Tản Văn Trăng Năm Ấy Vừa Tròn - 18. Windd

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi 18.windd, 27 Tháng tư 2020.

  1. 18.windd

    Bài viết:
    26
    Series: Trăng năm ấy vừa tròn.

    Lúc còn nhỏ tôi luôn nghĩ ánh trăng đi theo bước chân mình, hễ mình đi đến đâu điều có ánh trăng soi sáng dọc đường. Khi ấy tôi cứ nghĩ ánh trăng sẽ không bao giờ rời bỏ tôi mà đi. Như cách ba mẹ yêu thương tôi vậy, cứ mãi lặng thầm và vô điều kiện hoài như thế. Tôi đem theo suy nghĩ non nớt ấy trong suốt quá trình bản thân trưởng thành. Dặn lòng không thể quên ánh trăng luôn soi sáng tôi trên mọi nẻo đường.

    Năm 2020, lúc tôi 18 tuổi, tôi ngày càng rời xa ba mẹ, rời bỏ ánh trăng trên mảnh đất quê hương, một mình bôn ba nơi xứ người, đôi ba lần bật khóc nơi đất khách. Rất nhiều đêm thức trắng cùng công việc học và làm, nổi áp lực đè nén trên đôi vai tưởng chừng như sắp gãy, sự kỳ vọng của quê hương đặt nặng lên tấm lưng gầy, lòng tự tôn lại không một lần cho phép tôi vấp ngã.

    Ánh trăng năm ấy không còn theo tôi nữa, bỏ tôi bơ vơ cùng bước chân trĩu nặng đợi chờ. Tôi đợi chờ ánh trăng lại một lần nữa soi sáng bước chân tôi, để cho tôi biết mình nên đi theo con đường nào.

    Mẹ gọi cho tôi lúc công việc đang bận vùi đầu, tôi cáu bẳn trả lời trong qua quýt. Mẹ dập máy với lời xin lỗi như tắt nghẽn cùng tiếng nức bên trong cổ họng. Tôi vùi đầu vào đề án với giọt nước mắt lăn dài hai bên má.

    Ánh trăng cuối cùng cũng bỏ tôi mà đi, theo cách thức trầm lặng nhất mà rời bỏ tôi, tôi cười cho sự non nớt của mình trong quá khứ, cười vì sự tàn khốc của hiện tại, cười vì tương lai không còn rõ ràng như trong suy nghĩ.

    Hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau nữa, ánh trăng sẽ không còn chạy theo bước chân tôi. Đến cuối cùng trong bóng tối, chính cái bóng của mình cũng rời bỏ bản thân mà đi mất.

    Trong giấc mơ tôi thấy tôi của ngày xưa cũ, nép trong vòng tay ba mẹ đưa mắt ngắm ánh trăng tròn, từng bước từng bước chân chạy nhanh về phía trước, rồi bất chợt ngoảnh đầu xem trăng có đuổi kịp mình không. Tôi nhớ tôi của những năm tháng cũ, không áp lực, không kỳ vọng, và không có hoài mong, mãi mãi sống với giấc mộng thời non trẻ, lớn lên trong sự vô lo vô nghĩ của ngày mai.

    Chuông điện thoại đánh thức tôi khỏi giấc mộng mị. Tiếng ba mẹ vang trong điện thoại nghe thật nhẹ nhàng.

    - Về nhà đi con nếu con thấy quá nhiều áp lực, ba mẹ có thể nuôi con suốt cả cuộc đời này.

    Tôi hết cười rồi lại khóc trong điện thoại, ba mẹ ơi, hóa ra trăng không rời bỏ con, chỉ là giữa bộn bề cuộc sống đã làm con quên mất, ánh trăng luôn đuổi theo bước chân con.

    - 18. Windd-
     
    Mộ Thiện, Gill, HakuYen1 người nữa thích bài này.
  2. HakuYen

    Bài viết:
    65
    Xin chào bạn, mình là Haku thành viên của bang From To Zero, mình vừa đọc bài viết của bạn và cảm thấy xúc động khó tả. Bất chợt bài hát "lớn rồi còn khóc nhè" chợt vang lên trong đầu, đột nhiên thấy muốn khóc quá cơ.

    Văn phong của bạn viết rất truyền cảm khiến người đọc cảm nhận được diễn biến cảm xúc qua từng câu từ mà bạn trau chuốt. Khi đọc đến đoạn giữa, bạn viết ánh trăng đã rời bỏ bạn đi rồi, cũng giống như ba mẹ đã không còn quan tâm đến bạn nữa, mình còn cảm thấy suy nghĩ của bạn quá là bi quan đi, nhưng nghĩ kĩ thì lại rất hợp lý. Ai cũng từng có một thời mâu thuẫn như thế, bạn áp lực, bạn cáu gắt với cha mẹ để rồi lại hối hận đến đứt ruột đứt gan, nhưng rồi bạn nhận ra sự qua tâm của cha mẹ đối với mình là mãi mãi không bao giờ thay đổi.

    Cảm ơn bạn đã mang đến một câu chuyện hay cho người đọc. Duy nhất chỉ có một lỗi chính tả cần phải sửa lại là ở đoạn

    Nổi áp lực --> nỗi áp lực

    Chỉ vậy thôi. Chúc bạn có thêm nhiều cảm hứng để sáng tác thêm những tác phẩm truyền cảm giống thế này.

    Thân thương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2020
  3. 18.windd

    Bài viết:
    26
    Trăng năm ấy vừa tròn

    Tác giả: 18. Windd

    Thể loại: Tản văn

    Trăng năm ấy vừa tròn, chúng ta cuối cùng cũng đã lớn, hoàn cảnh và lối sống nay chẳng còn chút gì giống nhau. Tiến sống cuộc sống với ước mơ đang còn dang dở, tôi sống cuộc đời với các hoạch định đang còn dở dang. Tiến kiếm sống bằng dăm ba cái nghề không tính ổn định. Tôi mưa sinh bằng việc làm mà mình không hề đam mê. Ở điểm này, chúng tôi giống nhau.

    Tôi và Tiến lớn lên bên nhau trong cùng một khu tập thể cấp bốn có những mái hiên nhà đang dần xụp xệ theo năm tháng. Chúng tôi trạc tuổi nhau, hoàn cảnh gia đình lại khá tương đồng. Chúng tôi cứ thế lớn lên như bao đứa trẻ khác, vô tư vô lo và trưởng thành cùng những mơ mộng của riêng mình. Tiến có ước mơ và hoài bão lớn lao, tôi có những kế hoạch và dự định an toàn. Tiến có tính cách điềm tĩnh và nhu mì, tôi là kẻ có tính cách thẳng thắn và hoạt ngôn. Chúng tôi như hai đầu cực bắc và nam của thỏi nam châm, hút lấy nhau bằng những tính cách dù là trái ngược.

    Trong những tháng ngày êm đềm trôi qua lửng lờ bên mái hiên nhà, dưới ánh nắng có phần gay gắt và chói chang của mặt trời ngày cuối hè. Trong một khoảng tối nọ, chúng tôi cùng nhau nằm dài trên sân thượng của khu tập thể cũ, cùng ngắm ánh trăng tròn vành vạnh và nói về những ước nguyện trong tương lai.

    "Không biết cuộc đời của hai đứa sau này sẽ ra sao, có hạnh phúc hay chỉ toàn tiếc nuối. Không biết tương lai tụi mình sẽ thế nào, nhưng hi vọng ngày trăng tròn vẫn còn có thể ngồi bên nhau."

    10 năm sau. Chúng tôi đã trở thành những 'người lớn' kể cả về thể xác hay tinh thần. Tôi theo đuổi nghề báo dù lòng không có đam mê. Tiến rời khu tập thể cũ, bỏ phố Huế đến đầu miền Bắc xa xôi làm những công việc không tính ổn định, cuộc sống không có dự tính chuyện ngày mai. Trong một ngày bận rộn với dự án viết lách ngoại tỉnh, tôi tình cờ gặp lại Tiến trong bộ quần áo không mấy phẳng phia.

    Chúng tôi trốn việc chạy về vùng nông thôn vắng lặng, cùng nằm dài trên chiếc xe buýt cũ kỹ đã bị bỏ hoang. Tiến mỉn cười nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh, kể về những trải nghiệm mà bản thân đã đi qua, khuôn mặt Tiến nay đã bị sương gió làm cho rắn rỏi, duy đôi mắt vẫn tràn ngập niềm tin khi nói về ước mơ thuở nhỏ.

    "Hằng biết không, cuộc đời con người không lường trước được chuyện tương lai, chúng ta bây giờ có thể đang hạnh phúc hoặc là không, nhưng hôm nay dưới ánh trăng năm ấy đã vừa tròn, chúng ta vẫn còn có thể ngồi cùng bên nhau".

    - 18. Windd-
     
    MuốiTRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 28 Tháng tư 2020
  4. 18.windd

    Bài viết:
    26
    Trăng năm ấy vừa tròn.

    Trong cuộc đời mỗi con người điều chứa những phần kí ức của riêng mình. Kỉ niệm có đẹp hay không điều do chính bản thân mỗi người quyết định.

    Trong những năm tháng bôn ba ở đất khách, một phần trái tim tôi dường như đã chết lặng, vì hiện thực khốc liệt, vì thực tiễn tàn nhẫn. Tôi luôn nhớ hình ảnh về bà, đem lời nói vương màu ký ức chôn chặt trong một góc trái tim đã nguội lạnh.

    Tôi nhớ một tôi vô lo vô nghĩ của ngày xưa, nhớ hình ảnh đứa trẻ không bị gánh nặng xã hội đeo bám trên lưng. Tôi nhớ về bà trong những năm tháng cũ, mắt nhăn nheo, tay gầy guộc vì sương gió bụi đường.

    Bà tôi sống như một tấm gương sáng cho đứa trẻ non nớt là tôi non theo. Tôi lớn lên trong lời ru của bà, trưởng thành cùng những bài học làm người có ích. Tôi sống như nhành cây non không ngừng chạy về phía ánh sáng, hút tinh túy và nhựa cây để ngày một trưởng thành. Bà tôi sống như một cành cây cổ thụ đã già cỗi, đem tất cả tinh thần cùng vật chất nuôi nấng tôi nên người.

    Giữa năm 17 tuổi, trăng tròn vành vạch. Hai bà cháu cùng đón ánh trăng sáng dưới mái hiên nhà. Tôi kể bà nghe về mọi thứ, những hoạch định và ước mơ sẽ thực hiện trong tương lai, tôi ước bản thân có đủ lông đủ cánh, thỏa sức dang cánh bay đi thực hiện ước mơ của cuộc đời. Bà ngồi bên phải nhìn tôi cười vui vẻ, nhưng đôi mắt thoáng hiện vài nét trầm buồn.

    "Bà ước cháu dùng tất cả nhiệt huyết và tuổi trẻ của mình để hoàn toàn giấc mơ. Hi vọng khi cháu cảm thấy mệt mỏi bởi xã hội đầy rẫy những bất công, hãy trở về đây cùng với bà, bởi bà còn có thể nuôi cháu thêm mười năm."

    Tôi lớn lên theo nhịp sống hối hả giữa chốn đô thị phồn hoa. Lấy nỗi đau làm động lực kiên cường chạy về hướng mặt trời. Tôi nhận ra cuộc sống không như những gì tôi đã nghĩ, hết thảy vấp ngã sẽ tiếp tục đối mặt với đau thương.

    Sau những năm tháng trưởng thành dài đằng đẳng, sau những bộn bề của cuộc sống, sau những guồng quay công việc tất bật đến quên mình, sau những lần bật khóc nức nở nơi đất khách quê người. Tôi ước phải chi mình trở về năm tháng cũ, đứng cùng bà ngắm ánh trăng sáng dưới mái hiên nhà.

    "Bà ơi! Nay con mệt mỏi rồi, có thể về đứng cùng bà lần nữa được không? Bà ơi, bà có biết, năm này hoa nở trăng vừa tròn."

    - 18. Windd-
     
    TRANG SACH, GillMuối thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...