Đam Mỹ Trọng sinh và yêu em - Song ngư helen

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Song Ngư Helen, 29 Tháng sáu 2020.

  1. Song Ngư Helen

    Bài viết:
    2
    Trọng sinh và yêu em

    [​IMG]

    Tác giả: Song Ngư Helen

    Thể loại: Fanfic, đam mỹ, trọng sinh, sủng ngọt, ngược (2 chương đầu).

    Số chương: Chưa biết nhưng khẳng định là trên 10 chương.

    Link thảo luận - góp ý: Các Tác Phẩm Của Song Ngư Helen

    Văn án:

    Đời trước Vương Nhất Bác đã không biết yêu thương trân trọng, đối xử lạnh nhạt, vô tâm và thờ ơ đối với Tiêu Chiến. Hắn lấy anh về rồi làm anh tổn thương đến lúc hắn nhận ra thì đã quá muộn gia sản và cả gia đình kể cả Tiêu Chiến đều bị cướp đi. Vương Nhất Bác hắn thề rằng nếu như có cơ hội làm lại từ đầu hắn sẽ hết lòng yêu anh, cưng sủng anh và không bao giờ làm cho anh đau lòng.

    Lưu ý: Đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên nếu có chỗ nào sai sót mong ad và các bạn đọc giả thông cảm. Mình sẽ đọc comment và các nhắc nhở của ad để cố gắng sửa chữa.
     
    Dung0807Chiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
  2. Song Ngư Helen

    Bài viết:
    2
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà họ Vương một gia tộc có thế lực và giàu có nhất thế giới và đương nhiên giàu có như vậy những người được gả vào gia đình này cũng phải là người có gia thế. Vương gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là Vương Nhất Bác; ông Vương muốn Nhất Bác lấy Tiêu Chiến nhưng Vương Nhất Bác lại không yêu Chiến mà yêu một người khác và tên người đó là Hứa Lâm thư ký riêng được Vương Nhất Bác tuyển vào.

    Ban đầu Vương Nhất Bác hắn tất nhiên không đông ý cuộc hôn nhân này và đòi lấy Hứa Lâm người mà hắn yêu sâu đậm. Nhưng ông Vương không đồng ý và cuối cùng sau cuộc tranh cãi nảy lửa của hai người thì ông Vương cũng nhân nhượng nhưng hắn chỉ được lấy Hứa Lâm khi đồng ý cưới Tiêu Chiến và lấy Hứa Lâm về làm vợ hai. Hắn tuy cảm thấy bất mãn nhưng cũng ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý.

    Ngày đám cưới Vương Nhất Bác mang theo gương mặt lạnh tạnh đi rước dâu về. Sau đó về nhà động phòng nhưng hắn lại sang với Hứa Lâm và bỏ Tiêu Chiến một mình.

    Về phần Tiêu Chiến khi được cha mẹ thông báo là sẽ gả vào nhà họ Vương thì anh đã rất háo hức vì anh đã thích Nhất Bác ngay từ lần đầu gặp hắn trong buổi ăn cơm giữa hai bên gia đình, anh cũng biết Vương Nhất Bác đã có người yêu và sẽ cưới về làm vợ hai cùng lúc với anh. Nhưng anh không nghĩ Nhất Bác lại nhẫn tâm để anh một mình sang phòng Hứa Lâm. Anh mặc dù rất buồn nhưng vẫn cố ngủ vì anh không muốn sáng mai thức dậy với bộ mặt ủ dột ngay ngày đầu về nhà chồng.

    - Này ra chỗ khác ăn dùm tôi.

    Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lại gần bàn ăn thì lên tiếng xua đuổi, còn hắn thì đi lại ôm Hứa Lâm ăn sáng. Nói về Hứa Lâm hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài thánh thiện. Thật ra hắn vào nhà họ Vương là có mục đích

    Tiêu Chiến nghe hắn nói vậy cũng không nói gì lặn lẽ ra chỗ khác ăn. Ông bà Vương thì đã đi nước ngoài từ sớm nên không có ăn cùng. Ăn xong Vương Nhất Bác cùng Hứa Lâm đi làm để Tiêu Chiến ở nhà một mình cô đơn. Cứ thế nửa năm trôi qua Tiêu Chiến vẫn cứ lẻ bóng một mình, vẫn bị Nhất Bác lạnh nhạt thờ ơ, anh đang ngồi ngắm cây ngoài vườn thì Hứa Lâm bước vào:

    - Đang làm gì ở ngoài này vậy kẻ bị bỏ rơi, hắn vừa nói vừa tiến lại bẻ đi bông hoa trên cái cây mà Tiêu Chiến đang mân mê. Tiêu Chiến tức giận liền nói:

    - Sao cậu lại bẻ cây của tôi, cậu có biết đây là người bạn duy nhất của tôi ở cái nhà này không.

    - Thì sao hả? Hắn vừa hỏi lại vừa vức thêm Tiêu Chiến định gạt tay hắn ra thì bỗng nhiên hắn khóc bù lu bù loa rồi té nhào xuống. Thì ra là Vương Nhất Bác vừa về tới hắn thấy vậy nên liền làm trò để khiến Nhất Bác tức giận đối với Tiêu Chiến. Và kế hoạch của hắn rất thành công:

    - Chát! Tiêu Chiến bị ăn một cái bạt tai từ Vương Nhất Bác mặc anh có cố giải thích. Anh chỉ biết khóc, khóc vì số phận mình quá nghiệt ngã nên mới gả cho người không yêu mình, khóc vì anh lại ngu ngốc đi yêu Vương Nhất Bác dù biết rằng tình yêu chẳng được hồi đáp. Anh lủi thủi lên phòng bỏ ăn bỏ uống mầy ngày trời. Rồi một hôm anh quyết định quyên sinh anh không chịu nổi nữa rồi bởi vì anh nghe nói Hưa Lâm đã có thai với Nhất Bác nên nếu anh có sống hay không cũng vô dụng mà thôi thà là anh chết sớm để được giải thoát. Nhưng có một điều cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không biết rằng đứa bé trong bụng Hứa Lâm không phải là con của Nhất Bác mà là con của hắn với tên tình nhân tên là Tống Sa Hải, người đã đưa Hứa Lâm vào công ty của Vương gia để làm gián điệp. Ngay sáng hôm sau quản gia liền phát hiện Tiêu Chiến đã tự tử vì thấy Tiêu Chiến đã trễ còn chưa thức nên ông lên gọi Tiêu Chiến xuống ăn sáng thì phát hiện xác anh đã lạnh ngắt. Ông liền tức tốc báo lại cho Vương Nhất Bác. Hắn sau khi nghe xong thì khá bất ngờ liền hỏi lại có chính xác hay không sau đó sai người chuẩn bị lễ tang còn bản thân hắn thì gọi cho ba mẹ ở nước ngoài. Ông bà Vương nghe tin thì lập tức về nước, bà Vương đã khóc rất nhiều vì bà rất thương Tiêu Chiến, bà rất hối hận vì không đưa anh đi theo mà lại để anh ở nhà với hai người kia. Bà cứ nghĩ nếu để Tiêu Chiến ở lại bồi đắp tình cảm với Vương Nhất Bác mặc dù bà biết con trai bà không hề yêu Tiêu Chiến.

    Sau khi lo tang lễ cho Tiêu Chiến xong thì hai ngày sau cả nhà họ Vương nhận được tin dữ bản hợp đồng quan trọng của công ty bị đánh tráo, Vương gia bị mất mối làm ăn lớn. Mối làm ăn này ông Vương đã dồn gần hết vốn liếng và tâm huyết vào đó hơn nữa không chỉ duy nhất lần này mà còn nhiều lần trước nữa nhưng Vương Nhất Bác không dám nói cho ông biết vì trước đây chỉ là các vụ nhỏ lẻ có bị thiệt hại thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều nhưng lần này là quá nghiêm trọng. Ông Vương vì tin tưởng con trai nên giao hết quyền hành cho Vương Nhất Bác xử lý nhưng không ngờ chuyện lại đi tới nước này.

    Ông bà Vương buồn nên sinh bệnh, Vương Nhất Bác định giao ba mẹ mình cho ông quản gia chăm sóc nhưng Hứa Lâm lại bất ngờ chủ động xin chăm sóc ba mẹ giúp hắn nêm hắn rất cảm động. Vương Nhất Bác có nằm mơ cũng không ngờ lần đó cũng là lần cuối cùng hắn gặp ba mẹ.
     
    Dung0807 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng sáu 2020
  3. Song Ngư Helen

    Bài viết:
    2
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà Hưa Lâm liền lại chỗ ông quản gia đang chuẩn bị bưng ly nước cam lên phòng cho ông bà Vương:

    - Hay để tôi bưng lên cho, tôi đã hứa với Nhất Bác là sẽ thay anh ấy chăm sóc cho ba mẹ nên chú cứ để tôi bưng. Quản gia định từ chối nhưng thấy Hứa Lâm cứ cương quyết nên ông đành để hắn mang lên. Hứa Lâm mang nước lên phòng ông bà Vương, bước vào trong hắn thầy ông đã ngủ nên nhân lúc đó hắn đã bỏ hai viên thuốc độc vào ly nước cam, sau đó để hai ly nước lên bàn cạnh giường rồi đi xuống lầu. Ở công ty Vương Nhất Bác đang làm bỗng nhiên thấy lo lắng bất an hắn gọi về hỏi thì bác quản gia bảo mọi chuyện vẫn ổn. Đến xế chiều ông bà Vương tỉnh dậy uống ly nước cam mà Hứa Lâm đã để trên bàn. Sau khi uống xong ly nước ông bà bỗng ngã xuống sàn nhà và bắt đầu ho ra máu, trong nhà không có ai vì Hứa Lâm đã sai quản gia đi mua ít đồ những người giúp việc còn lại thì hắn sai đi làm công chuyện và căn dặn là không được làm phiền ông bà chủ nghỉ ngơi. Hắn vừa ngồi nhâm nhi tách trà trên ghế sofa ở phòng khách vừa cười thầm trong bụng, hắn nghĩ kế hoạch của hắn và Tống Sa Hải sắp thành công chỉ còn bước cuối cùng là chờ tin công ty nhà họ Vương thông báo phá sản. Chỉ cần 3 ngày nữa thôi là hắn được tự do cùng gã tình nhân của hắn với số tài sản cướp được từ nhà họ Vương.

    Về phần ông bà Vương thì bọn họ cũng đã sắp xếp, cho dù Vương Nhất Bác có biết là do hắn làm thì cũng đã muộn, không có nhân chứng vật chứng Vương Nhất Bác muốn tố giác bọn hắn cũng không được. Buổi tối Hứa Lâm tranh thủ Vương Nhất Bác chưa về tới nhà liền lên phòng dọn đồ rời đi, nhà họ Vương thất thế chỉ còn chờ cuộc họp cổ đông ngày mốt nữa thì Tống Sa Hải sẽ chính thức có được công ty; như vậy hắn còn luyến tuyết ở đây làm gì. Bác quản gia từ nhà bếp đi ra thấy Hứa Lâm xách hành lí thì lấy làm lạ nên hỏi:

    - Cậu định đi đâu vậy sao không chờ thiếu gia về.

    - Mặc kệ tôi nhà mấy người sắp phá sản tôi còn ở lại mà làm gì cạp đất mà ăn à.

    Quản gia nghe thấy hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng không nói gì vì ông biết giờ có nói gì thì cũng không giữ được chân của hắn nên ông cũng thôi đôi co. Thấy ông bà chủ đã trễ nhưng chưa dậy nên ông lên gọi ông bà chủ dậy dùng cơm nhưng khi lên tới nơi thì hỡi ôi thân thể ông bà Vương đã lạnh ngắt từ hồi nào. Ông lập tức báo cho Vương Nhất Bác biết sự tình, khi nghe quan gia báo tin hắn như đứng không vững tức tốc chạy về nhà. Về đến nhà, sau khi nghe quản gia kể hết mọi chuyện hắn tức giận cùng phẫn nộ vì đã yêu lầm người, hắn đúng là ngu mới yêu tên Hứa Lâm. Vương Nhất Bác nhận thấy bây giờ phải lo tang lễ cho cha mẹ rồi tập trung cho công việc sau; nghĩ là làm hắn móc điện thoại gọi cho nhà tang lễ, sau đó liền thông báo cho nhân viên công ty. Lo xong lễ tang cho ông bà Vương thì Vương Nhất Bác liền trở lại làm việc không kịp nghỉ ngơi, hắn không về nhà mà ở lại công ty tăng ca vì bây giờ về nhà cũng chỉ có mình hắn; hắn cảm thấy rất cô đơn lạc lõng bất chợt hắn nhớ tới anh, lúc anh còn sống nhưng lúc đó hắn lại quá vô tâm và thờ ơ với anh. Nước mắt hắn rơi lúc nào không hay hắn hối hận, thật sự rất hối hận giá như ngày đó hắn đối xử tốt với anh một chút và đừng quá tàn nhẫn thì đâu đến mức này. Lúc đó hắn đã mù quáng mà yêu tên Hứa Lâm kia, sau khi Hưa Lâm rời đi Vương Nhất Bác đã cho người điều tra và biết được sự thật rằng Hứa Lâm chính là nội gián bấy lâu lâu công ty đối thủ gửi qua mà chủ công ty không ai khác chính là Tống Sa Hải và dĩ nhiên đứa con trong bụng Hứa Lâm cũng không phải của hắn. Hắn càng nghĩ càng thấy hối hận, chính hắn đã gián tiếp đưa kẻ thù vào công ty vào làm cho công ty đi tới bờ vực phá sản như ngày hôm nay. Vương Nhất Bác đi lên sân thượng hắn cảm thấy gió ở đây thật mát đứng trên sân thượng nhìn xuống hắn có cảm giác như đang bay vậy. Từ từ từng chút một hắn bước tới sát mép sân thượng sau đó trèo lên lan can và bắt đầu nghĩ về mọi chuyện, hắn nguyện nếu như được phép làm lại từ đầu hắn thề sẽ bắt những người kia phải trả giá và sẽ không làm anh đau khổ nữa, sẽ yêu anh đến hết đời. Nói xong hắn để thân thể của hắn rơi tự do sau đó hắn còn biết gì nữa chỉ nghe loáng thoáng:

    - Có người tự tử rồi

    - Mau gọi xe cấp cứu..
     
    Dung0807 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
  4. Song Ngư Helen

    Bài viết:
    2
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thiếu gia mau dậy đi trời sáng rồi ông bà chủ đang đợi cậu xuống ăn sáng.

    Vương Nhất Bác đang mơ mơ màng màng thì bỗng giật mình "Cái quái gì thế này rõ ràng là mình đã nhảy xuống rồi cơ mà sao mình lại ở đây được, khoan đã sao lại là ba mẹ đợi mình chẳng phải họ đã mất rồi sao không lẽ là mình đã trọng sinh". Anh cảm thấy đầu óc rất mơ hồ đành đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng. Xuống dưới nhà anh thấy ba mẹ đang ngồi đó thì hai mắt đỏ hoe tựa như muốn khóc, anh thề là sẽ chăm sóc cho bố mẹ thật tốt làm cho họ vui vẻ mà sống an nhàn dưỡng già. Nhất Bác vui vẻ bước lại ăn sáng:

    - Ba mẹ, buổi sáng tốt lành

    - Ừm, buổi sáng tốt lành con mau ngồi xuống đi ba mẹ có chuyện muốn nói.

    - Dạ

    Ông bà hơi bất ngờ vì thái độ hòa nhã này của con trai, bình thường anh luôn mang vẻ mặt lạnh tanh đối với mọi người kề cả ba mẹ mình. Ông Vương gạt suy nghĩ sang một bên rrồi nói với Vương Nhất Bác:

    - Nhất Bác chiều nay gia đình ta sẽ đi ăn với gia đình anh Tiêu con mau chuẩn bị, sau khi làm về thì tới đó luôn.

    - Dạ ba mẹ cứ tới đó trước con đi mua quà rồi sẽ ghé qua sau.

    - Con mua quà để làm gì? Không cần rườm rà hình thức hơn nữa nếu là mua cho thằng oắt kia và con có ý định dẫn nó theo thì con liệu hồn.

    Ông Vương muốn ám chỉ đến Hứa Lâm.

    - Con mua cho Tiêu Chiến, lần trước chẳng phải ba mẹ bảo A Chiến thích thú bông sao nên con định mua tặng em ấy làm quà ra mắt.

    Ông bà Vương nghe xong thì rất ngạc nhiên vì ông bà nghĩ con trai mình không thích Tiêu Chiến, cuộc hôn nhân này cũng là do ông Vương ép buộc Vương Nhất Bác. Chẳng phải lúc đầu con trai ông kiêng quyết phản đối chuyện này hay sao? Cả hai ông bà đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Vương Nhất Bác lên tiếng:

    - Về phía A Lâm con sẽ nhanh chóng chia tay với cậu ta nên ba mẹ đừng lo con đã không còn tình cảm với cậu ta nữa.

    - Con chắc chứ? Ông bà Vương hỏi lại vì họ còn chưa tiếp nhận được sự thay đổi này của con trai họ. Rõ ràng hồi hôm qua Vương Nhất Bác còn đòi cưới Hứa Lâm cho bằng được vậy mà hôm nay lại lên tiếng bảo là sẽ chia tay, liệu có phải Nhất Bác đang giả vờ để gài họ chuyện gì.

    Ăn sáng xong Vương Nhất Bác lái xe lên công ty. Khi vào phòng làm việc đã thấy Hứa Lâm ngồi sẵn trong phòng, hắn ta thấy anh liền chạy lại định ôm anh nhưng Nhất Bác né ra rồi đi thẳng tới bàn làm việc.

    - A Bác anh tới trễ người ta nhớ anh chết đi được. Hắn vừa nói vừa làm giọng nũng nịu khiến Vương Nhất Bác càng nghe càng thêm chán ghét.

    - Hôm nay anh hơi bận thôi em ra ngoài đi anh còn phải làm việc.

    Hứa Lâm nghe vậy thì lấy làm lạ, bình thường Vương Nhất Bác tới công ty thì đều dành thời gian cho hắn sao hôm nay lại đòi làm việc nhưng hắn nghĩ chắc Nhất Bác bận việc thật nên không nói gì liền đi ra ngoài vì hắn biết nếu cố tình không nghe lời thì hậu quả rất khó lường như vậy cũng không thuận lợi cho kế hoạch của hắn. Sau khi Hứa Lâm đi ra ngoài thì Vương Nhất Bác liền gọi điện cho thuộc hạ:

    - Điều tra về người này cho tôi, toàn bộ thông tin tôi đã gửi sang cho anh làm nhanh lên.

    Nói xong anh liền mỉm cười nhẹ nhàng "Bảo bối à xem em làm thế nào để thoát khỏi anh".

    Vương Nhất Bác ở trong phòng làm việc suốt cả ngày kể cả Hứa Lâm lên tìm cũng không gặp. Tan làm xuống công ty từ xa Hứa Lâm vừa nhìn thấy anh đã chạy lại kéo tay, Vương Nhất Bác không nói gì chỉ nhíu mày rồi gỡ tay của Hứa Lâm ra khỏi người mình.

    - Ra ngoài nói chuyện

    Nói xong anh đi thẳng ra phía ngoài công ty Hứa Lâm đi theo, vừa đi vừa nói:

    - Bây giờ mình đi gặp ba mẹ anh đúng không? Hay là chúng ta đi ăn trước em biết có nhà hàng này mới mở đồ ăn ở đó rất ngon..

    - Chia tay đi

    Vương Nhất Bác lạnh lùng nói ra

    - Anh nói gì vậy có phải anh mệt rồi phải không hay ba mẹ anh ép buộc em sẽ đi nói với hai bác ấy..

    Không đợi Hứa Lâm nói hết câu Vương Nhất Bác liền nói:

    - Tôi đã yêu người khác rồi nên xin cậu đừng làm phiền tôi nữa, còn nữa đừng tưởng những gì cậu làm không ai hay biết. Tôi nói cho cậu biết tôi đã cho người gắn con chip camera xung quanh và trong phòng làm việc của cậu nên tốt nhất là ngay ngày mai hãy tự nộp đơn thôi việc và rời khỏi công ty ngay lập tức đừng để tôi phải ra tay.

    Nói xong anh quay người bỏ đi không cho Hứa Lâm cơ hội phản bác. Hứa Lâm đứng đó đơ người sau đó là tức giận cùng căm phẫn "Anh dám chia tay tôi sao, yêu người khác sao được cứ chờ đó tôi sẽ khiến anh và người kia sống không bằng chết". Hứa Lâm lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi cũng bỏ đi.

    Về phía Nhất Bác, anh đang trên đường đến nhà hàng mà ba mẹ anh đã đưa địa chỉ sau khi mua con gấu bông to đùng để tặng Tiêu Chiến. Tới nơi anh nhanh chóng ôm theo con gấu bước vào trong, anh được nhân viên dẫn tới một căn phòng dành cho khách Vip mà ba mẹ anh đã đặt. Anh bước vào trong thì thấy mọi người đã tới đầy đủ:

    - A Bác con tới rồi à mọi người đợi con lâu lắm rồi đó. Bà Vương lên tiếng

    - Dạ mọi người cho con xin lỗi vì bị kẹt xe nên con tới trễ, em là Tiêu Chiến đúng không xin tự giới thiệu anh là Vương Nhất Bác em cứ gọi anh là Nhất Bác là được rồi. Đây là gấu bông anh mua tặng em hi vọng là em sẽ thích.

    Nói xong anh liền đi tới ngồi cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thấy thế thì ngại đỏ cả mặt, cậu nhận gấu xong thì cũng lễ phép đáp lại:

    - Dạ vâng anh cứ gọi em là A Chiến hay Chiến Chiến cũng được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...