Tản Văn Trời Đêm Hà Thành - Nguyệt Lam

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Swaka Nguyệt Lam, 31 Tháng mười 2021.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Tên: Trời đêm Hà Thành

    Thể loại: Tản văn

    Tác giả: Nguyệt Lam (Swaka)

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Swaka Nguyệt Lam

    [​IMG]

    Tôi từng có một anh người yêu gốc ngoài Hà Nội. Kể ra cũng lạ, anh ấy cùng gia đình nhìn có vẻ hệt như người miền Tây, từ điệu bộ, giọng nói, từ ngữ đều hệt như người quê tôi. Ấy vậy mà anh bảo, anh mới chuyển về sống chừng mười năm đây thôi.

    Mấy hôm hẹn hò, cùng nhau đi dạo ngoài công viên, anh lại kể tôi nghe về trời đêm Hà Nội. Anh bảo nó cũng giống ở đây thôi, sao nhiều, trăng sáng. Nhưng cái không khí nó khác lắm. Nó có chút nhẹ nhàng, chút miên man, cổ kính, lại man mác buồn nữa.

    Rồi cũng có dịp, tôi theo anh về thăm quê cha đất tổ. Ghé thăm họ hàng nhà anh xong, chúng tôi lại cùng nhau len lỏi trong lòng Hà Thành. Tôi đến đúng mùa sấu chín, ăn miếng sấu dầm chua ngọt, thanh thanh trong buổi chiều nắng rực, đúng là chẳng còn gì hơn. Anh bảo may cho em, lại lệch mấy tháng thì không ngửi mùi hoa sấu cũng vương mùi hoa sữa, lúc đấy đừng có khóc.

    Tôi chưa thấy cây sấu, cây sữa bao giờ, đừng nói đến là hoa. Tôi không hiểu lắm. Hoa đẹp cơ mà?

    Anh bảo với tôi, hoa tuy đẹp nhưng mùi nồng lắm, người chưa từng gặp như tôi khéo lại khó chịu.

    "Thế anh hay ngửi lắm nhỉ, có quen không anh?"

    "Quen chứ, anh lớn lên ở cạnh nó mà."

    Với anh, nó là hương vị của quê nhà. Như khi tôi xa quê thì lại nhớ hương sen đồng nội vậy.

    Chúng tôi dạo quanh phố trời Hà Nội đến tận đêm, rồi anh dẫn tôi đến khu phố, ở đây đông người, hàng quán nhiều, nhưng lại ít nhà cao tầng chọc trời, chỉ có mấy cây sấu – đương nhiên là hoa tàn rồi, thêm mấy gốc phượng gốc bàng mà thôi. Nhiều người, đa phần là mấy đôi tình nhân trẻ, ngồi trên quán nước, dụi đầu vào nhau thì thầm.

    Anh dắt tôi đến một quán ngồi, rồi gọi bát chè, còn tôi thì mê tít cái vị sấu chua chua, nên gọi riêng một ly.

    Đến lúc bưng ra, tôi mới biết, bát chè của anh là chén trà xanh nấu nhạt ở quê tôi. Quả là mỗi vùng miền lại có cái khác nhau.

    Trời sẫm màu, từng vì sao lấp lánh lấp lánh. Đêm nay là đêm rằm, trăng tròn vành vạnh, tôi tựa đầu vào vai anh, lại thấy yên bình đến lạ.

    Đây là trời đêm Hà Thành mà anh hay nhắc đến với cái giọng đầy hoài niệm ấy sao?

    Đúng là nền trời ấy chẳng khác gì quê tôi, nhưng xung quanh lại có cái gì khan khát.

    Vẫn là tiếng xì xầm rộn rã, vẫn là tiếng dỗi hờn của mấy cặp tình nhân.

    Nhưng có cái gì đó, khác lắm.

    Rồi có một nụ hôn rơi trên đỉnh đầu tôi.

    Có lẽ khác, vì tôi muốn hòa vào anh, vào cuộc sống của anh, muốn cảm nhận nơi anh lớn lên, muốn hiểu rõ đất trời phương xa này.

    Còn anh, cái khác biệt ấy, là hoài niệm nhớ thương.

    Nếu có thể, đâu ai muốn xa quê biền biệt, đâu ai không tiếc những năm tháng tuổi thơ?

    Sau này, chúng tôi xa nhau.

    Dù cho mâm trầu cau lễ hỏi đã thành, dầu cho tôi từng đi mấy ngàn cây số cùng anh về thăm gốc tổ.

    Nhưng năm tháng miên man ấy, chúng tôi chẳng thể giữ được nhau.

    Sau này, có lần đi công tác ngoài Hà Nội, tôi đã có dịp ngửi mùi hoa sữa. Đúng là nồng thật, nhưng sao tôi lại thấy có gì đó cay cay. Rõ ràng là cái hương nồng đặc trưng của hoa sữa, sống mũi lại cay cay như hương ớt phả vào.

    Năm tháng mà chúng tôi ở bên cạnh nhau, lại chẳng thể một lần trãi nghiệm, một lần hòa vào tuổi thơ của anh. Mãi đến khi kẻ trời Nam, người đất Bắc, lại vô tình ngửi thấy.

    Bầu trời đêm của Hà Thành vẫn đẹp như xưa, trăng đêm nay là trăng non, trắng trắng xa xăm, lại thiếu vẻ đầy đặn. Tôi về lại phố cũ, vẫn có người rủ rỉ cúi đầu. Người bán xưa vẫn chưa đổi, quầy hàng vẫn bày ở đó.

    Tôi gọi bát chè.

    Vị trà xanh đăng đắng nghẹn ở cổ, chiếc váy ngắn bị gió thổi bay bay, hình như mắt tôi chuốt mi dày quá, cứ thấy nằng nặng mệt mỏi.

    Nhiều năm rồi, tôi cũng hiểu cái khan khác ngày xưa.

    Bởi vì tôi không phải người Hà Thành, bởi vì tôi chẳng lớn lên từ đây. Nên nó khác, nó không phải làn gió mang hương sen của quê tôi, nó chẳng phải tiếng cười ngâm nga của cô gái trong đêm tối.

    Nó là đất trời phương Bắc, nơi xa xăm khó chạm.

    Khách du lịch đến Hà Nội, vì yêu nét cổ kính pha lẫn hiện đại của nó. Người ta yêu nét đẹp, yêu nền văn hóa Thăng Long ngàn năm.

    Người dân xa xứ, đến đây vì cuộc sống mưu sinh bộn về, về sự nhộn nhịp của phố thị đang lên.

    Còn tôi đến Hà Thành, vì đã lỡ thương chàng học sinh ở phương Bắc xa xôi.

    Thế nhưng Hà Thành này rộng lớn quá, nó nhộn nhịp chẳng thua gì Sài Thành, nó hoa lệ phồn vinh, rồi nó khiến người ta bơ vơ lạc lỏng. Chỉ trong phút giây ngẩn ngơ, cứ thế lạc mất nhau.

    Sau này, anh sẽ tìm thấy một cô gái phù hợp hơn, rồi mâm trầu cau sẽ chẳng bị trả lại, lệ vu quy thêm cặp nến đào, Hà Thành này lại giơ tay đón chào đôi tân nhân. Tôi sẽ quay lại Sài Thành nhộn nhịp của mình, rồi quấn quýt với guồng quay công việc.

    Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi xứ lạ thêm một lần cuối.

    Rồi đây, trời Nam đất Bắc, chẳng còn cơ hội.


    End.
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng mười 2021
  2. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
  3. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    629
    Cảm ơn Phàm nhoa
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...