Tóm Tắt Sách: Thức Tỉnh Mục Đích Sống - Sự Thức Tỉnh Trong Tâm Hồn Sẽ Tạo Ra Sự Tự Do Và Niềm Hạnh Phúc Miên Viễn Trong Mỗi Con Người Bản ngã là việc bạn đồng hóa bản thân với đồ vật, những ý nghĩ miên man và cảm xúc sinh ra từ các ý nghĩ đó. Ý nghĩ là một thứ xảy ra tự nhiên trong đầu bạn, như bong bóng nổi trên mặt nước. Ý nghĩ không phải là vấn đề; khổ đau chỉ xảy ra khi bạn tin vào những ý nghĩ và đồng nhất mình với chúng. Câu "Tôi nghĩ" cũng mang tính sai lầm như câu "Tôi có thể làm máu huyết trong người tôi lưu chuyển" hoặc "Tôi có thể ra lệnh cho thức ăn trong dạ dày tôi phải tiêu hóa". Tiêu hóa tự nó xảy ra, máu huyết tự nó lưu thông và suy nghĩ tự nó diễn ra trong đầu bạn. Mức độ tự đồng hóa mình sâu đậm nhất là tự đồng nhất mình với những đồ vật mà mình sở hữu: Chiếc xe hơi "của Tôi", với căn nhà "của Tôi", với áo quần "của Tôi".. Ta thường mong muốn tìm hiểu mình, nhưng vì không biết tìm ở đâu nên ta tìm trong các đồ vật bên ngoài, nhưng hầu như ta không thể tìm ra được chính mình mà còn tự đánh mất chính mình trong mớ đồ vật đó. Đó là số phận không lối thoát của bản ngã. Hiện Hữu chỉ có được ở trong ta qua cảm nhận. Bạn không thể suy nghĩ để mong tìm ra nó. Bản ngã của bạn không biết gì về Hiện Hữu vì nó chỉ toàn ý nghĩ. Suy tư không thể lĩnh hội được Hiện Hữu, vì thế nó thường suy diễn về Hiện Hữu một cách sai lạc. Bạn không thể dùng tư duy để hiểu được, nhưng bạn có thể cảm nhận trật tự đó khi trong đầu bạn im lắng, không vướng bận suy tư, khi bạn trở nên tĩnh lặng và cảnh giác, khi đầu bạn không cố gắng hiểu và giải thích điều gì. Tập đối diện, mà không phản kháng, với những gì đang xảy ra cho bạn trong giây phút này. Cảm giác tự hào, hay cần được nổi bật, hay củng cố quan điểm của mình qua chuyện "Tôi có nhiều hơn" hay cảm thấy thua thiệt khi thấy "Tôi có ít hơn" là không đúng cũng không sai, vì đó chỉ là đặc tính của bản ngã. Bản ngã không phải là một điều gì sai mà chỉ là sự biểu hiện của mê mờ, vô thức. Khi bạn bắt đầu quan sát cách bản ngã của mình vận hành, chính là bạn đang bắt đầu vượt qua được nó. Đừng quá quan trọng bản ngã. Đôi khi hãy mỉm cười khi nhận ra những biểu hiện đầy tính chấp ngã trong mình. Và nhớ rằng bản ngã không phải là một vấn đề của riêng bạn. Ta không nên có thái độ đấu tranh, hay kình chống bản ngã cũng như ta không thể đấu tranh chống lại bóng tối, hay chống lại sự mê mờ. Điều mà ta cần làm là mang ánh sáng của nhận thức vào những nơi tối tăm này. Bản ngã sẽ luôn bảo đảm sự sinh tồn của nó bằng cách tìm một thứ khác để đồng nhất với thứ đó. Chẳng hạn như bản ngã tạo cho bạn một hình ảnh mà bạn đã là người từ bỏ mọi thú vui vật chất và vì thế bạn có vẻ cao siêu hơn, có nhiều chất tâm linh hơn.. Cho nên có những kẻ đã chối bỏ tất cả của cải vật chất nhưng bản ngã của họ lại lớn hơn những người khác. Kẻ thù lớn nhất của bản ngã chính là phút giây hiện tại, cũng chính là đời sống. Vì quán tính rất mạnh, những lối hành xử cũ hay những thói quen suy tư trong bạn sẽ còn tồn tại và tái diễn trong một khoảng thời gian nữa. Tuy nhiên, mỗi khi thói quen cũ vừa phát sinh và bạn ý thức, không đồng hóa với nó, thì thói quen ấy sẽ ngày càng yếu dần. Bản ngã thích biến cái gì đó thành sai để nó được đúng. Chân lý tuyệt đối thì không thể tìm ra trong các giáo điều, học thuyết, hệ tư tưởng hay hệ thống pháp luật nào đó. Vì chúng hoàn toàn do suy nghĩ mà ra. Giỏi lắm thì những suy tư chỉ có thể cho ta nhìn về hướng chân lý, chứ chúng không bao giờ là chân lý cả. Nhưng chân lý tuyệt đối không tách rời với bản chất chân thật của bạn. Bạn chính là chân lý. Nên khi bạn phóng tâm đi tìm chân lý ở đâu khác bên ngoài bạn, bạn sẽ bị lầm lạc. Chống lại một cái gì đó tức là bạn vô tình làm cho cái đó trở nên mạnh thêm, và giúp cái đó tiếp tục tồn tại. Đừng chống lại, đừng phản ứng. Vì phản ứng là thứ nhiên liệu mà bản ngã rất ưa thích. Để thoát khỏi sự kiềm chế của bản ngã thì bạn chỉ cần nhận diện và ý thức được nó. Vì nhận thức và bản ngã là thữ đối nghịch nhau, không thể trong cùng lúc mà tồn tại. Mục tiêu tối thượng của con người, cũng là của chính bạn, là đưa năng lực của Sự Có Mặt đó vào thế giới này. Hãy nhớ rằng khi bạn vừa nhận thức được bản ngã trong chính bạn thì nhận thức đó chính là bản chất chân thật của bạn vượt lên trên bản ngã. Nhận ra sự giả dối là làm cho những gì chân thật vươn lên. Động lực của bản ngã là: Có nhu cầu được nổi bật, trở nên đặc biệt, nắm quyền kiểm soát, nhu cầu có quyền lực, được người khác quan tâm đến mình, nhu cầu tích lũy tiền bạc, kiến thức, nhu cầu đúng/sai, đối kháng.. Cũng có thể nó liên kết với người nào đó, nếu người đó là một người quan trọng với những người xung quanh. Có một hiện tượng khá phổ biến là việc ngầm khoe khoang sự quen biết của bạn với những người nổi tiếng với mục đích để lòe loẹt người khác. Bạn có thể buông bỏ ý nghĩ rằng bạn nên biết về bản chất của mình không? Bạn có thể buông bỏ sự tìm kiếm một khái niệm để giúp bạn có thể cảm nhận về con người mình? Bạn có thể thôi đi tìm chính mình qua những suy tư? Vì câu nói "Tôi thực sự không biết tôi là gì?" không phải là biểu lộ của sự bối rối. Bối rối là khi bạn nghĩ: "Tôi thực sự không biết tôi là gì, nhưng tôi nên / rất cần biết". Khi bạn hoàn toàn chấp nhận bạn thực không biết bản chất chân thật của mình là gì, bạn đi vào một trạng thái yên bình và sáng tỏ, điều này rất gần với bản chất chân thật của bạn hơn là dùng suy nghĩ để cố hình dung ra. Dùng ý nghĩ để xác định mình là bạn đang tự giới hạn chính mình. Những gì bạn suy nghĩ tạo nên những cảm xúc trong bạn. Đừng trở thành suy nghĩ hay cảm xúc, mà hãy là nhận thức sáng tỏ đứng sau những biểu hiện đó. Khổ đau có một mục đích cao cả là để tạo nên sự tiến hóa cần thiết trong nhận thức của con người và đưa bản ngã đến chỗ diệt vong. Bạn càng cưỡng lại khổ đau thì quá trình tiêu diệt bản ngã trong bạn càng trở nên chậm lại. Trái lại, khi bạn chấp nhận khổ đau thì quá trình hoại diệt được tăng tốc, vì lúc đó bạn cam chịu khổ đau một cách có ý thức. Chống đối là bơi ngược dòng chảy của đời sống. Bản ngã có thể đóng vai kẻ ác, nạn nhân hay người ban phát tình yêu. Trong một thế giới tràn ngập các vai diễn, may thay lại có những người không hề khoa trương tư cách bề ngoài – ngay cả trong giới truyền thông và doanh nghiệp – trái lại, họ kết nối với Hiện Hữu. Họ là những người không hề cố gắng thể hiện nhiều hơn những gì con người họ thực sự có. Họ sống đơn giản, nhưng nổi bật, và là những người duy nhất có khả năng tạo ra những thay đổi thực sự trong đời sống. Chỉ sự có mặt đơn giản, hồn nhiên và không phô trương của họ đã có tác dụng biến cải bất cứ ai mà hộ tiếp xúc. Nếu bạn hài lòng với việc làm một người rất bình thường, chứ không phải một người có danh tiếng, nghĩa là bạn đang song hành với năng lực của Vũ trụ. Cái mà bản ngã cho là điểm yếu thật ra lại là sức mạnh chân chính. Khi không đóng vai, tức là không có cái Tôi (bản ngã), không toan tính, không có kế hoạch gì để bảo vệ và củng cố "cái Tôi", thì hành động của bạn sẽ có sức mạnh và mang lại kết quả cao hơn nhiều. Bạn hoàn toàn chú tâm vào tình huống, hòa nhập làm một với nó. Bạn mạnh mẽ, hiệu quả nhất khi bạn hoàn toàn tự nhiên là con người chân thật của mình. Nhưng đừng gắng trở thành con người tự nhiên, chân thật ấy. Vì đó chỉ là một vai tuồng khác. Thực ra, câu hỏi "làm thế nào để trở thành chính mình?" là một mệnh đề sai. Vì câu nói đó hàm ý rằng bạn phải làm cái gì đó để có thể trở thành con người chân thật của mình. Nhưng thực ra bạn đã luôn là chính bạn rồi nên ở đây không có vấn đề là làm thế nào trở thành chính bạn. Bạn chỉ cần rũ bỏ những thứ không phải là bạn. Ba biểu hiện của bản ngã: 1/ Phải có một cái gì đó xảy ra trong đời tôi trước khi tôi có thể cảm thấy bình yên (hạnh phúc, thỏa mãn). 2/ Có một chuyện gì đó trong quá khứ không nên xảy ra. Nó làm cho tôi không bình yên trong giờ phút này. Có một chuyện gì đó ngay bây giờ không nên xảy ra. Nó làm cho tôi không bình yên trong giờ phút này. Phút giây bạn nhận diện được một trạng thái tiêu cực trong mình là một phút giây bạn đã thành công. Bạn chẳng cần phải "làm gì" mà chỉ cần tỉnh táo "nhìn" ra. Khi sự chuyển dịch này xảy ra, tức sự chuyển dịch từ suy tư sang nhận thức thì cuộc đời bạn sẽ được điều hành bởi sự thông thái hơn là bản ngã. Ta cần phân biệt giữa cảm xúc tích cực mang tính phiến diện của bản ngã tạo ra và cảm xúc tích cực sâu hơn, xuất phát từ trạng thái tự nhiên của Hiện Hữu. Thái độ Có Mặt luôn mạnh hơn những gì ta nói hay làm. Dù thỉnh thoảng Sự Có Mặt sẽ phát sinh ra những lời nói hay hành động nào đó thích hợp. Mọi người thường hỏi: "Họ phải mất bao lâu để có thể thoát ra khỏi sự khống chế của khối khổ đau sâu nặng trong họ?". Tuy nhiên, không phải khối khổ đau sâu nặng này làm bạn khổ, mà là thói quen tự đồng hóa mình với nó mới làm cho bạn khổ. Do đó, câu hỏi quan trọng hơn là: "Phải mất bao lâu bạn mới thoát khỏi tình trạng tự đồng hóa mình với khối khổ đau sâu nặng?". Câu trả lời là: "Chẳng bao lâu cả. Bạn chỉ cần nhận biết. Khi bạn ý thức và không đồng hóa mình với nỗi khối khổ đau sâu nặng nữa, thì tự nhiên bạn sẽ có bước chuyển hóa bên trong. Có câu nói:" Điều thông thái của thế gian là một cái gì đó rất ngu xuẩn đối với Thượng Đế ". Điều thông thái của thế gian là gì? Đó là dòng suy nghĩ miên man. " Không cảm thấy phiền lòng với những gì đang xảy ra "có nghĩa là ở bên trong, bạn luôn song hành với những gì đang xảy ra." Song hành với Hiện Hữu "có nghĩa là bạn có sự tương quan giữa thái độ" không chống đối bên trong "với những gì đang xảy ra bên ngoài. Có nghĩa là không gán cho tình huống đó một nhãn hiệu" tốt "hay" xấu "mà cứ để cho nó biểu hiện ra như vậy. Chỉ khi bạn phản kháng lại những gì đang xảy ra thì bạn mới bị lệ thuộc vào nó, và bất hạnh mới đến. Mối quan hệ quan trọng nhất trong đời bạn là quan hệ của bạn với phút giây hiện tại, với bất kỳ hình thức nào mà phút giây này thể hiện ra. Khi bạn chọn để biến giây phút này thành một người bạn thân thiết, thì đó cũng là cái mốc đánh dấu cho sự kết thúc của bản ngã trong bạn. Vì bản ngã không thể song hành với phút giây hiện tại, vì bản chất của bản ngã là luôn cảm thấy tách biệt với đời sống. Lúc bạn nhận ra mối quan hệ giữa bạn và phút giây hiện tại là một mối quan hệ trái chiều, thì ngay phút giây đó, bạn bắt đầu có mặt. Lúc bạn thấy được sự tha hóa trong quan hệ của bạn với phút giây hiện tại là lúc sự tha hóa đó bắt đầu tan rã. Tuy nhiên, bạn không thể xem việc loại trừ bản ngã là một mục tiêu cần phấn đấu trong tương lai vì khi làm như vậy, bạn chỉ tạo thêm bất mãn, tạo thêm xung đột ở nội tâm, bởi dường như lúc nào bạn cũng thấy mình chưa" đạt "được đến mức độ đó. Khi bạn không phản kháng với hình tướng, những gì Vô Tướng bên trong bạn sẽ trỗi dẫy và trở thành Hiện Hữu ôm trọn tất cả. Bất phản kháng là bí quyết giúp bạn tiếp xúc được năng lực lớn nhất trong Vũ trụ. Khi có người nào đó phê bình, trách móc, đặt điều nói xấu bạn, thay vì phản ứng ngay, hoặc trở nên co rúm, thu người lại, thì bạn không cần làm gì cả. Cứ để cho bản ngã, cho cảm nhận về chính mình bị suy giảm như thế một cách có ý thức, và bạn tỉnh táo và không phản ứng với những gì bạn đang cảm thấy ở trong tận chiều sâu của lòng mình. Một khía cạnh khác của lối thực tập giảm thiểu kích thước của bản ngã là bạn tự ngăn mình, đừng cố gắng củng cố bản thân bằng cách phô trương, muốn nổi bật trong đám đông, gây ấn tượng với người khác.. Không chống đối, không phán xét và không tham đắm là ba khía cạnh của thứ tự do chân thật của một lối sống tỉnh thức. Đừng tìm kiếm như thể là tìm một thứ gì. Bạn không thể chộp lấy nó và nói:" Giờ thì tôi bắt được nó rồi "hay nắm bắt bằng trí óc hoặc cố gắng mô tả cái đó. Nó giống như một bầu trời khoáng đạt, không mây. Nó không có hình tướng, chỉ là một khoảng không, là sự tĩnh lặng, là hương vị rất ngọt ngào của trạng thái an nhiên tự tại. Và rõ ràng nó giàu có hơn những gì mà cụm từ này biểu hiện. Thay vì phản ứng, bạn hãy hòa nhập với tình huống, và giải pháp sẽ phát sinh. Sau đó, nếu cần hành động thì bạn sẽ hành động, hay đúng hơn là hành động đúng đắn qua bạn mà thể hiện. Tất cả mọi sáng tạo đều đến từ khoảng không gian rộng thoáng bên trong. Một khi sáng tạo diễn ra và một cái gì đó được thể hiện thành hình tướng, bạn phải cảnh giác, không để cho" Tôi "hay" của Tôi "trong bạn trỗi dậy và tranh lấy công sức của việc làm ấy. Nếu bạn cho rằng bạn có công với những gì vừa được hoàn thành, thì lúc đó bản ngã của bạn đã trở lại và khoảng không gian rộng thoáng bên trong bắt đầu bị che mờ. Hãy chú ý đến những khoảng ngưng ngắn của hơi thở, đặc biệt là khoảng lặng cuối của hơi thở ra, trước khi bạn bắt đầu thở vào. Hơi thở không mang hình tướng nên đó cũng là lý do vì sao ý thức về hơi thở là một cách rất hiệu quả để bạn mang không gian vào đời sống. Hơi thở là một trong những hiện tượng vi tế nhất và có vẻ như ít có ý nghĩa nhất, một cái gì đó" nhỏ nhoi nhất ", nhưng lại làm nên" hạnh phúc lớn nhất ". Ý thức về hơi thở giúp bạn đi vào phút giây hiện tại – chiếc chìa khóa mở ra tất cả những khả năng chuyển hóa nội tâm. Bạn có mặt tuyệt đối bất cứ khi nào bạn ý thức về hơi thở của mình. Bạn không thể vừa suy nghĩ mà lại vừa có ý thức về hơi thở. Thở có ý thức giúp bạn ngừn lại những suy tư trong mình. Bạn không bị rơi xuống dưới mức suy nghĩ, mà trái lại vượt lên nó. Mục đích bên trong của bạn là để tỉnh thức. Chỉ đơn giản vậy thôi. Bạn chia sẻ mục đích đó với những người khác trên Thế giới. Vì đó cũng chính là mục đích của loài người. Tìm ra và sống hòa điệu với nhịp sống của mục đích bên trong là cơ sở để bạn có thể hoàn thành mục đích bên ngoài của đời mình. Nếu những gì bạn làm ở bên ngoài không có sự hòa điệu với nhịp sống của mục đích bên trong thì muốn đạt được điều gì đó, bạn phải mất rất nhiều nỗ lực, phải đấu tranh hay dùng âm mưu, thủ đoạn. Bạn không thể làm gì để thúc đẩy quá trình tỉnh thức xảy ra nhanh hơn. Những điều bạn làm thì chẳng qua là những cố gắng của bản ngã để cố sở hữu sự tỉnh thức, vì bản ngã cho rằng" tỉnh thức là một vật sở hữu rất đáng quý "và như thế khi đạt được điều đó thì bản ngã sẽ thấy nó quan trọng, lớn lao hơn. Nêu thay vì thực sự có được tỉnh thức, bạn chỉ tạo nên một khái niệm tỉnh thức vào trong đầu mình, hay tạo thêm một mẫu mực trong đầu về một người đã tỉnh thức hay giác ngộ. Sống theo một tiêu chuẩn, mẫu mực mà mình hoặc người khác vẽ ra cho mình là sống không chân thực – là đóng một vai diễn khác một cách vô thức của bản ngã. Một khi đã bắt đầu, thì quá trình đó không thể bị đảo ngược lại, dù đôi khi nó có thể bị làm chậm lại bởi sự chống đối của bản ngã. Einstein từng nói:" Tôi chỉ muốn biết ý muốn của Thượng Đế là gì, những thứ còn lại không quan trọng ". Ý muốn của Thượng Đế là gì? Là trở nên có nhận thức. Biết được ý muốn của Thượng Đế là gì? Là mang nhận thức sáng suốt ấy vào trong đời sống hàng ngày của bạn. Còn những thứ còn lại không quan trọng là gì? Là mục đích bên ngoài của đời bạn, những gì xra bên ngoài. Sống mà không hòa hợp với mục đích bên trong thì cho dù bạn có thành công với những gì ở bên ngoài, cho dù bạn có tạo ra thiên đàng của hạ giới thì đó vẫn chỉ là những thành tựu của bản ngã, sẽ chóng lụi tàn theo thời gian. Chẳng sớm thì muộn, bạn sẽ gánh chịu nỗi đau. Thực ra, đời sống của chúng ta chỉ bao gồm những điều nhỏ nhặt. Cái lớn lao chỉ là một sự trừu tượng hóa và chỉ là sự tưởng tượng của bản ngã mà thôi. Điều nghịch lý là cơ sở của bất kỳ một điều gì lớn lao nào cũng ở chỗ ta biết trân trọng và chăm sóc cho những thứ nhỏ nhặt nhất đang xảy ra trong phút giây này thay vì theo đuổi một ý tưởng vĩ đại nào đấy. Giây phút hiện tại luôn nhỏ bé, nhưng ẩn đằng sau đó là một năng lực rất lớn, giống như hạt nguyên tử, một trong những thứ nhỏ nhất nhưng sức mạnh lại cực lớn. Chỉ khi bạn song hành với giây phút hiện tại, bạn mới có thể tiếp xúc được với sức mạnh đó. Chúa Jesus đã từng nói đến năng lực này khi nói:" Tự ta, ta chẳng làm được chuyện gì; chính là Thượng Đế, năng lực của Vũ trụ ở trong ta làm ra tất cả ". Tại sao bạn lại cảm thấy âu lo, căng thẳng và khiến cho những cảm xúc tiêu cực nổi lên trong bạn? Đó là vì bạn đã chối bỏ phút giây hiện tại. Vì sao bạn làm như vậy? Vì bạn cho rằng có một điều nào khác quan trọng hơn. Bạn đã quên đi mục đích chủ yếu của mình là trân trọng và có mặt với phút giây hiện tại. Từ một sai sót nhỏ trong nhận thức, bạn đã tạo ra cho mình rất nhiều khổ đau. Thông qua phút giây hiện tại, bạn tiếp xúc được với năng lực của Đời sống mà người ta thường gọi là" Thượng Đế "hay Vũ trụ. Ngay khi bạn quay lưng với phút giây hiện tại thì Thượng Đế không còn là một thực tiễn trong đời sống của bạn nữa, những gì còn lại chỉ là những khái niệm, ý tưởng, tư duy về Thượng Đế. Khi gặp gỡ người khác, dù trong công việc hay nơi nào khác, bạn hãy dành cho họ sự chú tâm trọn vẹn. Lý do bạn gặp gỡ để mua bán, hỏi han.. bây giờ chỉ là thứ yếu. Sự Có Mặt của hai bên trở thành mục đích chính của cuộc giao tiếp. Đừng để thế giới điên rồ kia định nghĩa cho bạn thành công là gì; vì không có thành công chân chính nào có thể nằm ngoài sự thành công của giây phút này. Điều đó có nghĩa là gì? Là chất lượng trong những gì mình làm, ngay cả những điều đơn giản nhất. Chất lượng có nghĩa là bạn có sự quan tâm, và lưu ý, tức là từ ý thức mà có. Và chất lượng luôn đòi hỏi Sự Có Mặt. Hành trình của đời bạn rốt cục chỉ gồm những gì bạn đang làm trong giây phút này. Bước đi này là chủ yếu, còn nơi đến chỉ là thứ yếu. Hài hòa với giây phút hiện tại từ bên trong làm mở toang cánh cửa nhận thức của bạn và giúp nhận thức đó hài hòa với tất cả, trong đó giây phút hiện tại là một bộ phận không thể tách rời. Lúc đó, cái toàn thể của Đời sống sẽ thông qua bạn mà hành xử. Sự gián đoạn của mục đích bên ngoài có thể giúp bạn tìm ra mục đích bên trong và sẽ dẫn đến sự xuất hiện của một mục đích bên ngoài sâu sắc hơn, đi đôi với mục đích bên trong. Những gì bạn bị mất mát hay tàn tất trên mặt hình tướng là một cánh cửa rất lớn, mở lối cho bạn đi vào cõi tâm linh. Hành động cho dù cần thiết cũng chỉ là nhân tố thứ yếu để tạo ra thực tại ở bên ngoài. Vì nhân tố chính của sáng tạo là nhận thức. Trong bất kỳ tình huống nào, hoặc công việc gì, trạng thái nhận thức là nhân tố quyết định, tình huống và những gì phải làm trở thành thứ yếu. Ba thuộc tính của hành động có tỉnh thức là sự chấp nhận, niềm hứng khởi và lòng nhiệt thành. Mỗi thuộc tính tượng trưng cho một tần số rung của nhận thức. Đối với những công việc mà bạn cảm thấy không mấy hứng thú thì hãy chấp nhận. Chấp nhận nghĩa là: Đây là những gì mà tình huống này, phút giây này yêu cầu mình làm, vì thế mà mình tự nguyện làm, không phản kháng, không than van. Bạn sẽ thấy có niềm vui trong bất kỳ công việc nào nếu bạn hoàn toàn có mặt, trong bất kỳ công việc nào mà bạn làm không phải vì đó là một phương tiện giúp bạn đạt được một mục đích nào đó. Có những người, qua hành động sáng tạo của mình, đã làm giàu cho đời sống của những người khác, chỉ đơn giản vì họ yêu thích những gì họ đang làm; họ làm không vì mong đợi thành tựu hay muốn đạt được điều gì thông qua những hành động đó. Nhưng bạn cũng đừng để những công việc này làm bạn cảm thấy mình trở thành một người quan trọng, vì đó là dấu hiệu của bản ngã. Vì bạn vẫn chỉ là một con người bình thường. Những gì phi thường là những gì qua bạn mà đi vào thế giới này. Sự căng thẳng chỉ xảy ra khi bạn mong muốn đạt đến mục tiêu nhiều hơn là thưởng thức những công việc mà bạn đang làm. Khi có sự căng thẳng thì đó là dấu hiệu của bản ngã của bạn đã trở về và bạn tách mình ra khỏi năng lực sáng tạo của Vũ trụ, trong bạn chỉ có sức mạnh và sự căng thẳng của bản ngã. Do đó, bạn phải đấu tranh và cố gắng mới làm được một việc nào đó. Sự căng thẳng luôn làm giảm chất lượng và hiệu quả của những gì bạn làm. Đừng biến mục tiêu hay tầm nhìn của mình thành một tiêu cảnh đã được phóng đại, thổi phồng lên về chính mình vì đó là một hình thức kín đáo của bản ngã, như muốn làm ngôi sao điện ảnh, một nhà văn nổi tiếng hay một đại gia trên thương trường. Cũng đừng tập trung vào mục tiêu" tậu "được cái này cái nọ như tậu được một biệt thự tren biển, sở hữu một công ty cho riêng mình, hay có 10 triệu USD trong ngân hàng. Thay vào đó, hãy chọn một mục tiêu có tính năng động, tức là hướng đến một" hoạt động"của bạn mà qua đó liên kết với người khác và với đời sống. Thay vì thấy mình là một ngôi sao điện ảnh, một văn hào nổi tiếng, hãy xem mình đang dùng công việc đó chỉ để động viên người khác và làm giàu cho cuộc sống của họ. Nguồn: Personalcoach.vn