Ngày tôi đi, mưa không rơi Gió cũng chẳng buồn thổi Chỉ còn nắng u buồn Ngày tôi đi, em không tới Phải chăng là, do em không biết, do em không hay? Ngày tôi đi, là một ngày nắng không em. Tôi đi mà chưa kịp tạm biệt, Tôi đi mà chưa kịp chào em, Tôi đi và rồi để lại lời hứa dang dở Những trang nhật kí viết vội, Những lá thư chưa đến tay, Và rằng tôi chưa kịp nói: "Tôi thương em!" Tôi đi rồi có để lại trong em bao nhung nhớ? Tôi đi rồi liệu em có quên? Quên đi bóng dáng, quên đi tháng năm Quên đi hồi ức phủ đầy bụi mờ Quên đi cả những bản tình ca Mà tôi đã viết, mà tôi đã kể em nghe Có phải rồi em sẽ quên, Quên đi ngay cả cách gọi tên Quên đi cả những tháng năm êm đềm Quên đi tất cả, và quên tôi? Nhưng có lẽ quên sẽ tốt phải không em? Em sẽ không nhớ cũng sẽ chẳng hoài niệm Khi bóng dáng về một người không còn Không nhớ không buồn cũng không đau! Tôi đi rồi và em ở lại Với nắng vàng và gió thoảng Những ngọn đồi đầy hương hoa Em ở lại với những tiếng ca, Có nắng có mưa có cả giông bão Có bình minh dịu dàng, Có hoàng hôn tha thiết Để tôi đi mang theo hết những vấn vương, Mang đi hết những ưu tư muộn phiền Mang theo cả giấc mộng ngàn năm Một đời một kiếp một đôi! Nụ cười dang dở, nước mắt ướt mi Để lần cuối rơi lệ, để lần cuối chia ly! Thế giới không còn tôi nữa, Em vẫn sẽ bình yên!