Truyện Ngắn Trung Thu Này, Con Chỉ Muốn Ba Mẹ Ở Bên - Mạnh Thăng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 7 Tháng chín 2019.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,596
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,596
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Về rồi đấy hả cháu?

    Nghe thấy tiếng mở cửa ở nhà trước, bà Vân vội vội vàng vàng từ trong bếp chạy ra, đến cả chiếc tạp dề cũng không kịp thảo.

    - Thưa dì, con vừa đi học về!

    Cất đôi dép lên kệ, thằng Hùng nhanh nhảu tiến về phía người đàn bà ấy, sà vào lòng bà ngay tắp lự. Bà Vân mỉm cười, tay xoa xoa mái tóc bờm xờm của cậu nhóc, gặng hỏi:

    - Hôm nay đi học có vui không cháu!

    - Dạ vui lắm! – Thằng Hùng vui vẻ đáp lời - Hôm nay cô giáo còn cho chúng cháu ăn bánh trung thu nữa cơ.

    - Cháu của dì sướng nhé. Nào, bây giờ cháu hãy lên tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà ăn cơm tối. Dì có món quà đặc biệt cho cháu đấy. – Trước khi rời đi, bà Vân không quên nháy mắt với cậu nhóc ra chiều bí mật.

    - Dì Vân là nhất đấy! – Thằng Hùng cười toe toét rồi phóng như bay lên lầu.

    - Cái thằng nhóc này thiệt là..

    Nhìn theo bóng dáng cậu nhóc khuất dần sau cái cầu thang, bà Vân không khỏi nở một nụ cười xót xa, rồi cũng nhanh chóng quay trở lại khu bếp quen thuộc.

    * * *

    Đồng hồ đã điểm sáu giờ ba mươi tối. Ở đầu cầu thang, tiếng bước chân "bịch bịch" nện liên hồi trên những bậc thang. Thằng Hùng gần như là phi thẳng xuống lầu, chạy dọc theo dãy hành lang dài để tiến vào phòng ăn. Vừa ló cái đầu vào, nó đã ngửi ngay thấy mùi gà nướng thơm phức. Trên bàn ăn lúc này, từng món ăn được bày biện một cách khéo léo, người khác nhìn vào có cảm giác như đang chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật vậy.

    Từ xa, bà Vân khệ nệ mang theo một cái hộp. Đó là một hộp quà vuông vức được gói ghém cẩn thận bên trong một lớp giấy màu xanh lục. Bắt gặp cái nhìn mừng rỡ như bắt được vàng của cậu nhóc, bà Vân bật cười:

    - Đến đây đi Hùng. Xem dì có gì cho cháu nè.

    - A! Là quà..

    Thằng Hùng phấn khích hét lớn. Cậu nhóc nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhanh chân tiến lại tặng cho bà Vân một cái thơm lên má. Và rồi, trong sự háo hức tột cùng, cậu nhóc mau chóng lấy tay gỡ hết lớp giấy gói quà, rồi mở chiếc hộp ra. Một chiếc đèn lồng ông sao năm cánh được đặt gọn ghẽ bên trong chiếc hộp.

    - A! Là đèn ông sao. – Thằng Hùng sung sướng cười lớn như thể cậu nhóc vừa phát hiện được cả một châu lục mới vậy.

    - Cháu có thích không? Đèn lồng này do chính tay dì tự làm đấy.

    - Cháu thích lắm. Cháu cảm ơn dì – Thằng Hùng cứ mân mê cái đèn lồng trên tay, xoay tới xoay lui không ngừng, miệng vẫn không quên liến thoắng cảm ơn bà Vân một tiếng.

    - Thích là tốt rồi.

    Bà Vân mỉm cười đầy hạnh phúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, bà cốc nhẹ lên đầu cậu nhóc, giả vờ hờn dỗi – Nhận được quà rồi thì mau chóng ngồi vào bàn ăn cơm đi chứ.

    - Cháu chưa có đói mà..

    Thằng Hùng mạnh miệng là thế nhưng cái bụng đột ngột réo lên đã phản bội lại lời nói của nó. Không biết cách gì để che giấu sự xấu hổ, cậu nhóc đành nhe răng cười trừ

    - Cháu thật là! Nói gì thì cũng phải biết thương cái bụng của cháu chứ.

    Bà Vân lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Nói đoạn, bà tiến tới kéo tay cậu nhóc vào chiếc ghế gần đó.

    - Nhưng cháu muốn chờ bố mẹ về ăn cùng cơ! – Cậu nhóc bắt đầu phụng phịu không chịu ăn, những ngón tay vẫn không ngừng vuốt ve lớp giấy kiếng màu của cái đèn lồng.

    - Cháu cứ ăn trước đi – Bà Vân dỗ ngọt – Bố mẹ cháu chắc chắn hôm nay sẽ..

    Chưa kịp nói hết câu, tiếng điện thoại trong túi quần bà Vân đột ngột rung lên. Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, bà Vân không khỏi nhíu mày lại. Thằng Hùng cũng ngơ ngác đánh mắt nhìn lên chiếc điện thoại trong tay bà Vân, khuôn mặt bỗng chốc trở nên căng thẳng lạ thường. Một nỗi sợ không tên dần xâm chiếm lấy tâm hồn nhỏ bé của cậu.

    Nhìn thấy sự biến đổi trong thoáng chốc nơi cậu nhóc, trái tim bà Vân như nhói lại từng cơn. Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, bà Vân không cam lòng thở dài, nhấn nút nghe máy.

    - Alo. Dì Vân nghe đây.

    - Dì ạ! – Giọng một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần ở đầu dây bên kia vang lên. – Phiền dì nói với thằng Hùng là chúng cháu bận công tác, sáng mai mới về được nhé.

    - Ơ! Thế cậu chủ không về ăn tối cùng cậu bé sao? – Tiếng bà Vân lạc giọng hẳn đi, thậm chí có chút gì đó không cam tâm.

    - Dì biết mà! Công việc, đối tác, hợp đồng.. Dự án đợt này rất quan trọng. Những hai tỷ lần đó, dì ạ! Thế nhé. Tất cả trông cậy vào dì. – Người đàn ông nói ngắn gọn vài câu rồi vội vã cúp máy.

    Mặc cho điện thoại đã phát ra cả một tràng "tút tút" dài, bà Vân vẫn đứng lặng ở đó. Không biết từ lúc nào, một giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn dài trên gò má gầy gò của người đàn bà ấy.

    - Là bố cháu ạ? – Thằng Hùng the thé lên tiếng, cắt ngang dòng cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong lòng bà Vân.

    - Ừ, là bố cháu. – Bà Vân đánh một tiếng thở dài, giọng nói đã trở nên vô lực – Bố mẹ cháu sẽ không về tối nay.

    - Lại nữa ư!

    Thằng Hùng thì thầm ba từ này trong miệng một cách vô thức. Cậu nhóc ngồi chết lặng trên ghế, những niềm vui lúc trước cậu có được nay cũng theo câu nói của bà Vân mà tiêu tan đi hết. Một nỗi thất vọng, chán chường như một cái bóng đè lên tâm hồn mỏng manh của một cậu bé mười ba tuổi.

    Bà Vân đau xót nhìn cậu bé ngồi lặng thinh ở đó, cảm tưởng như cậu đã già đi cả chục tuổi. Nhưng bà biết, bà chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng đó và xót thương cho cu cậu. Giờ phút này, bà chỉ ước mong sao cuộc gọi ấy sẽ không tới, chí ít là vào ngày hôm nay.

    Ngay lúc tưởng chừng như bầu không khí sẽ chìm trong sự lặng im trong một thời gian dài, thằng Hùng đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường, cất tiếng với bà Vân

    - Cháu biết rồi! Dì đừng lo cho cháu, cháu không sao đâu

    - Cháu không sao thật chứ? – Bà Vân lo lắng nhìn cậu nhóc, mắt đã thôi rơi lệ.

    - Cháu ổn thật mà! – Thằng Hùng vội trấn an dì. – À, trước khi ăn, cháu muốn chơi chiếc đèn lồng này, dì cho phép cháu chứ?

    - Được chứ. Miễn là cháu thích – Tuy có cảm giác gì đó khác lạ trước câu nói của cậu nhóc nhưng bà cũng chẳng nghĩ nhiều – Để dì đi vào trong nhà kiếm cái bật lửa.

    * * *

    - Bật lửa đến rồi đây!

    Bà Vân vui vẻ từ trong bếp đi ra, trên tay còn không quên cầm thêm cái bật lửa. Đến phòng ăn, bà bất chợt đứng sững người lại vì bóng dáng thằng Hùng đã biến mất trước tầm mắt bà. Cậu nhóc đã không còn ngồi trên chiếc ghế đó nữa, cả cái đèn lồng cũng biến mất tăm. Bà Vân hối hả chạy khắp nơi trong nhà, vừa đi tìm vừa cất tiếng gọi "Hùng ơi". Đáp lại bà là tiếng vọng lại của chính mình trong căn biệt thự ấy.

    Lúc này, bà Vân mới cảm thấy sợ hãi thật sự. Bà đã tìm cu cậu khắp cả căn nhà, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thằng Hùng đâu. Nước mắt bà đã rơi thành từng dòng, làm ướt đẫm gò má hốc hác ấy. Lòng hoảng loạn tột độ, bà run rẩy lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra, ấn vào đó một dãy số quen thuộc.

    Đến khi đầu dây bên kia được kết nối, bà Vân không kìm được nỗi sợ đang ngự trị trong lòng, lắp bắp tiếng được tiếng mất vào chiếc điện thoại:

    - Cậu chủ! Con trai cậu.. mất tích rồi!
     
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,596
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tập đoàn tài chính Marksmen, 7 giờ 30 phút.

    - Dì nói sao cơ, thằng Hùng.. mất tích rồi?

    Nghe được tin sét đánh từ phía đầu dây điện thoại bên kia, sắc mặt ông Minh – giám đốc tập đoàn tài chính Marksmen – trở nên trắng bệch. Chiếc bút mạ vàng mà ông Minh vẫn thường dùng để kí kết các hợp đồng bất ngờ trượt khỏi tay ông, rơi thẳng xuống mặt sàn lạnh lẽo. Thời gian trong căn phòng như ngừng trôi tại khoảnh khắc ấy. Một thoáng im lặng bao phủ.

    Ở đầu dây bên kia, tiếng khóc không ngừng cất lên, khiến người ta dễ lâm vào trạng thái đau thương. Về phần ông Minh, ông từ lâu đã không nghe rõ tiếng khóc từ bên kia vọng lại. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông vốn đã nhiều nay lại còn hằn sâu, khiến cho bản thân ông như già đi cả chục tuổi. Chưa bao giờ ông cảm thấy tiều tụy và mệt mỏi như lúc này.

    Giờ phút này, ông Minh đã mất đi sự trầm ổn của một vị giám đốc tài ba. Trong ông lúc này chỉ còn là sự tức giận, xót thương và hơn cả, là sự hối hận của một người cha. Tuy vậy, ông biết lúc này mình cần phải bình tĩnh, vì chỉ có như thế mọi vấn đề mới có thể được giải quyết.

    - Bây giờ dì cần phải thật bình tĩnh, kiểm tra xem dép của thằng Hùng có còn ở trên kệ không. – Ông cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để trấn tĩnh bà Vân, cũng như để trấn tĩnh chính mình.

    - Cậu chủ. – Sau một lúc lặng im thì cuối cùng, tiếng bà Vân cũng đã cất lên ở phía đầu dây bên kia. – Đôi dép của cu cậu.. cũng không ở đó ạ. Vậy là..

    - Điều đó có nghĩa là, thằng nhóc chỉ đang đi đâu đó mà thôi. – Ông Minh thở phào nhẹ nhõm khi nghe được điều đấy – Dì cứ ở nhà đi, còn tôi sẽ cho người đi kiếm thằng Hùng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

    Sau cuộc nói chuyện với bà Vân, ông Minh ấn thêm vài dãy số điện thoại nữa, nội dung chủ yếu là để nhờ người tìm thằng con trai. Xong xuôi đâu đấy, ông mệt mỏi ngả người xuống chiếc ghế xoay, thở dài một tiếng. Cho đến ngày hôm nay, ông chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải lo lắng cho cậu con trai của mình đến nhường này. Chính sự ngoan ngoãn, hiếu thảo của cậu bé đã đánh mất đi sự quan tâm trong ông.

    Đột nhiên, trong một phút thất thần, ông Minh quyết định đứng dậy, khoác chiếc áo vest màu xám bạc lên người, đi ra khỏi cửa.

    * * *

    Thằng Hùng cắm đầu cắm cổ chạy, dần bỏ xa căn biệt thự xa hoa kia mà không ngoái lại nhìn lần nào. Sau khi đã chắc chắn từ phía cửa chính, dì Vân nhìn ra sẽ không thấy mình, cậu nhóc mới dừng lại, cố gắng lấy hơi để điều hòa lại nhịp thở. Đôi chân cậu đã run lẩy bẩy vì phải chạy một quãng đường dài không ngừng nghỉ, còn mồ hôi cứ vã ra như tắm.

    Siết chặt cái đèn lồng trên tay, lúc này những giọt lệ mới bắt đầu lăn dài trên má cậu. Những nỗi hờn tủi, xót xa và sự uất ức mà cậu đã đè nén bấy lâu nay cứ thế tuôn theo từng hàng nước mắt rơi.

    Từ nhỏ, Hùng sinh ra đã là người hiểu chuyện. Cậu nhóc chưa bao giờ một lần bố mẹ về trễ vì công việc mà oán thán lấy một câu. Cậu biết, bố mẹ làm việc vất vả như thế, cố gắng kiếm nhiều tiền như thế hầu hết đều là vì cậu.

    Nhưng bố mẹ cậu nào có hay! Hùng không giống phần đa những đứa trẻ sống trong sự giàu có. Phần lớn những đứa trẻ ấy đều là người vô tâm, khi mà bọn chúng tối ngày chỉ tìm cách tiêu hết số tiền bố mẹ chúng cho. Bản thân cậu lại là người sống rất tiết kiệm, giản dị, Cậu chưa bao giờ có ý định học cách đua đòi với chúng bạn, cũng là người rất biết suy nghĩ cho bố mẹ. Chính vì thế, cậu chưa bao giờ khiến bố mẹ phải phật lòng bất kì việc gì.

    Nhưng đó không phải là tất cả. Bố mẹ cậu, suốt bảy năm qua, cũng chưa từng hỏi cậu ước muốn của bản thân. Họ quá chú tâm vào công việc, quá chú tâm vào những dự án tiền tỷ, những bản hợp đồng kia, có thể vì thế mà họ đã quên mất phải quan tâm tới cậu.

    Từ lâu, Hùng đã ước mong cả nhà có thể cùng nhau quây quần bên những bữa cơm tối. Dần dần, cậu nhóc biết điều đó là không thể, nên cậu chỉ còn hy vọng vào những ngày đặc biệt trong năm, bố mẹ cậu sẽ vì thế dành chút ít thời gian để ở bên cậu. Nhưng, suốt bảy năm qua, từ ngày quốc tế thiếu nhi, trung thu, cho đến Tết, lễ Giáng Sinh, hay thậm chí là sinh nhật cậu, Hùng chưa từng có một ngày trọn vẹn được ở bên bố mẹ.

    Bất giác, nhìn xuống cái đèn lồng trên tay, cậu lại vô thức mỉm cười. Cũng may, trời cao có mắt, đã để cho dì Vân đến làm giúp việc nhà cậu. Cậu lớn lên được như ngày hôm nay chính là nhờ một tay dì Vân chăm sóc. Vì thế, Hùng đã sớm xem bà là một người thân không thể thiếu trong gia đình.

    Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên lớp giấy kiếng sặc sỡ, khiến chiếc đèn lồng trên tay của Hùng trở nên lung linh mờ ảo, lấp lánh đẹp đến lạ thường. Hùng chợt nhớ ra, hôm nay là Trung thu cơ mà. Và rồi, một suy nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong cái bộ óc của một đứa trẻ mười ba tuổi. Không chần chừ, cậu chạy nhanh ra đường lớn, vẫy tay tìm một chiếc taxi.

    Khi đã yên vị trên chiếc taxi, Hùng nói như thúc giục bác tài:

    - Bác làm ơn chở cháu đến Tập đoàn tài chính Marksmen với ạ. Thật nhanh bác nhé!
     
  5. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,596
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tập đoàn tài chính Marksmen, 8 giờ 30 phút tối.

    Thang máy "ting" một phát khi đèn Led đỏ dừng lại ở con số 5. Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông khoác bộ vest bạc gấp gáp bước ra. Người đàn ông ấy vội vã tiến về phía căn phòng có bảng hiệu màu xanh lam "Trưởng ban kế hoạch tài chính" được căn chỉnh ngay ngắn ở giữa cánh cửa gỗ khổng lồ. Không chút chờ đợi, ông ta gõ "cốc cốc" liên hồi vào cửa

    - Mời vào! – Giọng điệu trầm ấp của một người phụ nữ vang lên phía sau cánh cửa.

    Chỉ đợi có thể, người đàn ông ấy vội mở cánh cửa gỗ nặng nề ra. Bên trong, một người phụ nữ trạc tầm bốn mươi tuổi vẫn đang hăng say làm việc. Dù đã có tuổi, nhưng ở người đàn bà ấy vẫn giữ được khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng ngần. Chiếc bút bi trên tay bà không ngừng múa những đường nét rồng bay phượng múa, thoăn thoắt viết hết tờ giấy này sang tờ giấy khác. Sự tập trung trong công việc khiến bà trông như một người phụ nữ quyền lực.

    Người đàn ông ấy khi nhìn thấy bóng dáng bà, trên môi chợt nở một nụ cười hiền hậu. Ông từ từ tiến lại gần, hai tay đặt nhẹ lên vai bà, âm yếm hỏi:

    - Giờ này bà vẫn còn đang làm việc sao?

    - Ra là ông à, tổng giảm đốc? – Người đàn bà ấy bình thản đáp lời, tay vẫn không thôi kết toán các giấy tờ.

    - Bà nghỉ tay đi. Tôi có chuyện muốn nói với bà. – Ông Minh vỗ nhẹ lên vai bà, rồi tự mình tiến thẳng về phía ghế sô pha ở góc phòng.

    Lúc này, người phụ nữ ấy mới ý thức được tính nghiêm trọng trong lời nói của ông Minh. Không chút do dự, bà cũng cho phép bản thân mình nghỉ ngơi một chút, rồi cũng tiến về phía ông Minh, không quên tự mình rót ra hai chén trà lài như một thói quen.

    - Có chuyện gì, ông nói đi.

    - Thằng Hùng, nó.. bỏ nhà đi rồi! – Giọng ông Minh ngày càng nhỏ dần khi nhắc đến chuyện này.

    - Cái.. cái gì, ông không đùa tôi đấy chứ?

    Chiếc chén trà tinh xảo trong tay người phụ nữ ấy mất đi lực giữ ở tay, rơi tự do xuống nền nhà. Một tiếng choang thình lình vang lên. Những mảnh sứ màu trắng văng khắp nơi trong phòng.

    - Bà.. bà phải thật bình tĩnh đã. – Ông Minh rõ ràng cũng lấy làm bất ngờ trước hành động của bà, vội đứng dậy trấn an.

    - Không.. không thể nào. Con chúng ta.. đang yên đang lành.. sao lại..

    Bà Ngọc – vợ ông Minh, đồng thời cũng là nữ trưởng ban kế hoạch tài chính tài ba – ngay lúc này cũng không thể nào tin được những gì chính tai bà vừa nghe. Sắc mặt bà đã trở nên trắng bệch như một tờ giấy. Nước da trắng ngần của bà Ngọc cũng nhợt nhạt hẳn đi. Trong phút chốc, người ta có thể thấy cả sự phờ phạc, tiều tụy của người phụ nữ này. Phong thái của một người nữ quyền lực ngày ngày chiến đấu vì công ty nay đã hoàn toàn mất hết, tất cả còn lại chỉ là sự thống khổ và tự trách móc của một người mẹ.

    - Ông.. ông đã cho người tìm con chưa? – Bà Ngọc run rẩy hỏi chồng.

    - Tôi đang cho họ đi tìm – Ông Minh thở dài một tiếng – Bà đừng lo lắng, con trai mình chắc chỉ đi đâu đó ra ngoài cho khuây khỏa thôi.

    Một nỗi sợ hãi đang mơ hồ ngự trị trong tâm hồn yếu ớt của người phụ nữ này. Trong phút giây này, bà đã dần hiểu ra một điều mà lẽ ra mình nên cảm thấy từ đầu. Chỉ khi đứa con duy nhất của bà xảy ra chuyện bà mới vô tình nhận ra rằng, tiền bạc dù nhiều đến mấy cũng chỉ là thứ vật chất phù phiếm, còn bản thân bà đã sớm quên đi cái tình nghĩa gia đình, quên mất việc phải bù đắp tình mẫu tử cho cậu con trai bé bỏng. Nghĩ đến đây, bà không kìm nổi những giọt nước mắt đã vô thức lăn dài trên má, lấy hai tay ôm mặt ngồi khóc.

    Về phần ông Minh, ông đã từng nghĩ mình rất hiểu cậu con trai của mình, đi đến đâu cũng khoe với mọi người về cậu nhóc nhưng ông chưa bao giờ, chưa một lần nào quan tâm đến suy nghĩ, cảm xúc của cậu. Đến bây giờ, ông mới vỡ lẽ, thì ra, mình chưa từng là một người cha tốt. Tiền bạc không phải là thứ mua được hạnh phúc. Càng nghĩ, ông càng cảm thấy mình là một người thất bại nặng nề, dù tiếng nói của ông có chỗ đứng nhất định trên thương trường.

    - Tôi sai rồi! – Ông Minh đau khổ trách bản thân mình – Tôi đã quá ham mê với công việc mà quên mất đi việc phải vun đắp tình cảm gia đình, phải chăm sóc cho thằng Hùng. Tôi là một người cha tồi mà!

    - Ông đừng nói nữa! – Bà Ngọc nghẹn ngào nói trong hai hàng nước mắt. – Là cả hai ta đều không có trách nhiệm. Chúng ta nhất định phải sửa lại lỗi lầm này.

    - Đúng vậy! – ông Minh đột ngột đứng phắt dậy. – Mọi việc chưa hẳn là đã trễ. Bà đứng lên đi, chúng ta sẽ đích thân đi tìm thằng Hùng và xin lỗi nó.

    - Đi thôi!

    Bà Ngọc liên tục gật đầu, đứng dậy cùng với ông Minh. Bà không quên khoác thêm chiếc áo len mỏng tang vào người trước khi ra khỏi công ty.
     
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,596
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cổng chính tập đoàn Marksmen, 8 giờ 50 phút.

    Một chiếc taxi đang lái đến trước cửa công ty. Một phút sau đó, cánh cửa xe mở ra, một cậu bé chừng mười ba tuổi lững thững bước xuống cửa xe, tay nắm chặt chiếc đèn lồng. Chờ cho chiếc xe rời khỏi tầm mắt, Hùng mới bắt đầu ngước nhìn lên tòa nhà chín tầng nguy nga kia. Tòa nhà ấy vẫn sừng sững đứng đó như trong trí nhớ của cậu, với những ban công mướt một màu xanh của lá và cả những ô cửa kính công nghiệp một chiều, cho phép người ở trong có thể nhìn ra ngoài mà không phải lo lắng tới việc có người từ ngoài nhìn vào.

    Đã bao lâu rồi mình không đến nơi này? Hùng tự nhủ thầm trong đầu, rồi cũng có ngay câu trả lời cho mình. Là từ cái năm bảy tuổi, là cái ngày cậu không còn hứng thú đến công ty của bố mẹ chỉ vì bố mẹ cậu chưa khi nào chịu về nhà ăn tối cùng cậu. Cậu vẫn khâm phục bản thân khi vẫn có thể nhớ rõ nơi này đến thế, dù cậu không hề oán thán bố mẹ lấy một câu.

    Trong cậu vẫn có một sự ác cảm không hề nhẹ đối với nơi này. Chỉ nghĩ đến việc chính cái nơi làm việc quỷ quái này đã vô thức hình thành cái nhà tù giam lỏng bố mẹ cậu ở trong là đã khiến cậu nhóc không thoải mái chút nào. Đã bao lần cậu chỉ muốn nó biến mất, hoặc giả dụ không tồn tại trong một thời gian ngắn, để cậu có thể tận hưởng được cảm giác tình thân gia đình một cách trọn vẹn. Nhưng cậu biết, đó chỉ là một lối suy nghĩ cực kỳ trẻ con.

    Hùng bất giác ngẩng mặt lên hướng tới tầng cao nhất của tòa nhà, nơi bố cậu làm việc. Cậu ngạc nhiên khi ở đó không có một chút khe sáng nào lọt ra ngoài. Lẽ nào bố cậu đã đi đàm phán với đối tác rồi sao. Ý nghĩ ấy không khỏi dấy lên một chút buồn trong tâm hồn nhỏ bé của cậu nhóc.

    Hùng lại đảo mắt xuống tầng năm, nơi mẹ cậu thường ngày làm việc. Lại cũng một màu đen bao phủ cả tầng lầu. Nỗi buồn của cậu nhóc lúc này như nhân đôi lên, trên khóe mắt cậu đã bắt đầu rơm rớm vài giọt nước mắt. Nhưng cậu cũng không cho phép bản thân mình yếu đuối thế. Nhìn lại tòa nhà lần cuối, cậu nhóc quyết tâm xoay gót rời khỏi.

    Từ phía sau lưng cậu đột nhiên vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Có cả tiếng giày cao gót. Và rõ ràng là chúng đang hướng về phía cậu. Một điều gì đó như mách bảo cậu nên quay đầu lại. Không chút chần chừ, Hùng đứng lại, xoay người hướng về nơi tiếng bước chân phát ra. Ngay lúc này, bóng dáng của một cặp nam nữ ở độ tuổi trung niên nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của cậu. Ở trong đôi mắt của cặp đôi kia cũng đang phản chiếu hình ảnh của cậu nhóc.

    Trong phút chốc, cả ba người thoáng đứng sững lại, đôi chân cũng ngừng di chuyển. Một thoáng trầm mặc. Và rồi, cả ba người đều không hẹn mà cùng nghẹn ngào đồng thanh:

    - Con!

    - Bố! Mẹ!

    Như diễn biến của các câu chuyện cổ tích, thằng Hùng hạnh phúc nhào người về phía vòng tay mà cậu đã mong nhớ hàng đêm. Ông Minh bà Ngọc cũng không ngại mặt mũi, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, hai vòng tay đã chực mở rộng ra để sẵn sàng đón cậu nhóc vào lòng.

    Khi thằng Hùng đã yên vị trong vòng tay của bố mẹ, cả ba người, lần đầu tiên, kể từ rất lâu rồi, họ mới cảm nhận được lại sợi dây tình cảm gia đình. Đó là một cảm giác diệu kì không thể tả.

    Thời gian như thực sự ngừng lại ngay tại khoảnh khắc khó quên ấy. Ánh trăng ấm áp chiếu xuống một nhà ba người, kéo dài cái bóng của họ trên những tấm đá hoa cương. Cả ba người cứ thế ôm nhau, trên môi cũng bất giác nở một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc. Đó thực sự là một bức tranh đẹp.

    Vài phút sau, họ mới thôi ôm nhau, nhưng trên khuôn mặt mỗi người đều có cái vẻ gì đó như là sự luyến tiếc. Bà Minh xót xa ngắm nhìn đứa con trai mà mình đã rất lâu rồi không để ý kĩ, nghẹn ngào nói:

    - Bảo bối yêu quý của mẹ. Ôi, mẹ đã bỏ qua những gì thế này. Bảy cái sinh nhật của con, mẹ nhớ là thế. Và còn rất nhiều dịp quan trọng khác trong cuộc đời con mà mẹ đã bỏ lỡ. Mẹ..

    - Được rồi mà bà! – Ông Minh vội ngắt lời, rồi nhìn cậu con trai đầy trìu mến, tay liên tục xoa xoa mái đầu cậu nhóc. – Con này, bố mẹ rất, rất xin lỗi vì đã không quan tâm tới cảm nhận, suy nghĩ của con nhiều hơn. Liệu con có tha thứ cho người làm bố, làm mẹ này chứ.

    - Con.. con..

    Nói đến đây, bỗng nhiên, mọi nỗi uất ức dồn nén quá lâu nay như tìm được chỗ để giải thoát, Hùng vội òa khóc như một đứa trẻ sáu tuổi. Cậu không biết phải nói gì với bố mẹ mình, dù cậu giận họ là thật, nhưng họ là bố mẹ cậu, cậu cũng không thể nào mắng chửi hay nặng lời, nên cậu chỉ có thể đành trút những nỗi ấm ức kia lên hai hàng nước mắt.

    Nhìn thấy cậu con trai độc đinh đang đứng đó khóc không thôi, ông Minh bà Ngọc lại càng xót xa bội phần. Đến lúc này, họ mới cảm thấy hối hận, hối hận vì đã không ở bên con lúc con cần.

    - Con đừng khóc nữa mà – Bà Ngọc cũng bị cảm xúc của cậu con trai chi phối, đôi mắt cũng bắt đầu nhòe dần.

    - Ngày hôm nay – Ông Minh đột ngột lên tiếng – bố chính thức hứa với con rằng bố mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả mọi thứ, và bố mẹ sẽ cùng con ăn tối, cùng nhau đi chơi. Và cả nhà ta sẽ lại là một gia đình hạnh phúc. Con đồng ý chứ?

    - Thật.. thật sao? – Hùng ngẩng mặt lên nhìn người bố mà cậu một mực kính trọng, dường như chừng đó chưa đủ khiến cậu tin tưởng.

    - Nghe này, con trai. Bố mẹ đã không là một phụ huynh tốt, đã để cho con lớn lên mà thiếu thốn tình cảm gia đình. Từ bây giờ, bố mẹ sẽ giảm lượng công việc và sẽ ở bên con thường xuyên hơn, vì con chính là món quà vô giá nhất mà bố mẹ có được, và sẽ không có bất cứ thứ gì có thể thay thế.

    - Kể cả là tiền ạ - Hùng ngây ngô hỏi lại, cậu đã thôi khóc.

    - Đúng vậy! Nếu không có con, tiền có nhiều đến mấy cũng chả là gì. Chỉ cần con vui, bố mẹ tất sẽ làm tất cả vì con. – Ông Minh hiền từ cho con một cái nhìn trìu mến.

    - Tôi không ngờ hóa ra ông lại là một người sến sẩm đến thế - Bà Ngọc vội bật cười, tặng cho ông Minh một cái nhìn yêu.

    - Dù có sến sẩm hơn nữa, vì con, tôi vẫn sẽ nói – Ông Minh vỗ ngực đầy tự hào.

    Đúng lúc này, tiếng trống liên hồi từ xa vang lên. Cả ba người không hẹn đều hướng về nơi phát ra âm thanh vui tai ấy.

    Và rồi, một người đeo chiếc mặt nạ đỏ, tay cầm chiếc quạt phe phẩy trông rất hóm hỉnh dần xuất hiện trước mắt cả ba. Kéo theo sau đó là một con lân dài màu vàng đang được ba người điều khiển một cách chuyên nghiệp. Con lân liên tục múa theo tiếng trống, tiếng khèn không ngớt. Ông Địa đứng đằng trước hướng về phía ba người, vui vẻ thốt lên một câu:

    - Trung thu vui vẻ!

    - À đúng rồi! – Bà Ngọc chợt vỗ trán, cười trừ - Ngày hôm nay là Trung thu, sao em có thể quên được chứ!

    - Cái bà này – Ông Minh cười yêu - Nói vậy không sợ con buồn sao.

    Nói xong, ông vội vàng lấy từ trong túi áo ra một vật, nhét vào tay cậu con trai.

    - Tặng cho nhóc con của bố này!

    - A! – Hùng sung sướng nhảy cẫng lên – Là chiếc bút máy con thích đây mà! Sao bố biết

    - Bố mẹ vẫn luôn biết, con trai ạ - Ông Minh mỉm cười nhìn cậu con trai nay đã dần trưởng thành, – Chỉ là bố mẹ vẫn chưa có dịp đưa cho con thôi.

    - Con cảm ơn bố -Hùng vui sướng ôm chầm lấy cả hai người họ - Bố mẹ là tuyệt nhất.

    - Trung thu vui vẻ nhé, con trai – Cả hai cùng đồng thanh đáp lời.

    * * *

    Suốt cả đêm hôm ấy, gia đình ông Minh cùng nhau tận hưởng nốt cái tết Trung thu đầm ấm này. Bà Vân khi biết được tin cũng đã không kiềm được nước mắt, vui vẻ chứng kiến sự hạnh phúc được lập lại trong gia đình nhỏ này. Chiếc đèn ông sao của dì Vân cũng được thắp sáng lung linh dưới ánh nến, nhưng mấy ai biết rằng ngọn nến ấy cũng vô tình thắp sáng lên tình gia đình mà họ đã cất giấu đi bấy lâu nay.

    * * *

    Ngày hôm ấy có lẽ là ngày hạnh phúc nhất đối với gia đình ông Minh. Dù sau này, cả gia đình họ vẫn có thêm với nhau rất nhiều ngày hạnh phúc nữa, nhưng trong thâm tâm cả ba, họ đều biết Trung thu năm ấy, chính cái Tết đoàn viên ấy, đã thực sự kéo họ lại gần nhau hơn, đúng với cái ý nghĩa mà ngày Tết cổ truyền này mang lại.

    10.9. 2019

    Hết
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...