Tản Văn Trân Trọng Những Điều Đang Có - Trúc Quỳnh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Truc_quynh_pcy, 12 Tháng ba 2020.

  1. Truc_quynh_pcy

    Bài viết:
    7
    Trân trọng những điều đang có

    Tác giả: Trúc Quỳnh

    Thể loại: Tản văn

    Thứ 5, 12/03/2020

    Time: 14: 14.

    Cũng gần vào mùa hè rồi, cái nóng gắt gao của buổi trưa làm con người ta thấy thật khó chịu mà. Tôi đang ngồi nhâm nhi bữa xế chiều của mình, là bánh ngọt và sữa. Vị ngọt của bánh làm người ta cảm thấy đầy sức sống như vừa mới được sạc pin, vị béo của sữa dung hòa vào độ ngọt vừa phải ấy tạo nên sự hòa hợp khiến tôi chỉ muốn được thưởng thức mãi.

    Làm xong một ngụm sữa, tôi dạo quanh thư mục ảnh trong chiếc điện thoại của mình. Tôi chợt nhận ra có tận hơn 7000 tấm ảnh cùng cả trăm cái video, tôi quyết định sẽ "dọn dẹp" chiếc thư viện này. Và điều không ngờ tới, chính là tôi đã lướt qua hàng trăm bức ảnh nhưng vẫn không muốn xóa tấm nào cho dù chúng có trông giống nhau. Tôi nhận ra tại sao mình để ngần ấy ảnh trong điện thoại rồi. Vì tôi trân trọng từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm của mỗi bức ảnh mà dòng thời gian sẽ không cho bất cứ ai quay lại. Tương tự như cách tôi trân trọng từng món đồ cũ kỹ ở bên mình, sợ hãi rồi vội vã kiếm tìm nếu lỡ đánh mất chúng. Thật ra tôi rất hay tiếc nuối khi làm mất đồ, dù chỉ là đồ vật nhỏ có giá tiền không đáng kể như cục gôm, cây thước, bút chì.. Tôi cũng có tiếc tiền, nhưng cái tôi tiếc hơn hết là kỉ niệm, tiếc cái khoảng thời gian dài mà mình sử dụng món đồ đó. Với tôi, kỉ niệm quá đắt đỏ để có thể mua lại.

    Bạn có là triệu phú, tỷ phú đi chăng nữa, bạn có mua lại được kỉ niệm không? Bạn có thể tái hiện nó, nhân bản nó, nhưng cái gốc của nó chỉ có duy nhất.

    Bạn bè thường dè bỉu tôi là người keo kiệt, chỉ bởi vì tôi cuống cuồng lên khi lỡ làm mất cây thước mình xài 3 năm. "Mua cái khác cho rồi." "Có cây thước mà làm quá.." Tôi sẽ chẳng để vào tai những lời đó, bởi vì họ không biết trân trọng kỉ niệm. Họ đâu biết rằng cây thước đó đã cùng tôi giải bao nhiêu bài toán, bước qua bao nhiêu phòng thi? Họ xem đó là điều nhỏ nhặt và quá sức bình thường. Họ bảo tôi nhạy cảm. Đúng, tôi rất nhạy cảm, vì vậy tôi trân quý mọi thứ đã và đang có trong cuộc sống của mình.

    "Bình thường" là điều mà chúng ta vẫn thường bỏ qua, vẫn thường mặc định là thứ đương nhiên phải thế và ít khi trân trọng nó, cho đến khi mọi sự không còn bình thường nữa.

    Càng hơn hết thảy tất cả các đồ vật, chính là những kỉ niệm giữa người với người. Có người đến mang lại cho bạn nhiều hạnh phúc, có người đem lại sự buồn phiền rồi ra đi, nhưng hơn hết họ chẳng phải đã để lại dấu ấn trong lòng bạn rồi sao? Quan trọng, hiện tại bạn đang được những ai yêu thương, những ai quan tâm, hãy thật trân trọng họ. Vì một lẽ nào đó thường tình, họ đột ngột rời xa bạn, lúc đó nhìn nhận lại rồi hối hả nuối tiếc chẳng phải là đã quá muộn ư?

    "Có những thứ không trân trọng thì sẽ mất đi. Nhưng cũng có những thứ rất trân trọng mà không thể nào giữ được. Hôm nay, bạn là điều gì đó rất đặc biệt trong lòng ai đó, không có nghĩa là sau này cũng thế."

    Kỉ niệm giữa người với người hay giữa người với vật đều không thể mua lại được. Cái mà chúng ta có thể làm được là trân trọng từng khoảnh khắc của mình cùng với người đó, cùng với vật đó ở hiện tại mà thôi.
     
    MuốiSỏi Đá Lòng Đại Dương thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng ba 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...