Truyện Ngắn Tôi Và Nó - Duong Thuyen

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Duong Thuyen, 31 Tháng tám 2018.

  1. Duong Thuyen

    Bài viết:
    7
    Truyện: Tôi và nó
    Tác giả: Duong Thuyen

    Bị sếp chửi cho một chặp về một cái tội không phải do mình gây ra, tan sở tôi lập tức chạy lại chòi sửa xe của nó, hổn hển trút lên nó tất cả ấm ức của mình - vì từ trước tới giờ, chỉ có nó là kiên nhẫn nghe tôi nói.

    Nó chăm chú lắng nghe. Nghe xong, cười, phán một câu khiến tôi càng nổi điên:

    - Thôi kệ đi chị ơi!

    - Kệ sao được mà kệ, con nhỏ làm chung cố tình hại chị, nhưng chị nói thế nào sếp cũng không tin!

    - Thì bởi vậy em mới kêu chị kệ đi đừng nói nữa, một ngày nào đó sếp của chị cũng sẽ biết thôi!

    - Nếu không biết thì sao?

    - Thì thôi chứ sao!

    Kiểu nói chuyện trớt quớt của nó khiến tôi chỉ còn biết thở dài:

    - Nói chuyện với mày cũng như không!

    Nó lại cười:

    - Chứ em biết nói sao, kinh nghiệm của em chỉ có thế thôi: kệ đi! Chị uống gì em làm, nước chanh cho hạ hỏa nha?

    - Cho gì uống đó!

    Tôi nhìn bàn tay đang cắt chanh của nó, hỏi:

    - Mày đã từng trải qua cảm giác của tao chưa mà có kinh nghiệm?

    - Sao không chị! Em còn trải qua nhiều hơn chị nữa kìa!

    - Nhiều hơn?

    Nó đem ly nước chanh đến cho tôi, trả lời:

    - Nhiều lắm chị ơi. Em là dân bụi đời mà, mười lăm năm lang thang ngoài đường, bị người ta nghi móc túi không biết bao nhiêu lần nữa! Chỉ tới khi em học được nghề sửa xe, rồi ra làm tới giờ mới thoát khỏi cái cảnh đó thôi!

    Tôi tò mò:

    - Mà mày có… móc túi không?

    Thốt ra rồi tôi mới thấy câu hỏi của mình… vô duyên quá cỡ. Nhưng nó không giận, chỉ cười:

    - Không, em chỉ có…móc bọc hà!

    - Vậy sao lại bị nghi?

    - Tại vì những thằng móc bọc như em kiêm luôn móc túi nhiều lắm, nên người ta nghĩ em cũng như vậy! Nhiều chuyện... vui lắm chị. Họ uống nước ngọt xong bỏ đó, em lại nhặt lên bỏ vào bao, tự nhiên một hồi họ quay lại hầm hầm kết tội em móc túi họ! Em nói thế nào cũng không tin. Nhiều lần lắm chứ không phải một lần. Riết rồi quen, em làm thinh, chửi thì nghe, đánh thì chịu!

    Trong mắt nó chợt hiện lên những tháng ngày lụi lầm bụi cát. Tôi cũng như nhìn thấy thật rõ ràng đường nét những vết thương ấy:

    - Bị nghi ăn cắp nhiều như vậy, tại sao em không thành... thằng ăn cắp thật?

    Nó lại cười, nụ cười nhẹ tênh:

    - Mấy thằng bạn bụi đời của em cũng hay hỏi em câu đó. “Làm hay không làm người ta cũng nghĩ mày là thằng móc túi, sao mày không nhập băng với tụi tao?”. Thật sự thì em cũng từng có ý định đó, bản thân thì thế nào cũng nhục rồi, không cha không mẹ để bị la rầy chửi mắng. Nhưng em không làm được chị à, mỗi lần định ăn cắp tay em run không chịu nổi. Suy nghĩ mấy lần rồi quyết tâm, kệ, ai nghĩ sao cũng được, mình hiểu mình là được rồi!

    Tôi lặng đi, tự nhiên thấy cái oan của mình bé cỏn con so với những tổn thương nó đã chịu.

    - Nhưng em kể chị nghe, em học được cái nghề này cũng là nhờ một người từng nghi oan em! Hôm đó tối rồi, đường cũng vắng, em thấy một cô bé đang chạy xe đạp đi học về thì bỗng dưng lăn đùng ra ngất xỉu. Em nổi máu... nghĩa hiệp, chạy lại đỡ vào lề đường, rồi lục cặp tìm điện thoại cô ấy gọi người thân hay. Ba cô ấy lại, nói cô ấy bị bệnh tim, cám ơn em rồi đưa cô ấy về, hẹn hôm nào hậu tạ. Ai dè đâu hôm sau, đang ngủ trên ghế đá công viên em bị lôi dậy “hậu tạ” bằng mấy bạt tai muốn trào máu miệng. Em chới với không biết chuyện gì, nghe ông ấy chửi một hồi mới biết thì ra cô ấy tỉnh dậy lục cặp thấy bị mất năm trăm ngàn! Chị biết không, bình thường bị nghi em thản nhiên lắm, nhưng lần đó em uất ức tới mức đứng khóc tại chỗ luôn! Người ta bu lại xem, em đợi ông ấy chửi xong, đánh xong rồi chùi nước mắt nhìn ông ấy nói: “Bác suy nghĩ kỹ đi, nếu con lấy cắp thì ngoài năm trăm ngàn con để cái điện thoại lại làm gì? Lấy xong tại sao con không bỏ đi mất mà gọi điện cho bác để bây giờ bác biết con là thằng nào mà lại đây đánh?”. Ông ấy ngớ ra một hồi, mọi người cũng kẻ vào người ra bình luận, cuối cùng thì kết luận “Chắc không phải nó đâu”. Sau đó vài ngày, ông ấy tìm em xin lỗi, rồi cho em tiền giới thiệu đi học sửa xe với ông bạn ổng. Nhờ vậy em mới có cái nghề như bây giờ!

    Tôi chợt ngớ ra như người đàn ông trong câu chuyện. Cuối cùng thì sau những oan ức và tổn thương, nó cũng đã có cái kết có hậu đền đáp cho sự lương thiện trong ngần bất chấp gió bụi cuộc đời của mình. Chuyện của tôi đúng là... chuyện nhỏ!

    Uống xong ly nước chanh, tôi rời khỏi chòi sửa xe với tâm trạng hoàn toàn khác hẳn lúc bước vào.

    Từ đó, tôi thầm xem nó là thầy. Thầy tôi - người đã dạy tôi cách sống, cách “Kệ”, cách để rơi nước mắt và cách mỉm cười!
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng chín 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...