Tản Văn Truyện Ma (Truyện Cô Chín) - Thu Hương Nguyễn Thị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thu Hương Nguyễn Thị, 12 Tháng hai 2020.

  1. Thu Hương Nguyễn Thị Thương Quê

    Bài viết:
    94
    Giới thiệu



    Đứa cháu nhỏ

    (Truyện cô Chín)

    Tác giả: Thu Hương Nguyễn Thị

    Thể loại: Truyện ma

    Link thảo luận - góp ý:

    Gia đình người bạn tôi có tới chín anh em. Vì là người con thứ chín, nên gia đình gọi luôn bạn ấy là "Chín". Chín cách người anh cả hai mươi tuổi. Khi Chín chín tuổi, thì Chín đã có cháu bốn tuổi gọi bằng "cô Chín".

    Hai cô cháu chơi với nhau gắn bó, thân thiết. Chín rất yêu và chăm người cháu của mình.

    Cháu của chín, khi sinh ra đã mắc phải bệnh gan bẩm sinh. Ngày xưa nghèo, y tế lại chưa phát triển, nên bệnh của người cháu mỗi ngày thêm nặng.

    Mỗi lần đi học, Chín chỉ mong nhanh về để được chăm cháu, chơi với đứa cháu của mình.

    Còn đứa cháu, mỗi ngày cô Chín đi học, chỉ chờ giờ cô học về để được cô cõng trên lưng. Để được cô xoa bóp vào tấm lưng lúc nào cũng đau, cũng mỏi, vào cái bụng mỗi ngày mỗi chướng lên như cái trống.

    Nghỉ hè. Cô Chín được bố mẹ cho về bên ngoại chơi. Cô Chín không nhớ là mình chơi bên ngoại một tuần hay hai tuần, chỉ biết khi trở về không thấy đứa cháu đâu. Hỏi ra, thì bố mẹ và ah chỉ bảo là cho cháu sang ngoại chơi thời gian, và để cháu chữa bệnh luôn.

    Cô Chín thấy người nhà bảo vậy, cô cũng không nghĩ ngợi hay để ý gì nữa. Yên tâm là cháu mình đang chơi và chữa bệnh bên ngoại. Hơn nữa cô Chín còn nhỏ tuổi, Cô cũng không hiểu gì về sự đời.

    Một buổi tối. Khi vừa ăn cơm xong. Cô Chín đi từ dưới bếp lên nhà lớn. Cô ngồi vào bàn uống nước. Cô vừa rót một cốc nước, định đưa lên miệng uống, thì cô nhìn thấy ai đó ngồi dưới đất.

    Lúc đó, chưa có điện lưới, nhà nhà chỉ dùng chiếc đèn dầu thắp sáng. Nên ánh sáng chỉ đủ chiếu mờ mờ gian nhà.

    Nhưng dù vậy, cô Chín vẫn nhìn rõ, người ngồi dưới đất lúc này là đứa cháu ốm đau của mình. Đứa cháu mặc chiếc áo màu đỏ, chiếc quần màu đen, cổ đeo chiếc vòng bạc nhỏ. Cô còn nghe rõ, đứa cháu khóc và kêu đói. Cô Chín vui mừng, vừa chạy xuống bếp vừa reo lớn:

    - Bố mẹ ơi! Anh chị cả ơi! Cháu trưởng về rồi! Cháu trưởng về rồi!

    Cô chín vừa hớn hở vừa xơi một bát cơm, gắp vội ít thức ăn đem lên cho người cháu.

    Nhưng vừa bưng bát cơm lên trên nhà, cô Chín không thấy đứa cháu đâu nữa. Cô vội soi đèn đi tìm khắp mọi chốn trong nhà.

    Và khi tìm không ra người cháu, cô Chín thẫn thờ ngồi thụp xuống ghế. Mọi người đợi cô Chín bình tĩnh trở lại và gặng hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra với cô.

    Cô Chín kể lại mọi chuyện. Mọi người đều ngỡ ngàng, đến khó tin vào việc cô Chín có thể nhìn thấy hình ảnh người cháu trưởng lúc ra đi. Nhất là người mẹ cô Chín. Bà đành kể hết đầu đuôi chuyện người cháu trưởng đã mất như thế nào. Lúc mất gia đình mặc cho cháu bộ quần áo màu gì. Hình ảnh cô Chín vừa nhìn thấy, đó chính là hình ảnh người cháu trưởng lúc mất. Người mẹ không muốn dấu cô Chín nữa. Cũng vì gia đình sợ cô Chín đau buồn trước sự ra đi của người cháu trưởng nên mới dựng chuyện dấu cô Chín. Giờ cô Chín có thể thấy được hình ảnh người cháu trở về, điều đó chứng tỏ tình cảm của cô cháu cô Chín thắm thiết đến nhường nào.

    Câu chuyện rất khách quan của một đứa trẻ 9 tuổi. Câu chuyện cho chúng ta hiểu thêm về thế giới tâm linh. Dù đó là một thế giới như thế nào, không ai, không gì có thể chứng minh cho mỗi chúng ta tin tưởng.

    Nhưng có thể nhìn thấy và nghe thấy một hình ảnh về thế giới tâm linh ấy thì không phải ai cũng có được.

    HẾT
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...