Về thăm thầy tôi Tôi về thăm mái trường xưa Thời gian vọng lại đong đưa tiếng thầy Hàng cây đường cũ còn đây Thầy tôi tóc điểm hoa mây nửa đời Nhớ sao lớp học chỗ ngồi Chia đôi phấn trắng đâu rồi ngày xưa À ơi câu hát chiều mưa À ơi bài giảng sớm trưa say nồng Cả đời đưa sáo sang sông Thầy tôi chẳng quản nhọc công sớm chiều "Lời thầy chan chứa tin yêu Lòng con nhớ mãi muôn điều thầy ơi!" (Trần Giang) Người lái đò Một đời người – một dòng sông.. Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, Muốn qua sông phải lụy đò " Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa.. Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc – mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.. (Thảo Nguyên) Khoảnh khắc ý nghĩa của cô giáo Nguyễn Thị Phương Tuyền bên các học trò của mình ngày 20/11 tại trường Tiểu học Tân Phong B - TP. Biên Hòa Nghe thầy đọc thơ Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà Mái chèo nghe vọng sông xa Êm êm như tiếng của bà năm xưa Nghe trăng thuở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời Thêm yêu tiếng hát mẹ cười Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra.. (Trần Đăng Khoa) Lời ru của thầy Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em. Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi) Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình (Đoàn Vi Thượng) Tặng cô Tặng cô bao đóa hoa hồng Tặng cô với cả hương nồng sắc xuân Tháng ngày dạy dỗ ân cần Cho bao thế hệ góp phần dựng xây Tiếng cô tưởng nhớ mới đây Xây bao hạnh phúc tràn đầy yêu thương (Khuyết danh) Ru lại ơn thầy Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy Lời ru bay bổng tự ngày ấu thơ Thầy cầm tay viết i tờ Dạy con đạo lý sống cho ra người Một đời cần mẫn thầy ơi Đưa bao thế hệ tới bờ tương lai " Nửa chữ cũng vẫn là thầy " Lời ông cha dạy có sai bao giờ Dẫu đời chưa đẹp như mơ Tình thầy cô với học trò bền lâu Tóc con giờ đã bạc màu Lại ru cháu cũng từ câu ơn thầy. (Khuyết danh) Ơn thầy Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Không gì sánh nổi đong đầy tình thương Mẹ cha dãi nắng dầm sương Nhường cơm xẻ áo dọn đường con đi Thầy cô rèn giũa chi li Mong sao trò giỏi mỗi khi trả bài Miệt mài hướng tới tương lai Say sưa gieo hạt nối dài ước mơ Thương cho lứa tuổi trẻ thơ Vẫn còn nhiều bé bơ vơ ngoài đường Hàng ngày không được đến trường Mưu sinh bán số đáng thương vô cùng Những gì thầy dạy cô mong Giờ em thấu hiểu qua dòng thời gian Ơn thầy cô mãi ngút ngàn Khắc ghi tạc dạ tỏa lan muôn đời! (Hồng soi) Cô ơi Rời mái trường thân yêu Bao năm rồi cô nhỉ? Trong em luôn đọng lại Lời dạy bảo của cô Ngày ấy vào mùa thu Bước chân em rộn rã.. Cô không lời từ giã Xa trường tự lúc nào Em ngỡ như chiêm bao Cô về đâu, chẳng biết? Vẫn vang lời tha thiết Từ giọng cô dịu hiền Thời gian bước triền miên Cô chưa lần quay lại Chúng em nhớ cô mãi Mong thấy cô trở về Lúc xưa cô vỗ về.. Nay chúng em khôn lớn Ngày rời trường gần đến Bao giờ gặp lại cô? (Thảo Thảo) Công ơn thầy cô Kinh mài, chữ giũa, mực nghiên Dạy trò con chữ đẹp duyên học đường Mỗi ngày cắp sách đến trường Ươm mầm tri thức làm gương bao người Lúc thầy mới tuổi ba mươi Hay thương giúp trẻ, hay cười vị tha Không màn nhung gấm lụa là Chỉ chăm con chữ để đà dạy răn Mong trò học giỏi siêng năng Khơi nguồn trí tuệ, tài năng cho đời Giáo viên nét đẹp rạng ngời Biết bao thế hệ muôn đời tôn vinh Ơn cô nghĩa thắm đậm tình Tỏa vầng giáo hạnh cho mình ước mơ Nhân ngày Nhà giáo làm thơ Chúc cho hết thảy thầy cô yêu nghề! (Trương Văn Thi) Thầy Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi.. Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu.. (Ngân Hoàng) Chúc mừng thầy cô " Muốn sang thì bắc cầu Kiều Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. " Lời ca văng vẳng đâu đây Nồng thơm hương sữa dâng đầy khát khao Dù cho xa mãi phương nào Ân tình thầy dạy làm sao quên lời. Dù cho đi bốn phương trời Nghĩa nhân một thuở trọn đời không quên. (Khuyết danh) Nhớ mãi lời cô Xa mái trường thân yêu Đã bao lâu rồi nhỉ Những lời cô thủ thỉ Em nhớ đến bây giờ Ngày ấy tuổi mộng mơ Hay thẫn thờ thổn thức Trái tim non rạo rực Mùa phượng thắm sân trường. Những bài giảng thân thương Thấm vương đầy bụi phấn Cô như vầng trăng sáng Dẫn lối đường em đi Nghe tiếng gió thầm thì Mà lòng xao xuyến mãi Suốt đường đời bươn chải Luôn khắc nhớ ân tình! (Phan Thị Tuyết Vân) Ơn cô, nghĩa thầy " Muốn sang phải bắc cầu kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy " Công thầy sánh tựa chân mây Chữ cô tạc dáng cho" cây "nên người O, a điểm chín điểm mười Long lanh ánh mắt em cười cô vui Vầng dương phía trước đừng lùi Có công mài sắt ngọt bùi mai sau Thầy cô chẳng quản công đầu Đưa đò tri thức sông sâu ngại gì Mỗi năm lại một chuyến đi Chắp thêm đôi cánh thiên di tung trời Hai mươi, mười một rạng ngời Hiến chương nhà giáo nhớ ơn cô thầy Mái trường yêu dấu còn đây Bảng đen phấn trắng thơ ngây năm nào Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào Một thời thơ dại đi vào trong mơ Hôm nay ngồi viết vần thơ Ghi sâu" nửa"chữ ơn cô nghĩa thầy..