Tản Văn Tôi, Kẻ Đơn Độc - Rioskull

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Riokim, 21 Tháng sáu 2021.

  1. Riokim

    Bài viết:
    2
    Tôi, kẻ đơn độc

    Tác giả: Rioskull

    Thể loại: Tự truyện

    ~Cái gì đã qua. Để tang nó.. Chỉ là tang thôi! ~

    * * *​

    Hôm nay trời Hà Nội đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa mang tôi trở lại cái thời thanh xuân ngây ngô và dại khờ đó..

    Nhặt tìm những mảnh kí ức, tôi như một đứa trẻ lắp ráp những mảnh ghép để nó trở thành một bức tranh - bức tranh của thanh xuân.

    Chẳng mấy chốc bức tranh năm ấy hiện ra với tiếng cười vui vẻ hồn nhiên của đám học sinh chúng tôi, với những giận hờn tuổi mới lớn, với những bài giảng quá giờ của thầy cô, với những trò nghịch ngợm tinh quái.. Và trong bức tranh ấy còn có cả những giọt nước mắt rơi trên vai áo của buổi lễ tốt nghiệp. Tất cả ùa về trong tâm trí tôi một cách rõ nét, nó giống như những thước phim quay chậm, đem tôi của ngày đó sống lại một lần nữa.

    Và tôi chợt nhận ra: Hóa ra bản thân đã từng là một cô nhóc như vậy. Một cô nhóc hồn nhiên và đầy bướng bình. Tôi của ngày đó tràn đầy đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ, dám theo đuổi ước mơ, dám nói thích một ai đó, dám cười thật to khi vui và bật khóc nức nở khi đau buồn. Hóa ra từng có một 'Tôi' như vậy trong cái gọi là quá khứ..

    Vậy còn 'Tôi' của hiện tại thì sao?

    Chuyện gì đã biến tôi thành 'Tôi' của hiện tại. Tôi ít nói, ít cười, và chẳng còn khóc nữa. Tôi sống một cách hờ hững, lạnh nhạt với mọi thứ, sống xa cách với mọi người.. Bởi biến cố năm đó đã dạy cho tôi hiểu rằng: 'Không có bữa ăn nào là miễn phí, không có cái gì gọi là vĩnh hằng'..

    Năm đó, tôi 20 tuổi vẫn mang trên mình nụ cười rạng rỡ, sống một cuộc sống vô cùng yên bình và hạnh phúc. Khi đó tôi đã nghĩ, ông trời liệu có quá ưu ái cho tôi hay không? Tôi có một gia đình hoàn hảo, gia cảnh giàu có. Tôi có một người bạn trai không chỉ đẹp mã mà còn thông minh, cưng chiều, hết lòng yêu tôi. Tôi có một đám bạn thân cùng nhau đi chơi, đi ăn, chụp choẹt khắp nơi. Tôi nghĩ mình thật may mắn. Mọi thứ vốn như vậy cho tới trước ngày định mệnh ấy - ngày mà tôi nhận ra hầu hết đều giả tạo. Người bạn trai tôi yêu hết lòng và cô bạn thân nhất của tôi dan díu với nhau. Buồn cười hơn là cả đám bạn thân tôi ai cũng biết. Hóa ra chỉ có mình tôi là không biết gì! Hóa ra bao lâu nay tôi giống như một con ngốc diễn trò cho bọn họ xem. Cũng ngày hôm đó, tôi biết bố mẹ tôi đã li hôn từ 5 năm trước, họ sống với nhau chỉ là không muốn tôi chịu tổn thương. Nhưng sau cùng chính sự giả dối của họ đã làm điều đó với tôi..

    Ngày đó tôi đã khóc, đã khóc rất nhiều. Tôi hỏi họ lí do tại sao nhưng cái nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ của họ. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra 'Khóc không giải quyết được vấn đề. Nó chỉ khiến bản thân thêm yếu đuối'.

    Sau ngày hôm đó, tôi lặng lẽ làm thủ tục chuyển trường, lặng lẽ rời khỏi thành phố mình đã sống 20 năm qua đến với mảnh đất Hà Nội. Đến nay đã 12 năm trôi qua, cuộc sống của tôi trôi qua một cách tẻ nhạt. Sau khi tốt nghiệp cử nhân, với năng lực của mình tôi được một công ty nước ngoài tuyển dụng với mức lương nhiều người mơ ước. 32 tuổi tôi có nhà có xe có bất động sản nhưng vẫn chỉ một mình. Nhiều lúc đêm về, một mình cô đơn với bốn bức tường tôi chợt muốn tìm một ai đó để mình có thể dựa vào nhưng những chuyện trong quá khứ lại cứ dai dẳng trong đầu tôi. Nó khiến tôi không đủ can đảm để đón nhận thêm bất kì một ai..

    Vẫn biết "Cái gì đã qua. Để tang nó.. Chỉ là để tang thôi" nhưng tôi lại không thể làm vậy. Không thể làm như mọi chuyện không có gì. Sau cùng có lẽ cô độc hợp với tôi hơn.

    Cơn mưa đầu hạ trút xuống gột rửa sạch sẽ mọi thứ. Còn tôi? Bao giờ tôi mới thực sự bỏ qua mọi thứ trong quá khứ, mở lòng đón nhận một ai đó?

    The End​
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...