đi làm đi mày, suốt ngày ăn ở không rồi đánh đấm với gây sự, cha mẹ đứa nào đến máng vốn tao, tao tống cổ mày ra khỏi nhà." miệng nói tay ông lại gõ cốc xuống đầu y thêm một cái.Y lũi thũi xách cặp xuống nhà dưới.Ông ta nhìn theo hầm hừ "thằng mất dạy!"

    An Nhiên thay ra bộ đồ bình thường, cái áo thun cổ tròn với chiếc quần thể dục đã cũ hồi năm lớp bảy, giở nồi tìm cơm, nhìn vào trong có một miếng cháy dính đít nồi, y nói vọng ra "cô ơi, không nấu cơm sao cô trong nồi chỉ còn có miếng cháy?"

    "Miếng cháy thì ăn đỡ miếng cháy, người mày bé ri có chút éc chứa được bao nhiêu cơm mà đòi nhiều hả con?" giọng bà cô lại từ nhà trên vọng xuống, An Nhiên nín thinh không hỏi thêm gì nữa, nuốt vào miếng cháy nồi khô khốc, sau đó đội nón kết rời nhà...
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2023
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này trời đã chạng vạng tối, theo thường lệ buổi tối y đến làm thêm tại một quán kem bảy mùi cách nhà chỉ có vài cây số, khách đến quán kem này vào ban tối thường thì là đám học sinh con nhà khá giả trong trấn, còn lại đa phần đều là các cặp tình nhân yêu đương lãng mạn.

    "Nhiên, sao đi làm trễ vậy, rồi mặt mày bị sao thế, bầm dập hết trơn?" chị làm kem trong quầy sửng sốt nhìn y.

    "Ơ...em sơ ý bị té ngã." y vẫn là giấu đi cái vụ đánh nhau, vì cái thời đại này không cần biết ai phải trái, miễn nghe đến hai từ đánh nhau họ đều cho là người đó thuộc thành phần xấu.

    "Được rồi, em mau thay đồng phục tiếp viên rồi bưng đồ ra cái chòi số một đi, nhanh chân lên bà chủ nhìn thấy em lề mề là ăn mắng cho coi."

    "Dạ!" An Nhiên lật đật chạy đi thay đồ, sau đó bưng năm phần kem sầu riêng ngang qua hồ nước trong vắt rồi dừng trước cái chòi lợp bằng lá buông, giữa ánh đèn chớp nháy cùng tiếng nhạc xập xình y nhìn thấy trong chòi là bốn năm thanh niên cỡ độ tuổi của y, ăn mặc đẹp đẽ tươm tất, đồng hồ hàng hiệu đeo tay, đứa thì ngồi bấm điện thoại toàn những thứ xa xỉ mà y chưa từng dám nghĩ tới, xem ra chúng là cái bọn con nhà khá giả trong trấn.

    "Kem của các bạn đến đây!" An Nhiên thật nhẹ nhàng đặt từng ly kem xuống mặt bàn, trưng ra nụ cười thân thiện, một đứa trong bọn đã reo rên:

    "Ê, tụi bay, thằng này quen mặt ghê ta?"

    "Phải ha, tao cũng thấy có chút quen!" một tên lại lên tiếng nhìn chằm chặp vào mặt An Nhiên, hai mắt bỗng sáng rỡ lên "ách, tao nhớ ra rồi, nó chính là cái thằng hồi đầu giờ ra chơi bị đánh dưới rừng cây đi tiểu nè, mặt nó sưng vêu, cái mắt liếc liếc hung dữ này nữa, đích thị nó rồi tụi bây."

    Cả đám vây quanh nhận ra y, y cũng kịp nhận ra tụi nó chính là đám nam sinh hồi đầu giờ đã đỡ y dậy, chợt nhớ tới cái cảnh lúc đó của mình, quần áo xộc xệch mặt mày sưng húp nằm sài lai trên đất, còn có cái khóa quần lồ lộ ra bên trong quần sịp nhỏ, khiến y vô cùng xấu hổ.

    "Hơ.. các anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen các anh a!" nói rồi y lật đật chạy ào ra khỏi chòi.

    Bọn nam sinh tính đuổi theo, giọng nói trầm trầm đã vang lên "ngồi lại đi, tụi mày đuổi theo nó làm cái quái gì?" Hàn Tử Đằng nằm trên võng miệng lên tiếng, mắt vẫn dán vào cái điện thoại ngón tay bấm bấm bàn phím, chân gác lên tấm lưng của thằng bạn ngồi chung võng, nhìn hắn khắc này nửa soái ca lại nửa đá cá lăn dưa của bọn anh chị học đường.

    "Nhưng Tử Đằng, rõ ràng là nó đó, cái thằng lì lợm tao nói với mày lúc trưa, mày quên rồi sao?" Vũ Minh Luân cái tên bị hắn gác lưng quay lại nhìn hắn.

    "Hừ, nó thì sao, liên quan gì đến tao, tụi mày bớt để ý thiên hạ đi." Tử Đằng nhíu mày nhìn tên bạn ngồi cùng, mắt nó vội vã chùng xuống có chút quẫn bách.

    "Ờ ờ.. vậy kệ nó đi, ăn kem ăn kem a tụi bây!" Vũ Minh Luân cái tên bị gác lưng lần nữa hạ nhiệt với tay múc muỗng kem bỏ vào miệng, yết hầu dịch động nuốt cái thứ mát mát lạnh lạnh vào trong cuống họng, có phần hít thở không thông, đám đi cùng cũng không nói gì nữa, tập trung ăn kem.

    Trưa hôm sau, giờ trống tiết, cả lớp nghỉ tại chỗ ngồi, tận dụng thời gian, An Nhiên nằm gối mặt lên khủyu tay chợp mắt một lát, đêm qua tan làm tại quán kem lúc mười giờ, về nhà y còn tắm rửa học bài, mang theo bụng đói đi ngủ, sáng dậy thật sớm đến tiệm cà phê dọn bàn ghế lau chùi bưng bê cho khách, y thật mệt, thật buồn ngủ lắm luôn, nằm xuống là ngủ ngon lành.

    Hai thằng Trí, Hòa ngồi ở mé sau lưng y hất cằm nhìn nhau, quả nhiên chúng đã âm mưu từ đầu giờ, đợi y ngủ say, chúng len lén vươn tay kéo cái cặp trong ngăn bàn của y ra, sau đó một lúc lâu mới trả về lại như cũ cho y.

    Đến giờ vào tiết, y mở ra, toàn bộ sách vở bên trong là bị xé nát, số sách vở này mua được tốn không ít tiền đi làm thêm của y, không có nó làm sao mà học bài, nắm tay An Nhiên cứ thế mà siết lại thành đấm.

    Kết quả giờ ra chơi, bọn kia ra ngoài, y ở lại lớp, cứ thế dùng cách cũ trả đũa lại chúng, vật lí này, hình học này, mĩ thuật rồi cả ngữ văn, y không chừa sót cuốn nào hết trơn hết trọi.

    "Thằng khốn Nhiên, mày được lắm!" hai thằng Trí, Hòa nhìn sách vở nát nhừ trong cặp gầm gừ nhe nanh "mày đợi đó Võ An Nhiên."

    "Tao chờ chúng mày." An Nhiên ngón cái quệt mũi, hất cằm thách thức.

    Thế là mấy bữa sau bọn chúng đón y ở cái rừng cây đi tiểu sau trường, y không xuống nữa, xếp hàng đợi tiểu ở toilet nam và không quên mang theo cặp.Không đánh được y, không xé sách vở của y tan nát, bọn chúng là không hả giận.

    Thế là phục sẵn ở con đường vắng cách quán kem bảy mùi không bao xa, chúng chờ y tan làm về, lúc này đã hơn mười giờ đêm, đường xá vắng hoe không có mấy chiếc xe qua lại, chúng dừng xe máy trước mặt y, rịn tay ga ùn ùn..

    "Má nó!" y vừa nhìn thấy chúng hai mắt mở to quay đầu bỏ chạy, bất quá chạy được chưa bao xa, mỗi tên đã chặn một đầu dồn y lại một góc cười ha hả.

    "Dám xé sách tụi tao, mày ăn gan cóc tía hả mày?" Tụi nó trợn trắng mắt, xắn tay áo chuẩn bị đấm y.

    "Tụi mày xé sách tao trước, tao chỉ làm những gì tụi mày đã đối với tao." An Nhiên nhìn chúng hùng hổ tiến đến, vẫn cố trừng mắt đáp lời, hai đứa nó cái thứ đó đã xúm lại đập cho y một trận.

    "Đối với mày thế nào, vầy được chưa, vầy được chưa?" Nói một tiếng chúng nó lại đạp lên đầu y một cái, chiêu này gọi là đế dép hôn tóc em, còn chiêu này gọi là trực thăng đáp đỉnh đầu.

    Y nằm xài lai trên mép đường, hai tay ôm đầu che lại, chúng cười ha hả.

    Chợt một chiếc ô tô từ xa chờ tới chiếu đèn pha sáng trưng, chúng nó có chút sợ hãi vội đạp lên bụng y thêm một cái luyến tiếc vì đánh chưa có đã tay, sau đó nhào lên xe máy phóng vút đi, để lại khói trắng từ chiếc bô phun ra phèo phèo.

    Chiếc ô tô dừng lại, một thiếu niên bước xuống ngồi chồm hổm bên cạnh vươn tay đỡ lấy y "có sao không?"

    Giọng nói của hắn thật ấm, An Nhiên mở mắt nhìn hắn kịp nhận ra đó là nam sinh đi cùng băng với cái tụi nam sinh vào quán kem hôm qua, sao hắn lại ở đây, sao lại trùng hợp thế này, vẫn là xấu hổ khi hai lần đều gặp hắn trong cái bộ dạng thất thố, khố rách áo ôn, tình cảnh ngặt nghèo xấu xí, An Nhiên vội gạt tay hắn ra lồm cồm đứng dậy.

    "Không sao...cám ơn!" bỏ lại một câu không đầu không cuối, y cất bước đi thẳng, chỉ là đi được hai ba bước lại loạng choạng mà ngã xuống, Tử Đằng nhíu mày tính bước đến y lại rất nhanh đứng dậy cứ thế rời đi, nhìn theo tấm lưng đầy đất bẩn của y đáy mắt Tử Đằng sâu thẳm...
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, quán cà phê sân vườn nổi tiếng trong trấn.

    Nơi đây vừa cà phê vừa thức uống cùng ăn sáng thực đơn đa dạng, tiếp viên nam nữ làm theo ca có đến hơn chục người nam nữ vừa chu đáo lại phục vụ nhiệt tình, thành thử khách đến ăn uống rất đông.

    Võ An Nhiên trong đồng phục tiếp viên nam, áo thun cổ bẻ màu xanh lơ đóng thùng cùng quần tây đen.Bưng đồ ăn sáng cho khách.

    "Đồ ăn sáng của chú đây, mời dùng a!" An Nhiên nở nụ cười niềm nở, đặt dĩa bò pit têt xuống mặt bàn.

    "Cậu nhóc này, tôi không có gọi bò pit têt, tôi gọi bò kho bánh mì." ông khách dừng tay xem báo, trưng ra vẻ mặt khó chịu nhìn y.

    "Ơ...nhưng lúc nãy chú rõ ràng gọi món này mà, làm sao đổi được?"

    "Tôi không có gọi, cậu nghe lầm rồi, mau đổi món cho tôi."

    "Thế nhưng không được, món này tính sao quý khách?" phần ăn sáng ở đây vô cùng đắt, một phần bằng cả hai ngày làm của nhân viên lựng đó, không đổi được đâu chú.

    "Quản lí, quản lí đâu?" ông khách đột nhiên hét lên, khách khứa xung quanh đổ dồn chú ý, quản lí trong quầy lật đật chạy ra.

    "Đã xảy ra chuyện gì vậy thưa quý khách?"

    "Là cậu nhóc này, tôi gọi món bò kho bánh mì, lại đem bò pit têt ra còn nằng nặc nói tôi đã gọi, quyết không chịu đổi lại cho tôi, cách phục vụ vô ý thức như vậy tôi lần sau không đến quán này nữa, tính tiền cà phê cho tôi đi." ông khách tức giận đứng dậy, tay cái hùng hổ chỉ chỏ vào mặt An Nhiên.

    Lần đầu tiên bị lâm vào tình cảnh này, bị người ta đổ oan, rõ ràng y không có nghe lầm mà, thân tâm hiện tại vô cùng khốn đốn.

    "Ha ha, quý khách thông cảm, nhân viên này cậu ta mới vào làm, khó tránh sai sót, để tôi đổi món cho quý khách liền, còn cậu đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi người ta đi." quản lí cười cười nhìn ông ta, lại trừng mắt lớn giọng nhìn An Nhiên.

    "Xin lỗi quý khách, là lỗi của tôi!" An Nhiên cúi đầu thấp giọng, trong lòng ấm ức vô cùng.

    Hàn Tử Đằng ngồi uống cà phê ở trong phòng Vip nhìn ra, thu tất cả vào trong đáy mắt, ngoắt ngón tay gọi nữ phục vụ lại "cậu ta là ai, có hồ sơ vào làm không mà tuyển vậy?"

    "Hơ.. dạ cậu ấy mới xin vào hôm qua, không có hồ sơ, nghe đâu nhà nghèo lắm, cha mẹ còn chết hết, ở với người cô ruột, quản lí thấy tội nên thu nhận a cậu chủ!"

    "Hừ 'nghe đâu' chỉ là nói suông miệng, không biết lai lịch mà cũng nhận vào, đuổi đi."

    "Hả, đuổi...đuổi đi sao?" Nữ nhân viên há hốc mồm rét lạnh, cậu chủ, tuyệt con đường mưu sinh của người ta, cậu ác nhơn ác đức vừa thôi á.

    Tử Đằng mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài sân vườn, xoáy sâu đôi mắt lên thân ảnh của An Nhiên, cách một lớp kiếng trong suốt, bên trong nhìn ra thấy rất rõ bên ngoài, bên ngoài ngược lại không thấy được gì ở trong.

    An Nhiên đang sắn tay săn quần ngồi phía sau phòng bếp rửa chén rửa ly, vô cùng nhiệt tình với công việc, ấy vậy mà quản lí đành đoạn nào mà vào tận nơi đuổi cậu ra ngoài.

    "Quản lí à, chuyện lúc nãy sao, tôi xin lỗi, tôi lần sau sẽ không tái phạm nữa, đừng đuổi việc tôi tôi rất cần công việc này, quản lí!" An Nhiên nắm cánh tay quản lí trẻ kia cầu tình, không để thành tâm của y vào mắt, quản lí gạt tay y ra lắc đầu.

    "Phục vụ thiếu linh động, quán không cần người như cậu." - "Đó là câu nói của cậu chủ tôi chỉ truyền đạt lại,mời cậu đi cho.Tiền lương hai ngày của cậu ra quầy thu ngân thanh toán sòng phẳng, mời!" quản lí đã nói đến độ này, An Nhiên không còn cách nào để ở lại, lấy hai chục ngàn hai ngày công, lũi thũi rời đi.

    Mất việc kết quả y về nhà bị bà cô già chửi cho một chập, dượng về bắt y cởi áo nằm sấp ra nền đánh thêm một chập, quất đến người ngợm y tím bầm những lằn roi, cơm trưa cũng không được ăn, cứ thế y xách cặp đến trường.

    An Nhiên xuống thẳng căn tin mua một ổ bánh mì thịt heo quay, cũng may y còn hai chục ngàn trong túi à nha, mua một ổ bánh mì thịt heo quay hai ngàn cũng còn mười tám ngàn hắc hắc.

    "Đây bánh mì thịt của em nào gọi?"

    "Của em thưa cô!" An Nhiên thọc tay vào túi quần móc ra một tờ giấy đưa cho cô bán hàng ánh mắt háo hức đứng đó đợi thối lại, cô bán hàng đã quát lớn:

    "Ôi không, gì thế này, cậu đùa tôi à?" cô bán hàng vứt hai chục ngàn vào mặt y, y tròn mắt sững sờ, hai chục ngàn cư nhiên biến thành tờ giấy trong ghi đầy những dòng chữ nét chữ trẻ con, y lập tức hiểu ra ngay là cậu em họ của mình đã giở trò.

    "Cậu học A mấy, tôi báo chuyện này lại với hiệu trưởng, cậu dám lường gạt ngay tại căn tin trường, cậu dám lường gạt cô bán hàng ngây thơ là tôi sao hả?" Cô bán hàng xừng xổ túm lấy cổ áo của y giữ chặt lại, tay kia giựt lấy ổ bánh mì trong tay y "thành phần cá biệt như cậu cần phải mời phụ huynh lên làm việc, grừ grừ!"

    "Cô ơi, con không có ý lừa cô đâu, chắc tại con nhầm tiền ở túi quần ở nhà rồi, con trả cô ổ bánh mì còn nguyên chưa có ăn mà, mong cô bỏ qua, đừng báo với hiệu trưởng, xin cô đó cô ơi!".An Nhiên chắp tay năn nỉ, cô bán hàng chùng mặt xuống, buông tay khỏi cổ áo của y.

    "Tha cho cậu lần này, tôi còn phát hiện ra một lần nữa, đừng trách tôi ác."

    An Nhiên cám ơn rối rít, lững thững rời khỏi căn tin, mang bụng đói ọt ọt bước vào lớp học, ngồi xuống ghế, toàn thân run lên, vừa đau vừa đói, cứ thế ôm bụng nhịn qua hai tiết học.

    Đến tiết thể dục hôm nay sân dưới giành chỗ để thi giải cầu lông đơn nam các khối, thế là A1 và A2 nhập lại làm một, nhảy bật hố cát, chạy bền mấy vòng sân vận động, ánh mặt trời chiếu xuống gay gắt, không chịu đựng được nữa, An Nhiên đang chạy té sấp đất, một lần té này là không đứng lên được nữa.

    "Này, tỉnh lại đi Nhiên!"

    "Thầy ơi, An Nhiên ngất xỉu rồi thầy ơi!" học sinh hai lớp túm lại nhìn y, thầy giáo quát lớn:

    "Các em khiêng bạn vào phòng y tế đi, mau lên!"

    Đám bạn trong lớp xúm lại người vác tay người vác chân, vạt áo thể dục của y cứ thế bị kéo lên, lộ ra vùng eo trắng au in lằn mấy vệt roi tím rịm.

    Tử Đằng thi đấu giải đơn nam của trường vừa xong, đang cất bước đến hội nhập với lớp, vừa vặn thấy cái cảnh kia đập vào tầm mắt, lông mày hắn nhíu lại sải chân bước đến chặn đường "bị nôn ngất rồi còn nhao lên xuống ai mà chịu nổi!" nói rồi hắn vòng tay bế ngang y lên kiểu như bế công chúa sải chân đem y về phòng y tế của trường đám học sinh rét lạnh nhìn theo.

    "Hàn Tử Đằng, quan tâm đến học sinh lớp khác từ khi nào vậy?" - "Còn có hắn vóc người cao lớn như nam nhân trưởng thành, đôi tay tập gym hằng ngày thật là có lực à nha, bế một nam sinh mà cứ như bế thú cưng vậy đó, hắc hắc..." Đám học sinh A1 không ai bảo ai lật đật chạy theo hắn, thầy giáo cũng không cản nổi, quay nhìn học sinh A2.

    "Được rồi, lớp trưởng cho cả lớp tiếp tục chạy bền thêm hai vòng sân vận động, tôi đến phòng y tế xem An Nhiên bị cái gì?" tiết của thầy mà học sinh bị ngất thầy cũng phải có trách nhiệm chớ.

    Phòng y tế

    Nữ bác sĩ nhìn Tử Đằng "cậu ta đói quá nên ngất đi, chắc nghiện game quên ăn trưa, cô cậu thanh niên bây giờ thật là hết nói nổi, qua nay mấy vụ như vầy rồi."

    "Nghiện game ư?" Tử Đằng nhíu mày nửa tin nửa ngờ.

    "Tử Đằng, em là học sinh gương mẫu, làm sao biết được trong đầu của những học sinh cá biệt này chứa gì, cha mẹ cho tiền đi học, không ăn để dành vào quán nét chơi game tốc độ cao, chẳng giống như em còn là học sinh đã biết kinh doanh hái ra tiền."

    Tử Đằng đổ mồ hôi trán, hắn cũng muốn nói hắn không gương mẫu đến vậy đâu, tối tối vẫn thường chơi game tốc độ cao trên máy đó a...
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "An Nhiên thế nào rồi?" Thầy thể dục đẩy cửa bước vào, Tử Đằng đứng dậy chào cả hai.

    "Vậy cậu học sinh này giao lại cho cô với thầy, em về lớp trước!"

    "Hà hà, cám ơn Tử Đằng, thật ngoan quá!" nữ bác sĩ cười cười nhìn theo hắn.

    Một tiếng đồng hồ sau, An Nhiên tỉnh lại, hết sức ngạc nhiên khi mình nằm trong phòng y tế, đã xảy ra chuyện gì, sân vận động đang yên đang lành biến thành cái giường y tế vậy nè trời.

    "Em tỉnh rồi à, lúc nãy đói quá ngất xỉu Tử Đằng đưa em đến đây." chắc cũng không biết đâu ha, nhìn gương mặt thộn thộn của em là hiểu rồi.

    "Tử Đằng?"

    "Phải."

    "Tử Đằng...là ai vậy cô?" Y ngơ ngác hỏi, quả thật không biết Tử Đằng là ai học lớp mấy luôn á.

    "Thật hết biết cái cậu này, nam sinh học giỏi nhất trường, thành tích thể thao vượt trội, đóng góp cơ sở vật chất khá nhiều người đặc biệt như vậy mà cũng không có ấn tượng nào sao, té ra mỗi lần đến kì sơ kết tổng kết cậu trốn không đi phải không, người ta lên nhận giải thưởng giấy khen thành tích cậu cũng không biết, cậu đúng thật là học sinh cá biệt rồi." nữ bác sĩ lắc đầu nhìn y, y thộn mặt xanh rờn.

    Tử Đằng, còn có người đặc biệt như thế quan tâm đến mình sao, nào giờ ngoài bà nội ra chưa từng có ai đối tốt với mình hết, lát tan học tìm cái người tên Tử Đằng kia cám ơn người ta một tiếng mới được.

    Kết quả khi An Nhiên rời phòng y tế là đã tan học, nam sinh nữ sinh ùa ra khỏi lớp, không kịp gặp ân nhân cám ơn một tiếng rồi, thôi để mai vậy, nhanh về ăn cơm chiều rồi đi làm ca tối, mặc kệ cháy nồi cũng được, có còn hơn không.

    Quán kem bảy mùi, bảy giờ tối.

    An Nhiên trong đồng phục nhân viên bưng kem ra cho một cặp tình nhân, vừa đặt kem xuống bàn, y gục xuống nền cơ hồ lại muốn ngất đi, cặp tình nhân nam nữ kia lật đật đỡ y dậy "này, em, có sao không vậy, có cần đi viện không?" Nhìn em xanh xao thiếu máu quá.

    "Em không sao, cám ơn anh chị!" An Nhiên khoác tay gượng đứng dậy rời khỏi cái chòi, đi được mấy bước y là lần nữa loạng choạng té xuống, lần này không còn đứng dậy được nữa.

    "Nhiên Nhiên, em làm sao vậy, tỉnh lại em ơi?" Chị làm kem trong quầy chạy vội ra, cô ta luống ca luống cuống bắt gió thái dương cho y, hốt hoảng tính gọi bà chủ quán kem, Tử Đằng ngồi trong chòi gần đó đã đi lại.

    "Chị, đây là bạn em, để em mang nó đi viện xem sao?" Tử Đằng vòng tay qua hõm eo của y bế thốc y lên.

    Woa, bạn của Nhiên Nhiên đẹp trai quá xá, chị làm kem rít gào trong lòng, lại rất nhanh nhịn xuống "ờ ờ.. em đi nhanh đi, tội nghiệp thằng bé thấy ngày càng xanh xao yếu nhớt, chắc là có bệnh trong người."

    Tử Đằng chào cô ta một câu rồi sải chân bế y ra ngoài xe ô tô của hắn, đóng sầm cửa lại, lăn bánh rời đi, cô làm kem căng tròn hai con ngươi gắt gao nhìn theo "An Nhiên có.. có bạn giàu từng này sao còn phải đi làm thuê ở đây?"

    Tử Đằng chạy được một quãng, An Nhiên đã từ từ tỉnh lại, thấy mình ngồi trên xe hơi sang trọng quả tim y đập lon bon trong lồng ngực "tôi sao ở đây, cho tôi xuống xe, cho tôi xuống!" y thét lên kinh sợ vô cùng, cứ tưởng là bị bọn bắt cóc đem bán qua nước ngoài lấy nội tạng, la đến khản cổ họng.

    "Tỉnh rồi thì ngồi im, tôi đưa đi viện khám." giọng nói lạnh ngắt vang lên, Tử Đằng mặt không cảm xúc quay lại nhìn y một cái, y kịp nhận ra là cái người hai lần trước gặp mặt đều trong hoàn cảnh y thất thố, lần này cũng vậy, quá tam ba bận, quá xấu hổ, y hét lên, tay đập kiếng cửa rầm rầm.

    "Không muốn đến viện, không muốn!"

    Chiếc xe quả nhiên thắng lại, Tử Đằng tháo giây an toàn rời khỏi xe, lôi y xuống theo "tại sao lại không muốn, thanh niên mới lớn mà ngất lên ngất xuống, giống y như đàn bà, đi viện đi." hắn tức giận nắm lấy cổ áo của y xách lên.

    "Tôi không có bệnh, tại.. đói quá nên hết năng lượng hoạt động đó thôi, hồi chiều ăn được có miếng cơm." giọng y bắt đầu nhỏ dần đến lí nhí trong cuống họng hắn vẫn kịp nghe ra, ánh mắt thoáng hiện ý cười, lần nữa nhét y vào trong xe, đóng sầm cửa lại.

    Xe chạy tới cái quán ăn bên đường hắn mở cửa bước xuống sải chân đi vào quán, lát sau là mua ra cho y một tô bánh canh, cánh cửa lần nữa đóng sầm lại tô bánh chờ tới miệng y "ăn" Tử Đằng giọng cụt ngẳn, trừng mắt nhìn y.

    "Tôi về nhà ăn cơm, cho tôi xuống xe." y không màng đến tô bánh canh của hắn, càng không dám nửa giây nhìn thẳng vào mắt hắn, lơ lơ là là lệch mặt sang một bên mà nói, nói rồi thì loay hoay mở cửa xe, vẫn là không mở được, nào giờ có ngồi xe hơi bao chừ đâu mà biết mở, nhục mặt mày chưa Võ An Nhiên.

    "Đi đâu, đang yếu như sên, dạ dày thì trống rỗng, còn không ăn lát ngất ngoài đường thiệt ai cho biết." lời hắn chầm chậm vang lên, quả nhiên đụng đúng chỗ nhược, An Nhiên lấy tô bánh canh từ tay hắn ăn vội ăn vàng, ăn vào hơn nửa tô dạ dày quặn đau, có lẽ nhịn đói thời gian lâu quá, nhất thời không ăn được nhiều, y ôm bụng nhăn mặt lại, hắn nhích đến một chút vươn tay xoa xoa ổ bụng của y.

    "Không vội, lát về nhà rồi ăn tiếp, giờ tôi đưa về." nói rồi Tử Đằng bật nút khởi động xe, lăn bánh rời đi, mắt lại len lén nhìn vào kiếng chiếu hậu, quan sát biểu tình trên gương mặt của An Nhiên, hắn không có ý gì, thâm tâm chỉ là sợ y ngất đi lần nữa.

    Cậu nhóc này, ăn uống không đủ chất hay sao, mặt mày tái nhợt, thiếu máu, chợt nhớ đến lời cô nữ phục vụ ở quán cà phê sân vườn nói với hắn, nhà y nghèo, chết cha chết mẹ chết cả bà nội, nói chung cả nhà chết hết chỉ ở với bà cô, bà cô gia cảnh thế nào, không lo nổi cho y sao, đi học còn phải tìm việc làm thêm thế này.. hắn đang miên man suy nghĩ, điện thoại đã gọi đến cho hắn, hắn bắt máy do đang lái xe, điện thoại đặt trên bệ đỡ, hắn là bật loa ngoài nghe cho rõ, đầu dây bên kia giọng một người phụ nữ hiền dịu vang lên.

    "Tử Đằng à, con sắp về chưa, Thảo Nhi đến tìm con nè!"

    "Dạ, năm phút nữa con về tới, con đang chạy xe!" hắn cười cười rồi cúp máy. An Nhiên hai mắt ngây ra, giờ y mới biết người đang lái xe mà y hai lần từ chối sự giúp đỡ của hắn lại chính là cái người tên Tử Đằng đã đem y vào phòng y tế của trường, hắn cứu y đến mấy bận lận đó, rõ ràng không quen biết mà, y lại nghèo xác nghèo xơ, hắn cứu y vì cái gì chứ, thương hại ư?

    Cuối cùng cũng đến nhà, chiếc xe dừng bên mép đường, Tử Đằng mở cửa cho y "tự vào nhà được không?"

    "Ơ...tôi đi được." An Nhiên ấp úng thẹn thẹn, đi hai bước vội quay mặt lại nói tiếng "cám ơn!".Nói xong một lời này cũng không có nhìn vào mắt hắn, đã lật đật cong đuôi chạy về hướng ngỏ nhà, mang theo gương mặt đỏ bừng xấu hổ.Nhìn cái bộ dáng ngây ngô mất tự nhiên của y,Tử Đằng khắc này có chút cao hứng, khóe môi cong lên, lên xe rời đi...
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Y vừa bước vào nhà, cô dượng đã chống nạnh ngồi trên ghế hất cằm nhìn y "mày ngày mai đi tìm việc khác làm thêm ban sáng đi, đừng có mà ở không lêu lổng."

    "Ơ...dạ mai con sẽ dậy sớm đi tìm." An Nhiên cúi đầu khuôn phép, sau đó mới xuống nhà dưới lục cơm ăn, nồi hôm nay trống trơn đến miếng cháy cũng không còn."Cô ơi, hôm nay nhà mình không nấu cơm?"

    "Có nấu, nhưng tao tưởng mày ăn ở chỗ làm rồi, nên không chừa cơm." giọng bà cô vọng xuống, cậu em họ của y bên cạnh mẹ nhanh nhảu thêm vào mấy câu:

    "Anh Nhiên ơi, lúc nãy còn miếng cháy mà mẹ đem cho con ki nâu xích ngoài cửa ăn rồi, mẹ nói nó ăn no còn coi nhà, anh Nhiên tối ngủ không có coi nhà được a!" cậu em họ thật thà cười cười, bà cô bên cạnh đã bụm miệng nó lại.Y ở dưới nhà lắng tai nghe, đáy mắt chùng xuống, không oán không than, cũng không nói thêm câu gì nữa, lặng lẽ bước về phòng ngủ.

    Nói là phòng ngủ chứ thật ra là cái kho chứa đồ cũ, chỉ còn có một chút xíu diện tích đủ cho y nằm, không xoay người lăn lộn chỗ nào được nữa hết, An Nhiên nằm xuống cái chiếu lát, nhớ đến tô bánh canh lúc nãy Tử Đằng đưa cho, tim lại đập rộn ràng trong lồng ngực, cũng may có tô bánh canh đó, cứu sống y qua hết đêm nay Tử Đằng...y đem theo cái tên đẹp đẽ kia chìm vào giấc ngủ.

    Sáng hôm sau, An Nhiên dậy thật sớm để đi kiếm việc làm thêm ca sáng, cuối cùng một quán cơm ngoài trấn cũng chịu thuê y, với thời gian làm việc từ bốn giờ sáng cho đến mười giờ sáng.Cụ thể là bưng bê dọn bàn và rửa chén, có được công việc y mừng rúm, lại còn bao luôn phần điểm tâm sáng nữa chớ, từ nay khỏi lo nhịn đói đi làm nữa rồi, "Oh ye!" đem theo háo hức y quay về nhà.

    Đứa em họ bảy tuổi đang chơi siêu nhân bắn súng, vừa nhìn thấy y về nó lại hét lên một tiếng "mẹ ơi, anh Nhiên về rồi này." dứt lời nó cầm súng nước lao tới bắn lên đầu lên cổ y tới tấp, miệng không ngừng hai tiếng "Pằng chéo...Pằng chéo!"

    Ách, cái này là hệ quả của việc cho trẻ nhỏ coi phim siêu nhân quá nhiều gây ra ảo tưởng, An Nhiên móc cái khăn mùi xoa trong túi quần lau qua gương mặt đầy nước.

    "Sao, đi cả hai tiếng đồng hồ, có kiếm được việc làm không?" Bà cô từ nhà dưới đi lên, chắp tay trước ngực, nhăn mặt nhìn y, nhìn bằng nửa con mắt chán ghét.

    "Ha, con tìm được cái chân phụ quán cơm, còn bao cả ăn sáng nữa, mừng quá cô ơi!" An Nhiên nở nụ cười tươi rói hướng bà ta, người phụ nữ gật đầu vẻ hài lòng.

    "Tốt, kiếm được việc thì tốt, siêng năng mà làm đừng để người ta đuổi nữa nha con."

    "Dạ, con biết rồi!" An Nhiên lại cười cười ngoan ngoãn, sau đó xuống nhà dưới săn ống quần lên chân trần đi vào trong chuồng lợn dọn phân và cho chúng ăn uống, đây là nhiệm vụ hằng ngày của y trước khi đến trường.

    Lớp 8A1, Hàn Tử Đằng đang ngồi thảo luận bài học cùng đám bạn.

    An Nhiên chậm rãi bước vào, đến trước mặt hắn, lại cúi mặt nhìn đất, không dám nhìn hắn, hai tay đưa ra một thỏi sô cô la nguyên chất, ấp a ấp úng, trưng ra hai gò má đỏ bừng "Tử Đằng, mình làm sô cô la tặng cậu, cám ơn tô bánh canh tối qua nha, cái này...mình mới làm lần đầu, mong cậu đừng chê!"

    Nam nữ học sinh trong lớp túm tụm vây quanh tròn mắt sửng sốt, tên nam sinh này nó học lớp nào mà to gan dữ zdậy ta, dám đi thẳng vào trong lớp trước mặt mọi người tặng sô cô la cho Tử Đằng, muốn kết thân với đại thiếu gia hay sao?

    Nhìn đôi bàn tay dâng sô cô la của y đang run rẩy không ngừng, nhìn nét đẹp nai tơ chưa nhuốm sự đời của y, chả hiểu sao Tử Đằng càng ngày càng thích thú, khóe môi hắn khẽ cong lên "đến mặt mũi người tặng quà tôi còn không nhìn rõ, làm sao tôi nhận quà đây?" Hắn trầm giọng tiếu ý, y vẫn là không dám ngẩn mặt lên.

    "Thế nào, còn không mau ngước mặt lên!" giọng hắn đã lạnh đi không ít, An Nhiên chậm rãi ngẩng mặt lên, mồ hôi vả đầy trán, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng dán sát vào cơ thể.Ngón tay Tử Đằng vươn ra chạm vào cằm của y, nâng lên, ép y nhìn vào mắt hắn.Khoảnh khắc hai mắt giao hòa gần trong gang tấc, tứ chi của An Nhiên cơ hồ muốn rụng rời.

    Lần đầu tiên y nhìn kĩ gương mặt hắn, còn là khoảng cách gần kề, quả thật mặt hắn đẹp lắm, đôi mắt hắn lạnh băng, sống mũi thon cao, bờ môi mỏng đỏ, góc cạnh rõ ràng, nam nhân như hắn thật rất muốn...

    Rất muốn được chạm vào, được ôm ấp kề cận, An Nhiên nhất thời ngây ngẩn mất kiểm soát, Tử Đằng nhẹ nhàng rút đi thỏi sô cô la trên tay y, mặt không cảm xúc.

    "Tùng tùng tùng!" tiếng trống trường chợt vang lên, khiến An Nhiên giật mình tỉnh mộng.

    "Còn không mau trở về lớp học, vào trễ sẽ bị phạt đứng hành lang đó." Tử Đằng lắc lắc thỏi sô cô la qua lại trước mặt y, tiếu ý cười cười khiến y vô cùng xấu hổ, quay đầu lật đật chạy ù về lớp,trong lòng y không khỏi dấy lên tạp niệm:

    "Võ An Nhiên mi có phải uống lộn thuốc rồi hay không, đến tặng quà cho người ta thế éo nào lại nhìn người ta như hổ đói rình mồi?Người ta là nam nhân đó, cái gì người ta có, ngươi cũng có à nha! Ngươi giả ngây cái gì, ngươi lại rung động cái gì, thật là xấu hổ quá mà!" Y vò đầu bứt tóc,con mẹ nó thật muốn tìm cái lỗ nẻ mà chung.Có điều, y không biết, y vừa rời khỏi lớp học của Tử Đằng, một nữ sinh đã bước đến trước mặt hắn, nhíu mày tức giận.

    "Tử Đằng, lễ valentine mình tặng sô cô la cậu bảo không thích ăn ngọt, sao giờ lại nhận kẹo của tên nam sinh kia, cậu giải thích đi, cậu khinh thường mình đúng không?"

    "Thụy, hôm nay không phải valentine, còn nữa người ta tặng mình mục đích chỉ để cám ơn, nếu cậu cũng cùng chung mục đích mình hảo hảo đón nhận, nhắc nhở cậu một lần, đừng có tùy tiện tặng sô cô la cho nam sinh, mình chưa bao giờ có ý khinh thường cậu, chỉ là cậu không biết tôn trọng chính cậu mà thôi." Tử Đằng trầm giọng lạnh ngắt, nói thẳng không chút xuyên tạc, càng không chừa cho cô nữ sinh khả ái kia chút mặt mũi nào, nói nghe nè, đã rõ ràng như thế, hắn không có thích cô, biết khó mà lui đi a.

    "Tử Đằng...cậu...cậu..." nữ sinh tên Thụy chỉ tay vào mặt hắn, tức đến không nói nên lời, tức đến bật khóc hai mắt ngấn nước, hắn vẫn bình thản giở quyển sách giáo khoa ra, chậm xem lại bài tập, học sinh trong lớp thấy vậy rét lạnh cả người, ai muốn tặng quà cho hắn đành nhét lại vào trong ngăn cặp, ai muốn tỏ tình với hắn đành câm nín chôn sâu, còn nếu như lời hắn nói để hắn mở lời trước chắc là đợi đến mặt trời mọc đằng tây, trái đất ngừng quay quanh trục.

    "Thụy, nín đi Thụy, cô giáo sắp vào rồi đó.Nói cậu cân nhắc trước khi tỏ tình mà không chịu nghe, cái gương của bọn mình rành rành ra đó, vờ như không nhìn thấy sao?" một số nữ sinh thấy vậy kéo Thụy về chỗ ngồi, an ủi cô ta, cô ta vẫn ấm ức đến tội.

    "Liễu yếu đào tơ tóc dài thướt tha, tay chân mềm mại trắng trắng nộn nộn thế này. Hàn Tử Đằng lại không để vào trong mắt, nó có vấn đề về sinh lí rồi nga?" năm đứa bạn thường xuyên đi cùng Tử Đằng khắc này chỉ biết lắc đầu tặc lưỡi mà nhìn hắn."Tử Đằng, quả tim mày tám chín phần mười nung nặn bằng đất sét mà thành, gái tầm này vào tay tụi tao cưng như trứng ngỗng a mày."...
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quán cơm sáng

    Y đến từ bốn giờ sáng phụ sơ chế thực phẩm, sau đó lau dọn bàn ghế ngay ngắn, khách đến ăn thì bưng món lên.Buổi sáng chỉ có vài ba tiếng nhưng thật sự khách dồn rất đông, chạy bàn luôn tay luôn chân đến không kịp thở, cho đến tận chín giờ khách mới vãn dần, lúc này y mới được ăn sáng.

    Mang tiếng chủ quán cơm, thế nhưng thức ăn bà ta cho y chỉ vỏn vẹn có vài miếng đậu hủ cùng mấy cọng rau muống xào tỏi, y cũng không nói gì, miễn có cơm ăn cho no bụng là y hạnh phúc lắm rồi.

    Một chiếc ô tô chờ tới rồi dừng lại trước khuôn sân quán cơm, bốn nam sinh mở cửa bước vào ngồi xuống ghế gọi món ăn.Chủ quán niềm nở đón chào, An Nhiên đã cứng đờ nét mặt, y nhận ra chúng là bốn đứa bạn thân thường hay đi cùng Tử Đằng, sao chúng lại đến đây, y vẫn là xấu hổ chuyện lần trước, lộ quần sịp trước mặt chúng.

    "Nhiên, mày đứng đực ra đó làm gì, còn không mau lau bàn bưng cơm lên cho khách?" bà chủ quán cáu gắt.

    "Ơ...dạ, con lau liền!" Y vội cầm dẻ chạy ra, đám nam sinh đã bắt lấy cổ tay của y, trưng ra gương mặt bất ngờ kinh hỉ.

    "Sao đi đâu tụi tao cũng gặp mày hết trơn vậy, thiệt có duyên quá đó mày!"

    "Ơ...tôi làm thêm ở đây vài ngày trước." Y lật đật giựt tay lại tính chạy vào trong dọn món lên, lúc này cái thằng tên Thiện luôn ít nói nhất bọn đã đột nhiên chộp lấy bàn tay của y, trưng ra vẻ mặt đầy thiện ý.

    "Ăn chung không mày,tụi tao gọi nhiều lắm ăn không hết."

    "Hơ...tôi mới vừa ăn xong, các người tự nhiên." y lần nữa rút cái tay về chạy vèo vào trong như tên bắn.

    Thằng Thiện nhìn theo lắc đầu cười cười.

    "Nó bị làm sao vậy, thẹn thùng y như con gá.Haha, còn sợ tao giống như sợ cọp, bộ mặt mũi tao nhìn giống cọp lắm hả tụi bây?"

    "Mặt mày nhìn không giống cọp, giống báo đốm lúc săn mồi hơn." thằng Luân ngồi kế bên vỗ vào đầu nó một cái,lại nói "tự nhiên nổi hứng mời nó ăn cùng, mày mới là bị làm sao đó Thiện."

    "Tao có bị cái gì, tại thấy nó tội nghiệp, vừa học vừa làm, mời nó bữa cơm có gì là lạ, tụi mày cũng săm soi, đúng nhảm luôn."

    "Ha ha, giận rồi kìa, mày tên Thiện đúng hợp với bản tánh của mày, chả bù với thằng Đằng, ăn xin đứng ngoài đầu ngỏ nhà nó, nó xì chó ra cắn cho chạy bỏ mẹ."

    "Hắc hắc, tụi mày nhắc tao mới nhớ, chuyến đi biển hồi năm ngoái, nửa chừng đột nhiên phát sinh ra thêm một nam sinh mới chuyển trường đến, thế là xe của trường không đủ chỗ ngồi, nam sinh kia đến đập kiếng xin nhờ xe nó.Rõ ràng còn một chỗ trống, nó lại bảo là không, rốt cuộc thằng Luân phải cho đi nhờ."

    "Chuyện đó nhằm gì, tao nhớ có lần đi về Bến Tre chơi, nửa chừng đường gặp một cô gái mặc váy trắng vẫy tay xin đi nhờ.Lúc đó trời chập choạng tối, tao cứ ngỡ nó sẽ dừng xe lại, nào ngờ nó còn nhấn ga tăng tốc phóng cái vù qua mặt cô gái kia luôn.Tụi mày nói xem nó có phải không tim không phổi."

    "Ha ha, đúng là bản chất của nó,bản chất con cháu nhà họ Hàn!" Cả bọn phá lên cười "Bản tính nó xấu thế, mặt lạnh như băng ấy vậy mà bọn con gái theo đuôi nó hà rầm, tao bữa nào cũng thử làm mặt lạnh như nó đem đi tán gái thử xem."

    "Rồi tụi mày nói xấu nó đủ chưa, nó không tốt với người ngoài, nhưng tốt với tao, tốt với tụi mày! Với lại tao cũng không mong nó đối tốt với một ai khác ngoài bốn đứa tụi mình ra." thằng Luân nhíu mày có chút tức giận, giục cái đũa xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn lũ bạn.

    "Ờ ờ...thằng Đằng tốt nhất, tụi tao miệng chóa, mày không cần phản ứng kịch liệt vậy đâu Luân." tụi nó vỗ vỗ vai thằng Luân, cười cười hòa hoãn, đáy mắt thằng Luân chùng xuống âm lạnh.

    "Bỏ đi,ăn lẹ rồi đến nhà thằng Đằng, lúc nãy nó gọi điện cho tao, mới dinh về cái máy chơi game mới, tốc độ nhanh nhạy màn ảnh 16 Bits chờ tụi mày qua rửa."

    "Hắc hắc,nghe mày nói tụi tao đã thấy thèm."

    "Một hồi tao với mày cùng đội nha Thiện?"

    "Không, tao về đội mày ván nào cũng cạn máu với thằng Đằng." thằng Thiện cầm đũa rẽ thịt một con cá, thằng Luân đã gắp lấy thịt cá nó vừa rẽ cho vào miệng nhai nhai, nhai xong rồi nuốt, nuốt xong rồi mở miệng tư lự.

    "Hừ, quả thật nó chơi ác quá, đá banh thì sút thẳng vào mặt thủ môn.Sau đó banh xoáy vào khung thành.Cầu lông đơn nam thì đánh về hai biên, chơi tao chạy đến thục hơi mất sức.Ngay cả game huyền thoại nó cũng bắn tao đến cạn máu mất mạng, tao đúng ớn lạnh nó luôn đó tụi mày."

    "Ha ha...Mày ớn lạnh cái miệng, chân suốt ngày đi bên cạnh nó.Mày đây là có mấy ý a Luân?" thằng Thiện cười cười hất cằm với nó, mặt nó bỗng chốc tái đi, tay nhét cái xương cá dài ngoằn chặn ngang họng thằng Thiện, chặn lời nó lại.

    "Ờ ờ...nhiều chuyện quá, ăn xương cá đi nè mày.Ăn rồi bớt nói nhảm, phơi tim gan của tao ra ngoài."

    "Đồ chóa!" nó nhả ra nhét ngược lại họng thằng Luân, xáo qua trộn lại một hồi, bàn ăn biến thành chiến trường, cả bốn đứa nó vừa ăn vừa nhốn nháo nham nhở, An Nhiên trong này nhìn ra rét lạnh cả người.Những câu từ tụi nó nói y nửa hiểu nửa không, còn có cái game gì đó, y chưa từng chơi qua bao giờ, cũng chưa từng tiếp xúc, đúng là bọn nhà giàu có khác, không cùng đẳng cấp dứt khoác không thể ngồi chung.

    Mười giờ đêm, y tan làm ở quán kem bảy mùi, đội cái nón kết trắng lên đầu rời quán, vừa đi được một đoạn.Một chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại, tấm kiếng hạ xuống "Nhiên, lên xe đi!"

    Giọng nam nhân trầm trầm cất lên, y hai mắt kinh ngạc nhận ra đó là Tử Đằng.Hắn sao lại ở cái chốn này vào cái thời điểm này, thật không thích hợp cho cái loại thân phận của hắn, có gì nhầm lẫn ở đây chăng, hay là hắn đã cốt theo dõi mình từ lúc còn ở trong quán kem?

    Tầm bậy, hắn theo dõi mình làm cái gì, bớt nằm mơ đi Võ An Nhiên, có ai nói với mày là mày tự tin quá mức hay chưa? Bỏ đi.Mặc kệ hắn là có mấy ý,Võ An Nhiên điều chỉnh lại tâm tình một chút, hắng giọng ú ớ "ờ ờ, không cần đâu, tôi tự về được, còn có mấy cây nữa là tới nhà rồi."

    Y khoác tay từ chối, đi lướt qua mặt hắn, chỉ là cái chân đã run lẩy bẩy, chả hiểu sao dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng hễ mỗi lần Tử Đằng xuất hiện, y lại mất linh động, chân tay quắn quéo, IQ giảm xuống mức thấp nhất, cả người cứ dại ra, như kẻ nghiện thuốc phiện.Có cái loại hạng người còn hơn cả ma túy, thì có lẽ là hắn - Hàn Tử Đằng.

    Tử Đằng không đáp lời y,không nhanh không chậm mở cửa xe bước xuống, sải chân đến trước mặt y, chặn đường y lại "lên xe tôi đưa về!".Nói rồi cũng không có để cho y kịp phản ứng,hắn đã kéo tay y lôi vào trong xe đóng sầm cửa lại, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ngón tay ấn nút khởi động, giọng nói lạnh ngắt đồng điệu vang lên:

    "Giờ này đã khuya đường vắng tanh, chưa nghe câu đi đêm có ngày gặp ma sao?"

    "Hơ...ma cỏ gì chớ, đừng hù dọa tôi."An Nhiên cười cười rớt mồ hôi trán, cái thứ này hắn là có mấy ý?.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiệt không sợ? Khu trùm bao này ngày xưa cướp giựt người bị chết ở đây nhiều lắm!" Tử Đằng pha đèn sáng trưng phía trước, lại vẫn quay đầu về phía y mà nói, trong ánh đèn phản xạ vào ô cửa kiếng, gương mặt hắn lúc này có chút nhuốm sắc xanh, lởn vởn chập chờn như ánh lửa ma chơi xanh lè xanh lét khiến y nhìn mà ớn lạnh.

    "Hơ...đừng hù tôi, tối về sẽ không ngủ được." Y áp lòng bàn tay bịt mang tai, hai mắt nhắm nghiền toàn thân run lên bần bật.Thấy y sợ, Tử Đằng không dọa nữa, lấy trong túi quần ra cái thỏi sô cô la y tặng cho hắn ngày hôm qua, chỉ còn có nửa thỏi.Ngón tay hắn bóc vỏ,trong lòng hắn không khỏi cười thầm,hắn quả thật không ưa đồ ngọt,nhưng chẳng hiểu cớ làm sao,đứng trước mặt y,hắn không nỡ từ chối.Dù là một món quà đơn giản nhất,miễn là của y tặng,hắn căn bản đều muốn nhận.

    Loạt soạt...hắn mở vỏ kính, kề đến bên miệng của y,nhìn y bằng đáy mắt ôn nhu "cắn thử một miếng, xem có phải thật đắng không?"

    Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng "ưm!" Y nhăn mặt lại "quả thật rất đắng a Tử Đằng!"

    Tử Đằng cười cười, tại chỗ y vừa cắn qua.Hắn kề lên miệng mình ăn ngon lành.Nhìn hắn ăn mà yết hầu y dịch động, dường như có chút gì đó mắc nghẹn ở cuống họng không thông.

    Đến ngỏ nhà bà cô, xe dừng bên mép đường, y tính bước xuống xe, Tử Đằng đã nắm tay y kéo lại "Nhiên Nhiên, mai tan học đừng về nhà vội."

    "Ơ...tại sao a?" y trưng ra vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.

    "Nhiên Nhiên, sinh nhật của tôi."

    "..."

    An Nhiên chùng mặt xuống rất lâu mới ngước nhìn hắn, bờ môi cong cong mỉm cười "ưm, tôi biết rồi, tôi sẽ đến dự."

    Tối hôm đó.Y sau khi làm xong bài tập về nhà, bắt tay vào xếp ngôi sao năm cánh, nghe người ta nói ai có được một ngàn ngôi sao bằng giấy sẽ có được một điều ước, y không có tiền mua quà sinh nhật cho hắn. Chỉ có thể tự tay xếp cánh sao này tặng riêng hắn, hy vọng hắn sẽ thích.

    ***
    Chiều hôm sau tan học

    Y qua bên lớp của Tử Đằng, khắp gian phòng đã đông nghịt người, toàn là học sinh cùng khối đang chen chút tặng quà cho hắn, bông hồng thiệp mừng, quà đóng gói thắt nơ đỏ chất cao cả một góc lớp.Y nhìn qua có chút quẫn bách, không mợ thì chợ cũng đông, bạn bè hắn nhiều đến thế còn mắt nào để ý đến một nhân vật bé nhỏ thấp kém như y.

    Ấy vậy mà Tử Đằng vẫn nhìn thấy y len lỏi trong dòng người, hắn ngoắc ngoắc ngón tay trỏ có chút mệnh lệnh, y không trốn được nữa chen chân đi về phía hắn, đến trước cái bàn hắn đang ngồi, im lặng mà nhìn hắn.

    "Quà đâu?" Tử Đằng mười ngón tay đan vào nhau, khủyu tay chống mặt bàn, chớp mắt nhìn y.Nhìn cái bộ dạng đòi quà của hắn, có chút láo láo xấc xược, lại có chút ngạo kiều băng lãnh, y khắc này thật muốn cắn người.

    Y chậm mở ngăn cặp, lấy ra một cái lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy ngôi sao lấp lánh đủ màu, vẫn cái dáng vẻ ân cần rụt rè đó,y cúi mặt nhìn đất, hai tay dâng lọ thủy tinh đến trước tầm mắt hắn, ấp a ấp úng "Tử Đằng, chỉ có cái này tặng cậu...sinh nhật vui vẻ!"

    Tử Đằng không cầm quà mà nắm lấy cổ tay đang run rẩy của y.Toàn thân y run lên, chiếc lọ cơ hồ chực rớt.Bàn tay kia của hắn đã vươn ra vừa vặn chụp lại chiếc lọ thủy tinh một cách ngoạn mục, đám học sinh hút cả hồn, súyt nữa bể mất tiêu rồi, ta nói Tử Đằng ngươi cầm quà thì cũng thôi đi còn nắm tay của người ta làm cái gì chớ?

    Giữa chốn đông người, ngươi đây là muốn công khai quan hệ, ngươi đây là muốn bật đèn đỏ, ngươi đây là không ngại nói cho mọi người biết ngươi thích y, ngươi không thấy mọi người đang nhìn ngươi bằng ánh mắt hình lưỡi đao, ngươi lại càng không thấy gương mặt của y đã thẹn đến đỏ bừng.

    Giữa cái thời đại thuần phong mĩ tục, cổ hữu lạc hậu này ngươi làm vậy rốt cục là có mấy ý, nếu thật có lòng chi bằng ngươi chốn này mở miệng tỏ tình luôn đi, đỡ mất công người ta nằm đêm suy tính, suy xem có bao nhiêu phần trăm chiếm được trái tim ngươi, Tử Đằng, ngươi thật biết cách dày vò.

    An Nhiên ngây ngốc chôn chân tại chỗ nhìn vào mắt hắn, người ngoài nhìn vào còn tưởng y đang diễn sâu, sâu đến mức không thấy đáy, càng không thấy ánh thái dương.

    "Nhiên Nhiên, ngồi xuống đây với tôi." Tử Đằng rốt cuộc cũng mở miệng cười cười, kéo y ngồi vào bên cạnh hắn.

    Luân từ ngoài cửa bước vào, trên tay là chiếc bánh kem trắng với những ngọn nến lung linh "Happy birthday to you...Happy birthday to you!" Nó vừa đi vừa hát, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tử Đằng, nam sinh nữ sinh cùng hòa âm theo nó, vỗ tay lộp bộp.

    An Nhiên lần đầu chứng kiến người ta tổ chức sinh nhật hoành tráng, lại có đông bạn bè chung vui nhường này, không kiềm nén nổi cảm xúc y cũng bật miệng hát theo, vỗ tay theo Tử Đằng.Lại lén nhìn trộm bờ môi của hắn bật âm, trái tim y khoảnh khắc hoang dại.

    Tử Đằng, là ai đem cậu đến bên tôi, nếu là định mệnh tôi chỉ muốn mãi mãi chôn vùi trong mối tình này, ánh mắt này, bờ môi này, khoảnh khắc này, cậu thật đẹp như một vì thiên sứ...Chỉ muốn thời gian dừng lại để cậu còn mãi bên tôi!

    "Nhiên Nhiên, vui đến vậy sao!" Tử Đằng cũng lén nhìn y, khóe miệng hiện ý cười, chỉ là y không để ý thấy mà thôi, rõ ràng trong mắt hắn, y đã không còn là bạn.Nhưng điều này bản thân hắn có nhận ra không lại là một câu chuyện khác.

    Ngày hôm đó, Tử Đằng nhắm mắt chắp tay ước nguyện, sau đó hắn thổi tắt nến, cả đám hét lên "chúc mừng sinh nhật, Tử Đằng! Chúc mừng sinh nhật Tử Đằng!" cả đám hò hét phấn khích, đem cái thứ bột kim tuyến bắn đầy lên thân hắn.Hôm nay là ngày vui nên hắn để mặc cho cái đám học sinh kia nháo loạn, còn hắn đem cái bánh kem cắt ra làm mấy phần.

    "Nhiên Nhiên, ăn bánh kem nha!" Tử Đằng nhìn y, bánh kem dâng đến tận miệng y trước tiên, rồi mới phân phát cho mọi người, đám học sinh chướng mắt nhao nhao cả lên.

    "Nha nha, Tử Đằng thiên vị!"

    "Nhiên Nhiên đáng yêu như vầy, có thể không thiên vị được sao!?" Tử Đằng qua loa đáp lời, quay qua dùng hai ngón tay bóp mũi của y, cười cười.Hắn vốn dĩ là nói đùa cho vui,vậy mà gương mặt của y đã đỏ bừng, kem trong họng cứ thế sặc ra ngoài, cơ hồ hít thở không thông.

    "Không vội, ăn chậm lại một chút!" Tử Đằng bên cạnh lại thả thính ngọt lịm, vươn tay vuốt vuốt lồng ngực của y, đút nước uống. Đám học sinh cùng bốn đứa bạn thân của hắn tha hồ ăn cẩu lương, nhìn mà ngơ ngác. Chẳng hiểu tạo sao luôn, bình thường Tử Đằng mặt lạnh, là chưa từng thấy hắn ôn nhu với ai bao giờ, cũng may An Nhiên là nam sinh. Nếu mà là nữ sinh chắc nãy giờ bọn chúng đã xúm lại, đập cho y một trận bầm dập tơi tả rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào cái thời đại này, ở cái xứ Lộc này chưa từng có chuyện nam nam thích nhau, chưa từng nghe qua cái từ gay bao giờ, bọn nữ sinh chỉ đơn thuần nghĩ là Tử Đằng có thêm bạn mới vào nhóm nên thiên vị một chút.

    An Nhiên ngược lại trong lòng nghĩ khác, y nghĩ rằng hắn có ý với mình, hắn thích mình, đâu ai biết rằng Hàn Tử Đằng tâm tư lúc này chỉ đơn giản nghĩ rằng, Nhiên Nhiên thật đáng thương, vì hoàn cảnh đáng thương của y mà hắn có chút thương cảm, muốn đối tốt với y một chút, chỉ có vậy thôi, ngoài ra lại chẳng còn nghĩ khác, ấy vậy mà y đã hiểu lầm hắn, thật đáng thương cho y.

    Tuy nhiên tiếp sau đó đã xảy ra một chút sự cố, khiến tâm tư thương cảm của Hàn Tử Đằng giành cho y phúc chốc bay biến sạch sẽ.

    Chả là cuộc vui trải qua nửa tiếng đồng hồ, y bèn xin phép về trước để đi làm cho kịp giờ, nhưng hỡi ơi y mới đi được vài ba bước, chính lúc này một tiếng nhạc chuông vang lên, ding dong ding dong, tiếp sau đó là một bài nhạc cất lên "jingle bells, jingle bells, jingle all the way! O what fun it is to ride In a one- horse open sleigh..."

    Do tiếng nhạc vô cùng đặc biệt, đám học sinh lập tức im phăng phắc, chú ý lắng nghe thì ra nó phát ra từ trong cặp của y, ở cái thời đại này điện thoại vô cùng đắt đỏ, chỉ có bọn nhà giàu mới sắm nổi.Nguyên cái trường trung học cơ sở này học sinh xài điện thoại có thể nói đếm trên đầu ngón tay chỉ có vài ba người, kẻ nghèo hèn như y lấy tiền đâu ra mà mua điện thoại.

    Không ai bảo ai, hai kẻ duy nhất trong phòng sở hữu điện thoại là rà lại cái túi quần của mình.Mà hai kẻ ấy là ai,là Vũ Minh Luân và Hàn Tử Đằng.

    "Luân, điện thoại mày còn không?" Ba đứa bạn nhỏ giọng vào tai nó, nó ngược lại không đáp lời, mắt dán chặt lên thân ảnh của Tử Đằng, Tử Đằng đã biết mình mất điện thoại, hắn chậm rời khỏi ghế, nện từng bước chân đi đến trước mặt An Nhiên, nhìn theo bước chân của hắn, đám học sinh rét lạnh cả người.

    Nga nga, sắp có bão cấp năm giật lên tới cấp đại học nga, đường về trơn ướt mù sa a...Đám học sinh lúc này học cách diễn sâu toàn bộ nín thở im phăng phắc. Y vẫn sững sờ ngây ngốc, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

    "Ding dong ding dong...jingle bells, jingle bells, jingle all the way! O what fun it is to ride In a one-horse open sleigh..." tiếng chuông lần nữa vang lên trong ngăn cặp của y, Tử Đằng mở ra, bàn tay thọc vào khoảnh khắc mang theo chiếc điện thoại Nokia chính hãng ra ngoài.Đám học sinh ồ lên một tiếng thất kinh hồn vía.

    Tầm thời điểm này chiếc điện thoại trị giá mấy chục triệu đồng, bằng cả một gia tài của người nghèo khổ, Võ An Nhiên mày đây là muốn phất lên nhanh chóng hay sao, cướp giữa thanh thiên bạch nhật, cướp của người giàu chia cho người nghèo là mày a nga nga? Đám học sinh lần nữa học cách diễn sâu, tự đem mình nhào thành bức tượng.

    "Chuyện này là sao?"Tử Đằng trầm giọng nhìn y,y không đáp lời, mắt vẫn sững sờ ngây ngẩn.

    "Tôi hỏi chuyện này là sao?" Tử Đằng gầm lên túm cổ áo y xách đến gần sát mặt hắn,lại nói "Võ An Nhiên, cậu lấy cắp điện thoại của tôi?"

    "Tử Đằng, tôi không có!"nhìn vào đôi mắt tức giận của hắn, An Nhiên vô cùng kinh sợ,khắc này mới lờ mờ hiểu ra rằng hắn đánh mất điện thoại.

    "Hừ, điện thoại của tôi nằm trong cặp cậu, còn chối, nó là có chân tự chạy vào?"Tử Đằng giận đến độ gân xanh giật giật trên vầng trán.

    "Tử Đằng, tôi không có, tin tôi đi, tôi không có lấy thật mà, chẳng hiểu sao nó lại nằm trong cặp nữa?"Chả nhẽ nó là tự động mọc thêm hai cái chân theo phiên bản nâng cấp.Sau đó tự động chạy vào ngăn cặp của tôi,diễn trò cho cậu xem,xem như món quà sinh nhật nó tự tặng cho chủ nhân của nó? An Nhiên tự lạnh với diễn tiến ngờ nghệch trong đầu, tóc gáy đều đã dựng đứng lên lành lạnh, tay ghì chặt cánh tay Tử Đằng, một bộ phân trần.Tuy nhiên hắn khắc này nào có nghe lời y nói, nhìn vào bản mặt của y,hắn lại càng chán ghét mười phần.

    "Nhiên Nhiên thật giỏi diễn trò."diễn ra cái bộ mặt đáng thương như búp bê lộng trong tủ kính nhà hắn,thật uổng công hắn đã coi trọng y. Hắn trầm mặt xuống âm lạnh, bàn tay nắm chặt lại hơi dùng lực một chút đã xô y ngã rầm xuống nền phòng học.

    "Hèn hạ!" Bỏ lại một câu hờ hững, hắn đã sải chân rời khỏi phòng.Bước chân của hắn có phải là chấm hết rồi hay không, cõi lòng Nhiên Nhiên tự dưng đau thấu đoạn.

    "Tử Đằng, Tử Đằng!" Y gào lên một mực chạy theo hắn, số đông đã ngăn y lại. Một số chạy theo hắn. Một số còn lại xúm nhau nện cho y một trận nên thân, dẫm đạp lên cặp sách của y,không ngừng sỉ vả y bằng những lời lẽ vô cùng thậm tệ, khó nghe vô cùng.

    "Đồ ăn cắp, đồ ăn cắp không biết xấu hổ."

    "Cha mẹ mày chết hết rồi, hèn gì không ai dạy dỗ."

    "Đậu má, không được động đến cha mẹ tao." Nghe đến câu này, An Nhiên rống lên, vung tay đánh lại tụi nó.Kết quả lại bị đám học sinh đó đấm thêm cho mấy cú vào đầu vào mặt, sức mình y không cách nào chọi lại, cứ thế y dùng hai cánh tay ôm đầu, che cái bộ phận chí yếu trên cơ thể, nằm co ro trên nền, vô lực nhìn tụi nó đá đạp lên thân thể của y.

    Một hồi y lại nghe có nhiều tiếng can ngăn "được rồi đá nó nữa xảy ra án mạng đó, tha cho nó đi." xì xào qua lại một vài tiếng, bọn chúng mới quay lưng rời đi trả lại phòng học vắng lặng như tờ.Chỉ còn có mình y, y lồm cồm ngồi dậy, mặt mũi tím bầm, khóe môi tét ra gỉ máu, y cũng không hề kêu lên một tiếng, nam nhi đổ máu tuyệt không đổ lệ, đó là phương châm sống của y.

    Y cắn răng chịu đựng ngồi xổm dậy, chậm rãi nhặt từng sách bút vương vãi trên nền phòng nhét vào trong cặp.

    "..."

    Đứng dậy một cái y lại loạng choạng ngã nhào xuống, tấm lưng đập vào cạnh bàn đau điếng, đau cũng không bằng trong lòng y khắc này.Tử Đằng không tin y, hắn hoàn toàn không tin y.Hai từ 'hèn hạ'đè nặng đôi vai gầy mảnh của y, y lần nữa đứng dậy, liêu xiêu rời khỏi cái nơi khiến y chịu nhiều oan khuất.

    Y về đến nhà, kết quả lại bị ông dượng bắt nằm sấp ra nền, quất thêm cho mấy gậy, bà cô ngồi bên cạnh hòa nhịp mắng xối xả xuống đầu y "cái thằng mất nết, lại đi đánh nhau với người ta, cho mày học để làm gì, đầu mày đầu trâu hay sao hở con mà không nghe lời cô dạy?"

    Đêm đó An Nhiên sốt cao, nằm rên hừ hừ trong nhà kho chứa đồ "lạnh...thật lạnh quá!"

    Y mê man chìm vào kí ức bé thơ, lúc bà nội còn sống.Bà nội đi chợ về, y chạy lon ton ra đầu ngỏ đón bà "a, bà nội về rồi, về rồi!"Cậu bé con lên ba hốc mắt tròn xoe long lanh ngước nhìn bà, đôi tay mũm mĩm níu lấy vạt áo của bà kéo xuống, cất giọng trong veo:

    "Bà ơi, bà có mua quà cho cháu không?"

    "Hà hà, bà làm sao quên được quà của cháu yêu!"Cụ bà lưng còng tóc bạc cúi xuống nhìn y, mỉm cười tươi rói trưng ra hàm răng trong chỉ còn có vài ba cái thưa thớt, đôi má hóp lại nhăn nheo.

    "Ah, gấu bông, gấu bông, An Nhiên thích nhất gấu bông!"Cậu bé bật reo lên, vòng tay mở rộng đón lấy con gấu bông trắng như tuyết từ bàn tay xương xẩu của người bà.

    "Bà ơi, cháu cám ơn bà, cháu thương bà nhất!"Thơm lên gò má nhăn nheo rám nắng của bà nội một cái, cậu bé nhảy cẩng lên vui sướng, vác gấu bông chạy vòng vòng khắp sân nhà. Người bà chống gậy nhìn theo, cười híp cả mắt.

    "Nhiên Nhiên, bà cũng thương Nhiên Nhiên nhất đó!"

    Đến đây,một giọt nước vô thức chảy xuống gò má tím bầm của y, y không biết được ngủ trong mơ, là y đã khóc!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó, Võ An Nhiên đến trường đều nhận được ánh mắt khinh bỉ của đám học sinh.

    "Nó đó, chính nó lấy cắp điện thoại của Tử Đằng,giả vờ tặng sô cô la thì ra là có dụng ý từ trước, ma lanh ghê ha." một tốp khác lại đi ngang qua xì xầm với nhau.

    "Tránh xa thằng này ra, nó là kẻ ăn cắp."

    "Đồ ăn cắp."

    "Đồ ăn cắp."

    Quá ức chế, An Nhiên siết chặt nắm tay thành đấm hét lên "câm miệng."

    "Tôi không có ăn cắp, tôi không có, tôi không có."

    "Mày gào với ai?" Trong đám học sinh có thành phần cá biệt bước ra trước túm cổ áo y, nện cho mấy đấm, lại chẳng ai bước vào can ngăn, cứ thế mặt mày y lần nữa sưng húp, mang vết thương về nhà.

    Về nhà ông dượng lại lần nữa nọc y ra đánh, cơm chiều cũng không cho ăn cứ thế bắt y đi làm, cũng may đêm nay đến kì lương, giờ tan làm, bà chủ quán kem phát cho y hai trăm rưỡi ngàn,tương đương với hai mươi sáu ngày công, giam lại bốn ngày.Nhờ có tiền này, trên đường về y ghé vào cái quán ven đường cái, quán mà hôm trước Tử Đằng ngừng xe ghé vào mua bánh canh cho y, y kéo ghế ngồi xuống, mặt trưng ra nụ cười nhợt nhạt.

    "Cậu bé này, ăn gì nào?" Chủ quán lau qua cái bàn cười cười hỏi y.

    "Ha, hôm nay ăn sang một chút, cho cháu một tô bánh canh cỡ bự đi." Y nói mà khẽ nuốt nước bọt nhịn đói lâu lắm rồi, tương tư tô bánh canh mấy đêm nay khắc khoải như tương tư người tình.

    Y lấy khăn giấy lau qua đũa muỗng, gương mặt tròn xoe rạng rỡ.Bánh canh cỡ bự đặt xuống mặt bàn.Y thêm mắm thêm ớt, ăn qua mấy muỗng hốc mắt bỗng cay xè, chắc tại hơi nóng bốc lên làm y cay mắt.Thật ra trong lòng y là nhớ đến tô bánh canh mà Hàn Tử Đằng đã mua cho y ăn trong đêm hôm đó, nhớ đến hắn dọa y giữa đường khuya, nhớ hắn xô y ngã xuống nền, trừng mắt tức giận quát mắng y.Hắn nói y...hèn hạ.

    Y đúng thật là kẻ hèn hạ thật rồi, được hắn đối tốt hai lần liền đã quên mất bản thân là ai, lớn lên từ đâu? Ngửa cổ nhìn trời khuya, khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, bỏ lại cái quán bánh canh ở phía sau lưng, y lơn tơn cất bước về nhà.

    Đi về ngang khu chùm bao lúc này trời tối om om, chỗ quanh lại vắng vẻ không một bóng xe qua lại, An Nhiên có chút ớn lạnh, nhớ đến lời nói của Tử Đằng cách đây hơn một tuần. Y nhìn trước ngó sau, giờ khắc này không hiểu tại sao y lại có ý nghĩ điên rồ rằng hai cái thằng Trí Hòa sao không chặn đường y ở đây mà đấm cho y vài đấm, bị đau còn đỡ hơn bị sợ.Nói đến cũng lạ, mấy bữa nay tụi nó không còn theo ăn hiếp y nữa, chắc tại lòng tốt nổi dậy lấn mất cái ác trong tâm.

    Cười cười một mình,y bước về phía trước, chợt nhiên vấp phải một cục đá nhỏ, xước qua móng chân, y kêu lên một tiếng ngồi chồm hổm xuống xem thử.Chảy máu rồi, quệt qua quệt lại mấy cái, y chợt nghe tiếng động phát ra từ đằng trước, ngước đầu nhìn lên từ phía trước thấp thoáng một bà cụ già đội cái nón lá lụp xụp bước dần về phía y.Mới đầu y còn tưởng là cô ba gánh chè, nhưng bóng người càng đi đến dần thì càng ngày lưng càng khọm xuống, y đoán cụ bà này già lắm rồi đây.

    "Cháu ơi, đường nào về dưới bến xe Lộc Ninh vậy, chỉ giúp bà với!" giọng nói khàn đặc cất lên. An Nhiên nhớ tới bà nội của mình nên có chút thương tâm, vươn tay đỡ lấy tay bà cụ.

    "Cụ ơi, cụ cứ đi thẳng hướng này, chỉ có một đường duy nhất là xuống tới bến xe, nằm về bên tay phải!"

    "Rồi cụ đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, đường xá vắng hoe, con cháu của cụ đâu sao không chở cụ về?"

    "Con cụ đi làm ăn xa, mấy tháng nữa mới về, cháu còn cái gì ăn được không, cho cụ xin với, sáng giờ không xin được đồng nào.Thật đói lắm!"

    A, hóa ra bà cụ đi ăn xin, con cái đi làm sao phải để cụ đi ăn xin thế này, tội lỗi thật. Y chạnh lòng thương cảm, móc trong túi quần ra hai trăm bốn chục ngàn.Y dúi vào tay cụ hai trăm ngàn cười cười "cụ ơi, cháu không có đồ ăn, cháu có hai trăm biếu cụ, cụ đi thêm một đoạn nữa, có cái quán ăn khuya bên đường, bán bánh canh ngon lắm, cháu mới ăn ở đó ra nè, cụ đi được không, hay là cháu dìu cụ đi nhé?"

    "Cụ đi được, cám ơn cháu!" giọng nói khàn đục dưới vành nón lụp xụp lại phát ra, vẫn không có ngước lên nhìn y, bà cụ nắm tay y thêm một cái rồi lững thững rời đi.Nhìn theo bóng dáng lọm khọm của bà, hốc mắt y ướt ướt, đưa tay quệt qua y mới quay đầu đi tiếp.

    Đi một quãng y lại ngoái nhìn về phía sau xem bà cụ đã tới đoạn nào rồi, lạ thay không thấy bà cụ đội nón lá lụp xụp kia đâu nữa.Một cơn gió lạnh bỗng rít qua.Y cảm giác có chút lạnh. Chả hiểu tại sao bà cụ lại đi nhanh đến thế, mới đó mà đã không thấy đâu nữa rồi. Ha ha...Thần hồn nát thần tính đây mà, có lẽ bà cụ đã khuất sau cái ngã rẽ đằng trước. Y là đơn thuần không nghĩ ngợi thêm nữa, đi một mạch về đến tận nhà.

    Kết quả về đến nhà, bà cô đợi sẵn lấy tiền lương từ tay y, lại chỉ nhận được có bốn chục ngàn.Bà ta trợn tròn mắt, giơ tay táng cho y một bạt tai nổ đom đóm mắt, tíc tắc y nhìn thấy nhiều sao trên bầu trời đêm.

    "Sao chỉ có từng này, lương của mày hai trăm rưỡi lựng mà, mày lén dúi đường nào hả con, mau đưa ra đây tao còn phải đóng tiền học phí rồi tiền ăn hàng ngày của mày nữa chớ?"

    "Ơ...tiền học phí lãnh lương đợt rồi con đã đóng rồi mà cô, với lại tiền lãnh lương mỗi tháng con đều đưa cho cô hết, còn dư rất nhiều con ăn cử sáng ngoài quán cơm rồi, đâu có tốn là bao nữa..."

    An Nhiên đang nói, cây củi dài bằng cùm tay đã bay vào sau đầu của y. Khoảnh khắc 'cốp' một tiếng như trời giáng, hốc mắt y mở to.Có cái gì ướt ướt chảy xuống trán, rồi rớt xuống mi mắt của y, y quay lại nhìn, hóa ra đó là cái cây củi dùng để nhóm bếp nấu cám cho lợn ăn. Nó là từ tay ông dượng mà bay tới,đáp vào đầu y.

    "Mày nói cái gì, nuôi mày lớn hôm nay đủ lông đủ cánh rồi cãi lại hở mày, cái đồ mất dạy." ông dượng xấn đến, túm lấy cổ áo của y, nện cho thêm mấy đấm vào mặt.Đứa em họ lên bảy nhìn thấy trán y đầy máu đang chảy tong tong xuống, ba nó lại liên tục thục trỏ lên gối anh họ của nó, nó sợ quá khóc rống lên.

    Bà cô lúc này mới chạy đến ngăn ra "được rồi, ông xã bớt giận, mày còn không mau cút vào trong nhà?" bà cô một tay giữ chồng, nheo mắt nhìn y, y thấy vậy lật đật chạy ù vào trong cái nhà kho chứa đồ, đây là căn phòng tốt nhất của y trú thân lúc này.

    Y quơ lấy cái áo sơ mi bụm vào đầu mình, quấn chặt lại như quấn vải liệm cho xác ướp, cầm lấy con gấu bông của bà nội mua cho y, con gấu cũ mèm rách rưới lởm chởm, dưới bụng nó còn lòi ra chút gòn.Y lại trân trọng nâng niu như báu vật.Ôm nó vào lòng, không biết trải qua bao lâu, y kiệt sức mà ngủ thiếp đi, hình ảnh năm xưa lại bất giác ùa về.

    Ký ức của y trong căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp, trên bộ ván gỗ giữa nhà, một cậu bé con đang ngồi đút cơm cho gấu bông ăn.Con gấu bông cơ hồ còn to hơn cả cậu bé ta nữa.

    "Misa, ăn đi misa, ăn thêm miếng rau nữa nè!"

    "Hi hi, ngon lắm phải không?" Cậu bé con cười híp cả mắt "nội ơi, sao misa ăn hoài mà không có lớn vậy nội?"

    Giọng nói trong veo cất lên, cậu bé con ngây ngô nhìn bà.Người bà bật cười xòa, trưng ra hàm răng cửa chỉ còn có hai chiếc.

    "Nhiên Nhiên, gấu bông làm sao mà lớn được!" người bà têm một miếng trầu cho vào miệng nhai nhóp nhép, giọng nói khàn khàn như muốn đứt hơi.

    "Bà ơi, nếu không lớn misa sẽ không có già đi như bà, có phải vậy không hở bà?"

    "Đúng, đúng rồi, Nhiên Nhiên của nội thật thông minh! Gấu misa không già thì sẽ không chết, sẽ ở mãi bên cạnh bầu bạn với Nhiên Nhiên lúc bà không có ở đây nhé!"

    "Ôi, nếu thế thì tốt quá, misa, misa, Nhiên Nhiên cưng misa nhất luôn!" Cậu bé con vòng tay ôm gấu bông, áp mặt vào cái bụng to đùng của nó, thật êm, thật mượt...Suốt cả năm tháng ấu thơ, là gấu misa kề cận chở che cho cậu bé ấy...
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...