Tôi trưởng thành từ khi làm mẹ đơn thân

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Hạnh San, 30 Tháng sáu 2021.

  1. Hạnh San

    Bài viết:
    0
    Tớ vừa bước qua ranh giới cái chết cách đây 3 ngày chúng mi ạ. Giờ t thấy có lỗi với đứa con trọng bụng t, 1 sự tội lỗi tận cùng mà t chẳng dám tâm sự với ai. T từng là 1 đứa con gái vô tư hay cười nói, chỉ vì bước vào cái tình yêu tuổi trẻ, t mù quáng t đâm đầu vào yêu, nhưng lại xui khi yêu 1 thằng không đáng mặt đàn ông. Gia đình t không khá, cũng chẳng hạnh phúc gì, t quen với cái cảnh ba mẹ vã, cũng có thể nói là t thiếu tình yêu thương của gia đình từ khi lên 5 tới giờ. Từ năm lớp 7 tao đã phải bươn chải làm linh tinh để đóng 1 phần tiền học rồi tự mua sắm đồ đi học cho mình. Công việc đầu tiên của t là hái lá thuốc gai, mang về cắt hết gai phơi khô rồi mang bán cho người ta, lớn thêm tí nữa thì t theo mấy đứa nghèo nghèo như t đạp xe mấy km mò ốc bán cho mấy nhà nuôi vịt. Lên cấp 3, t bắt đầu biết ngại nên làm mấy việc xịn hơn tí là t phụ bán quán nước buổi tối cho ngta. Mấy mà cũng tốt nghiệp cấp 3. Không có khả năng lo học phí nên t đi làm luôn. Tuổi thơ của t nó trôi ngắn gọn vậy đó, t chẳng biết đi chơi tụ tập với bạn bè là cái gì. Đi làm được nửa năm thì t quen với 1 a hơn t 1 tuổi, lúc đầu tình đẹp như mơ, cũng là người con trai đầu tiên t yêu rất nhiều. Vì vốn thiếu thốn tình cảm từ bé nên t rất trân trọng a ấy, a làm gì sai t cũng bỏ qua, vì lần đầu tiên có người trực tiếp quan tâm t, yêu thương t, cho t cái cảm giác gần gũi ấm áp như 1 gia đình khác v, chứ k phải cảnh rượu chè đánh lộn mà t luôn bị ám ảnh. A cũng k lãng mạn gì nhưng đối với t có người bên cạnh cùng bước là 1 điều tốt đẹp rồi. Rồi tụi t cũng có cái chuyện đó, lúc đầu mọi thứ vẫn êm xuôi cho tới khi a ra trường, a đi làm a có thêm bạn bè, thì a dần lạnh nhạt với t. Còn t bị ám ảnh cái hoàn cảnh gia đình nên trước giờ vẫn ít bạn ít giao du, t chỉ biết làm và quan tâm gia đình và a, ngoài ra không còn ai cả. T nghĩ a vì công việc nên bỏ qua, nhưng cho tới khi t có bầu thì a mới lộ cái bản mặt ra. Lúc đầu biết tin a vẫn tỏ ra bình thường, a dỗ dành t bỏ con rồi hứa hẹn bù đắp, xém nữa t đã bị lừa thành công. Thấy t kiên quyết giữ con lại thì a bắt đầu sống thật, thật của a ta là đánh chửi t, quật t như muốn con chết trong bụng vậy. T sợ quá t mới méc ba mẹ t, ba mẹ t nói chuyện thấy không giải quyết được gì thì quay ra chửi cả t rồi kệ t luôn. T sợ bị đánh nữa nên t chuyển ra ở 1 mình. Biết thân biết phận nên bầu bì t vẫn đâm đầu vô làm, làm xuyên Tết, làm ngày 14 tiếng đồng hồ (08h - 22h). Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, làm quần quật như vậy thì t cũng phải thăm bác sĩ trung bình 2 lần 1 tháng, 1 là khám thai 2 là truyền nước. T sống ngày qua ngày như thế, dường như t bị trầm cảm, đi làm t cũng k nói chuyện với ai, hay có ai nghĩ tự tử nữa. T ăn uống tiết kiệm, sáng mì gói, trưa cơm rau đạm bạc, tối lại ăn mì, trộm vía con trong bụng t vẫn khỏe mạnh. Cuộc sống khó khăn bộn bề nhưng vẫn còn sức kiếm tiền đối với t là đủ rồi. Đỉnh điểm là bùng dịch, t bị cho nghỉ từ lúc đó luôn. Bắt đầu chuỗi ngày tự kỷ, nhốt mình trong phòng 24/24. T bầu giấu, ở phòng trọ, cũng k có ai biết chuyện của t ngoài ba mẹ và ny. Mấy ngày đầu thì cũng chưa tới nỗi nào. Bầu mấy tháng cuối, cơ thể nặng nề mệt mỏi hơn, cộng mất việc, rồi cái gì nặng nhẹ cũng tự mình làm lấy, t bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, dần dà xuất hiện ảo giác. T uống đủ loại thuốc, tự an ủi động viên bản thân. Rồi cái ngày định mệnh t bị trộm cạy cửa phòng trọ, ăn trộm hết tiền và vật có giá trị trong phòng, chắc dịch diếc nên chúng nó lộng hành hơn, thì cuộc sống t thật sự rơi vào bế tắc. T mất ăn mất ngủ, tâm lý hoảng loạn và t đã tự tử. Chắc trời còn thương, lúc t đang thất thần ngồi bệt xuống sàn nhà cầm nắm thuốc trong tay thì chị trong khu trọ qua cho đồ ăn, gọi không thấy t tl thì đẩy cửa vô, hỏi gì t cũng k tl thì vỗ vào mặt t mấy cái. Khi t tỉnh táo lại thì t ôm chị đó khóc. Giờ nghĩ lại t vẫn còn hãi chúng mi ạ, t là 1 đứa lạc quan mà lại có những hành động như thế, t cũng k biết lúc ấy t đang nghĩ gì nữa. Nhưng từ giờ có lẽ t sẽ không hành động ngu xuẩn như vậy nữa, dù hiện tại hay sau này còn nhiều khó khăn thiếu thốn, nhưng t tin ông trời sẽ thương những người như t, rồi mọi thứ sẽ qua thôi. Giờ t cũng cố gắng giữ sức để mà chào đón thằng đệ ra đời. T cũng hiểu tự nuôi 1 đứa con trong điều kiện thiếu thốn cả tiền bạc và tình cảm như bây giờ rất cực, nhưng có lẽ k gì tệ hơn cái chết ngu xuẩn kia. Nên các bạn nữ chưa lâm vào hoàn cảnh như t, hãy yêu 1 cách tỉnh táo nhất, chọn cho mình hướng đi tốt. Mật ngọt chết ruồi là thật các mi ạ. T thấy có lỗi với ba mẹ tao và cả con t, nên từ giờ t sẽ ráng sống thay đổi và bù đắp cho những người sai lầm, và mong 1 ngày nào đó ba mẹ tha thứ cho t, để t và con không phải sống cuộc sống lang thang nơi đất khách. À thế sắp vỡ chum rồi đấy sau này t sẽ viết về cuộc sống làm mẹ đơn thân của t nhé
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...