Truyện 1: Tôi nghĩ rằng trên đời này thật sự có ma. Khi tôi còn nhỏ, tôi từng thấy một đứa con gái và gọi nó là chị. Nó mặc một bộ đồ bẩn thỉu, giống như tôi vậy.. và chúng tôi sống cùng nhau. Nhưng một ngày nọ, tôi không còn thấy nó nữa. Ba mẹ tôi trúng vé số.. Họ bảo tôi rằng tôi bị hoang tưởng bởi chúng tôi quá nghèo. Nhưng giờ chúng tôi thật hạnh phúc. Nhưng có vẻ như tiền trúng vé số đang cạn dần. => Bố mẹ bán con chị lấy tiền tiêu, giờ hết tiền nên định bán nốt con em Truyện 2: Tôi đang trên đường về nhà tối qua thì tôi thấy đau bụng, đành phải dùng tạm cái nhà cầu gần đó, tởm vãi! Xung quanh khu này toàn là nhà bỏ hoang, KINH! Tôi mở cửa đi vào nhà cầu, 2 bên tường có những dòng Grafiti nguệch ngoạc, bên trái thì ghi "Nhà cầu này bị ám", bên phải là "Dòng chữ này sẽ thay đổi", nhìn cũng có vẻ ghê ghê, mà thôi kệ mắc quá, đặt đít xuống ị cái đã. Phù! Ra được thoải mái làm sao. Giờ ngồi nhìn lại trên tường để coi có gì lạ hay không! Haha, bên trái vẫn là "Nhà cầu này bị ám", bên phải vẫn là "Dòng chữ này sẽ thay đổi", thay đổi hả? Thay đổi cái đệt nè => Khi đi vào nếu bên trái ghi "nhà cầu này bị ma ám", thì khi đi ra nó phải ở bên phải. Đằng này nhân vật chính thấy vẫn thế => 2 dòng chữ đổi chỗ cho nhau Truyện 3: Tôi là Sarah. Có lẽ cuộc đời tôi không có mấy đặc biệt bởi vì tôi bị mắc căn bệnh mất trí nhớ tạm thời từ hồi 14 tuổi. Bố mẹ tôi bị giết hại 1 cách dã man vào 1 đêm bởi tên cướp đâm hàng chục nhát vào bụng họ. Tôi thường bật khóc sau mỗi lần nhớ ra những gì tôi đã quên. Hằng ngày sau khi tan học tôi vẫn hay mời những người bạn của tôi đến nhà chơi và ngủ qua đêm. Nhưng họ thật tàn nhẫn khi đến sáng hôm sau bỏ đi không hề gửi 1 lời nhắn hay chí ít là nhắc máy điện sau mỗi lần tôi gọi điện. Tôi buồn bã và đi xuống bếp kiếm gì đó ăn. Sực nhớ còn miếng bít tết mới mua, tôi đi ra lấy dao để thái.. Tôi bật khóc. => Con này giết cả bố mẹ và bạn bè nhưng quên mất, giờ cầm dao lại nhớ ra Truyện 4: Tôi vừa mua được 1 chiếc máy ảnh được cho là có thể "chụp được diện mạo của 1 người trong 10 năm sau". Tôi chụp cho chính mình 1 kiểu, nhưng tấm ảnh lại chẳng có gì trong đó. "Cái gì? Nó hỏng rồi." Rồi tôi chụp cho bạn tôi 1 tấm. Tấm ảnh cho thấy cậu ta giống hệt 1 gã ăn mày. Giờ thì tôi thực sự lo cho tương lai cậu ta. => Thằng này sẽ chết trong thời gian sắp tới, éo sống được đến 10 năm sau Truyện 5: "Chúng ta sẽ chụp vài tấm ảnh ma" Chúng tôi tuyên bố và lên đường đến 1 nơi được cho là có ma. Nhóm chúng tôi có 4 người (4 tên ngu ngốc), và, cùng với 1 chiếc máy ảnh kỹ thuật số, 1 chiếc điện thoại di động, chúng tôi chụp lại mọi ngóc ngách trông có vẻ đáng ngờ. Khi về nhà, chúng tôi lập tức kiểm tra đống ảnh trên máy tính nhưng không hề có tấm nào chụp lại được dù chỉ 1 bóng ma lờ mờ nhất. Và chúng tôi đã chụp gần như 1 trăm bức ảnh như thế. Với sự thất vọng, tôi lấy 1 tấm ảnh có đủ cả 4 người trong đó (đều trông có vẻ ngu ngốc) và dùng Photoshop, chèn vào đó khuôn mặt của 1 con ma thật sự đáng sợ. Một bức ảnh ma giả, đã được làm ra thành công. Tôi đưa nó cho 1 người bạn khác xem và cậu ấy nói rằng: "Cậu.. nó có thật.." Rồi cậu ta trở nên tái nhợt. Đồ ngốc~ => Có 4 người đi thì cả 4 người xuất hiện trong ảnh Truyện 6: Một ngày, tôi giết con em gái vì nó làm phiền tôi. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Năm năm sau, sau cuộc cãi lộn với thằng bạn, tôi đã giết nó. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Mười năm sau, tôi giết con đàn bà mang thai đứa con mà tôi trót dại trong một lần say rượu. Tôi ném xác nó xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Mười lăm năm sau, do không ưa lão sếp, tôi đã giết lão. Tôi ném xác lão xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất. Hai mươi năm sau, tôi giết bà già, vì bà phải nằm liệt giường nhưng tôi lại không muốn chăm sóc. Tôi ném cái xác xuống giếng. Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác vẫn chưa biến mất. Và ngày qua ngày, cái xác vẫn còn đó.. => Bà mẹ phi tang hộ thằng này mấy cái xác trc đây, giờ bà này bị giết nên không ai phi tang hộ Truyện 7: Hôm qua tôi đến thư viện để mượn sách. Tôi hỏi người chủ thư viện khu truyện kinh dị ở đâu, bà ta chỉ tôi đến khu cuối dãy, ngay trong góc, kề vào tường. Tôi đang tìm xem một số truyện thì thấy một cô gái rất dễ thương nhìn qua từ bên kia. Mắt chúng tôi chạm nhau rồi cô ấy cười. Tôi cố lấy can đảm để nói chuyện với cô ấy, nhưng cuối cùng chỉ lựa ra 3 cuốn sách rồi check out. Tôi nhát quá, đáng lẽ ra phải xin số phone cô ấy. => Tủ sách kê sát tường thì nhìn thấy gái sao được => ma Truyện 8: Đây là những gì tôi nghe được từ bạn tôi. Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ. Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì. Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người. Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người. Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì => Ăn thịt người thường xuyên nên biết ngay đấy không phải thịt người Truyện 9: Tôi đã đạt được 98 điểm cho bài kiểm tra khám nghiệm tử thi Thật cảm ơn tới người bạn cùng phòng của tôi Khi về nhà tôi sẽ kể lại chuyện này cho anh ấy. => Thằng bạn giết người r kể cho thằng này Truyện 10: Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. "Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà", cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳnglên phòng ngủ.. Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường, bảo vệ cô qua đêm.. Trong đêm đen tĩnh mịch, côchợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ củanó rồi an tâm ngủ tiếp.. Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ. Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc.. Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏgiọt càng trở nên rõ ràng. Côchậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.. Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay rađằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm: "Con người cũng biết liếm tay đấy.." Truyện 11: Một kẻ xấu dẫn một cô bé 8 tuổi đi sâu vào rừng cô bé nói: "Cháu sợ lắm, sợ lắm!" Và bắt đầu khóc tên kia trả lời: "Sợ à? Ta còn sợ hơn bé nữa cơ, vì ta sẽ phải về nhà một mình" => Thằng này sẽ giết con bé rồi vứt xác trong rừng Truyện 12: Ở một trường cấp 3, nơi học sinh học thể dục, cứ 6h lại có 1 cánh tay vẫy vẫy ở cửa sổ. Một học sinh thấy vậy liền đi vào trong khu gym đó. Ngày hôm sau học sinh đó mất tích. Ngày hôm sau nữa có 2 cái tay vẫy vẫy ở cửa sổ.. Truyện 13: Vào một ngày, bạn trai tôi gửi cho tôi một đoạn video qua đường Email Tò mò nên tôi quyết định xem nó Video bắt đầu bằng cảnh anh ấy tự tử Với một sợi dây thừng ở quanh cổ, anh ta nhảy xuống; sau một hồi vật lộn, anh ta chết Và video kết thúc ở đó => Thằng này chết rồi lấy ai gửi video Truyện 14: Mơ ngược Tôi đã gặp một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, ai đó đã cố gắng để siết cổ tôi. Bộ mặt của kẻ tấn công mờ như nó được bao phủ trong sương mù vậy. Do đó tôi không thể nói được đó là ai. Tôi cố gắng thoát khỏi đôi tay ấy nhưng đành bất lực. Tôi chỉ cảm thấy ý thức của mình từ từ biến mất.. Tôi tỉnh giấc trong tình trạng mất đi hoàn toàn ý thức của mình - y như trong giấc mơ. Tình cờ, tôi cảm thấy được cổ mình. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Nếu tôi tìm thấy được một số dấu tay trên cổ của mình thì nó sẽ trở thành một phần của một câu chuyện ma - tôi nghĩ, rồi tôi đi vào phòng tắm để cởi quần áo ra. Rồi khi nhìn vào gương, tôi như đóng băng. Chúng đã ở đó. Các dấu tay màu tím. Nhưng nó không phải trên cổ của tôi, mà là trên cổ tay tôi. => Đọc tiêu đề là biết r, thằng này mơ bị giết => nó mộng du đi giết ng. Lúc bóp cổ ngta, ngta sẽ chống cự, cố kéo tay nó ra => để lại vết bầm Truyện 15: Gần nhà tôi có 2 chị em gái và một người mẹ cùng sống với nhau. Mọi chuyện chẳng có gì nếu như bất chợt bà mẹ qua đời. Và trong đám ma của bà có một người con trai đến viếng. Cô em gái đã phải lòng chàng trai đó, trong cả buổi tang, cô gái chỉ chăm chú nhìn chàng trai. Sau đám tang chàng trai biến mất không để lại 1 dấu vết. Thế rồi, sau đám tang của bà mẹ 2 ngày, chúng tôi bàng hoàng nhận được tin người con gái cả đã bị giết chết => Cái này lấy trong Đề thi đẫm máu. Con em vì muốn gặp lại giai, mà thằng này chỉ xuất hiện trong đám tang, nên con em muốn tạo ra 1 đám tang nữa Truyện 16: Tôi và vợ có một chuyến bay từ HN vào SG. Đang nghỉ trên khách sạn thì có tiếng ồn. Cảnh sát nói có 1 tên giết người đang ở lầu 2. Tôi và vợ đang ở tầng 3 mà cầu thang thì bị khóa. An toàn rồi. Chúng tôi lại nghỉ tiếp. Hi vọng họ bắt được hắn => Ở SG thì tầng 2 = tầng 3 ở HN. Trong SG tầng 1 là tầng trệt, tầng 2 là tầng 1, tầng 3 là tầng 2.. Truyện 17: Năm nay Tử Y 3 tuổi, ai cũng nói cô bé càng lớn càng xinh. Như mẹ Tử Y. Mẹ Tử Y đẹp, nên đàn ông trong làng hầu như ai cũng theo. Hai mẹ con ở chung với bà. Chỉ biết là bà. Không biết là bà nội hay bà ngoại Tử Y. Hôm nay là sinh nhật tròn 3 tuổi của Tử Y. Mẹ Tử Y cho cô bé mặc một chiếc áo tím rất đẹp. Có thêu hoa mẫu đơn đỏ. Trong nhà hình như ai cũng vui. Người ra người vào tấp nập. Treo hoa treo chữ đỏ khắp nơi. Tử Y không phải làm gì, chỉ ngồi trên ghế quan sát mọi người và ăn bánh nướng. - Tử Y. Từ nay đây sẽ là cha con. - Vào cuối ngày, mẹ gọi Tử Y đến và nói. Đêm nay Tử Y vẫn ngủ cùng mẹ như mọi khi, nhưng còn có thêm cha. Áo Tử Y bị bẩn, sáng ra người ta nói phải đem đi giặt nên Tử Y phải thay áo khác. Nhưng có lẽ vết bẩn không giặt sạch được nên Tử Y chẳng thấy người ta đem chiếc áo sau khi giặt về. Tử Y nghĩ chắc chẳng bao giờ được mặc chiếc áo tím ấy nữa. * * * Sinh nhật 3 tuổi của Tử Y năm nay ai cũng vui, Tử Y lại được mặc chiếc áo tím của mình. => Năm trc sn 3 tuổi, năm nay vẫn sn 3 tuổi => Tử Y chết năm 3 tuổi, bị giết vào đúng hôm sn. Vết bẩn trên áo là vết máu Truyện 18: Dạo gần đây lũ trẻ con làng tôi hay nói về 1 con quái vật giống như người có bộ da cháy đen và mái tóc dài quét đất. Chúng nói là con quái vật là do con bé đầu làng bị mất tích non nửa năm nay biến thành. Dám cá con quái vật ấy là do người lớn bịa ra để dọa bọn chúng mà thôi, vì theo như chúng kể thì đầu con quái vật ấy còn nguyên. => Thằng này giết con bé kia rồi chặt đầu nên biết ngay ngta chỉ bịa Truyện 19: Búp bê em bé Ở vùng nông thôn miền nam Illinois, một công ty đồ chơi đã bắt đầu sản xuất những búp bê trẻ em "thật" cho các bà mẹ đang mang thai. Nhưng dường như khi các bà mẹ đó có con thì các em bé đồ chơi đó bắt đầu khóc. Ngay cả nhưng động tác đông đưa giúp trẻ em bình tĩnh cũng không hiệu quả, và bạn không không thể làm nó dừng khóc nếu không lắc, Cuối cùng, cứ mỗi khi các đồ chơi đó bắt đầu khóc, những ông bố bà mẹ phải đánh nó, việc đánh đập ngày càng phải mạnh hơn nữa nếu muốn nó yên lặng. Diều duy nhất mà dường như có thể khiến dừng khóc vĩnh viễn là đập đầu nó vào tường với hy vọng phá hủy bất kỳ bộ phận nào kích hoạt cơ chế khóc. Nhiều hơn một lần, những người hàng xóm của những bà mẹ đó phải báo cáo với cảnh sát và chính quyền về việc ngược đãi trẻ em, khi cảnh sát và chính quyền đến, họ thấy một cảnh tượng khủng khiếp, máu của các em bé sơ sinh dính đầy trên tường và vung vãi khắp sàn nhà. Trong hấu hết các trường hợp đó, những bà mẹ không hề hiểu lí do tại sao cảnh sát lại có mặt ở nhà họ, những bà mẹ nói đó chỉ "gắng thoát khỏi con búp bê ngu ngốc" trong khi đang đông đưa món đồ chơi đó trong vòng tay mình. => Các bà mẹ nhầm búp bê vs con mình Truyện 20: Một ngày nọ, tôi bắt một chuyến tàu điện ngầm để về nhà. Khi ấy chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Đi được một đoạn thì tàu dừng lại ở trạm kế tiếp và một người đàn ông bước lên tàu. Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông nọ như sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nhìn dáo dác những hành khách xung quanh. Anh ta nhìn tôi và hỏi, "Xin lỗi vì mạo muội, nhưng cho tôi hỏi có phải năm nay cậu 28 tuổi không?" "Đúng vậy, nhưng sao anh biết?", tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng anh ta không trả lời, mà tiếp tục vội vàng hỏi người bên cạnh. "Năm nay anh 45 tuổi phải không?" "Ừ.." "Có phải bà 62 tuổi không?" "Sao cậu biết?" Cứ như vậy, người đàn ông nọ hỏi hết những hành khác có mặt trong toa tàu. Dường như anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt, chỉ nhìn người vào người khác là có thể biết được tuổi của họ. Từ đó đến khi tàu tới bến còn khoảng 15 phút, toàn bộ hành khác bao gồm cả tôi đều rất kinh ngạc trước khả năng khác thường của người đàn ông kia, ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần sợ hãi. Cho đến khi anh ta hỏi người cuối cùng có mặt trong toa tàu - một người phụ nữ. "Năm nay chị 50 tuổi phải không?" "Đúng vậy, nhưng chỉ còn 5 phút nữa là tôi bước sang tuổi 51 rồi." Người phụ nữ kia trả lời. Nghe xong anh ta mặt mày tái mét, toàn thân cứng đờ không nói được câu nào nữa. => Thằng này nhìn được dương thọ của ng khác. Dương thọ của bà cuối cùng là 50, tức là 5p nữa bà ấy chết. Mà 15p nữa tàu mới về ga => thằng này chết chùm.