Tên truyện: Tối Tác giả: Ren Thể loại: Đam mỹ Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Ren Văn án: Mặt trời đã xuống núi, hai người ngồi dưới bóng cây Thốt Nốt ngắm nhìn những vạt nắng còn sót lại. Trình thủ thỉ: "Mày biết ước mơ của tao là gì không Tín?" Tín quay sang thấy hắn hướng mắt về dãy núi xa xăm. Hắn nói: "Tao ước tao với mày sẽ như thế này mãi mãi, mày sẽ ngồi cạnh tao ngắm trời chiều.." rồi hắn ngó qua, ánh mắt như xoáy sâu vào đồng tử của cậu.
Chap 1: Bấm để xem Từ nhỏ, Tín và Trình là đôi thường chơi chung với nhau. Ở cái xã nghèo nơi gần biên giới, bên kia núi là Kanal Campuchia; điện, caset, truyền hình.. vẫn có nhưng ít nhà sở hữu được cái truyền hình còn điện đôi lúc bị cúp đột ngột thậm chí vài ngày sau mới có. Hôm nay cũng vậy, cúp điện, xóm nghèo nằm im dưới nắng chiều dịu nhẹ, mặt trời dần lùi về sau núi nhường cho màng đêm buông xuống. Nhà Tín ở cuối xóm, buổi chiều không có tiết học, ở nhà, cậu ra hái mớ rau muống sớm um tùm cả một khuỳnh đất rồi bắt nồi cơm củi. Xong, trời cũng đã tối, đốt cây đèn cầy, cậu dọn ra bữa cơm chỉ độc dĩa rau khi nãy hái với nồi cơm nóng hổi trên cái bàn gỗ cũ kĩ còn bị mói ăn Dường như ngày nào cũng vậy, mâm cơm vỏn vẹn đơn sơ, nuốt cho qua ngày ít khi có mặt cha mẹ của cậu. Thật ra, cậu không biết cha mình là ai nghe người ta nói đâu đã bỏ đi từ khi cậu chưa sinh ra. Còn mẹ của cậu bây giờ lao vào máu đỏ đen suốt ngày đi đánh bài, đánh miết bán hết đồ đạc giá trị trong nhà; trả rồi lại đánh. Thật ra, bà ta làm điếm ở casino hồi trước chẳn mai lại mang bầu Tín xong lánh về đây. Nhưng, người ta nói đúng "gian sơn dễ đổi bản tín khó dời" bàn tay bà ta không thể lấy ra khỏi thao nước bẩn cùng bản chất lăng loàng chả thay đổi. Ăn cơm xong, Tín ngồi bên cái đèn cầy làm bài tập ánh đèn leo loét, mờ mờ hắc lên những cái sách cái vở, mùi sáp bóc lên. Mẹ cậu không biết từ đâu bà ta hồng hộc chạy vào, hoảng hốt phi thẳng ra đằng sau nhà. Theo sau, hai tên lạ mặt huỳnh hụych rượt đến, một tên gầy gợm, gương mặt hóp má hốc hác với hai con mắt đen sâu ngoáy tay cầm mã tấu hùng hùng hổ hổ la lớn: "BÀ NHẬM! BÀ ĐÂU RỒI. Đ*T M* CON CHÓ BÀ RA ĐÂY," Bọn chúng chuẩn bị xong thẳng ra đằng sau thì Tín bước ra. Tên còn lại mặt có vết sẹo tóm cổ áo cậu xách lên dí con dao vào cổ đe dọa: "CON CHÓ MẸ MÀY ĐÂU? KIÊU NÓ RA ĐÂY NẾU KHÔNG TAO CHẶT ĐẦU MÀY" Cậu run rảy, lắp bắp: "Tôi.. tôi.. không biết. Mẹ.. mẹ tôi ra ngoài chưa thấy về" Hắn ta tức giận rống lên: "MẸ MÀY, tao vừa thấy bả chạy vào mày DÁM LÁO với tao, ăn tiền của tao rồi giờ trốn sao" Vừa nói con dao trong tay cũng xiết gần cổ hơn. Vừa hay hàng xóm mọi người xung quanh nghe lớn tiếng trong nhà Tín họ vào hỏi chuyện. Hai tên đó không muốn phiền phức dù sao mọi chú ý đều dồn về chúng nên ngậm ngùi đi về. "Mầy với bà ta liệu mà trả nợ cho bọn tao, nội hai ngày sau nếu không có tiền thì mảnh đất này sẽ không còn là của mẹ con mầy" Hắn nghiến răng ken két nói âm lượng dù nhỏ nhưng mang đầy sự đe dọa bọn chúng lừa người cho vay nặng lãi bóp chết con người ta bức đến bước đường cùng. Chúng cũng không quên khua tay múa chân khiến mọi người né tránh suy ra hàng xóm thấy hoàng cảnh của cậu như vậy nên giúp thoát lúc nào hay lúc đấy còn mẹ cậu nợ hay gì chuyện ấy tự mình lo. Không gian lại trở nên tịch mịch bà Nhậm từ nãy giờ núp đằng sau lần mò vào nhà tâm thái đề phòng. "Tín, Tín. Đi hết rồi hả? Còn ai không?" Cậu thở dài "Họ đi rồi. Mẹ, mẹ nợ bao nhiêu lần rồi bán đồ đạc trong nhà những thứ giá trị hết rồi bây giờ lấy tiền đâu mà trả!" "Mày im đi, bán, bán hết tao mặc kệ, TAO MẶC KỆ" Gương mặt bà ta méo mó đáng sợ khó coi. Cậu mím môi bỏ vào buồng, cáu buồng tối ôm cũng như trong lòng cậu sớm đắng đo rối bời. Chợt, Tín lo lắng khi nghĩ đến việc nghỉ học và đi làm. Ở đây, nói đến đi học đối với nhiều người rất đỗi xa xỉ dù có được địa phương hỗ trợ, cậu coi đây là cái phao thay đổi cuộc đời mình, thế mà.. Cậu nằm xuống giường tre, tiếng kêu cọt kẹt phát ra, mang theo tâm trạng não nề chìm vào giất ngủ. Bên ngoài, âm thanh ếch, nhái ồm ộp, dần đưa xóm nhỏ hẻo lánh này càng trở nên hiu quoạnh, cô lập với thế giới náo nhiệt ngoài kia. Cái đèn cầy chập chờn cháy ngọn lửa yếu ớt và rồi nó cũng tắt vụt chỉ để lại một đóng sáp nhão; nóng, thế là bóng đêm bao phủ cả không gian nhỏ hẹp. Rạng đông hôm sau mặt trời dần ló dạng, tờ mờ sáng dân ở đây đã sớm dậy quét tước, ra đồng, đến phiên chợ. Những tia nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi như bao ngày. "TÍN ƠI! TÍN ƠI! DẬY CHƯA?". Đó là tiếng thằng Trình, sáng ra nó lanh lảnh cứ như con vẹt của ông Bảy Càng mà đứng trước cửa nhà cậu vọng vào. Không đợi trả lời, thằng Trình nhấc tấm phên sang một bên, vô trong buồng thấy cậu vẫn còn ngủ. Tín thích nằm sấp cho nên cặp mông tròn tròn của cậu vô tình đã đặp vào mắt thằng Trình, nó nhìn đâm đâm một hồi rồi nuốt khan tâm trí rối loạn, tay hắn vô thức dần đưa lại gần bờ mông ấy. Cứ từ từ, từ từ, 'BỖNG' cậu thức giấc khiến hắn giật mình rụt cái tay về. "Hửm? , mày vô khi nào vậy?". Tín còn say ngủ uể oải hỏi. "Ờ.. ờ.. tao mới vô hà, sao ngày nào mày cũng dậy trễ vậy hả? Hắn cáu gắt hỏi lại dù sao hắn bực bội vì sáng nào đều như cái báo thức gọi cậu dậy. Tín bật tung cái chăn, xỏ vào chân đôi tông lào, lấy đồng phục treo trên vách chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Thằng Trình ngồi xuống giường vơ vài cuốn sách cho vào cặp của cậu, hắn ngồi đợi cậu tắm xong là đèo đến trường luôn. Tín đi vào dù đã tắm rửa nhưng tâm sắc vẫn hiện rõ quần thâm ở mắt cho thấy cậu ấy đã thức cả đêm. " Nhìn mày chả khác mấy thằng ăn trộm tối đi rình nhà người ta vậy đó "Trình nói. Cậu lia mắt nhìn hắn trả lời: " Mày ít xàm lại đi, sắp trễ rồi đèo tao lẹ lẹ đó ". " Dạạạạ, được". Hắn làm động tác cúi người đưa tay, tiễn Tín lên xe, xe bắt đầu lăn bánh băng băng trên con đường quê uốn lượn qua những rặng tre già xanh ngắt rồi vượt qua cánh đồng lúa bát ngát sớm nhuộm cả một vùng màu vàng óng. Ngày nào cũng vậy, hắn đèo đi đèo về ròng rã suốt 16 năm, tháng nắng, nắng như đổ lửa có thể thêu đốt da người, tháng mưa, mưa như trút xối dù vậy đôi chân của hắn vẫn kiên trì đều đều đèo cậu đi học qua bao mùa lúa. Cậu ngồi sau nhìn bóng lưng hắn mà lòng quặn thắt, hắn người ngoài còn đối xử tốt thế mà mẹ cậu lại gây bao phiền phức áp lực đè nặng khiến cậu kiệt huệ làm ngực nhói đau.
chap2 Bấm để xem Bấm để xem -Ê mày lát về muốn ăn gì không? - Mày hỏi lạ. Tất nhiên là không, tao làm gì dư vã tiền bạc như mày. Tín nhún vai trả lời. - Ọ hôm nay người dư vã này mời mà không ăn sao! * * * - Vậy thì tao sẽ không phụ lòng mày - Được. Vậy về nhà tao đi tao đích thân xuống bếp làm cho mày nếm thử tay nghề của tao. - Trời, tưởng gì? Không phải mày dẫn tao đi ăn lề đường hả? - Tao đâu nói là ăn ở lề đường đâu. Thế là, tiếng trống kết thúc một buổi học cũng đã vang lên báo hiệu học sinh ra về, tiếng nói rộn rã xua đi cái im ắng vốn buồn bã ở cái xã này. Mấy đứa con trai hối hả đua nhau lấy xe ra những quán net, điện tử; mấy con gái tụm năm tụm bảy rủ nhau đến hàng quán gần đó kêu vài bịch bánh tráng, sinh tố.. Cậu cùng thằng Trình đi ra nhà xe, nó dắt con xe ra, đá tó, ngồi lên yên - Đưa cặp đây, mang chi cho nặng. Cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều đưa ngay cho nó - Nè! Sau đó, nó bắt đầu đèo cậu về, chạy qua sân trường sớm đã vắng bóng chỉ lát đát vài cô cậu ở lại mãi trò chuyện dưới bóng hàng phượng. Con đường quê vốn gập ghềnh nên ngồi sau baga không mấy thoải mái, nhưng có có xe mà còn được đèo như thế này lại là điều sung sướng nhất rồi. Thằng Trình nó đạp bon bon, con xe lăn bánh thoăn thoắt về đến nhà nó. - Mày vô, ra sau rửa mặt đi, để tao dắt xe. - Ừ Cậu ra đằng sau nhà, ở đây những cái lu lúc nào cũng ăm ắp nước, lấy gáo vắt trên lu múc nước rửa mặt rửa tay chân. Thậm chí, nước cũng có thể uống, cậu húp một ngụm vơi đi cơn khát nãy giờ. - Mày tín nấu gì? - Nhà tao hôm trước hái đậu xanh bán cho thương lai, một ít để lại. Bữa nay tao nấu chè cho mày ăn. - Đó giờ, tao bạn mày có thấy mày vào bếp lần nào đâu. Sao? Mày muốn tao làm chuột bạch để thử tài nghệ hả? Mặt thằng trình bỗng sụ xuống, mếu còn hơn cả con nít. - Mày không thấy không phải là tao không biết nấu ăn thậm chí còn ngon nữa đằng khác. Chờ đó, mày phải thử thì mới biết, mày cứ ngồi đó đi. - Hừm! Bây giờ là buổi trưa, nắng gắt như đổ lửa, thằng Trình nó cởi phăng cái áo lộ ra thân hình không cơ bắp cũng không gầy nhom mà rắn chắc với làn da màu đồng vì hay phụ ba nó vác lúa. Nó loay hoay lấy nồi, chế nước, bắt lửa.. cậu ngồi theo dõi từng cử động của nó trong lòng thấy cũng vui, vì trước giờ có ai nấu cho mình ăn đâu nên cậu cũng có chút trông chờ. Gió ở ngoài bỗng thổi nhẹ thiu thiu vào khiến cậu có chút buồn ngủ. - Mày buồn ngủ hả? - Đâu, tao đang chờ nè. - Buồn ngủ thì lại giường ngủ đi xíu nữa tao nấu xong tao kêu mày dậy. Nhà tao cũng như nhà mày mà ngại ngùng con khỉ gì. - Ờ. Cậu đi lại giường, nằm xuống, cơn buồn ngủ ập đến từ lâu nên cậu chìm vào giấc mộng ngay lập tức. Thằng Trình, nó đứng canh lửa ngó sang thấy cậu đã thiếp ngủ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi thân người trên giường kia, và cũng không biết nó nghĩ gì. Trong mắt nó, cậu nhìn từ bên ngoài thì là khá ốm và chỉ đứng cao tới vai cho nên rất dễ bị ăn hiếp còn nhìn từ bên trong cậu là kẻ sẽ không nói ra suy nghĩ của mình mặc dù nó và cậu khi nói chuyện đôi lúc bất đồng; như lửa với nước. Thế nhưng, nó vốn vẫn thích cái vẻ mặt tức giận của cậu nên nếu được cơ hội thì sẽ gây chuyện. Nồi chè đã xong, bớt xíu lửa, đợi một chút là có thể nhắc xuống. - Ê, dậy đi - Hưm? - Chảy ke đầy cả gối của tao rồi. Cậu vụi mắt ngơ ngắc - Ủa, mày xong chưa? - Ra rửa cái mặt đi, mày ngủ làm ướt hết cái giường luôn. Lửng thửng đi rửa mặt, nước mát làm cho đầu óc tỉnh táo hơn hẳn. - Ngồi đi. Nó đặt chén chè xuống khá nóng tuy nhiên mùi đậu xanh thơm lừng xọc vào mũi làm cậu cảm thấy đói bụng. Nó cũng ngồi xuống kế bên, một tay chống lên bàn tỳ đầu nhìn cậu. Cậu thắc mắc: - Chén của mày đâu? - Tao làm cho mày mà. Nó cười tít cả mắt - Thằng điên, mày cứ nhìn làm sao tao ăn. - Vậy để tao đút cho Nó hào hứng - Gì? Đừng. Tao chỉ nói vậy thôi Cậu đưa một muỗn lên thổi rồi nuốt xuống quả thật cũng không tệ lắm, một muỗn tiếp một muỗn nữa đến hết chén. - Thấy sao? Ngon không? - Ừm, cũng được. Tại tao đói nên nó ngon đó Nó trề môi - Ngon thì nói ngon. Ăn sạch cả cái chén còn gì. - Mày định không ăn? - Nhìn mày ăn để đánh giá tài nghệ của tao là đủ rồi.. chiều nay đừng nấu cơm qua nhà tao ăn, tao nấu cho ăn. Nó tiến sát mặt cậu nói - Mày nghĩ trình mày tới đây đòi nấu cho ông ăn à. - Ừm.. đủ để dỗ béo mày. Trưa hôm nay nắng quá ăn chén chè cảm thấy xua đi phần nào nóng bức trong người..
chap 3 Bấm để xem Cây đèn măng xoong được thắp lên sáng một khuỳnh nhà bếp, mùi dầu hắc cứ lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp. Dù vậy, nó vẫn đỡ hơn khi không có ánh đèn hay cái gắt của mùi dầu. Bà Nhậm ngồi một cách xuề xòa như cách bà thường ngồi khi đánh bài với mấy thím xóm trên xóm dưới. Một chân thì chống trên ghế, chân còn lại co sếp sát háng, miệng nhai nhoàm nhoàm phát ra những tiếng chăm chắp âm thanh đến chướng tai người khác. - M* mày, sao hôm nay không có thịt? - Bữa giờ ăn vẫn như vậy mà, nhà mình hết tiền rồi. Sáng giờ con đi học thì có ra ruộng mò được cái gì đâu! Mụ quăng cái đũa xuống đất chỉ tay vào mặt cậu - Được, tao sẵn thông báo cho mày biết sẽ sắp có tiền còn cái miếng đất này, ngày mai mấy thằng cò đất dắt chủ mua lại đây. Cậu ngớ người, bàng hoàng tột độ đứng phắt dậy chấp vấn mụ - Cái gì? Bà nói cái gì? - Tao bán miếng đất này và mai người ta tới mua. - Rồi, mình ở đâu? - Mày lo gì, giờ, bán có tiền không những trả được nợ còn một ít tao với mày lên thành phố kiếm sống. - Nhưng, con còn phải đi học mà lên trên đó lạ nước lạ cái làm gì ra tiền. - Mày ngu lắm con à, mày học mày được cái gì cũng chỉ vài ba con chữ vừa tốn tiền cho mấy đám giáo viên bụng mày có no ngày nào không? Ở trên thành phố có nhiều việc làm kiếm được bộn tiền tha hồ muốn ăn gì thì ăn, mặc gì thì mặc, đâu phải như hiện giờ tới bữa cơm mấy cọng rau luộc chấm nước mắm một miếng thịt chả có nổi. - Vậy bà đi đi tôi có đói chết cũng sẽ ở đây. - Tùy mày. Cậu vốn đã tối sầm mặt khi nghe mụ nói bán phăng đi miếng đất và ôm tiền hưởng thụ. - Con đi ngủ trước. Mụ lười trả lời ngó theo bóng dáng cậu vào trong phòng. Trong ánh mắt mụ cũng trở nên đen đi vài phần. Không gian tối mịt, cậu nằm sát vào vách lá, co rúm như con tôm luộc, mùi ẩm móc dưới chân giường xông vào mũi, nhăn mài khó chịu hai tay ôm bụng. Nước mắt muốn trào ra, cậu cố nén lại ngăn cho dòng chảy tuôn từ khóe mắt và tiếng nấc ở cổ họng bỗng nghẹn lại khiến cho không khí khó lưu thông vào phổi. Trong đầu rối như một mối tơ vò quẩn quanh suy nghĩ "làm sao đây, làm sao đây, phải làm sao đây.. hức" cứ như vậy cậu dần chìm vào giấc ngủ; có lẽ, khi đi ngủ con người ta mới tạm gác những phiền toái mệt nhọc để phiêu du vào giới mộng tưởng nơi mọi điều có thể xảy ra. Thậm chí, nó khiến cho não bộ tin vào những thứ đẹp đẽ hoặc ngược lại nhằm giúp quên đi hiện tại, đúng như liều thuốc giảm đau ăn dần ăn mòn hao tâm tổn trí. Dù vậy, đối với Tín chỉ như thế cậu mới không còn phải ưu phiền lo âu gì nữa chí ít trong thời gian ngắn cũng được. * * * Ánh sáng xuyên qua hàng tre, đâm thẳng vào những khe trống của vách lá rọi lên mặt; cậu nhíu mài, lấy tay dụi dụi vài cái lờ mờ vẫn tư thế cũ nằm nghiêng, không làm gì cả, cứ như vậy. - DẬY ĐI! Mày định ngủ tới khi nào, mau dọn dẹp trưa người ta đến. Cậu hằn hộc bật dậy. - Biết rồi, người ta lấy đất cái nhà có lấy đâu. - Đồ đạc dọn hết. Căn nhà vốn dĩ không lấy nổi bất cứ thứ quý giá nào vì từ đầu chả có cái gọi đáng đồng tiền. Cậu ra rửa mặt, nước mát lạnh tát vào tỉnh táo hơn hẳn, nhìn ra xa đám rạ hôm qua ai đã đốt cháy giờ là những mảng đen xì. Hình ảnh hiện lên trước mắt cậu lúc nhỏ với thằng Trình đang chạy nhảy, thả diều, bắt rắn.. trên cánh đồng đã gặt nó đã lưu mờ lùi dần về sau vơi thành dĩ vãng, đôi môi bất giác tự cong cười cho tuổi thơ cô độc. Tay vơi mấy bộ đồ treo trên sợi dây, ngồi xuống giường, xếp cẩn thận từng cái xong bỏ vào balo. Từng chiếc quần, áo được đặt ngay ngắn đầy túi còn lại sách vở sớm đã buộc thắt bằng dây thì không gì bỏ vào, balo chỉ một cái. Thầm thở dài trong lòng, thế thì xách tay không rồi. Dọn dẹp không đến trưa, khách mua chưa đến. Leng keng.. leng keng.. tiếng chuông xe đạp từ xa vang vọng tới và "KÉT". - Thằng Tín, mày đâu rồi? Thằng Trình nó hớt ha hớt hải chạy vào thấy cậu đang ngồi trên giường với đống quần áo đã dọn dường như nó nhận ra chuyện gì bất thường. - Mày chuẩn bị đồ đi đâu? * * * Cậu im lặng - Hồi sáng tao mới vừa nghe ba tao nói mẹ mày đã bán đất. - Ừ! Cậu cụp mắt xuống mặt buồn rười rượi. - Vậy mày sẽ đi đâu? - Hôm qua tao nói với bà ấy tao sẽ không đi mà cũng chỉ là nói thôi nhưng tao không thể không đi. Mày biết đó tao đâu mạnh mẽ được như mày. - Mày đừng đi. - Tại sao Cậu ngước mắt lên hỏi, mặt thằng Trình bỗng nhăn đôi mày lại mồ hôi chảy từ thái dương xuống. Bầu không khí giữa hai người trở nên kì lạ