Tản Văn Tôi Lại Về Năm 16 Tuổi - Phạm Mạnh Khang

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Mạnh Khang, 16 Tháng mười 2018.

  1. Phạm Mạnh Khang

    Bài viết:
    10
    Tôi lại về năm 16 tuổi

    Tác giả: Phạm Mạnh Khang

    Có người nói rằng, cho dù bạn sống đến bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì hai mươi năm đầu tiên vẫn là khoảng thời gian dài nhất của cuộc đời bạn. Nếu tôi biết được điều này trước khi tôi được hai mươi tuổi thì tôi đã không bỏ lỡ mất nhiều điều đến thế. Nếu được quay trở lại, tôi sẽ học cách chơi một nhạc cụ, đàn ghita chẳng hạn. Tôi sẽ học một môn thể thao cho đến đầu đến đũa. Tôi sẽ du ngoạn vào mỗi cuối tuần.

    Nếu được quay trở lại, tôi sẽ không chỉ tập trung vào việc học. Việc học cũng giống như việc ăn cơm. Bạn phải ăn ba bữa một ngày, nhưng hãy thưởng thức những thức ăn ngon lành và bổ ích khác nữa. Đừng bỏ qua một bộ phim vui nhộn hay lãng mạn, một buổi diễn ca nhạc ồn ào, những tạp chí sách báo đầy màu sắc mà người lớn bảo là vô bổ, những buổi dã ngoại với bạn bè.. Đừng bỏ qua quần áo và giày dép, và những đồ vật trang điểm xinh xinh.. thể hiện cá tính riêng của mình.

    Tôi vẫn luôn nhớ rằng những tháng ngày trước tuổi hai mươi là khi những tình bạn trong trẻo và chân thật nhất hình thành. Hoàn toàn vô vị lợi. Có không ít người, khi bước vào độ tuổi 40-50 nhi bất hoặc hay tri thiên mệnh, lại hoài niệm về quá khứ và đi tìm lại những người bạn thời phổ thông. Là vì như vậy đó, khi chúng ta là bạn trong những năm tháng thơ ngây đó, thì chúng ta sẽ luôn có thể tìm về bên nhau. Những mối quan hệ được bắt đầu sau tuổi hai mươi thường xen lẫn với sự hoài nghi. Sự hoài nghi là cần thiết, nhưng mặt khác, có lẽ đó là cái giá đắt thứ hai của sự trưởng thành, sau tuổi tác. Khi chúng ta bắt đầu biết hoài nghi, chúng ta bắt đầu vỡ mộng trước cả khi khám phá ra sự thật, trước cả khi tin tưởng.

    Tôi vẫn nhớ năm tôi mười sáu tuổi, có một chàng trai đã đạp xe hơn năm mươi cây số chỉ để trao tôi một món quà sinh nhật, khiến tôi cảm động đến phát khóc khi cùng ngồi bên nhau trong thinh lặng và tưởng tượng đó là tình yêu. Nhưng rồi chỉ vài tháng Hè trôi qua, cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng tình yêu đó chưa bao giờ thực sự tồn tại. Chỉ có một tình bạn thân thiết và chân thành xen lẫn những cảm xúc đầu vụng dại. Nhưng chính vì thế mà khoảnh khắc ngồi bên nhau để theo đuổi ý nghĩ về một tình yêu chưa được thổ lộ mới quý giá làm sao. Chẳng thể có lúc nào trong đời ta lại có thể ngây ngô và đầy ngộ nhận như thế nữa.

    Bởi thế, nếu bạn còn chưa đầy hai mươi tuổi thì đừng quá sợ hãi khi phạm phải những lỗi lầm nho nhỏ, những lỗi lầm không làm hại đến ai và khi bị phát hiện ra thì cũng sẽ được tha thứ. Hãy thưởng thức cuộc sống. Hãy hát vang những khúc ca của tuổi. Và phung phí ước mơ. Trong cả một đời người, không có gì tuyệt vời hơn khoảng thời gian ta được ngồi xuống và ước mơ, hoạch định một tương lai, và tự nhủ rằng mình còn cả cuộc đời để thực hiện những điều đó.

    Hãy tương tư một chàng diễn viên đẹp trai, hãy viết nhật ký và rơi lệ trong đêm vì biết chàng không thuộc về mình. Cái cảm giác tuyệt vọng đó mới đẹp đẽ làm sao. Bởi vì khi ta lớn lên, những thần tượng ấy sẽ đánh mất vẻ long lanh và trở nên rất đỗi bình thường. Hãy chen chân vào đám đông chỉ để một lần nhìn thấy thần tượng, hãy cứ đứng đợi hàng giờ dưới mưa rồi trở về trong thất vọng, bởi ngay sau khi bước qua tuổi hai mươi, bạn sẽ không bao giờ có thể làm những điều điên rồ hồn nhiên như thế nữa. Và những cảm xúc kia sẽ chẳng khi nào còn trở lại.

    Hãy để con tim rung động bởi cô bạn gái xinh xắn, hãy hẹn hò và cầm tay nhưng đừng đi xa quá một nụ hôn đầu. Bởi những hành động quá gần gũi sẽ phá vỡ thứ đẹp nhất mà người ta có thể có trước tuổi hai mươi, một mối tình mong manh và hầu như khó chạm đến tận cùng. Nếu vẻ mơ hồ đó không còn tồn tại, bạn sẽ vĩnh viễn đánh mất ký ức về nó. Ôi, những tháng năm thần tiên sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng tôi nhận ra rằng con người hình thành trước tuổi hai mươi, sẽ là con người cốt lõi của chúng ta. Những nhận thức và quan niệm sống của những năm tháng này làm nên cái xương sống căn bản cho những giá trị mà ta nhận được trong tương lai. Bởi thế mà mỗi khi rũ bỏ hết mọi toan tính và hoài nghi, tôi lại trở về năm tôi mười sáu tuổi. Cũng những niềm tin đó, những hy vọng đó. Và nhờ thế mà tôi biết tôi vẫn là chính mình.
     
    Hạ Mẫn, SyRisAki Re thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...