Trên Đỉnh Yên Tử Bao kiếp người châm nhang vào mây trắng Nắng chùa Đồng thường trụ cõi trôi bay Đời mỏi rã những bước chân giả tạm Neo vào đâu thành cõi thực nơi này? Ta bồng bềnh trôi về phía rừng mai Chùa Vân Tiêu gác kèo lên sương khói Úp mặt xuống, dưới kia là cao rộng Ngước mắt lên, sâu thẳm một vực trời. Dao diết đá cho thời gian dừng lại Tháp Huệ Quang trầm mặc sắc phù vân Treo vách núi, hương trầm bay ngược gió Tiếng mõ kinh chạy dọc cội nguồn. Từ am nhỏ, Trúc Lâm nghìn phương rọi Nơi non thiêng muôn thuở vọng Phật Hoàng Lửa tam muội thiêu nỗi buồn cháy cạn Chắp tay xin im lặng giữa Hoa Yên. Tác giả: Chu Minh Khôi