Nhớ mẹ quá Mẹ ơi, con đã đi đến những miền xa Sải đôi chân vững vàng qua gai guốc Hiên ngang đứng giữa trời giữa đất Mắt nhìn về xa ưỡn ngực tự hào Mẹ ơi, con đã đi và nắm lấy những ước ao Những hoài bão ngày xưa con ấp ủ Con đi và vẫy vùng giữa biển đời hung dữ Những chai sần sứt sẹo khắp người con Rồi dần qua con chẳng còn nhớ nữa Những hành trang những lời nói ngày xưa Những món quà con đã từng trân trọng Của ánh mắt mẹ già lúc tiễn bước con đi Con tự tin con bất chấp, ngu si Con tự phụ rằng con giờ đã lớn Tự kiếm tiền tự lo được cho con Để rồi khi nước mắt mẹ lăn tròn Con chỉ thấy mẹ thật là phiền phức Đôi lúc con còn thấy buồn bực Khi lúc nào mẹ cũng nhắc nhở con Con hằn học vì chắc chắn mẹ không còn Luôn luôn đúng như khi con bé nữa Con muốn được đi và làm điều mình hứa Muốn trưởng thành và mẹ đừng cản con Mẹ đừng như bà ngoại gầy hom Cứ ca mãi những điều con không thích Thế đó, mẹ ơi, gió đông về châm chích Bốn mùa qua con cũng lạnh mất rồi Trái tim con giờ như kẻ mồ côi Chắc trong đó giờ máu đen rồi mẹ ạ Khi con nhận ra mẹ là tất cả Thì mẹ đã già đã yếu biết bao Tóc mẹ điểm sương giờ đã trắng phau Những phiền muộn khắc đầy trên mắt mẹ Khi con đi yên hùng oai vệ Khi con về cũng chỉ chiếc ba lô Khi con đi con thì cười mẹ thì khóc bô bô Khi con về mẹ vẫn khóc con vô tâm hờ hững Mẹ ơi, biết làm sao cho xứng Những lỗi lầm con bắt mẹ đớn đau Nỗi lòng người mẹ có phải như biển sâu Đủ chứa cả nỗi sầu con vứt bỏ Mẹ ơi, đông này lại trở gió Có con về mẹ có ấm hơn không... Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Trưa hè Xăng trên trời rẻ lắm Nên ổng đốt hết hè Rải tro tàn buổi sớm Rắc than hồng giữa trưa Ra gốc xoài nằm đợi Được cơn gió mồ côi Chẳng bay đi cái nóng Sao lòng vui quá trời Nheo mắt qua kẽ lá Mơ mải ngắm mây bay Con chim sâu lạc mẹ Lích chích ngoài tán cây Tôi nhớ tôi ngày trước Tôi ngẫm tôi bây giờ Tôi không như xưa nữa Chân thật và thơ ngây? Giờ những áng mây bay Cũng làm tôi ngơ ngẩn Cánh én chiều vơ vẩn Cũng khuấy động hồn tôi Hè càng chín càng oi Trời càng xanh càng rộng Hồn tôi ngày càng rỗng Một nửa tôi đâu rồi? Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Đóa hoa tàn Rèm cửa sổ phất phơ trong gió Căn gác buồn, lạnh lẽo vắng tênh Gió và mưa gọi thương nhớ về gần Con tim nhỏ mệt nhoài...thoi thóp thở Giọt sầu rơi trên đôi mi em...vỡ Vỡ tan tành như chiếc cốc thủy tinh Cũng một đêm mưa và gió vô tình Cũng gác nhỏ bàn tay em...rướm máu Những nỗi đau chẳng bao giờ ai thấu Vệt mực nhơ ai nỡ khắc trên em Chỉ máu này mới làm nó phai hoen Còn cuộc sống...ý nghĩa gì nữa chứ? Ngày lại qua cứ trôi trong quá khứ Khi đêm về em như của hôm qua Người lấy đi tất cả gì quý giá Em còn gì...rũ rượi một đóa hoa Bao đêm rồi em vẫn là cái xác Mệt ngủ vùi bên cửa sổ ướt mưa Em vẫn chờ điều gì không rõ nữa Không phải anh...... ..............cũng chẳng phải mặt trời Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Tuổi thơ của anh Em biết không khi mình còn trẻ Thích sống thế này thích sống thế kia Bình thường thôi vì ai cũng từng trẻ Cũng từng nằm nôi nghe mẹ hát a ời Anh chưa hề nhớ hoặc anh cố quên thôi Vì những tháng năm chất chồng đau khổ Cứ ngỡ rằng anh...đã phải chịu đủ rồi Thì với mẹ...cũng chỉ là hạt cát thôi Những đòn roi của cha vọt vào da thịt Anh đã giận mẹ rất nhiều Khi che chắn chẳng hết được cho anh Để mai...anh nhận ra mình như con chó nhỏ Được mẹ chở che trước móng hổ điên cuồng Em chưa hề trải qua nên sẽ không bao giờ biết được Để thấy nụ cười trên môi em Mẹ đã phải hứng chịu những gì Những đắng cay của cuộc đời khắc khổ Chén cơm em ăn có sạn như của mẹ không em? Em à, anh dám chắc yêu thương Cả thế gian không ai yêu em nhiều bằng mẹ Có ai sẵn sàng bỏ đi tuổi trẻ Để gánh gồng cơm áo cho em Ngay lúc này đây khi vệt ố chưa hoen Em đừng để phải như anh...mọn hèn ích kỉ Mong muốn thấy nụ cười thiên hạ Được đổi bằng nước mắt mẹ sao em? Made by G. S Link tham khảo: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Thao thức Những hình ảnh tí hon Những khoảng trời màu tím Ngu ngơ và hiền dịu Như nhởn nhơ đàn trâu Trên cánh đồng bát ngát Trăng ngày hè trong vắt Ai dán ở trên cao Để ao khuya nhung nhớ Ngủ mơ bóng trăng về Ông tre già khệ nệ Thổi sáo giữa đêm thâu Nàng cá chưa ngủ nữa Chắc mải mê hát chầu Mẹ sông trải lo âu Lên tóc sờn loang loáng Thằng lục bình ngang bướng Cứ ghẹo đùa bóng trăng Cụ cáy già hết răng Lần mò tìm trái tảo Ngủ dưới hang rễ trúc Đắp mặt nạ bùn hôi Xa xôi cuối dòng trôi Một ngọn đèn ngái ngủ Cứ lập lòe trên tủ Chốc chốc lại gật đầu Chàng lực sỹ cây cầu Chẳng quản mưa gió bão Cõng chân mẹ gian lao Địu xe bò nặng trịch Con đường sình nâu đỏ Đêm khoác áo trắng tinh Chờ hoa quỳnh tỉnh thức Cùng khe khẽ dạo chơi Cánh diều ai lả lơi Hát bài sầu cô lẻ Trên cao quá mây trời Trò chuyện với đơn côi Màu đêm màu nỗi nhớ Màu tuổi nhỏ ấu thơ Dế mèn phiêu lưu ký Ếch ộp ngáy vang vang Giàn bí bầu thở than Kiếp đèo bồng ong bướm Thân gầy gò xanh xao Chăm đàn con láu lỉnh Nghe nhạt nhòa trên kính Những kỉ niệm êm trôi Đã xa rồi tôi ơi Cái thời lưu luyến ấy Made by G. S Link tham khảo: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Còn gì đâu mẹ ơi Quê mình...còn gì đâu mẹ ơi Chồng mất...ngoại cũng đi rồi Có thằng con cũng đi xa xứ Lưu luyến gì sao mẹ còn chưa đi Cái nhà cũ bị đập đi bỏ lại Chốn quê nghèo dân bỏ đất mà đi Hàng xóm chẳng mấy khi thăm hỏi Có còn gì lưu luyến đâu mẹ ơi .....Chỉ còn lại gốc mít .....Trước lúc mất ngoại trồng .....Bảo cho con cho cháu .....Ngoại còng cũng ráng mua Chẳng còn thời chim sắt Rải bom trên gầm trời Ngoại vẫn quen đứng ngóng Ông có về hay không Những tháng năm đó đã xa rồi mẹ ạ Thời ngụp lặn cả ngày cào tép Xới đất khô bằng cái thuổng lặc lìa Miếng cơm ăn phải đi xin đi mượn Mấy mươi năm sau thời giải phóng Nhà ta đã chuyển biến rất nhiều Nhưng cũng không bằng lòng người mẹ ạ Tình cảm bao năm bằng một mét đất ao Tình người thời bình...sao nhạt Cách nhìn nhau cũng đủ lắng lo rồi Giờ quanh mình còn gì đâu mẹ ơi Sao mẹ còn chưa chịu đi nữa vậy Mẹ muốn ở bên cạnh ngoại ư? Hay muốn mộ ba tháng ngày xanh cỏ Muốn ôm giữ những tháng ngày khốn khó Cho riêng mình đợi tới lúc ra đi Mẹ ơi, mẹ ơi, cô đơn rồi sẽ vơi Nhưng đơn độc sẽ giày vò tim mẹ Còn con đây, và sắp thêm đứa cháu Bỏ quê mình, về đây ở với con... Mẹ ơi mẹ ơi những tháng ngày son Con cùng mẹ sẽ cùng chia sẻ Con chẳng bắt mẹ phải quên gì cả Chỉ cần mẹ còn, là đã đủ lắm thay Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Tôi cô đơn Đôi khi...tôi ước gì được gặp Chúa Để Người nói với tôi...tại sao tôi ở đây Tôi rất mệt và vô cùng trống trải Linh hồn tôi chắc mục rỗng cả rồi Tôi như chiếc bình không giữa vườn gai Cuộc sống chẳng làm tôi trầy xước Chỉ tự tôi thấy mình vô dụng Lạc lõng, cô đơn và chán chường Đôi khi tôi tự hỏi...sao mình lại cô đơn? Tôi có bạn và có cả gia đình Có một người cũng rất yêu tôi Thế sao...tôi vẫn thấy cô đơn? Phải chăng linh hồn tôi đang ở nhầm thân xác? Phải chăng tôi đang chiếm lấy một tôi khác? Phải chăng vì cuộc sống quá nhiều điều tẻ nhạt? Hay tại tôi vẫn chẳng hiểu cuộc đời? Tôi đã đi gần nửa cuộc đời Với cả đống...trang tình sử Những cuộc vui bạn bè tứ xứ Thế thì sao...tôi vẫn thấy cô đơn Tôi nhìn em cười hạnh phúc Tôi cũng vui...giả vờ Tôi nhìn em buồn ray rứt Tôi cũng buồn...nhưng không hiểu vì sao Tôi nhìn đời ngoài kia... Tu hành vô ngã, quyền lực hoành hành Đói khổ nhân dân, kẻ cười người khóc Mồ côi nheo nhóc, sống thật sống lừa Thù hận say sưa, đỏ bạc đen tình Người sống với người Cây sống với cây Sông trôi về biển Nhạc lòng vang tiếng Cớ sao...tôi vẫn thấy cô đơn Sự trống rỗng đến điên loạn Đôi khi tôi tự hủy đi thân xác Nhưng hồn tôi cũng dần biến mất theo Thế nên...tôi lại thấy cô đơn Ai mang đến cho tôi Một chút gì đọng lại Đừng để tôi ôm mãi Dáng hình của cô đơn Tôi...đang trên con đường trơn Không có gì phanh cả Cuối đường...màu trắng xóa .............................Vô vọng và cô đơn Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Sẹo Tôi đã viết rất nhiều về mẹ Nhưng chưa lần tôi viết về cha Không phải tôi ghét gì ông ấy Chỉ là tôi cũng chẳng mấy thân Tôi đã từng hận ông cùng cực Có những khi tôi...chẳng kiểm soát nổi mình Móng vuốt trong tôi giương ra Và mắt tôi long lên sòng sọc Lúc nhỏ tôi chẳng biết gì ngoài khóc Đến trong mơ tôi cũng sợ rất nhiều Những buổi chiều là những buổi khóc than Đến nỗi tôi...chẳng nghe gì ngoài tiếng tôi khóc cả Thời gian cứ thế qua hối hả Hoặc do tôi cố xóa trí nhớ mình Tôi chỉ nhớ về những buổi bình minh Tôi cùng mẹ dìu dắt nhau đến lớp Những ngày mưa con đường quê nhơ nhớp Chẳng phải quê...là đầy rẫy niềm vui Quê của đau khổ cũng khiến lòng xao xuyến Quê của nghèo, của nước mắt chan cơm Những ngày thơ của tôi tựa cơn... ....Mưa mùa hạ thoáng qua trong tích tắc Tôi vẫn hay mơ về khoảnh khắc... ....Nằm trên xuồng mặc gió thổi về đâu Tôi nhớ cha tôi với đôi mắt đục ngầu Đôi tay chai, da trần đội nắng Truốt cành tre làm cần câu ếch Chài lưới cả đêm nấm kín kẽ chân Ba à, thời khốn khó đã qua Ta bỏ ruộng, bỏ xuồng chài sông nước Vai vác bao đồ, chân không còn dép Ngụp lặn giữa đời tìm kế sinh nhai Giọt mồ hôi vẫn nhỏ giọt bên tai Nhưng nụ cười làm vơi đi tất cả Cắm cành khoai vào đất bần sỏi đá Mong áo con không phải rách nát tươm Tuổi thơ buồn tôi còn mãi vấn vương Những khổ đau cũng dần thành hồi ức Những hận thù cũng nhẹ hóa mây bay Tôi đứng ngay đây nhìn về quá khứ Ba tôi đi rồi...những vết sẹo còn đây Made by G. S Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu
Chuyện ngày xưa Cuộc đời này chỉ một Sống chết chỉ một lần Không nháp xong làm lại Không sửa được đúng sai Vật chất không đổi được một giây trôi qua trở lại Tiền vàng chẳng đổi được cái ôm người nằm xuống Ai đã trải qua bao thời nguy khốn Có chai hằn những cung bậc đau thương Những giọt lệ khô dần theo năm tháng Rạn nứt cả rồi khóe mắt già nua Ai mang nụ cười đi đâu mất Đông rét hạ vàng...lòng đổ mưa Ai đã trải qua những thời kì lịch sử Góp máu thịt mình vào đất nước hôm nay Ai đã đổi cánh tay cho sông suối Đổi màu da vàng vì chất độc da cam Những con người quả cảm Thấy vui khi người cười Nguyện hy sinh tất cả Trong góc đời...lặng trôi Bài học trong trang vở Mỗi nhiệm kì mỗi thay Trường đời thì dạy học Cho biết đắng biết cay Nghe người lớn khuyên bảo Toàn là lời chói tai Để lớn khôn đâu dễ Đâu ngày một ngày hai Có những khi ai đó vì mình mà nằm xuống Phiền muộn cả đời mong mình biết đúng sai Tận phút cuối rồi nhắm mắt xuôi tay Vẫn chẳng đủ để làm ta thức tỉnh Giọt máu đào thì hơn ao nước lã Cha mẹ già là đồ cổ nâng niu Ai giàu phú quý bao nhiêu Không cha không mẹ xế chiều mới hay Nguyện cho đời cái tát Để đời đạp te tua Đau vết thương da thịt Nhưng nhẹ lòng an yên Dửng dưng với xã hội Ai sẽ quan tâm mình Dửng dưng với gia đình Còn nơi đâu để ở Sống một ngày trân trọng từng hơi thở Được nói được cười được gặp gỡ là vui Cuộc sống dài cũng như áng mây trôi Mây trôi chậm nhưng không bao giờ dừng lại Khắc vào tim này những công ơn mãi mãi Những vui buồn năm tháng gầy hao Thêu dệt thành những câu chuyện ngọt ngào Khi ai hỏi, ta tự hào kể lại.....ngày xưa... Made by G.S Link [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Người Xấu