Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò.. Bao giờ đậu trạng vinh qui đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá: Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đọc được một bài thơ nhiều trăng tới như vậy. Đâu đâu cũng là trăng, trăng chiếu rọi chói lòa cả một bài, ánh sáng ban đầu là ánh trăng tình, ánh trăng đến cuối lại là ánh trăng điên cuồng, rợn ngợp của một cuộc đời tài hoa cuồng si bệnh hoạn. Tác giả rao bán trăng, để giữ lại tấm lòng chung thủy, nhưng.. trăng đâu phải của riêng tác giả? Mà trăng trở thành một biểu tưởng hoàn mĩ của cái đẹp. Trăng vàng.. trăng ngọc chẳng thể đem đi bán. Lòng người vốn cô đơn, ánh trăng như người tri âm, tri kỉ bầu bạn cùng kẻ cô đơn đó. Hoài Thanh từng nói: "Chỉ trong thơ Hàn Mặc Tử mới thấy một nỗi đau thương mãnh liệt như thế. Lời thơ như dính máu."
Hàn Mặc Tử được mệnh danh là nhà thơ điên mà, cả 1 cuộc đời của ông đa phần đắm chìm trong những chuyện tình cảm không trọn vẹn