Xuyên Không Trở Thành Người Yêu Của Nhân Vật Phản Diện - TieuQuyen28

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Annie72, 8 Tháng mười 2020.

  1. Annie72

    Bài viết:
    7
    Tác Phẩm: Trở Thành Người Yêu Nhân Vật Phản Diện

    Tác giả: TieuQuyen28

    Thể loại: Xuyên sách, Thanh xuân vườn trường, Ngôn tình

    Editor: Annie72

    Đôi lời:

    Trong lúc vô tình lướt web, mình tình cờ thấy một bộ truyện khá hay, tiêu đề có chút kích thích nên mang về chia sẻ cùng mọi người

    [​IMG]

    Văn án:

    Cô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào cuốn truyện thanh xuân vườn trường trở thành một cái nữ phụ phản diện có cùng tên với nàng, là cái dạng nữ phụ không chỉ đi nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng không chịu học tập, làm việc mà chỉ lo đi kiếm nhân vật phản diện là em trai nàng kiếm chuyện, thẩm mỹ còn có vấn đề -- đỉnh đầu màu sắc rực rỡ, lúc đi đường khuyên tai, vòng tay còn va vào nhau tạo nên một chuỗi âm thanh làm người ta khó chịu.

    Là một thanh niên ba tốt, mỗi ngày đều cố gắng học tập hướng về phía trước Mạnh Nịnh cảm thấy: .

    Sau khi xuyên qua, bên tai lại nghe người hỏi: "Nịnh tỷ, đánh gãy chân trái hay chân phải?

    Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của thiếu niên--

    Hắn đang bị người chặt chẽ đè xuống đất, nhìn nàng ánh mắt lạnh thấu xương.

    Nàng giật mình tỉnh táo trong nháy mắt, cố khắc chế hai chân đang run run, liền bày ra vẻ lão đại bình tĩnh, âm thanh lãnh khốc:" Các ngươi trước đi về làm bài tập. Ta tự mình tới"

    Thanh xuân vườn trường, xuyên sách
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Annie72

    Bài viết:
    7
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạnh Nịnh bị tiếng chuông tan học là cho tỉnh giấc, nàng mở hai mắt từ từ ngồi dậy

    Trong lồng ngực nén một hồi bi thương, những bi thương đó hóa thành giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống trên mu bàn tay, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn tiếng ba mẹ cùng anh trai gào khóc đến tê tâm liệt phế.

    Nghĩ đến ba mẹ cùng anh trai, Mạnh Nịnh đứng bật dậy, chân ghế do lực đẩy mạnh mà ma sát với mặt sàn tao ra âm thanh chói tai.

    Dừng hai giây, Mạnh Nịnh rốt cuộc thấy rõ nàng bây giờ đang ở trong một phòng học trống.

    Nhưng nàng.. Không phải đang ở phòng ICU trong bệnh viện sao?

    (Phòng ICU: Phòng chăm sóc tích cực, ICU, hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng)

    Nàng còn chưa kịp nghĩ lại, từ bên ngoài phòng học đi vào hai người, một nam một nữ.

    Nữ sinh đi tới, kéo cánh tay Mạnh Nịnh chạy ra bên ngoài, nàng vừa chạy vừa giải thích: "Nịnh tỷ, Mãnh Hổ ca bọn họ đã bắt được tên tiểu tử kia, liền chờ chị đi qua xử lý đâu."

    Mạnh Nịnh vốn còn chưa rõ lắm tình huống hiện tại, kết quả mơ mơ màng màng chạy theo nữ sinh phía trước trong đầu lại trăm ngàn câu hỏi mờ mịt, hoàn toàn không để ý tới lời nữ sinh trước mặt nói là có ý gì. Nữ sinh lôi nàng chạy một mạch tới con hẻm vắng kế bên trường học mới dừng lại. Lúc này thời tiết đang vào đông, trên bờ tường xanh đen còn bám một lớp tuyết mỏng, sâu trong hẻm nhỏ có một đám người đang tụ lại thành vòng tròn xung quanh một vật gì đó. Trong đám người có một cái nam nhân cao lớn, thân hình đô con kết hợp với làn da màu đồng làm người ta nhìn thế nào cũng không khỏi thấy có chút dữ tợn, mà cái nam nhân ấy hiện tại đang dùng khuỷu tay đè một thiếu niên trên nền tuyết, bên cạnh còn có vài cái nam sinh hỗ trợ vây xung quanh không cho thiếu niên kia tránh thoát.

    Nữ sinh kéo Mạnh Nịnh nhìn thấy cảnh đó liền hướng cái nam nhân trông dữ tợn kia hô một tiếng: "Mãnh Hổ ca", lại nói: "Nịnh tỷ đến."

    Mãnh Hổ ca quay đầu, nhìn đến Mạnh Nịnh trong nháy mắt đó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mang thấp thoáng vẻ ôn nhu cùng chiều chuộng: "Nịnh Nịnh."

    "..."

    Mạnh Nịnh giờ phút này rốt cuộc hoảng hốt ý thức được chính mình đã xuyên không, đang tiếp thu lượng thông tin quá mức khổng lồ này thì lại nghe nữ sinh đứng bên cạnh hỏi nhỏ: "Nịnh tỷ, Mãnh Hổ ca hỏi chị đánh gãy chân trái hay là đùi phải của hắn?"

    Mãnh Hổ ca đã đứng lên, nguyên bản làm thành một vòng người cũng theo đó đứng tản ra hai bên hắn, lộ ra gương mặt của thiếu niên đang bị bọn họ đè trên mặt đất. Trên người thiếu niên chỉ mặc đồng phục mùa thu của trường học cao trung, quần áo quá nửa đã bị mặt đất tuyết thấm ướt, hắn sắc mặt trắng bệch, phía trên môi còn dính vết máu.

    Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của thiếu niên.

    Thiếu niên khóe mắt đỏ lên, nhìn cô bằng ánh mắt hung ác nham hiểm mà tàn nhẫn -- làm người ta nhìn lưng liên phát lạnh. Mạnh Nịnh bị hắn nhìn cả người đột nhiên giật mình, sững sờ ở tại chỗ.

    Mãnh Hổ thúc giục: "Nịnh Nịnh, ngươi nhanh lên tiếng, ta đây liền giúp ngươi hung hăng giáo huấn hắn."

    Mạnh Nịnh nháy mắt tỉnh táo lại, cố khắc chế hai chân đang run run, liền bày ra vẻ đại lão bình tĩnh, âm thanh lãnh khốc: "Các ngươi trước đi về làm bài tập. Ta tự mình tới"

    Mọi người: "?"

    Mãnh Hổ luôn luôn đối Mạnh Nịnh nghe lời răm rắp, hắn cảm thấy nếu Mạnh Nịnh nói như vậy, kia cô nhất định chính là nghĩ muốn tự mình động thủ, lại không muốn làm bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bạo lực của cô.

    Nịnh Nịnh của hắn quả nhiên là tiểu thiên sứ!

    Mãnh Hổ Đại Hán đối với Mạnh Nịnh phất phất tay, đem một đám người tất cả đều mang đi. Mạnh Nịnh đứng ở tại chỗ, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, do dự một chút, nàng vừa định đi qua đỡ thiếu niên đang nằm trên nền tuyết nâng dậy thì thiếu niên đã chính mình từ mặt đất bò lên, hắn chân trái bị thương, đi đường khập khiễng, có chút chật vật. Nhìn thấy Mạnh Nịnh ở bên cạnh, hắn dừng chút liếc qua nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng lại mang theo sát ý nhàn nhạt

    Mạnh Nịnh ánh mắt âm trầm sát ý của hắn, chân không chịu khống chế run lên một chút, nàng quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn thẳng hắn. May mà thiếu niên không ở lâu, hắn rất nhanh liền rời đi cái hẻm nhỏ ẩm ướt này.

    Mạnh Nịnh theo ký ức rời rạc đi đến phòng học của nguyên thân, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc áo bông xinh xắn đang đững trong lớp học.

    Hứa Nhiên thấy Mạnh Nịnh liền nhíu nhíu mày, tức giận nói ra: "Cô đi đâu? Tôi cùng Lý thúc chờ cô đã nửa ngày. Mau về nhà, buổi học đàn tối nay của tôi cũng bị cô làm cho trễ rồi."

    Mạnh Nịnh nghĩ nghĩ chút liền gật đầu: "Ta thu thập một chút sách vở liền đi."

    Hứa Nhiên ghét bỏ nhìn cô một cái: "Vậy còn không mau một chút đi vào thu thập! Đứng đó nhìn cái gì!"

    Mạnh Nịnh đi đến vị trí của mình, tùy tiện lấy vài cuốn sách nhét vào trong túi sách, liền theo nữ sinh xinh đẹp ra khỏi trường học. Trên đường, Mạnh Nịnh sửa sang lại một chút trí nhớ của mình.

    Nàng biết mình hẳn là.. Chết rồi.

    Nàng từ lúc sinh ra liền bị bắt mang lên một loại bệnh hại cả đời trước của Mạnh Nịnh, thứ bệnh mang tên là bệnh tim, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chỉ có một nguyện vọng -- đó chính là phải sống thật tốt, mỗi ngày đều có thể tỉnh dậy để nhìn thấy ánh sáng ấm áp của mặt trời

    Nhưng số phận trêu ngừoi, nàng đến cùng vẫn không thể nào sống đến khi trưởng thành, cuối cùng chết trên giường bệnh ngay trước ngày sinh nhật 18 tuổi. Ba mẹ cùng anh hẳn sẽ rất khổ sở đi, dù sao bọn họ yêu thương nàng như vậy.

    Bởi vì lý do sức khỏe không tốt mà từ bé đến lớn, nàng vẫn không có bạn bè, ba mẹ cùng anh đặc biệt sủng ái nàng, che chở nàng. Coi như Mạnh Nịnh muốn ngôi sao cùng ánh trăng, bọn họ cũng nhất định sẽ đem hết toàn lực thay nàng hái xuống. Mạnh Nịnh chưa kịp đắm chìm tại hồi ức ngọt ngào ấy, liền bị Hứa Nhiên bất ngờ lên tiếng chất vấn.

    Hứa Nhiên nhìn những hình ảnh mà bạn bè vừa gửi cho mình, hỏi: "Mạnh Nịnh, cô vừa nãy có phải hay không lại đi gây sự với Khương Diễm?"

    Không đợi Mạnh Nịnh trả lời, nàng còn nói: "Ba mẹ đã vì cô từ nhỏ đến lớn chịu khổ đã đem họ của hắn sửa lại, cô còn muốn mang hắn trả lại nơi địa phương mà cô lớn lên kia mới bằng lòng bỏ qua cho hắn sao?"

    "Hắn tuy rằng không phải con ruột của ba mẹ, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là một tay Hứa gia chúng ta nuôi lớn, cô cho rằng ba mẹ có thể.."

    Mạnh Nịnh đã nghe không vào Hứa Nhiên nói cái gì, bởi vì nàng phát hiện mình không phải đơn thuần xuyên không; mà là xuyên vào bên trong một quyển sách.

    Quyển sách này là quyển mà bạn cùng bàn lúc trước của Mạnh Nịnh đọc, thích đến mức mỗi ngày đều ở trên mạng hóng chương mới, sách vừa xuất bản liền lập tức mua một quyển trở về đọc. Có một lần trong tiết tự học, Mạnh Nịnh viết xong bài tập đang nhàm chán, vừa định nằm sấp xuống ngủ liền nhìn thấy, lúc hỏi mượn bạn cùng bàn liền không nói lời gì đem quyển sách này cho nàng mượn.

    Mạnh Nịnh đã sớm biết trong truyện có một nhân vật nữ phụ trùng tên với mình, cho nên nhất thời nhịn không được tò mò, mở ra xem một chút.

    Càng đọc càng phát hiện nữ phụ cùng tên với nàng số phân cực kì bi thảm, sinh ra tại gia đình giàu sang, lại bị bảo mẫu trong nhà đánh tráo. Bảo mẫu lúc trước mua chuộc y tá của bệnh viện, đem nàng ấy cùng con trai mà bà ta mới sinh đánh tráo, lại đem nàng bán cho bọn buôn người. Buôn người lại đem nàng bán cho một quả phụ ở miền quê. Quả phụ hay uống rượu, tính tình kém, đối với nàng không đánh thì mắng, từ nhỏ liền bắt nàng làm việc lại không cho ăn no, bỏi vậy khi Hứa gia phát hiện ra nàng, lúc đó nàng đã gầy đến không nhìn ra hình dạng.

    Ba mẹ Hứa nhìn thấy nữ nhi ruột của mình bị ngược đãi thành như vậy, vừa áy náy lại đau lòng, bọn họ đuổi việc bảo mẫu kia, lại đem Hứa Diễm sửa lại họ, trục xuất khỏi Hứa Gia. Nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ dù sao cũng là nuôi hắn lớn lên, cũng hạ không được quyết tâm làm đến quá mức tuyệt tình, nên bọn họ cho Khương Diễm ở lại Hứa gia tiếp tục đi học

    Nguyên thân Mạnh Nịnh trưởng thành trong hoàn cảnh không tốt nên sinh ra tự ti, sau khi trở lại Hứa gia tính tình trở nên vừa quái đản vừa cổ quái, cả ngày chỉ trách mắng ba mẹ Hứa sao để Khương Diễm ở lại nhà họ, ồn ào nói chán ghét cái em trai tiện nghi này

    Lúc đọc đến đoạn này Mạnh Nịnh liền không đọc nổi nữa, bởi vì nàng thấy mình cùng Mạnh Nịnh trong sách tính cách thật sự là chênh lệch quá lớn.

    Bất quá nàng cũng có thể hiểu cho nguyên thân, dù sao nàng cũng là dưới sự bảo hộ của gia đình mà lớn lên, lớn lên trong môi trường nhẹ nhàng khiến Mạnh Nịnh không có chán ghét ai, chỉ nhìn thấy được những góc khuất đáng thương trong mỗi người.

    Mạnh Nịnh chỉ đọc đại khái vài trang truyện xong liền trả lại cho bạn cùng bàn. Bạn cùng bạn cảm thấy Mạnh Ninh không thể hiểu hết được những tinh hoa đẹp đẽ trong cuốn sách này, liền ra sức cho phổ cập khoa học cho nàng rằng quyển sách này tinh túy như thế nào, tỷ như quyển sách này có bao nhiêu cuốn hút, đem Khương Diễm cái này đại nhân vật phản diện miêu tả so với nam chủ Tống Tinh Thần còn mê người hơn.

    Mạnh Nịnh lúc ấy chỉ là cười nhẹ không nói, mà bây giờ.. Nàng có điểm muốn khóc.

    *

    Chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen đi qua cửa lớn, chậm rãi lái vào sân trong, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự. Mạnh Nịnh xuống xe, đi theo nữ chủ là Hứa Nhiên vào trong phòn khách.

    Ba mẹ Hứa cũng không ở nhà, hai người bọn họ công việc đều rất bận, bình thường một tháng có thể trở về một lần đã xem như tốt.

    Quản gia của Hứa gia - Trương Văn Dư đã sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, liền phân phó phòng bếp bắt đầu mang thức ăn lên.

    Hứa Nhiên rửa tay xong, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, hỏi Trương Văn Dư: "Trương thúc, Khương Diễm hắn còn chưa có trở lại sao?"

    Kỳ thật đối với nàng mà nói, Mạnh Nịnh cái này không có giáo dưỡng, ỷ vào ba mẹ đối nàng mang áy náy mà muốn làm gì thì làm, nhìn vừa nhà quê vừa thô lỗ, so với Mạnh Nịnh thì em trai do bảo mẫu sinh ra nhìn thuận mắt hơn nhiều.

    Nghĩ đến Khương Diễm, Trương Văn Dư sắc mặt không tốt lắm, nhưng là vẫn cung kính đáp: "Hắn đã về rồi, đang ở trong phòng."

    Hứa Nhiên: "Ngươi gọi hắn xuống cùng chúng ta ăn cơm đi."

    Trương Văn Dư có chút khó xử: "Nhưng là Nhị tiểu thư bên kia.."

    Tuy rằng Hứa Gia trước mắt còn chưa chính thức để Nhị tiểu thư nhận tổ quy tông, thông báo với truyền thông bên ngoài thân phận của Nhị tiểu thư, nhưng phu nhân đã sớm đã phân phó, lúc bọn họ không ở nhà, trong nhà hết thảy đều nghe Nhị tiểu thư, đừng để nàng mất hứng.

    Mạnh Nịnh vừa vặn rửa tay xong từ toilet đi ra, nàng nhìn về phía Trương Văn Dư: "Trương thúc, thúc lên kêu Khương Diễm đi".

    Trương Văn Dư nhìn Mạnh Nịnh, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn ; trước đó không phải không cho Khương Diễm lên bàn ăn cơm cùng sao. Nhị tiểu thư như thế nào hôm nay đột nhiên tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ cô lại nghĩ ở trên bàn cơm nháo ra cái gì?

    Không chỉ Trương Văn Dư nghĩ như vậy, Hứa Nhiên cũng cau mày nói: "Mạnh Nịnh, khóa học đàn dương cầm của tôi bắt đầu lúc 7 giờ, trước khi tôi học xong cô tốt nhất đừng có làm ra cái trò xấu mặt gì."

    Mạnh Nịnh có chút bất đắc dĩ: "Ta có thể hướng các ngươi đảm bảo sẽ không làm gì hắn."

    Hứa Nhiên: "Trương thúc, thúc đi gọi đi, liền nói là ta kêu thúc gọi hắn xuống."

    Trương Văn Dư chần chờ vài giây, nhưng nghĩ Nhị tiểu thư đều đã đồng ý, liền xoay người đi phòng kêu người.

    Lúc Khương Diễm chậm rãi đi tới thời, Mạnh Nịnh cũng cảm giác có một cổ lãnh khí không ngừng mà hướng nàng đánh tới, khiến chco nàng cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt lạnh băng kia.

    Thiếu niên tựa hồ đã thay quần áo, nhưng vẫn là đơn bạc, một cái kiểu dáng đơn giản còn có chút cũ nát, mặc trên người thiếu niên tuy không làm hắn xấu đi nhưng vào thời tiết này thì đúng là hành người, nhất là khi điều hòa còn chưa mở.

    Mạnh Nịnh cẩn thận nhớ lại một chút chi tiết trong sách, rốt cuộc nhớ tới, Khương Diễm mỗi tháng tiền sinh hoạt đều là Trương Văn Dư đang quản lý.

    Trương Văn Dư nhìn ra nguyên chủ không thích thậm chí là mười phần chán ghét cái người em trai này, mỗi tháng đều sẽ đem tiền sinh hoạt của hắn cắt xén hơn một nửa.

    Mà Khương Diễm còn dư lại một nửa tiền sinh hoạt kia cũng bị mẹ ruột của hắn, cũng chính là cái bảo mẫu bị Hứa gia sa thải kia, không có việc gì làm, cả ngày chỉ biết là đánh bạc lấy đi trả nợ.

    Mẹ Khương Diễm không chỉ thua sạch tiền tích cóp mấy năm nay của hắn, mà khi biết hắn bị sửa họ, ở lại Hứa Gia tình cảnh gian nan nói rằng hắn bình thường ở Hứa Gia ăn ngon uống tốt không cần tiền mà lấy hết số tiền còn lại đi.

    Thậm chí, khi Khương Diễm muốn chống lại bà ta liềm kêu một đám du côn lưu manh, mỗi ngày chặn lại khi hắn tan học mà đánh, làm cho Khương Diễm chỉ có ngoan ngoãn mỗi tháng cho bà ta tiền mới an toàn một ít

    Về phần những món đồ hàng hiệu mà Khương Diễm mua trước kia liền bị mạnh Nịnh mang đi quyên cho mấy đứa trẻ nghèo nơi vùng quê hết. Nghĩ đến đây, Mạnh Nịnh nhịn không được đem đầu chôn càng thấp hơn.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Mạnh Nịnh: Ta về sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Ta về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt.

    Rất lâu về sau, nam nhân từ phía sau lưng ôm nàng, môi mỏng hôn nhẹ lên gáy Mạnh Nịnh, tiếng nói khàn khàn: "Không phải nói muốn đối với anh tốt một chút sao?"

    Mạnh Nịnh hốt hoảng, rốt cuộc nhớ tới giải thích ý nàng nói là tốt về mặt vật chất; lại nghe hắn tại bên tai trầm thấp kêu một tiếng:"Tỷ tỷ?

    Mạnh Nịnh xấu hổ đến muốn tự sát.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  4. Annie72

    Bài viết:
    7
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, thức ăn được người hầu đưa lên, Trương Văn Dư cùng một nữ người hầu mỗi người thay Hứa Nhiên và Mạnh Nịnh xới cơm.

    Tuy rằng xung quanh vẫn còn một vài nữ người hầu khác nhưng ai cũng làm như không thấy Khương Diễm ngồi đó.

    Ngay cái ngày mà Mạnh Nịnh được cha mẹ Hứa mang về từ miền quê kia, hắn liền bị cặp cha mẹ nuôi mình 16 năm kia bỏ qua, từ vị trí thiếu gia Hứa gia cao cao tại thượng rơi xuống thành kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác.

    Ngay cả những họ hàng thân thích trước đó thường nịnh bợ lôi kéo giờ nhìn hắn cũng không thèm nhìn, Khương Diễm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trở thành con kiến ai cũng có thể tùy tiện dẫm chết.

    Khương Diễm cũng không tự mình lấy cơm, bởi vì hắn biết, những người giúp việc ở đây vì muốn lấy lòng Nhị tểu thư Hứa gia chân chính là nàng, nhất định sẽ thay Mạnh Nịnh và làm khó dễ hắn, giúp Nhị tiểu thư đây vui vẻ. Thậm chí khi cha mẹ Hứa cùng Hứa nhiên ra ngoài hết, nàng sẽ thừa dịp ở nhà không có người nói giúp hắn liền tìm đủ mọi cách thức sỉ nhục hắn.

    Khương Diễm nhanh chóng đè lại cảm xúc đang dần mất khống chế kia xuống, cúi đầu, chỉ ăn đĩa rau gần chỗ hắn nhất.

    Sau một hồi làm công tác tư tưởng cho chính mình, Mạnh Nịnh rốt cuộc có can đảm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

    Thiếu niên sắc mặt trắng bệch như cũ, vết thương trên trán chưa được xử lý qua nhưng cũng đã đóng vảy, nhìn kỹ chút liền thấy ngoài vết thương ra thì dưới hai má cũng có vết xanh tím, cả người gầy đến đáng thương.

    Nếu nàng nhớ không lầm thì khoảng thời gian này nguyên chủ hẳn là chỉ vừa trở về Hứa gia được một năm đi.

    Một năm này, nguyên chủ đến cùng làm bao nhiêu chuyện xấu, mới có thể làm cho một công tử được nuôi trong nhung lụa trở thành cái bộ dáng yếu nhược như vậy.

    Hơn nữa, cha mẹ Hứa chẳng lẽ mặc kệ hắn sao?

    Bọn họ là hoàn toàn không biết nguyên chủ còn có người hầu trong nhà bắt nạt hắn, hay là biết nhưng lại mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua..

    Mạnh Nịnh cảm thấy, câu trả lời đã quá rõ ràng.

    Nàng không biết nên nhận xét rằng ai đúng ai sai, càng không muốn đi bình phẩm những nhân vật trong tiểu thuyết là đúng hay sai. Từ nhỏ cho tới hiện giờ, nhận sinh cùng mục tiêu của nàng vẫn luôn rất giản đơn, nàng chỉ nghĩ mỗi một ngày đều sống thật tốt, cố gắng để được sống.

    Mạnh Nịnh suy nghĩ một chút, nàng cúi đầu đưa mắt nhìn phần cơm mình còn chưa chạm qua, cầm lấy đũa gắp từng mỗi đĩa thức ăn một chút để vào trong bát. Đáng tiếc bát của nàng quá nhỏ, chỉ mới gắp vài đũa đã đầy không thể chất thêm nữa.

    Nàng buông đũa, cầm cái bát đầy thức ăn chất chồng lên nhìn một chút, không vui nhăn mày: "Như thế nào bát này lại lạnh như vậy, không được, ta muốn đổi bát khác."

    Mạnh Nịnh bưng bát đưa tới trước mặt Trương Văn Dư đang đứng gần đó nhất, "Trương thúc, đem chén cơm này cho Khương Diễm đi, ta không muốn lãng phí thức ăn."

    Trương Văn Dư nhận lấy, cũng mặc kệ chén cơm này rõ ràng là vừa lấy ra như thế nào sẽ lạnh nhanh như vậy, chỉ cho rằng Mạnh Nịnh lại nghĩ ra cách thức mới để nhục nhã Khương Diễm.

    Hắn trực tiếp đặt trước mặt Khương Diễm, ra lệnh: "Nhị tiểu thư phân phó thiếu gia đem nó ăn xong."

    Nữ người hầu lúc này cũng đưa bát cơm mới cho Mạnh Nịnh, cũng nịnh nọt phụ họa nói: "Nhị tiểu thư chính là quá mức lương thiện, cho người nào đó ăn không bằng cho một con chó ăn còn có ích hơn. Ít nhất con chó cũng biết vẫy đuôi khi thấy chủ"

    Khương Diễm cắn răng, bàn tay để trên đầu gối đã siết tới mức gân xanh nổi lên. Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc cầm lấy đũa, yên lặng ăn bát cơm.

    Mạnh Nịnh có cảm giác chính mình giúp người lại bị nghĩ xấu, cái cảm giác này thực không tốt chút nào.

    Bất quá nàng mới xuyên qua đến, còn chưa biết phải làm thế nào, mà cách nàng giúp đỡ hắn thế này cùng cách nguyên chủ khi dễ hắn khá giống nhau, hẳn là sẽ không làm người khác cảm thấy kì quái đi.

    Giáo viên dạy đàn của Hứa Nhiên rất nhanh đã tới, nàng hoàn toàn không chú ý tới sự tình phát sinh trên bàn cơm, vội vàng cơm nước xong liền lên lầu chuẩn bị luyện đàn.

    *

    Cơm tối xong, Mạnh Nịnh tìm một cái cớ kêu Trương Văn Dư đưa nàng về phòng nguyên chủ.

    Căn phòng này được Hứa mẹ tỉ mỉ thiết kế cho nguyên chủ, tất cả màn sa đều là màu hồng phấn, trên giường các loại gối ôm to nhỏ gì đều có đủ cả, trên bức tường màu hồng nhạt còn treo vài bức tranh.

    Mạnh Nịnh cất tập sách, đi tìm một cái váy để tắm rửa. Nhìn thấy trong gương là thiếu nữ với tạo hình quái dị với đầu tóc đủ màu, Mạnh Nịnh cả kinh đến suýt thì làm roi váy ngủ trong tay.

    Trong sách bỉnh thường chỉ miêu tả kĩ ngoại hình của nam nữ chủ, đối với các nhân vật phụ chỉ kể chút sơ lược, cho nên trước khi soi gương, nàng cho rằng nguyên chủ chỉ buộc kiểu tóc có chút quái dị mà thôi.

    Kết quả.. Nàng không chỉ một bên tai đục 4 cái lỗ, lại còn nhuộm một đầu xanh tím.

    Ô ô ô nhìn vào đều cảm thấy đau mắt quá a!

    Nàng vì cái gì vừa rồi không có phát hiện ra nó!

    Mạnh Nịnh hít sâu vài cái, như hít đủ dũng khí vào người, cẩn thận từng li từng tí đem khuyên tai tháo ra hết rồi nhìn vào gương xem lại khuôn mặt của mình bây giờ.

    Nguyên bản thì không khác khuôn mặt của nàng ở thế giới trước lắm, chẳng qua.. Có lẽ do dinh dưỡng không đủ, hai má gầy đến hóp vào trong, môi trắng bệch không có chút sức sống.

    Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội sống lại lần nữa, Mạnh Nịnh quyết định, về sau nàng sẽ ăn thật nhiều thịt cá cùng sơn hào hải vị, đem chính mình nuôi tới khi trắng trẻo mập mạp.

    Nhưng trước đó.. Nàng vẫn là tìm cơ hội nói chuyện với cha mẹ của khối thân thể này đi, để bọn họ quan tâm Khương Diễm chút. Những người giúp việc kia đều quá làm càn, chỉ có thể để cha mẹ Hứa Gia tiếp nhận Khương Diễm lần nữa, mới có thể làm cho bọn họ về sau không dám tùy ý cắt xén tiền sinh hoạt của hắn, không dám tùy ý bắt nạt hắn.

    Dù sao nguồn cơn mọi việc đều bắt nguồn từ nàng mà ra.

    Mạnh Nịnh tắm rửa xong đang soi gương để sấy tóc, lúc lơ đãng nhìn xuồng phần cổ của thiếu nữ trong gương --

    Làn da trắng hồng nổi những đốm đỏ li ti, cái này hình như có chút giống tình trạng khi bị dị ứng.

    Nàng thử chạm vào, không ngứa cũng không đau, liền không suy nghĩ nhiều nữa.

    Một lát sau nàng liền đi ra ngoài, phòng tuy rằng đã mở điều hòa, nhưng vẫn có chút lạnh, Mạnh Nịnh cuộn cả người trong chăn mà vẫn hơi run lên vì lạnh, đột nhiên nghĩ đến Khương Diễm ngay cả cái áo để khoác bên ngoài cho đỡ lạnh cũng không có.

    Thở dài một hơi, lại chạy đến trước tủ quần áo, tìm rồi lại tìm, gần như lật tung hết tủ quần áo lên rốt cuộc tìm ra được một cái áo bông lớn màu đen --Áo có kiểu dáng khá giống áo của nam, là cái dạng áo bán đầy đường kia.

    Chờ tới tận 12 giờ đêm, Mạnh Nịnh nghĩ hẳn là giờ này mọi người đều đã ngủ, liền mở cửa rón rén đi ra ngoài, xuống lầu đi đến trước cửa phòng Khương Diễm.

    Nàng khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, do dự một chút liền cố hết sức mở cửa một cách nhẹ nhàng đi vào.

    * * *

    Sáng ngày thứ hai, Mạnh Nịnh đang say giấc thì bị tiếng gõ cửa cùng tiếng kêu của Trương Văn Dư đánh thức, "Nhị tiểu thư, ta có thể vào không?"

    Mạnh Nịnh dùng chăn che đầu, làm bộ mình không nghe được.

    Cách hơn mười giây, Trương Văn Dư lại tiếp tục gõ cửa.

    Nàng hữu khí vô lực nói: "Vào đi."

    Trương Văn Dư cầm trong tay một cái áo lông màu đen, hắn vừa đi vào vừa nói chuyện: "Nhị tiểu thư, ta sáng sớm hôm nay phát hiện không biết là ai đem quần áo của tiểu thư vứt vào trong vườn, áo còn có vết dấu chân dẫm lên, này là cái áo mà tiểu thư thích nhất a."

    Nhắc tới áo lông, Mạnh Nịnh triệt để tỉnh táo lại, nàng mở mắt ra, nhìn cái áo lông bị dày vò đến thảm mà rơi vào trầm tư.

    Khương Diễm có phải hay không đem cái áo này thành nàng mà đối đãi?

    *

    Mạnh Nịnh không cho Khương Diễm cùng các nàng ngồi xe riêng đi học, bởi vậy hắn mỗi ngày đều đi học từ sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

    Trương Văn Dư tuy rằng ngoài miệng nói không biết là ai làm, kỳ thật trong lòng đã có câu trả lời, hắn lại đây chỉ là đến nàng cáo trạng.

    Mạnh Nịnh tùy tiện tìm lý do có lệ nói với Trương Văn Dư xong liền xuống nhà ăn, ăn xong bữa sáng lại cùng Hứa Nhiên cùng tới trường học Thịnh Dương.

    Nàng hiện tại học lớp mười một, thành tích thảm không nỡ nhìn, đứng cuối bảng. Vào được trường này cũng là Hứa gia đập tiền để nàng vào. Nguyên chủ vốn không có học vấn gì vậy mà vẫn vào được trường này, có thể thấy Hứa gia đã đập bao nhiêu tiền.

    Bước càng gần tới phòng học, Mạnh Nịnh liền nghe thấy tiếng huyên náo phát ra từ trong phòng.

    Mạnh Nịnh vừa đi vào phòng học, liền nghe cả lớp cùng hô: "Nịnh tỷ tốt!"

    Mạnh Nịnh: "..."

    Nàng còn chưa kịp đáp lại, mọi người đã xông lên hỏi nàng tới tấp.

    "Nịnh tỷ, chị sao lại tháo hết khuyên tai rồi?"

    "Nịnh tỷ, chị nhuộm lại tóc?"

    "Nịnh tỷ, chị hôm nay vậy mà không có trễ!"

    "..."

    Mạnh Nịnh cảm thấy, nếu khối thân thể này cũng bị bệnh tim như nàng, vậy nàng liền không sống nổi một ngày với các bạn học này.

    Nàng không để ý đến bọn họ trêu chọc, đi đến vị trí ngồi xuống, vỗ vai nữ sinh nhìn có vẻ bình thường nhất lớp này, nàng đang ngồi học từ đơn, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học có thể nói cho tớ biết một chút, ngày hôm qua toán học là bài nào không?"

    Nữ sinh cầm ra một quyển sách luyện tập đưa cho nàng: "Chép đi."

    Mạnh Nịnh nghiêm túc giải thích: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ muôn hỏi là bài tập nào, tớ muốn tự làm."

    Nữ sinh nghĩ ngợi, nói: "Cô chép bài sẽ không lo bị sai."

    Mạnh Nịnh: "..."

    Ông tời a, ai tới cứu nàng đi.

    Thật vất vả nhịn đến buổi tối tan học, Mạnh Nịnh phóng ra khỏi lớp như đang chạy nạn, chạy đến lầu đối diện -- khoa lý phòng 22.

    Nguyên nữ chủ Hứa Nhiên cùng bạn trai nàng là Tống Tinh Thần đều học ở đây. Bất quá Mạnh Nịnh còn chưa gặp qua nam chủ Tống Tinh Thần, không biết hắn trong thế nào.

    Hứa Nhiên còn chưa đi ra phòng học, liền nhìn thấy Mạnh Nịnh đến tìm nàng, có chút ngoài ý muốn.

    Cái em gái đến tiểu học cũng không học này đâu ra dũng khí mà chạy tới trước cửa lớn nàng vậy?

    Mạnh Nịnh không biết Hứa Nhiên nghĩ gì, ánh mắt của nàng rơi vào Khương Diễm đang đi phía sau Tống Tinh Thần.

    Thiếu niên không chịu mặc áo long mà nàng đưa, giờ chỉ mặc mỗi đồng phục, vài sợi tóc bên trán không thể che hết vết thương, hai má vì lạnh mà đỏ lên, ngay cả mặt cũng trở nên trắng bệch.

    Mạnh Nịnh thầm than một tiếng, cho ngươi cậy mạnh, cho người hiểu lầm ý tốt của ta, cho người đạp ta..

    Tống Tinh Thần thấy Mạnh Nịnh nhìn chằm chằm mình liên khó chịu nói: "Mạnh Nịnh, ta khuyên cô biết vị trí của mình, Ta không thích cô, cả đời này cũng sẽ không thích."

    Mạnh Nịnh còn đang ngẩn người, không chú ý người trước mặt là đang nói nàng.

    Tống Tinh Thần cảm thấy mình bị nàng lơ đi, hừ lạnh một tiếng: "Cô muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người không có dáng người, muốn đầu óc.."

    Mạnh Nịnh rốt cuộc phục hồi tinh thần, mờ mịt nhìn hắn: "Bạn học này, anh là ai a?"

    Tống Tinh Thần: "..."

    Hắn hít sâu một hơi: "Ta nói cho cô biết, không cần chơi trò giả mất trí này, cho dù làm gì ta cũng không có để ý tới cô."

    Mạnh Nịnh: "..."

    Nàng nghiêm túc phỏng đoán người mà nữ phụ này thích là, nghĩ nghĩ chút liền chần chờ hỏi: "Tống Tinh Thần?"

    Tống Tinh Thần ho khan một tiếng, vừa định trào phúng bộ dáng giả vờ mất trí của Mạnh Nịnh, liền nghe được âm thanh lạnh băng vang lên sau lưng mình: "Nhường một chút."

    Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Khương Diễm đang nhìn mình, ánh mắt sâu đến làm người ta không nhịn được mà phát lạnh.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tâm lý của Diễm con ta: Ta tuy rằng rất chán ghét rất chán ghét nàng --

    Nhưng là, dù là đồ ta chán ghét, cũng khôngn cho phép người khá nhúng chàm, đánh giá cũng không được.

    Nịnh Nịnh: Ngươi chán ghét ta liền có thể đạp đồ của ta sao!
     
  5. Annie72

    Bài viết:
    7
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Tinh Thần từ năm đầu của cao trung đã học cùng Khương Diễm.

    Vừa mới gặp Khương Diễm đã khiến hắn ấn tượng, có thể là vì chỉ có mình Khương Diễm có thể so cao thấp với hắn trên bảng xếp hạng.

    Sau này, hắn chậm rãi phát hiện, Khương Diễm người này ở trong lớp học không tiếp xúc với ai, cơ hồ chưa từng cùng đồng học giao lưu. Suốt ngày mang thần sắc lạnh lùng lại âm trầm, chỉ nhìn thôi đã không ai dám tiếp xúc.

    Lại một thời gian sau, hắn không biết Khương Diễm đắc tội người nào, hắn thường xuyên thấy Khương Diễm bị một đám côn đồ bao quanh sau giờ tan học, thường là du côn lưu manh bên ngoài, ngẫu nhiên sẽ là đám côn đồ trong trường Thịnh Dương.

    Lại nói, Khương Diễm người này cũng không phải là hạng người dễ bắt nạt, cùng đám côn đồ đánh đến sứt đầu mẻ trán, đám côn đồ không kiếm được chỗ tốt nào đành phải gọi tới nhiều người hơn.

    Do vậy mà lúc trước trên mặt Khương Diễm luôn có dấu vết xanh tím, cũng vì vậy mà đại bộ phận khôngthichs tiếp xúc với hắn, càng thêm xa lánh hắn.

    Chỉ có bạn gái của Tống Tinh Thần là Hứa Nhiên tâm địa thiện lương cảm thấy Khương Diễm kia đáng thương, ngẫu nhiên sẽ quan tâm hắn một chút.

    Nhắc đến Hứa Nhiên, Tống Tinh Thần liền không thể không nói, cái em gái họ hàng xa của Hứa Nhiên thật khiến hắn khó chịu.

    Cha mẹ Hứa thiện tâm, không chịu được cảnh cháu gái mình ở nông thôn chịu khổ, đem nàng về Hứa gia nuôi dưỡng, còn đối đãi nàng không khác gì tiểu thư chân chính.

    Kết quả, Mạnh Nịnh nàng tuyệt không biết cảm ơn, không chỉ ở nhà đối với Hứa Nhiên vênh mặt hất hàm sai khiến, lại còn dám đánh chủ ý lên cái anh rể là hắn, nàng thường xuyên vào lúc nửa đêm gửi cho hắn một số tinh nhắn tán tỉnh, câu dẫn hắn.

    Nghĩ đến đây, Tống Tinh Thần ghét bỏ nhìn thoáng qua Mạnh Nịnh, xoay người đi vào phòng học.

    Mạnh Nịnh từ đầu tới cuối đều đem Tống Tinh Thần xem như không khí, nàng toàn bộ lực chú ý đều đặt lên Khương Diễm, từ lúc hắn bước ra khỏi phòng học một khắc kia bắp chân của nàng liền như bị nhũn ra.

    Nàng không phải nguyên chủ, sức chiến đấu của nàng là 0 a, nàng thật sự rất sợ Khương Diễm cái phản diện đại nhân này sẽ đối xử với nàng giống cái áo lông kia.

    Nàng hiện cũng không mang theo bảo tiêu.

    Bất quá may mà đang ở trường học, Khương Diễm ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, đi thẳng ra khỏi phòng học.

    Hứa Nhiên cùng Tống Tinh Thần trong phòng học thân mật trong chốc lát, lại cùng nhau đi ra.

    Hứa Nhiên nhìn thấy Mạnh Nịnh, đáy mắt hiện lên chút chán ghét, bất quá ngại Tống Tinh Thần đang ở đây, nàng vẫn là bày ra khuông mặt ôn hòa tươi cười: "Nịnh Nịnh, chúng ta đi thôi."

    "..."

    Mạnh Nịnh nháy mắt cả người nổi một trận da gà.

    Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng: "Anh không muốn cùng em gái em ở chung một chỗ."

    Hứa Nhiên đương nhiên biết Tống Tinh Thần không thích Mạnh Nịnh, dù sao rất nhiều việc không tốt của Mạnh Nịnh đều là nàng chính miệng nói cho hắn biết.

    Nàng kéo cánh tay Tống Tinh Thần, mềm giọng nói: "Cha mẹ kêu em bình thường ở trường học chiếu cố Nịnh Nịnh một chút, anh thông cảm cho em đi? Lại nói, Nịnh Nịnh về sau cũng là của em gái anh.."

    Có thể do cơ thể khó chịu hoặc nguyên nhân nào khác, lúc Hứa Nhiên nói lời này Mạnh Nịnh đột nhiên có chút buồn nôn, nàng nhíu mày, lấy tay gắt gao che miệng lại.

    Thấy nam nữ chủ đều nhìn về hướng này, nàng khoát tay: "Các ngươi tiếp tục, không cần để ý đến ta."

    Hứa Nhiên sắc mặt nháy mắt âm trầm, nhưng nàng ta cũng điều chỉnh ngay lập, trở về khuôn mặt tươi cười tủm tỉm cùng Tống Tinh Thần nói: "Không còn sớm, đi thôi."

    Tống Tinh Thần thần sắc có chút phức tạp, như là ghét bỏ, lại như là không đành lòng.

    Hắn nhìn Mạnh Nịnh muốn nói lại thôi, chần chờ vài giây, vẫn là không nói chuyện, xoay người đi cùng Hứa Nhiên tới nhà ăn.

    *

    Sắc mặt của Hứa Nhiên luôn duy trì trạng thái sa sầm tận đến lúc về nhà, nàng cũng không hứng thú nói chuyện với Mạnh Nịnh nữa.

    Mạnh Nịnh hôm nay đã ghi lại hết các bài mà nguyên chủ bỏ bê từ trước, nghĩ ăn xong cơm tối liền trở về phòng viết tiếp phần còn lại, kết quả lúc ăn cơm tối, ở trong phòng ăn không thấy Khương Diễm.

    Hứa Nhiên tâm tình không tốt, đương nhiên sẽ không chú ý những ngừoi khác, lại càng không cần nói, Khương Diễm đối với nàng mà nói cũng chỉ là loại con riêng do bảo mẫu sinh mà thôi.

    Không ai nói ra, bọn người hầu căn bản sẽ không đi kêu Khương Diễm, đối với bọn họ đến nói, hắn ăn hay không ăn đều không quan trọng, chết đói cũng không liên quan đến bọn họ.

    Mạnh Nịnh đứng ở cửa phòng ăn, thở dài một hơi, "Trương thúc, thúc đi kêu Khương Diễm đi."

    Trương Văn Dư đi rất nhanh liền trở về, cười nói: "Nhị tiểu thư, hắn nói hắn không ăn, ngài đừng động tới hắn."

    Mạnh Nịnh cũng không nghĩ nhiều, chờ nàng bắt đầu suy nghĩ vì cái gì Khương Diễm hôm nay không chịu ăn cơm chiều, nàng đã viết xong tất cả các bài cần viết.

    Nàng tay trái chống cằm, giữa mũi và miệng kẹp một câybút, có chút buồn rầu.

    Cho dù Khương Diễm chán ghét nàng thì cũng không nên không ăn tối a, thân thể là của hắn cũng không phải của nàng.

    Cho nên.. Là bởi vì hắn cảm thấy, tối qua trên bàn cơm hành động của nàng là đang vũ nhục hắn sao?

    Nhưng dù là vậy, hắn tốt xấu gì cũng được ăn cơm, mà nửa đêm hôm qua nàng lén lút đưa áo lông liền bị hắn trực tiếp ném ra bên ngoài.

    Hay là bởi vì..

    Mạnh Nịnh không khỏi nhớ lại gương mặt trắng bệch của Khương Diễm lúc chiều.

    Hắn sẽ không ngã bệnh đi?

    Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua đồng hồ, mới hơn chín giờ tối.

    Nàng do dự trong chốc lát, vẫn là đứng dậy đi ra khỏi phòng.

    Mạnh Nịnh cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng Khương Diễm, trong phòng một mảng tối đen, nàng rón rén đi vào, đóng cửa lại, đi đến bên giường.

    Khương Diễm nằm ở trên giường như là đang ngủ, bất quá mồ hồi trên trán ướt thấm ra cả gối, vả mặt đỏ khác thường.

    Mạnh Nịnh dùng tay sờ nhẹ lên trán hắn, nhiệt độ dưới lòng bàn tay cao tới bất thường, liền xác định hắn phát sốt rồi.

    Hòm thuốc trong nhà đặt ở trong thư phòng, mà chìa koas của thư phòng lại bị quản gia giữ, cho nên Khương Diễm trước khi ngủ dù biết chính mình phát sốt cũng không có khả năng lấy thuốc uống.

    Mạnh Nịnh trực tiếp gọi điện thoại đem bác sĩ của Hứa gia kêu tới.

    Lúc bác sĩ tới xem bệnh cho Khương Diễm, Mạnh Nịnh lại không yên tâm dặn dò một câu: "Trên người hắn có khả năng là có vết thương khác, dù là vết thương mới hay cũ, ngài đều khám giúp hắn một chút đi."

    Chờ bác sĩ đi vào, nàng lại đi phòng bếp kêu người nấu cháo.

    Người hầu chỉ cho rằng là nàng muốn ăn bữa ăn khuya, còn bỏ thêm tổ yến cùng cá muối vào cháo.

    Cháo nấu xong, Mạnh Nịnh liền để người hầu về phòng nghỉ ngơi.

    Nàng bưng cháo đi đến trước cửa phòng, do dự không biết có nên vào hay không thì cửa phòng liền mở ra, bác sĩ đi ra.

    Lúc ra cửa còn đặc biệt dặn dò Mạnh Nịnh: "Tôi đã xử lý miệng vết thương, cũng cho hắn uống thuốc hạ sốt, qua vài giờ, nếu hắn vẫn không hạ sốt thì tiểu thư gọi tôi, tôi lại đến xử lý."

    Mạnh Nịnh nhu thuận gật đầu lại gật đầu.

    Tiêu Thâm nhìn lại nhìn Mạnh Nịnh, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

    Lúc trước khi hắn tới khám bệnh cho tiểu cô nương này, nàng cả người đều là gai nhọn, phản nghịch lại khó trị, mới qua bao lâu, nàng tính nết liền thay đổi như vậy.

    Mạnh Nịnh nhìn nhìn bác sĩ một chút, nói: "Bác sĩ, có thể giúp ta mang bát cháo này vào cho hắn không a?"

    Tiêu Thâm là biết việc lúc trước thiên kim của Hứa Gia bị đánh tráo ở bệnh viện, cũng không hỏi nhiều, gật đầu, bưng cháo đứa vào phòng cho Khương Diễm.

    Mạnh Nịnh sau lưng hắn nhỏ giọng nói thêm một câu: "Còn có, đừng nói là ta đưa."

    Nàng hiện tại hoàn toàn đoán không ra tâm tư của Khương Diễm, chỉ cảm thấy nếu để cho hắn biết chén cháo này là nàng đưa thì nơi tiếp theo chén cháo này đáp chính là trong thùng rác a

    *

    Mạnh Nịnh trở về phòng nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ liền từ trong ví tiền rút hơn phân nửa tiền mặt bỏ vào một cái phong thư, trên mặt thư còn viết một câu --

    Ngươi tốt nhất đông chết mình đi, như vậy người làm chị như ta liền vui vẻ a~

    Sau đó nàng cầm phong thư đi xuống lầu, muốn đến xem xem Khương Diễm đã hạ sốt hay chưa.

    Kết quả đến khi nàng mở cửa liền phát hiện.. Hắn vậy mà đem cửa phòng khóa trái!

    Mạnh Nịnh ngốc tại chỗ trong chốc lát, đang tự hỏi có nên về phòng ngủ luôn hay không.

    Kỳ thật từ ngày hôm qua khi phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết, mãi đến bây giờ nàng vẫn có chút cảm giác mơ hồ.

    Dù nhận lấy kí ức của nguyên chủ nhưng nàng vẫn không đối với mấy nhân vật trong sách này có cảm xúc gì khác.

    Đối Khương Diễm cũng chỉ là xuất phát từ lòng thương xót nhất thời.

    Mà hiện tại, giống như biết nàng sẽ lại xuống phòng mình, Khương Diễm đem cửa phòng khóa trái.

    Mạnh Nịnh đột nhiên cảm giác được chính mình làm việc này có chút dư thừa, nàng rõ ràng chỉ cần không giống nguyên chủ tiếp tục làm khó hắn là đủ rồi.

    Dù sao mục tiêu đời này và đời trước của nàng không có gì thay đổi, nàng vẫn là nghĩ muốn sống cho tốt.

    Mạnh Nịnh xoay người trở về phòng, lại qua mấy phút, nàng lại xuống lầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài vườn.

    May mắn phòng của Khương Diễm nằm ở tầng trệt, cửa sổ cực thấp, rất dễ dàng liền có thể leo vào, huống chi trong vườn còn để một vài cái ghế.

    Mạnh Nịnh không biết Khương Diễm có khóa cửa sổ hay không, vốn chỉ định thử vận may, kết quả khi nhìn thấy cửa sổ liền phát hiện hắn không chỉ không khóa, thậm chí còn không đóng kín.

    Khó trách bị sốt thành cái dạng kia.

    Trong phòng một chút âm thanh cũng không có, xác nhận Khương Diễm đã ngủ say, nàng mang chiếc ghế lại, nhẹ nhàng mà đẩy cửa sổ.

    Mạnh Nịnh sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên trèo cửa sổ, cho nên có chút tay chân vụng về, bất quá nàng đã tận lực không để phát ra tiếng quá lớn.

    Sau khi vào được trong phòng nàng liền mang phong thư đặt vào trong cặp sách của Khương Diễm.

    Bác sĩ Tiêu để hòm thuốc trên bàn bên cạnh giường, Mạnh Nịnh tìm nhiệt kế đi tới gần hắn đo nhiệt độ, đo mấy lần đều là 36.8 độ, chứng minh hắn đã giảm sốt.

    Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận từng li từng tí cất nhiệt kế lại vào hòm.

    Hôm nay trăng đặc biệt sáng, ánh trăng hắt vào phòng làm hiện rõ khuôn mặt thiếu niên đang ngủ, những sợi tóc bị mồ hồi làm ướt lúc nãy cũng đã khô.

    Mạnh Nịnh nhìn mái tóc mềm mại đen nhanh của Khương Diễm, có chút tức giận bất bình, đều là dinh dưỡng không đủ, vì cái gì tóc nàng cừa khô vàng vừa xơ mà tóc hắn lại vừa đen vừa mềm.

    Cũng bởi vì hắn là nhân vật phản diện trong tương lai sao?

    Mạnh Nịnh nhìn chằm chằm hồi lâu, không khỏi nghĩ tới ở thế giới trước, anh trai từng tặng nàng một bé cún màu đen tên là than viên.

    Than viên lúc đầu rất hung dữ, không chịu để nàng tới gần, về sau mỗi ngày người chơi cùng nó nhiều nhất là nàng.

    Mỗi lần té xỉu bị đưa vào bệnh viện, bé con liền ở trong nhà tán loạn tìm kiếm nàng khắp nơi, cho đến khi anh trai lén mang nó vào bệnh viện thăm nàng thì mới chịu an tĩnh lại.

    Mạnh Nịnh nghĩ đến mà hốc mặt liền đỏ lên, nàng che miệng không để cho mình khóc thành tiếng.

    Nàng rất muốn về nhà, rất muốn gặp cha mẹ cùng anh, rất muốn.. Sờ sờ than viên để trấn an nó.

    Mạnh Nịnh theo bản năng nâng tay lên, đến lúc chạm vào mái tóc mềm lại liền cứng cả người lại.

    Nàng phục hồi tinh thần, cẩn thận quan sát một chút thấy hắn không có tỉnh lại, liền nhẹ nhàng xoa xoa một chút.

    Cảm giác có chút giống than viên của nàng a, Mạnh Nịnh còn đang muốn sờ thêm hai cái, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng hướng về phía mình.

    Lời của editor: Uổng cho ta còn edit đoạn đầu cho Hứa Nhiên là thiện lương, mới mấy dòng liền bị vả mặt thật rát quá
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...