Ngôn Tình Trái Tim Của Gió - Lý Thiên Thanh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lý Thiên Thanh, 26 Tháng ba 2021.

  1. Lý Thiên Thanh

    Bài viết:
    10
    Tác phẩm: Trái tim của gió

    Tác giả: Lý Thiên Thanh

    Thể loại: Truyện ngắn ngôn tình

    Một góc chiều tàn, một con phố quen đã phủ đầy bởi những cánh hoa rơi. Khung cảnh làng quên khó quên trong trí nhớ một người- tản mạn và phiêu lãng. Người ta vẫn thường thấy có một cô gái trẻ nhâm nhi tách trà nóng buông vài câu hát vu vơ. Đôi mắt cô trong veo thấu suốt như muốn nhìn xuyên qua người khác. Mái tóc dài chấm vai cùng đôi má lún đồng tiền đủ để cô trở thành đóa hoa rạng rỡ ở chốn này. Cô gái ấy chính là Thiên Thanh. Con người cô cũng giống như cái tên vời vợi khó đoán như trời xanh bao la, sâu thẳm như những tầng mây trên cao vậy. Nhưng thật ra Thiên Thanh ngây ngô như một tờ giấy trắng.. Năm nay cô ấy 18 tuổi, cô chỉ góp mặt vào sự sống này chỉ có 18 năm mà ngỡ như cô đã sống cả cuộc đời với bao nhiêu thăng trầm biến đổi. Ngày hôm nay cô sống bằng hoài niệm về quá khứ, về một người cô đã từng yêu. Năm ấy cô mới 12, như một nụ hoa hồng mới nở cô xinh xắn theo cách riêng của một đứa trẻ. Mái tóc cột cao khuôn mắt bầu bĩnh mà thanh tú tuy hơi đen nhưng rất đáng yêu. Thiên Thanh hay ngồi học bài nơi góc cột trước hiên nhà chăm chỉ miệt mà nhưng cũng rất hay nhìn hoa trêu gió. Cơn nắng chiều năm ấy vô tình đưa đến cho Thiên Thanh một chàng trai lạ. Trong tim Thiên Thanh vẫn bồi hồi mãi giây phút lần đầu gặp gỡ. Trong khoảnh khắc cô gái ấy lướt nhìn qua ngoài phố, một dáng người chững chạc với phông sơ mi trắng ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ từ tốn lăn bánh trước mắt Thiên Thanh. Trong cuộc sống này có bao nhiêu điều không lí giải được, Thiên Thanh vốn là cô gái lạnh cảm thờ ơ với mọi thứ xung quanh không hiểu tại sao lại để tâm đến một chàng trai xa lạ. Thế rồi vài ngày sau vẫn góc phố ấy vẫn màu áo ấy nó đã trở thành Thói Quen của Thiên Thanh lúc nào không hay. Rõ ràng Thiên Thanh không nhìn rõ mặt chàng trai ấy khuôn mặt anh ta bị che khuất bởi chiếc nón bảo hiểm sụp kính chỉ còn nửa mặt lộ ra ngoài. Dường như Thiên Thanh có cảm giác mình bắt gặp ánh mắt ấy dịu dàng xao xuyến lạ. Lúc ấy anh ta còn chở đằng sau một người phụ nữ mà bấy giờ Thiên Thanh chưa tỏ là ai. Trong không gian ấy chỉ còn Thiên Thanh và chàng trai tìm thấy sợi giao tương giao nơi phố chiều bừng nắng vàng giòn. Anh ấy là Đông Phong. Khó hiểu thật cơn gió mùa đông ấy lại khiến một tảng băng như Thiên Thanh tan chảy. Khoảng trời kia chợt gợn bóng u hoài.. chính Thiên Thanh cũng thấy nghi ngại chính mình. Trước lúc chợp mắt vào những đêm lạnh thì cảm giác của một buổi chiều lại ùa đến bao tròn lấy Thiên Thanh. Cô gái đứng một chân giữa hố sâu suy tư với biết bao nghi hoặc. Không nghĩ được thì thôi đừng nghĩ nữa Thiên Thanh- cô gái ấy vô ý để trái tim non trẻ của mình say cái nắng buổi chiều. Thiên Thanh biết yêu từ ngày đó. Cô ấy yêu Đông Phong cái chàng trai mà Thiên Thanh cứ chê là lạnh lùng từ lần đầu gặp. Nhưng sau này chính nàng ta lại thấy thinh thích cái vẻ ngoài băng giá ấy. Thiên Thanh vẫn học bài ở đó vẫn nhìn thấy Đông Phong mỗi chiều. Thiên Thanh thay đổi nhiều quá trước kia cứ nhìn Đông Phong bằng đôi mắt to tròn lạ lẫm giờ đây sao lại có chút ngại ngùng. Thiên Thanh lấy đôi bàn tay nhỏ bé vuốt lại mái tóc cho gọn gàng, hay cười duyên và soi gương nhiều hơn. Đối với cái tuổi 12, Thiên Thanh còn quá nhỏ để có thể yêu thương một người và cũng không nên.. Đó có phải là cơn mưa rào chợt thoáng qua làm ướt nhẹ mảnh đất khô cằn, rồi cũng khô nhanh thôi hơi nước mong manh cũng sẽ theo cơn nắng cuộc đời bốc lên mà tan biến. Nhưng trớ trêu thay Thiên Thanh được trao nhiều cơ hội để hiểu thấu lòng mình. Những buổi chiều Thiên Thanh không nhìn thấy Đông Phong như thường lệ cô ấy lo lắng, trong tim như bị giăng mắc một sợi buồn day dứt. Cuộc đời Thiên Thanh phải đi qua nhiều sự thật không ngờ được. Người phụ nữ ngồi sau lưng Đông Phong là vợ của anh ấy. Thiên Thanh rối bời lạc lõng khi lọt tỏm giữa đống cảm xúc hỗn độn.

    "Chuyện gì vậy, Đông Phong, anh có vợ rồi sao.. còn em thì sao.. Đông Phong? Đông Phong.."

    Thiên Thanh đã khóc rất nhiều, giọt nước mắt của cô bé lần đầu biết yêu cứ rơi lã chã không thể nào cầm nổi. Sống mũi Thiên Thanh cay sè như bị ai dồn bao nhiêu cay đắng. Tim Thiên Thanh đau lắm, thật sự rất đau như bị ai bóp nghẹn không còn nguồn sống. Muốn nói nhưng không thành tiếng chỉ biết nghẹn nghào trong tiếng nấc: "Đông Phong..". Thiên Thanh thu mình vào một góc nhà mất hết cảm giác về sự sống ngoài kia. Vì sao lại nên cơ sự này? Có ai biết được rằng từ khi gặp gỡ Đông Phong cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Có ai đã từng biết tâm hồn của Thiên Thanh đã bị giam cầm bởi căn bệnh trầm cảm nặng nề. Thiên thanh ít nói, ít cười, đóng khép tâm hồn mình bởi một ổ khóa không có chìa để mở. Cho tới khi gặp được Đông Phong, Thiên Thanh mới hiểu đươc ý nghĩa cuộc đời. Cô ấy ý thức sống là để mong chờ hạnh phúc dù cho là hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng ít ra cũng biết rằng con tim mình cũng từng nuôi hi vọng.

    Thiên Thanh yêu con phố của nhà mình y như nàng công chúa vẫn yêu vườn hoa trong truyện cổ tích. Đó là một con phố dài, bên cạnh là một dòng sông nhỏ chạy chầm chậm dần theo năm tháng. Mặt phố phủ đầy những cánh hoa rơi, một màu vàng êm dịu và tươi mới đến lạ thường. Hơn nữa đó chính là con đường Đông Phong đã đi qua. Hàng rào phủ bởi những bông hoa giấy hồng dìu dịu, êm đẹp và lãng mạn biết bao, cứ thể mà chảy dọc khắp con đường. Mùa hoa này đến mùa hoa khác năm này rồi năm khác, xác hoa tàn hoa lại nở Thiên Thanh vẫn yêu Đông Phong nhiều như vậy. Đôi mắt ấy vẫn kiên định dõi theo bóng hình ai xa dần rồi mất hút, đôi chân ấy vẫn kiên trì đuổi theo bước chân ai ngoài xa dịu vợi. Một tình yêu đơn phương thầm kín nhất, lặng lẽ nhất trên cõi đời này. Không ồn ào như trận mưa sa, không nồng nhiệt như bếp than hồng mà chỉ an nhiên như những cánh hoa tàn rồi lại nở rồi lại rơi vào vô định xa xăm. Thiên Thanh vẫn đứng đấy một mình đợi để được ngắm Đông Phong khi anh ấy tan làm. Anh ấy chỉ là công chức nhỏ ở cơ quan nhà nước, nhiều khi ở công sở chịu không ít dày vò, khổ sở. Thiên Thanh buồn rầu khi nhìn nét mặt ưu tư của Đông Phong trên con đường mỗi khi nắng chiều hạ xuống. Thiên Thanh muốn biết nhiều hơn thế nữa, trong lòng cứ ngỡ đã thân quen nhưng hóa ra cô ấy chẳng biết gì về Đông Phong. Đôi khi Thiên Thanh thật dũng cảm khi theo đuổi một người không thuộc về mình. Tự dặn lòng mình anh chỉ là thanh xuân, nhưng hóa ra có thể sẽ là cả một đời, một đời đợi chờ một đời hy vọng, từ quen biết đã trở nên quan trọng đến thế rồi..

    Tình yêu vốn dĩ không có sai hay đúng, đã yêu rồi thì hà cớ gì phải lục tìm lý do. Thiên Thanh đã yêu Đông Phong bằng một tình yêu như vậy, chân thành dịu ngọt, êm đềm cùng năm tháng. Rồi mai đây Thiên Thanh sẽ lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp biết bao nhiêu nhưng mà Đông Phong mãi cũng không thể nào biết được trên đời này có một cô gái nhỏ đã yêu mình nhiều như thế. Thiên Thanh luôn ở phía sau lưng Đông Phong, chỉ tiếc là anh chưa bao giờ quay đầu nhìn lại, anh bỏ lỡ cô gái ấy thật rồi. Thiên Thanh là một cô gái rất tốt, rất tốt anh có biết không. Cô ấy vì anh cố gắng rất nhiều, đánh rơi nhiều thứ, bỏ lỡ nhiều người, cô ấy mỉm cười nhìn anh hạnh phúc còn những giọt nước lăn dài trên đôi mắt non trẻ của cô ấy bao năm tháng qua ai sẽ lau đi. Thật sự không biết đến tận khi nào cô ấy mới có thể mở lòng yêu một chàng trai khác. Cô ấy đợi anh.. nhận ra cô ấy giữa cuộc đời này. Cánh tay của tuổi trẻ đưa anh vào cuộc đời cô ấy nhưng lại không chỉ cho cô ấy cách để trị lành những tổn thương trong lòng cô gái trẻ. Anh không có lỗi, Thiên Thanh cũng không có lỗi, năm cô ấy 12 tuổi thì anh đã ngót nghét 30, đã gặp gỡ bao nhiêu cô gái, trải qua bao nhiêu mối tình và cũng đã yên bề gia thất. Nhưng với Thiên Thanh năm đó, trong mắt của cô ấy cả thế giới chỉ có mỗi anh thôi.. Năm nay cô ấy vẫn còn rất trẻ, nhưng anh không còn trẻ nữa. Đông Phong của năm tháng đó là Đông Phong tuyệt vời nhất nhưng Thiên Thanh của mãi sau này mới là Thiên Thanh tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của họ cách nhau một tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân..

    Đây là một chuyện tình có thật mà mình được biết, nếu câu chuyện này chạm vào trái tim bạn hãy để lại cảm nghĩ của bạn nhé!

    End.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...