Kí ức tuổi thơ Trong đó có Người Tồn tại trong tôi Một khoảng trời hoa nở Khi Người rời xa tôi Khoảnh khắc ấy giống như cơn ác mộng Tôi nhìn trời đêm Muôn vì sao tỏa sáng Không rõ ngôi nào là Người Có phải vì sao to nhất Hay vì sao lung linh nhất Phải chăng Người là một trong hàng vạn sao? Chỉ mình tôi ngồi Mình tôi tồn tại Tôi hoài niệm một tình thương đã bay xa Như gió thoáng qua Như đông trở rét Người đến rồi đi Như lửa đêm bất ngờ dập tắt Trong khoảnh khắc mông lung Khiến những dòng kí ức trôi nhẹ Dập dìu như đám mây tàn Trôi nổi giữa không trung.