Trời Hạ Bên Kia Sao tĩnh mịch sao mà yên lặng quá Chiều chói chang con nắng hạ đưa về Gió đi đâu không thấy đùa cánh lá Cả không gian buồn bã đến tái tê Bên vệ đường chơ vơ chòm hoa dại Nở lẻ loi tim tím sắc u buồn Chiều lang thang một mình ta đếm bước Dưới hạ chiều nơi xứ lạ tha hương Hạ nơi đây không ve sầu phượng đỏ Chỉ khô khan con nắng cháy da người Vài chú sóc trên cành nhìn ngơ ngác Hàng thông buồn đứng lặng đón chiều rơi Nghe nhớ quá bên kia khung trời hạ Nhớ phượng buồn nhớ cả tiếng ve ru Nhớ vườn sau khoan nhặt tiếng chim cu Nghe len nhẹ một nỗi buồn êm ái Mùa hạ ơi! Khi nào ta quay lại Sẽ nhặt từng mảnh vụn tuổi đời thơ Đem vá víu một tâm hồn tan vỡ Ép vào lòng ru giấc ngủ say mơ