Tổng Tài Ngang Ngược Có Hai Bảo Bối Tác giả: Hướng Tử Thể loại: Ngôn tình Văn án: Hắn, một tổng tài ngang ngược vô tình có được nó, một thiên kim đại tiểu thư của Trương Thị. Một tình yêu ngang trái có một cái kết đẹp. Một tình yêu được đúc kết từ những giọt nước mắt, từ nhưng đau khổ của chia li. Hãy đọc truyện các bạn sẽ thấy tình yêu là những gì.. Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Hướng Tử *** Ủng hộ truyện tui nhé mấy chế!
Chương 1: Lại một đêm.. Bấm để xem "Rầm" - Tiếng cửa phòng bị lực đẩy đóng lại rất mạnh. Hắn kéo nó vào phòng, thô bạo không một chút lưu tình đẩy nó vào bờ tường vững chắc. Một cỗ đau đớn ập đến, có tuyệt vọng, có bi thương. Nước mắt cứ thế giàn ra không thể kìm nén được. Nó nức nở, nhẫn nhịn chịu đựng mọi thứ, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn hắn. Còn hắn, hắn như một tên bạo chúa khát máu, gắt gao bóp chặt cằm nó, bắt nó phải đối diện với mình. Những giọt nước mắt ấy tại sao lại khiến hắn cảm thấy ghê tởm tới vậy. Người phụ nữ này còn định giả bộ bao lâu nữa? Ánh mắt hắn đầy những gân máu, chỉ hận không thể giết chết nó ngay bây giờ. "Trương Giai Kỳ! Cô nhớ kĩ cho tôi, cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa, cả đời cô cũng đừng mong có thể chiếm được trái tim tôi. Yêu cô? Đó là điều không thể. Tốt nhất nên biết thân biết phận một chút. Đừng để chính tay tôi giết chết cô. Đồ, đàn, bà, dơ, bẩn!" Câu nói cuối cùng được hắn nhấn mạnh, nó nghe rất rõ. Nó dơ bẩn? Từng câu từng chữ như mũi dao vô tình đâm thẳng vào trái tim vốn dĩ ngây thơ trong sáng như tên của nó. Là nó sai rồi, sai khi đã lỡ yêu một người đáng sợ như hắn rồi. Hắn đứng dậy, định rời đi liền bị nó gọi lại: "Lục Minh Phong!" Hắn quay lại chán ghét nhìn nó: "Cô lại dám gọi hẳn tên tôi?" Khẽ run sợ, Giai Kỳ nhẹ nhàng chống tay vào tường mà đứng dậy: "Anh sao có thể nhẫn tâm tới vậy? Đứa bé.." "Đừng nhắc đứa bé với tôi! Nếu không phải vì ba mẹ, cô nghĩ mình có thể đứng ở đây sao?" Nghe tới tây, nó lại càng khóc nhiều hơn, đưa tay lên xoa xoa cái bụng có chút nhô lên của mình mà lòng nó đau xót. Nó phải làm sao đây? Yêu một người không yêu là đúng hay sai? Nếu ở lại nó sẽ phải chịu những lời sỉ vả của hắn. Vậy nếu rời đi, nó có nỡ hay không? Có nỡ rời xa hắn không? Ông trời ơi, làm ơn đừng dày vò nó như vậy. Thật sự rất mệt mỏi: "Em sẽ đi.." Hắn nhếch môi cười, khinh bỉ nhìn nó: "Muốn đi sao? Vậy đợi đến khi nào cô sinh đứa bé xong là có thể đi rồi!" Nói rồi hắn liền bước ra khỏi phòng. Hắn thật sự không muốn ở đây thêm 1 giây nào nữa. Cánh cửa lại 1 lần nữa bị đẩy mạnh. Trong phòng chỉ còn mình nó lẻ loi, đơn độc. Ngã khuỵu xuống, nó khóc lên thành tiếng, dường như không ngày nào là nó không khóc. Chỉ biết âm thầm chịu đựng thế thôi. Lại một đêm nữa nó không ngủ.. Nó là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trương Thị. Còn hắn là Tổng giám đốc kiêu căng ngạo mạn của tập đoàn Phong Nhi. Phong Nhi? Nghĩ tới đây nó lại tự cười chế giễu mình. Phong Nhi ghép từ cái tên Lục Minh Phong và tên người con gái hắn yêu: An Mỹ Nhi. Hai năm trước Mỹ Nhi không từ mà biệt rời bỏ hắn. Lục Minh Phong dốc sức tìm kiếm cũng không thể tìm ra một chút tin tức từ cô. Còn nó tại sao lại là vợ hắn? Nói ra thì nực cười. Chỉ vì một đêm cả hai bị bỏ thuốc, nó có mang. Hai gia đình biết được nên bắt hai người phải kết hôn. Một cuộc hôn nhân không có điểm bắt đầu và biết trước sẽ có kết thúc. Thế nhưng nó lại yêu hắn, yêu đến điên rồi, điên đến nỗi bị ngược đãi vẫn cố chấp muốn ở lại, dù biết sẽ không được đáp lại vẫn ngoan cố. Nó biết mình không thể bằng An Mỹ Nhi, không thể thay thế hình ảnh cô trong lòng hắn nhưng sao nó vẫn muốn thử. Cái được gọi là "tư cách" thật đau! Hôm nay hắn tức giận cũng chỉ vì nó làm rơi ảnh của Mỹ Nhi. Nó còn không bằng một tấm ảnh. "Reng.. reng.. reng.." - Tiếng chuông điện thoại vang lên như thức tỉnh nó. Là anh hai gọi. Lấy lại bình tĩnh, hít một hơi dài rồi bắt máy: "Alo anh hai!" Thấy giọng nó khàn khàn rất khác mọi hôm, Trương Thiệu Huy liền lo lắng hỏi: "Giai Kỳ, em khóc sao?" Chết rồi. Nó không thể để anh biết mình phải chịu khổ nếu không mọi chuyện sẽ rất phức tạp: "Đâu.. đâu có! Tại em buồn ngủ thôi!" "Thật không?" "Thật!' " Hắn ta có đối tốt với em không? " Tự dưng nó tủi thân, nước mắt lại rơi nhưng vẫn phải gượng cười: " Có. Anh ấy tốt lắm. Anh ấy thương em lắm, anh ấy chăm sóc em rất chu đáo! Anh ấy vỗ về em ăn cơm.. " Im lặng nó không nói nữa vì nó sợ nó sẽ không thể kìm chế bản thân mình nữa. " Vậy thì được. Nếu hắn dám ngược đãi em anh nhất định sẽ không tha thứ. Cũng muộn rồi, mau ngủ đi! " " Vâng! " Nó ngồi gọn vào một góc để rồi bật khóc. Lời nói dối đó thật sự quá hoàn hảo. Giá như điều đó thành sự thật thì tốt biết mấy. Nhưng ước mơ cũng sẽ mãi chỉ là ước mơ mà thôi. ĐÊM NAY DÀI THẬT.. Một tháng---Ba tháng---Năm tháng---Rồi Bảy tháng sau.. Bước từng bước chậm chạp và nhẹ nhàng xuống cầu thang, nó cẩn thận từng chút một. Bé yêu trong bụng cũng đã gần được 9 tháng rồi nên nó luôn rất lo lắng. Xuống được dưới nhà, nó thấm mệt, đưa tay xoa xoa cái bụng to đùng của mình mà cười hạnh phúc: " Tiểu bảo bối, con khiến mẹ mệt quá!" Tiểu Hoa từ đâu chạy tới liền dìu nó ra ghế nghỉ ngơi:
Chương 2: Có thể là quan tâm. Bấm để xem "Thiếu phu nhân, lần sau người cứ gọi em, chứ đi một mình thế này nguy hiểm lắm. Người cũng sắp sinh rồi!" Nhìn Tiểu Hoa đang lầu bầu như bà cụ non, nó không nhịn được liền cười: "Em yên tâm, ta không sao." "Thiếu gia!" Lục Minh Phong khí thế đầy mình bước vào, hắn như một tảng băng vậy, ai thấy cũng khiếp sợ. Thấy hắn về Tiểu Hoa và nó vội đứng dậy: "Anh về rồi!" Nó vẫn luôn cúi đầu không nhìn hắn. Hắn nhìn nó, ánh mắt của ngày hôm nay đã khác ánh mắt của đêm hôm đó rất nhiều, mang phần ôn nhu, có ấm áp, lại rất an toàn. Dù chỉ là một chút nó cũng rất trân trọng: "Tại sao không ở trên phòng mà lại xuống đây?" Có phải hay không nó nghe nhầm rồi. Đây có được gọi là quan tâm không? Không thể nào đâu, lời nói của đêm hôm đó nó vẫn còn nhớ như vừa mới xảy ra vậy. Hắn lúc đó kiên quyết, chắc chắn biết bao, làm sao có thể quan tâm nó được. Thời gian có thể làm thay đổi con người sao? Không thể nào.. Có lẽ đó chỉ là một chút thương hại hắn dành cho nó mà thôi: "Tại trên phòng ngột ngạt quá nên em xuống đây hít thở không khí." Nhìn nó một chút, rồi không nhanh không chậm liền đi qua nó mà lên lầu. Đi được nửa đường, hắn bỗng dừng lại mà nhìn xuống: "Tôi đi tắm, lát nữa sẽ xuống ăn cơm." Nói rồi hắn lại tiếp tục đi bỏ lại nó ở phía dưới đang vô cùng ngạc nhiên. Lục Minh Phong hôm nay rất lạ, lại nói chuyện nhiều với nó như vậy. Thường ngày mỗi khi đi làm về đều là bỏ mặc nó không thèm để ý chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ thông báo cho nó biết. Sau khi hắn đi Tiểu Hoa liền trở lại tinh nghịch tươi cười mà dìu nó ngồi xuống: "Thiếu Phu Nhân, Thiếu gia hôm nay rất quan tâm người nha!" Nó biết chứ, những thay đổi đó nó đều cảm nhận được hết. Chỉ là.. chỉ là nó không dám đặt quá nhiều hi vọng vào đó, vì nó sợ, sợ lắm cái cảm giác thất vọng đến tột cùng, để rồi sẽ không thể tìm thấy lối thoát. Bữa tối nhanh chóng được dọn ra, hắn cũng đã xuống. Hai người ngồi ở hai vị trí khác nhau, mỗi người một đầu bàn đối diện nhau. Chẳng ai nói chuyện với ai, đúng hơn là chẳng có chuyện gì để mà nói cả. Nó cúi đầu ăn nhưng không ăn được nhiều mà chỉ từng chút từng chút một đã thành thói quen rồi, bảo sao trông nó lại gầy tới thế. Hắn vẫn không ăn mà ngồi đó nhìn nó, để ý từng động tác của người đối diện. Và đương nhiên nó sẽ chẳng biết gì cả. Hắn cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, lại đi quan tâm nó. Chẳng phải người hắn yêu là Mỹ Nhi sao, người đã rời bỏ hắn 2 năm trước. Người đã khiến hắn đau khổ và trở nên tàn độc như bây giờ. Thấy nó ăn ít, hắn liền cau mày cất lời: "Lại đây!" Nó ngước mắt lên nhìn, ngó nghiêng xung quanh từ trong ra ngoài. Không có ai cả, hắn đang nói ai vậy. Chẳng lẽ.. "Em?" - Chỉ tay vào mình nó ngây thơ hỏi. Hắn thầm than thở. Sao người phụ nữ này lại ngốc đến thế chứ? Trong phòng ăn ngoài hắn và nó thì còn ai nữa, ma à? Trước kia có bản lĩnh leo lên giường của hắn, sao bây giờ lại ngây thơ đến thế cơ chứ! "Đúng vậy!" Hắn gọi nó ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy. Hắn hôm nay lại chủ động muốn nó đến bên mình ư, thật là ngoài tầm kiểm soát của nó mà. Thấy nó cứ ngồi ỳ ở đó suy nghĩ mà vẫn chưa chịu di chuyển, hắn lại rít thầm lên: "Trương Giai Kỳ, tôi không muốn nói nhiều." Bị lời nói ấy làm giật mình, nó liền hoàn hồn lại mà đến ngồi bên cạnh hắn. Lâu lắm rồi nó mới gần hắn như vậy. Thật sự rất lâu.. Để hôm nay nó lại phải đỏ mặt như vậy khi gần hắn. Không nhịn được Lục Minh Phong liền nhếch môi cười chọc nó: "Ngủ cũng ngủ rồi, có gì mà phải ngại chứ!" Không để nó kịp nói gì, hắn đã gắp vào bát nó một cái đùi gà đại bự mà cả đời này nó nghĩ mình sẽ không bao giờ ăn. Đang định chối bỏ không muốn ăn nó liền bị ánh mắt nghiêm nghị của hắn đe dọa. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gắp đồ ăn cho nó, nó sẽ rất trân trọng mà ăn: "Ăn nhiều chút, tôi không muốn con trai tôi sẽ gầy gò ốm yếu như cô đâu!" Nó bĩu môi tỏ vẻ khó chịu: "Sẽ không đâu!" Bộ mặt này của nó là sao vậy? Hắn nói sai chắc, nó gầy vậy ai mà biết được con trai hắn có vậy không. Nhưng sao hôm nay hắn lại không thể tức giận được với nó, lại muốn cùng nó nói chuyện, muốn gần nó. Trương Giai Kỳ lại nói tiếp, động tác vẫn ăn đùi gà: "Tiểu bảo bối giống anh sẽ không như em đâu." "Tốt nhất là như vậy!" Thật ra thì nó cũng rất đáng yêu. Chỉ tiếc rằng nó lại không phải là Mỹ Nhi, không phải là người hắn yêu. Hắn chỉ biết nghĩ thế nhưng hắn lại không biết được cảm xúc của trái tim mình, không biết rằng đang có một thứ tình cảm lạ lẫm le lói trong tim.. Tối hôm đó nó không tài nào ngủ được mà chỉ biết ngồi suy nghĩ về những hành động lạ của hắn trong ngày hôm nay. Thật sự rất lạ. Có phải hay không bao nhiêu sự cố gắng của nó cuối cùng cũng được bù đắp rồi? Nếu đúng như vậy thì thật tốt, nó sẽ không còn đau nữa, sẽ không cần phải thổn thức đợi mong nữa. Nhưng nếu như không phải? Nếu như chỉ là do nó tự biên tự diễn.. Nghĩ tới đây, nó lại gượng cười, một nụ cười mang đầy sự chế giễu bản thân, một nụ cười che đậy cho đau khổ bên trong.
Chương 3: Món quà đầu tiên. Bấm để xem Vẫn là một buổi sáng như thường ngày, nó lại ngồi lì trong phòng lướt điện thoại. Tin tức của hắn vẫn luôn được lên trang đầu với đủ thể loại, với những cô nàng minh tinh quấn quít không rời. Gì chứ, là giới nghệ sĩ sao lại có thể không có lòng tự trọng như vậy? Biết rằng người ta đã có gia đình, tại sao vẫn luôn muốn chen vào phá đám? Cái xã hội này thật sự rất khó hiểu. "Cốc.. cốc.." Tiếng gõ cửa vang lên rồi dừng hẳn, thay vào đó là một giọng nói trong trẻo: "Thiếu phu nhân, người dậy chưa ạ! Tiểu Hoa mang đồ ăn sáng vào cho người!" "Ta dậy rồi, em vào đi!" Vì cửa phòng không khóa nên Tiểu Hoa rất nhanh đã bước vào. Đặt khay thức ăn lên bàn, cô còn đưa một chiếc hộp cho nó xem: "Thiếu phu nhân, đây là quà của Thiếu gia tặng người!" Giai Kỳ vốn không để ý tới chiếc hộp nhưng khi nghe thấy thế, nó liền vội ngẩng đầu lên nhận lấy chiếc hộp với sự ngạc nhiên cùng vui mừng, nó lắp bắp hỏi Tiểu Hoa đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh: "Tiểu Hoa.. em không.. không đùa ta chứ!" Tiểu Hoa vội cung kính: "Dạ là thật ạ! Là chính tay thiếu gia đưa cho em, nói tặng cho Thiếu phu nhân để tham dự lễ hội!" "Lễ hội?" "Vâng!" Nó băn khoăn suy nghĩ. Từ khi nào Lục Minh Phong lại cho nó cùng đi tham dự lễ hội, lại còn tặng quà nữa. Đây là món quà đầu tiên hắn tặng nó, là món quà đầu tiên sau khi hai người kết hôn. Quá xúc động, nó liền bật khóc trong niềm vui, nó phải trân trọng món quà này, phải luôn luôn giữ gìn cẩn thận. Tiểu Hoa thấy nó khóc liền rối rít dỗ dành: "Thiếu phu nhân người sao vậy? Người đừng khóc! Tiểu thiếu gia trong bụng cũng sẽ không vui đâu!" Nó gạt nước mắt, mỉm cười nhìn Tiểu Hoa rồi lại nhìn chiếc hộp: "Ta không khóc, không khóc!" Tiểu Hoa nhìn nó cũng cảm thấy rất vui. Cô đã ở đây từ khi Giai Kỳ kết hôn cùng Lục Minh Phong nên cô biết giữa vợ chồng hai người bọn họ đã từng có những chuyện gì xảy ra. Cô đã chứng kiến những đêm khóc trong im lặng của nó, những khi nó cắn răng chịu đựng những lời sỉ vả của hắn. Thiếu phu nhận của cô thật sự rất đáng thương.. vô cùng đáng thương. Cô cũng biết giờ đây nó đang vui thế nào, vui đến nỗi quên cả phải mở chiếc hộp xem bên trong là gì. Thấy vậy, Tiểu Hoa liền lên tiếng: "Thiếu phu nhân, người mau mở chiếc hộp ra xem xem!" "Phải rồi, ta quên mất!" Nó mở chiếc hộp ra, đập vào mắt là sợi dây chuyền The Heart Of The Kingdom, thấy nó Tiểu Hoa vội thốt lên: "Trời ơi là dây chuyền đắt nhất hiện nay!" Đúng vậy, sợi dây chuyền này có giá tới 14 triệu USD. Nhưng thứ khiến nó thích thú không phải là sự đắt đỏ của sợi dây chuyền mà là trái tim màu đỏ nổi bật nhất của sợi dây. Là trái tim đỏ! Liệu đó có phải là tình yêu? Hắn có yêu nó không? Nhưng dù sao nó cũng rất vui, vui nhất từ trước tới giờ. Hình ảnh phấn khích ấy của nó hiện lên màn hình máy tính của hắn tại công ty. Lục Minh Phong chăm chú nhìn người con gái trong màn hình với tâm trạng khó hiểu. Chỉ là một chiếc dây chuyền cũng làm nó vui đến thế ư? Hắn hoàn toàn không hiểu được nó, hoàn toàn không biết được cái gì là tia sáng trong đêm tối mịt mù. Nhỏ bé nhưng lại vô cùng to lớn. Cả ngày hôm đó Trương Giai Kỳ chỉ ngồi trong phòng ngắm nhìn chiếc vòng cổ với nụ cười lúc nào cũng xuất hiện. Đến nỗi giờ là mấy giờ cũng không biết. Hắn về, liền dẫn theo người tới phòng của nó: "Cô còn định ngồi đó đến bao giờ?" Nó bị giật mình, quay phắt lại nhìn người vừa nói, chưa kịp có phản ứng, hắn đã kéo một người vào phòng nó, bỏ lại câu nói: "Làm cho cô ấy trông đẹp chút!" Người vừa vào là một nhà trang điểm nổi tiếng nơi đây: Zim. Bà nhẹ nhàng vào phòng, cung kính cúi đầu trước nó: "Thiếu phu nhân, tôi xin phép!" Sau khi hắn rời đi, nó mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu vài cái, mặc cho Zim thích làm gì thì làm. Chỉ vài phút sau, nó bước xuống nhà dưới với bao con mắt ngưỡng mộ. Tóc được búi thấp, trang điểm nhẹ nhàng. Nó mặc trên mình chiếc váy hãng Chanel có tiếng, tuy đang mang thai nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp quý phái của Trương Giai Kỳ.