Tơ lòng Đan Mộc ***** Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (*) Sen đã tàn, lòng đã hóa hư không Nhìn đêm lặng lẽ, nghe hồn quạnh hiu Chiều tàn, người cũng buồn thiu Lá rơi không tiếng, sầu rơi, vơi lại đầy Ước cuộc đời cho một khắc đổi thay Cho con tim một chút ấm, cho mây thôi trôi hiu hắt Cho ai đó vội vàng, đường về không thưa nhặt, Quán cũ không thiếu một người nào, ngõ cuối đừng hết những xôn xao Ước bên kia trời, là khoảng đầy ước ao Dịu dàng hoa sen nở, hương tan trong ngọt ngào. Đừng làm cho ngó đứt, tơ vương sẽ đau sâu Đừng làm đời trong đục, bèo tan tác nước sầu Ước dòng đời êm ắng, lục bình trôi về đâu Ước hồn mình yên lắng, yêu thương không ngại lâu Cho ngày mới, thêm nhiều điều rạng rỡ Cho lưu bút không ép thêm hoa tim vỡ Cho màu mực hôm qua không thành tím đợi chờ Phải chi đời, chỉ là một bài thơ Chỉ có những tiếng yêu thương thân ái Chỉ có lời ngọt ngào, và quan tâm hơn hết thảy Như bài hát em ca, cứ hát mãi đừng ngừng Có tiếc nuối, bi thương, xin chớ dừng Để ta nguyện làm chàng khờ, bên em rưng rưng lệ Dẫu hoa dại, bên đường hay hoa quý trong vườn, ta mặc kệ Cứ yêu là yêu, cứ vơ vướng tơ lòng Mặc kệ ngó lìa, tình sẽ hóa hư không Mặc kệ sương sớm, nắng chiều tàn tạ Có tình yêu em, mặc kệ vấp ngã Mỗi lần đau, mỗi lần hờn, càng trăm bận yêu em. (*) Câu thơ mượn trong Truyện Kiều của Nguyễn Du.