Tổng hợp những bài thơ mùa thu hay nhất trong văn học Việt Nam Nguồn: Sưu tầm Sau những bài thơ mùa thu sáng tác hay đã gửi tới các bạn trước đó, hôm nay, tôi đã tổng hợp lại 20 bài thơ mùa thu bất hủ nổi tiếng nhất từ xưa đến nay theo độ phổ biến và sự yêu mến của những người yêu thơ để gửi tới các bạn. Chùm thơ tình mùa thu nổi tiếng này gồm 20 bài của nhiều tác giả rất quen thuộc như Lưu Trọng Lư, Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử. Phải rồi, làm gì có tâm hồn thi thơ nào lại không rung động trước mùa thu được chứ? Nhưng mùa thu đã đi vào những hồn thơ của các nhà thơ ấy như thế nào, liệu có cùng chung một tâm trạng là buồn bã và ly biệt như hình ảnh của chiếc lá lìa cây khi mùa thu đến? Để biết thêm về điều đó, mời các bạn cùng xem qua chùm thơ mùa thu bất hủ ngay sau đây, những bài thơ mùa thu hay và đầy cảm xúc, những bài thơ mùa thu đã đi vào bất tử! 1, Tiếng Thu (Lưu Trọng Lư) Em không nghe mùa thu Dưới trăng mờ thổn thức? Em không nghe rạo rực Hình ảnh kẻ chinh phu Trong lòng người cô phụ? Em không nghe rừng thu Lá thu kêu xào xạc Con nai vàng ngơ ngác Đạp trên lá vàng khô? 2, Sang Thu (Hữu Thỉnh) Bỗng nhận ra hương ổi Phả vào trong gió se Sương chùng chình qua ngõ Hình như thu đã về Sông được lúc dềnh dàng Chim bắt đầu vội vã Có đám mây mùa hạ Vắt nửa mình sang thu Vẫn còn bao nhiêu nắng Đã vơi dần cơn mưa Sấm cũng bớt bất ngờ Trên hàng cây đứng tuổi. 3, Đây mùa thu tới (Xuân Diệu) Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng. Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá.. Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh. Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ.. Non xa khởi sự nhạt sương mờ.. Đã nghe rét mướt luồn trong gió.. Đã vắng người sang những chuyến đò.. Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì. 4, Thu (Xuân Diệu) Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu; Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì. Hư vô bóng khói trên đầu hạnh; Cành biếc run run chân ý nhi. Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa, Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà. Buồn ở sông xanh nghe đã lại, Mơ hồ trong một tiếng chim qua. Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm, Hây hây thục nữ mắt như thuyền. Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu, Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên. 5, Thu Điếu (Nguyễn Khuyến) Ao thu lạnh lẽo nước trong veo, Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo. Sóng biếc theo làn hơi gợn tí, Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo. Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt, Ngõ trúc quanh co khách vắng teo. Tựa gối, buông cần lâu chẳng được, Cá đâu đớp động dưới chân bèo. 6, Cuối Thu (Hàn Mặc Tử) Lụa trời ai dệt với ai căng, Ai thả chim bay đến Quảng Hàn, Và ai gánh máu đi trên tuyết, Mảnh áo da cừu ngắm nở nang. Mây vẽ hằng hà sa số lệ, Là nguồn ly biệt giữa cô đơn. Sao không tô điểm nên sương khói, Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn. Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ, Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. Cây gì mảnh khảnh run cầm cập, Điềm báo thu vàng gầy xác xơ. Thu héo nấc thành những tiếng khô. Một vì sao lạ mọc phương mô? Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ? Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ? 7, Tình thu (Hàn Mặc Tử) Đêm qua ả Chức với chàng Ngưu Nhắc chuyện yêu đương ở dưới cầu Kể lể một năm tình vắng vẻ Sao em buồn bã suốt canh thâu? Đêm ấy trăng thu vui vẻ lạ! Người ta cười nói đến nhân duyên Sao ta không dám nhìn nhau rõ Gặp gỡ bên đường cũng thản nhiên? Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông Con trăng mắc cỡ sau cành thông Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi: Thu đến lòng em có lạnh không? Đêm nay ta lại phát điên cuồng Quên cả hổ ngươi, cả thẹn thuồng Đứng rũ trước thềm nghe ngóng mãi Tiếng đàn the thé ở bên song.. Và được tin ai sắp bỏ đi Chẳng thèm trở lại với Tình Si Ta lau nước mắt, mắt không ráo Ta lẫy tình nương, rủa biệt ly! 8, Sang Thu (Anh Thơ) Gió may nổi bờ tre buồn xao xác! Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây; Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay. Trên đê cỏ dựt diều sa đứt sợi, Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe Trong thôn xóm hóa vàng nghi ngút khói Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè. Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới, Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương. Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương. 9, Bắt gặp mùa thu (Nguyễn Bính) Xơ xác hồ sen đã nhạt hương Bên song hoa lựu cũng phai hường Sớm mai lá úa rơi từng trận Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng Thu về sông núi bỗng tiêu sơ Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ Sương phủ lưng đồi rặng núi xa Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa? Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ Xe ngựa người về tung cát bụi Con mình không một lá thư đưa Nghìn lạy cha già lượng thứ cho Trót thân con vướng nợ giang hồ Lòng son bán rẻ vào sương gió Lãi được gì đâu? Đã mấy thu! Một chút công danh rất hão huyền Và dang dở nữa cuộc tình duyên Thu sang, quán lẻ con đăm đắm Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen. 10, Thu rơi từng cánh (Nguyễn Bính) Mùa thu hoa cúc lại tàn Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong! Người về để lại phòng không Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương. Có người cung nữ họ Vương Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà. 11, Thơ tình cuối thu (Xuân Quỳnh) Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại.. – Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may 12, Hoa Cỏ May (Xuân Quỳnh) Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? 13, Sang Thu (Hồ Dzếnh) Hiu hiu gió gửi mây về Nửa thu sang đó, nửa hè còn đây.. Bóng mờ xuống lặng chân cây, Non cao vắng vẻ, sông đầy nhớ mong. Cô hồn rủ dáng trên không Giờ nghiêng cánh nhớ trong đồng tịch liêu. Xe đi, tiếng rộn qua chiều, Lửa thôn thấp thoáng mái lều ngẩn ngơ. Mênh mông xanh thắm phai tờ Chân đi vương vấn, lời thơ ngậm ngùi.. 14, Thu (Huy Cận) Hôm qua thu mới về, Với một cành hoa gãy. Sương nặng gieo đầu tre, Lạnh tràn theo gió đẩy. Thu tới trong vườn bên, Ngợ ngàng màu cúc mới. Đêm qua bên láng giềng, Êm tựa nhàn, thu tới. Cô gái nhỏ thung dung, Qua miếng vườn hoa nhỏ. Đất nằm im dưới cỏ, Hoa tạ màu nhớ nhung. 15, Mùa Thu Tiễn Em (Tế Hanh) Em đi, trăng sắp độ tròn Mùa thu quá nửa, lá giòn khô cây Tiễn em trong cảnh thu này Lòng em muôn tiếng, sao đầy lặng im? Ta về. Giữa khoảng trời đêm Vành trăng thư thể mắt em soi đường. 16, Thu Vàng (Thu Bồn) Ập thoáng chốc.. thu về như lá rụng Ngoài hiên em đã đến tự bao giờ Trời xanh ngắt anh không còn trẻ nữa Cây sấu cho hè hết cả trái chua Thế là hạ đã qua trong giây lát Giọt thơ anh thánh thót đã thu vàng Em đã đến mà như chưa đến Tiếng chim kêu se sắt muộn màng Mắt le lói nhìn sao khuya rụng Hà Nội trôi sông Hồng đêm nay Nghe hơi thở đất trời trong tiếng dế Nâng trái tim mình lên uống để mà say Em nhanh quá anh về chậm quá Trái đất vô tư níu giữ vòng quay Chân anh mỏi âm thầm mặc cảm Véo von em lảnh lót giữa đời bay Mầm nhú ban đêm lá úa ban ngày Anh lẩn thẩn mài đời lên trang giấy Thời gian cứ lạnh lùng như viên tẩy Chút thu vàng mờ nhạt lẩn đâu đây Đừng hát nữa thu vàng em hãy ngủ Để anh nghe lá rụng cọ tim mình Xào xạc đấy những trời yên tĩnh lạ Tay mơ hồ đang chạm những lời ru.. 17, Tức Cảnh Chiều Thu (Bà Huyện Thanh Quan) Thánh thót tàu tiêu mấy hạt mưa, Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ. Xanh om cổ thụ tròn xoe tán, Trắng xóa trường giang phẳng lặng tờ. Bầu dốc giang sơn, say chấp rượu, Túi lưng phong nguyệt, nặng vì thơ. Cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ, Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ. 18, Mưa Thu Đất Khách (Tản Đà) Mưa mưa mãi, ngày đêm rả rích Giọt mưa thu, dạ khách đầy vơi Những ai mặt bể chân giời Nghe mưa, ai có nhớ nhời nước non? 18.1, Gió Thu (Tản Đà) Trận gió thu phong rụng lá vàng Lá rơi hàng xóm, lá bay sang Vàng bay mấy lá năm già nửa Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng! Trận gió thu phong rụng lá hồng Lá bay tường bắc, lá sang đông Hồng bay mấy lá năm hồ hết Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không! 19, Thu (Quang Dũng) I Gió heo nổi sớm nắng thu về Chuồn chuồn cánh mỏng lại bay đi Rỡn từng ngọn cỏ may khô úa Cánh nhạn tung trời thêu biệt ly. Nắng nửa sông xa mờ khí núi Cánh hồng nhạt nhạt mây phiêu lưu Lá mùa rì rào trên bãi vắng Mái nhà ai đó nắng xiêu xiêu? Ngồi đây vời tưởng đường quê hương Lúa đã xanh xanh mấy nẻo làng Cốm đã thơm mùi, hồng đã chín Ao sau vườn cũ nước xanh trong Cữ này bưởi đào đang chín cây Mía đỏ vườn hoang mang bóng ngày Bướm nhẹ cánh vàng mơ lá cải Trời thu không rượu cúc mà say II Nhẹ tóc khô da hồn trong xanh Rộng vời tầm mắt dáng vàng hanh Nghe nhạc muôn đời trong gió lá Vào thu khói biếc đã xây thành Long lanh bóng núi in sông biếc Buồn nhớ thương ai lòng hiu hiu? Quạnh quẽ sắn nương rờn nắng ấm Ngõ trúc người ơi! Tịch mịch chiều! Diều sáo vang không hồn ấu thơ Bèo lạnh cầu ao ai đợi chờ? Một tiếng sung rơi đo lặng lẽ Mùa thu xào xạc lá tre khô. 20, Thu Vũ (Mưa Thu, Hồ Xuân Hương) Trời cách mây mù thảm chả xanh, Mưa thu sân vắng giọt buồn tanh. Đầu cành cây héo châu dài vắn, Trên lá tiêu vàng tiếng chậm thanh. Hát dứt đê mê mơ vạn dặm, Sầu giăng quạnh quẽ nỗi năm canh. Khuê sâu rất khổ mày hoa ấy, Vẻ mặt buồn thương vẽ chẳng thành.