Đam Mỹ Tình Yêu Thế Nào Là Lẽ Tự Nhiên? - Bỉ Ngạn Đỏ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bỉ Ngạn Đỏ, 28 Tháng mười 2021.

  1. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Tên truyện: Tình yêu thế nào là lẽ tự nhiên?

    Tác giả: Bỉ Ngạn Đỏ.

    Thể loại: Đam mỹ.

    Số chương: 6.

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Bỉ Ngạn Đỏ - Việt Nam Overnight

    [​IMG]

    Văn án:

    "Daniel, nếu như chúng ta không phải là anh em song sinh, thì anh sẽ yêu em chứ?".

    Tình yêu cũng như hội họa. Bản chất của nó là những vẻ đẹp thuần túy. Tuy nhiên, sự hiểu biết của con người đã giới hạn nó và biến tấu nó trở thành những tiêu chuẩn hạn hẹp, những định kiến độc hại để áp đặt nó theo một khuôn khổ chung với tên gọi là lẽ tự nhiên..
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chương 1: Quang cảnh bình lặng trước bão tố.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại Anh Quốc vào những năm đầu 90, một thời kỳ huy hoàng mang nét đẹp cổ điển cùng với không khí bình yên sau khi chiến tranh qua đi, có thể rất dễ bắt gặp những hình ảnh tuyệt vời ấy thông qua những con phố tập nập người qua lại, đặc biệt là ở những vị trí trung tâm thành phố như Luân Đôn. Hằng ngày những con phố này đều luôn lưu dấu ấn sự tồn tại của những hàng ngàn bước chân bận rộn đang sinh sống tại nơi đây. Trong hàng ngàn những bước chân ấy, tất cả đều như lưu đọng vào sự chú ý của hai bước chân nhỏ nhắn đang vô tư đùa giỡn, chạy nhảy với nhau trên khắp con phố Luân Đôn.

    Tất cả sự tập trung của mọi người đều xoay nhìn vào chủ nhân của hai bước chân đó, hai mỹ thiếu niên song sinh mang ngoại hình y hệt nhau. Sở dĩ tại sao mọi người đều lại tập trung ánh nhìn của mình vào hai cậu bé ấy? Đơn giản là cả hai bọn họ đều là những cậu con trai danh giá của gia tộc Hiddleston, một gia tộc có từ lâu đời sở hữu mảnh đất trù phú rộng lớn ngay trung tâm thành phố Luân Đôn - nơi mà mọi người đang sinh sống xung quanh mảnh đất đó, đồng thời Hiddleston cũng là một gia tộc đóng góp rất nhiều giá trị nghệ thuật truyền thống cho nước Anh từ thời xa xưa. Ngoài ra, hai cậu mỹ thiếu niên ấy còn sở hữu một nét đẹp rất đặc trưng của những con người làm nghệ thuật, ngũ quan của họ luôn toát lên những ánh hào hoa, tráng lệ, không khác gì là một bước tranh vẽ 3D sống động được hoạt họa lại bởi chính những bàn tay ma thuật của người nhà Hiddleston. Những vẻ đẹp mỹ miều này đã làm cho những con người yêu cái đẹp chân – thiện – mỹ, đặc biệt là các nàng thơ nước Anh hồi đấy phải say mê đến hút hồn, lấy hai anh em họ là hình mẫu lý tưởng của vị hoàng tử trong mộng.

    Mọi người luôn kể rằng, người anh song sinh với cái tên Daniel Hiddleston là một cậu bé tinh nghịch, nhí nhảnh đầy năng động, lúc nào cũng vui vẻ, tràn trề năng lượng và xung quanh anh luôn tỏa ra ánh hào quang nhiệt huyết đến rực cháy như Mặt Trời. Hoàn toàn trái ngược về tính cách ấy, người em song sinh với cái tên Samuel Hiddleston là một cậu bé nhạy cảm, nhút nhát và ít nói, bản thân cậu luôn tỏa ra một năng lượng u ám, thất thường như là muốn truyền đạt rằng "Xin đừng lại gần tôi" khiến cho mọi người khó có thể tiếp cận để trò chuyện với cậu một cách thoải mái như Daniel. Thế nhưng bản thân Samuel có một ngoại lệ đặc biệt, cậu chỉ cho phép Daniel đến gần mình và cậu luôn cảm thấy rất an tâm khi ở gần người anh trai song sinh của mình. Từ nhỏ cho đến giờ, cái cảm giác thoải mái đó vẫn chưa từng thay đổi ở trong thâm tâm của cậu bé Samuel.

    Mọi người cũng lấy làm kỳ lạ, dù hai cậu bé có tính cách trái ngược nhau nhưng lại luôn cảm giác rằng bọn họ quá thân mật và luôn gần gũi với nhau, mỗi khi ra ngoài là luôn bắt gặp những hình ảnh Daniel lúc nào cũng trêu ghẹo vui vẻ, bỏ lại phía sau không quá xa một Samuel đang mếu máo muốn bất lực tới nơi. Hai anh em họ cứ dính lấy nhau như là hình với bóng, như là những linh hồn cùng đồng điệu hòa quyện và như là hai mảnh ghép không thể tách rời. Điều đặc biệt hơn, sự gần gũi ấy có thể chạm tới sự diễn tả một cách vô cùng thiết thực, giống như là "hai người họ được sinh ra vốn dĩ là để dành cho nhau" vậy. Theo một hướng nhìn tích cực khi chứng kiến sự thân mật của hai anh em họ mỗi ngày trong giai đoạn thời thơ ấu hồi đó, mọi người đã từng tiên đoán chắc chắn rằng cả hai người mai mốt sau này sẽ có một cuộc sống vô cùng rộng mở và hạnh phúc.

    Chúa ban cho mỗi con người một "món quà" mang tên là "cuộc sống", chúng ta hãy lấy nó như là một ân huệ to lớn cho dù cuộc sống đó là một hành trình đầy thử thách đi chăng nữa, mục đích của chúng ta đi đến với thế giới này là để tìm kiếm sự hạnh phúc. Tuy nhiên, điều đó có thật sự đúng? Giá như chúng ta lúc nào cũng luôn lạc quan giữ quan điểm về điều đó để không phải bị lạc lõng trong một thế giới chỉ có chúng ta là sự khác biệt. Vậy khi chúng ta buông bỏ "món quà" ấy là vì chúng ta không đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn hay là vì chúng ta không thể tìm thấy được hạnh phúc ở một nơi mà chúng ta không thuộc về.

    Cũng tương tự vậy, giá như cuộc sống của hai anh em Daniel và Samuel sẽ đúng với lời tiên đoán của mọi người thì hay biết mấy, nhưng tiếc là một làn sóng nhẹ nhàng nhấp nhô và phẳng phiu cùng quang cảnh bình lặng đến mức chạm đáy lòng ấy lại chính là một dấu hiệu sắp tới của một cơn bão tố đen tối, nó tàn nhẫn càn quét, vùi dập chính cuộc đời của hai anh em nhà Hiddleston ở ngay tại thời điểm thanh xuân của họ đang trào rực nở rộ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2021
  4. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chương 2: Giấc mơ chỉ có hai chúng ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cả Daniel và Samuel cùng bước đến tuổi mười lăm, một độ tuổi cũng có thể nói là chưa đến mức có một cái nhìn trưởng thành về thế giới mà họ đang tồn tại, nhưng cũng có thể nói một độ tuổi đã không còn là trẻ con để vô tư, không lo nghĩ về điều gì. Nói một cách ngắn gọn, một độ tuổi bắt đầu hình thành nền tảng nhận thức về giá trị của thế giới này.

    Người cha lâu ngày không gặp, hiếm khi thấy mặt của cả hai đã dành thời gian hiếm hoi của bản thân, nhân dịp trong ngày sinh nhật của hai anh em, cha đã dẫn họ tới viện bảo tàng nghệ thuật Luân Đôn tham quan một vòng, một viện bảo tàng rất lớn chứa đựng rất nhiều tác phẩm nghệ thuật của nhà Hiddleston từ thế kỷ XV cho đến bây giờ. Daniel và Samuel đều ngỡ ngàng và có phần choáng ngợp trước công trình kiến trúc rộng lớn, xa hoa, tráng lệ này, tất cả đều quy tụ là những bức tranh khắc họa rất chi tiết về từng thời kỳ mà các bậc tiền bối của gia tộc Hiddleston đã từng sống qua và lưu giữ lại những giá trị đẹp đẽ về Anh Quốc. Tác phẩm nghệ thuật bao gồm là những bức tranh khắc họa về một phần cuộc sống thượng lưu xa hoa của các quý tộc, về đường phố tràn ngập những công cụ vận chuyển bằng hơi nước của thời kỳ cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất. Không dừng lại ở việc khắc họa cuộc sống để thể hiện về lĩnh vực kinh tế lớn mạnh của nước Anh thời đó, còn có những bức tranh vẽ lại những câu chuyện mang tính nghệ thuật nhân văn về giá trị tình yêu, gia đình từ những tác phẩm văn học nổi tiếng. Càng đi sâu vào kiến trúc đầy mê ảo này, cả hai càng nhìn thấy nhiều khung tranh đầy ma mị và cực phẩm về những giá trị văn hóa như buổi biểu diễn giao hưởng của dàn nhạc công trong một nhà hát lớn, về giá trị lịch sử như là quân đội tại cung điện hoàng gia và về giá trị chính trị như là bức tranh của cả gia tộc hoàng gia đang cai trị nước Anh từ thời vua Henry VIII cho đến thời nữ hoàng Elizabeth II để tôn vinh tài lãnh đạo đã làm nên một trong những đất nước phồn vinh và phát triển bậc nhất ở châu Âu và thế giới.

    Đi tới đâu là cha của Daniel và Samuel thuyết giảng về lịch sử huy hoàng, về hành trình làm nên nghệ thuật và đặc biệt là về nhiệm vụ thiêng liêng cao cả của gia tộc Hiddleston. Về phía hai anh em song sinh, Samuel vô cùng hăng say về lời kể của cha mình, nơi đây chứa quá nhiều thứ đẹp đẽ về thế giới mà cậu chưa bao giờ tận mắt chứng kiến và điều đó đã khiến cậu chìm đắm bất tận trong vẻ đẹp hào hùng ấy. Bất chợt đôi mắt long lanh chan chứa đầy sự phấn khích của Samuel dừng lại ở một bức tranh, một bức tranh mà cậu nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ có thể quên được nó. Chỉ với một khung tranh có kích cỡ 100x180 mà một họa sĩ của nhà Hiddleston đã khắc họa toàn cảnh đất nước Anh khi người ấy đã táo bạo đứng trên một khinh khí cầu và ngắm nhìn nó từ trên trời. Điều mà cậu ấn tượng nhất ở bức tranh này là cậu có thể thấy tất cả những chủ thể được mô tả vô cùng rõ nét. Ngôi nhà, đường phố, cây cối, xe cộ, con người, dòng sông, và cả cung điện hoàng gia nguy ngoa, tráng lệ, vạn vật đều có những đường nét đều rất rõ ràng.

    Thông thường, điều cơ bản để vẽ nên một bức tranh là chúng ta buộc phải chọn một chủ thể nhất định, còn lại thì vẽ tương đối, mờ nhạt để làm nổi bật chủ thể chính. Thế mà qua bức tranh này, mọi thứ đều ngang nhau, tất cả đều rất nổi bật và chi tiết đến mức tài tình, nếu chỉ xét từng đối tượng thì mỗi vật đều đang tập trung làm việc của mình, thế nhưng hãy để góc nhìn trở nên bao quát và tổng quan hơn thì sẽ thấy mọi sự vật đều dường như đang vô thức góp nhặt và liên kết với nhau để tạo nên một thế giới mà chúng ta đang sống hiện tại. Một bức tranh đậm nét hùng vĩ nhưng cũng rất ý nghĩa, cứ như nó đang muốn truyền đạt cho Samuel hiểu rằng mọi vật trong cuộc sống đều có ý nghĩa và mục tiêu riêng, chúng không tự lu mờ chính mình để làm nổi bật cho một vật khác, chỉ cần làm tốt chính bản thân là đủ. Đặc biệt hơn, điều mà Samuel ngưỡng mộ ở họa sĩ tài hoa này không phải là ở tài năng vẽ của ông, mà là khâm phục kỹ năng quan sát của ông. Để có thể vẽ nên từng chủ thể một cách rõ nét như thế, không đơn giản chỉ dừng lại ở việc nhìn rồi vẽ vào trang giấy, mà cần phải "chiêm ngưỡng", "cảm nhận" và "thấu hiểu" trần đời, nói một cách ngắn gọn đó chính là "quan sát". Điều làm nên một bức tranh có giá trị không phải ở việc pha trộn màu sắc một cách tài tình rồi đem hoạt họa lên giấy trắng, mà là đưa được sự đồng cảm của mình vào từng chủ thể, từng màu sắc và từng đường nét để làm bức tranh sống động như một cá thể sống. Đó chính là lý do vì sao bức tranh ấy đã khiến Samuel không thể nào quên được.

    Sau khi kết thúc cái chuyến tham quan những tác phẩm nghệ thuật của gia tộc Hiddleston, cha đã giao cho hai cậu một bài kiểm tra mang tên "Hãy vẽ những điều mà con đam mê nhất" để xem xét cả hai có thật sự đủ khả năng để trở thành hậu duệ của nhà Hiddleston, tiếp tục kế thừa và phát huy nhiệm vụ lưu lại giá trị của đất nước Anh ở thời đại công nghệ kỹ thuật số này không. Nghe điều đó, trái tim của Samuel háo hức rộn ràng, cậu muốn nhanh chóng đi thật nhiều nơi cùng Daniel để lấy niềm cảm hứng. Khi cậu quay sang nhìn Daniel để quan sát anh có đang mong chờ điều đó như cậu không. Tuy nhiên, đó chỉ là những gì mà cậu đã tưởng, Daniel không có phản ứng như cậu, anh chỉ điềm đạm, bình lặng và vô cảm trước những giá trị nghệ thuật ấy, đôi lúc thì ráng gượng cười để trả lời cha. Điều này đã khiến Samuel chợt khựng lại, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có một thứ mà cậu và Daniel không cùng chung một quan điểm với nhau.
     
  5. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chương 3: Thế giới giờ còn một người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng gần sắp hết hạn mà cha giao bài kiểm tra từ hôm ba tháng trước, cuối cùng Samuel cũng đã hoàn thiện xong bức tranh cậu tâm đắc nhất. Đang hí hoáy sắp xếp lại đống họa cụ thì đột nhiên không biết từ đâu, Daniel lao tới hù dọa khiến cậu giật nảy người, họa cụ lại vương vãi khắp nơi. Trong lúc cậu lúng túng không biết làm gì thì Daniel tự tiện cầm bức tranh của cậu, xoay ngang xoay dọc ngắm nghía, săm soi từng góc cạnh, từng đường nét của bức tranh, rồi sau đó thì khen lấy khen để:

    "Bức tranh của em tuyệt thật đấy, Samuel yêu dấu! Em chỉ có luyện vẽ tầm ba tháng mà đã vẽ được một chủ thể gần như hoàn chỉnh như này rồi! Thiên tài bẩm sinh quả nhiên có khác!".

    Lời khen ấy làm Samuel đỏ mặt, được Daniel khen hết nấc như vầy làm lòng cậu dâng trào cảm xúc, tay cậu vô thức theo thói quen gãi sống mũi khi ngại ngùng một điều gì đó:

    "Thiên tài bẩm sinh gì chứ! Anh cũng vậy mà, Daniel!".

    Nếu như trả lời lại thì chắc chắn Daniel sẽ đáp một câu vô cùng tự tin, cũng có một chút ngạo mạn trong đó như là "Đương nhiên! Chúng ta là sinh đôi mà nên đều là thiên tài tất!", kiểu đại loại vậy. Thế nhưng bất ngờ rằng anh không như mọi ngày, nụ cười của anh nhạt dần, anh nhẹ nhàng đặt bức tranh của Samuel xuống rồi sau đó thở dài nhìn đăm chiêu vào khuôn viên hoa lệ của học viện mỹ thuật Luân Đôn, một kiến trúc độc đáo mà Samuel lấy làm cảm hứng cho bức tranh của cậu:

    "Không đâu, Samuel! Chỉ có em thôi! Bởi vì chuyến tham quan lần trước, em đã rất hăng say chiêm ngưỡng những tuyệt tác của gia tộc chúng ta, còn anh thì chẳng cảm nhận được gì!".

    Nghe điều đó, Samuel liền hồi tưởng lại ngày hôm ấy, đúng thật cậu cũng bắt gặp hình ảnh Daniel không một chút hứng thú gì về nghệ thuật mà cha kể lại, anh chỉ lặng lẽ ngồi nghe cho xong chuyện. Lúc nãy cậu vẫn còn cảm thấy vui vẻ vì được Daniel khen, thế mà giờ lại cảm thấy buồn tẻ cũng là vì lời nói của anh:

    "Daniel.. không thấy những tác phẩm ấy đẹp sao?".

    Daniel không hồi đáp ngay, chờ trong một khoảng lặng, cố gắng suy nghĩ thật kỹ nói điều gì đó để không làm tổn thương đến Samuel:

    "Không hẳn đâu, anh vẫn thấy những giá trị mà người nhà Hiddleston mang lại cũng rất là ấn tượng! Nhưng đối với cá nhân anh, đó chỉ là bề rộng, còn bề sâu thì anh không thấy tác phẩm nào lột tả được nó cả! Vẫn chưa đủ, anh thấy nó vẫn còn thiếu! Ôi chao, anh không thể bao biện như thế cho sự kém cỏi của mình được, vẫn là anh không đủ khả năng để cảm nhận nó như em, Samuel yêu dấu à!".

    Lần này Samuel đã không còn cảm thấy sự đối lập một cách thập thỏm nữa, mà chắc nịch luôn, cả cậu và anh đều đang đứng trên một lập trường riêng. Cái "còn thiếu" mà Daniel đề cập đến, cậu không hề hiểu, cậu không hiểu tại sao anh lại nói tác phẩm của gia tộc chúng ta không đủ bề sâu. Vì không hiểu nên cậu không thể trả lời được anh và không thể tương tác lại với anh, nhưng cậu vẫn suy ngẫm về lời nói ấy của anh, nó thôi thúc cậu muốn tìm hiểu nó một cách cặn kẽ.

    Vì bầu không khí giữa hai người đột nhiên trùng xuống nên Daniel đã nhanh trí khuấy động nó trở lại bằng nguồn năng lượng nhiệt huyết thường ngày của mình:

    "Thôi nào, Samuel! Đừng đột nhiên im lặng một cách đáng sợ như vậy! Coi vậy thôi chứ anh đã hoàn thành xong bài kiểm tra mà cha chúng ta giao cho từ lâu rồi! Nhưng anh sẽ không tiết lộ cho em là anh đã vẽ gì đâu!".

    Lời nói ấy đã khiến Samuel thoát khỏi suy nghĩ luẩn quẩn của mình, cậu ngạc nhiên nhìn anh, trưng ra đôi mắt lấp lánh chứa đầy sự tò mò cùng với giọng điệu cực kỳ phấn khích:

    "Daniel vẽ gì thế? Daniel gợi ý một chút cho em đi! Dù gì anh cũng đã thấy bức tranh em vẽ rồi!".

    Daniel ra vẻ bí ẩn, cứ đứng cười khúc khích trêu ghẹo Samuel, nhưng cũng nhờ vậy mà cậu cũng để ý rằng anh đang rất là hạnh phúc khi nhắc đến tranh vẽ của mình, hẳn đó phải là điều mà anh đam mê nhất, dù gì đó cũng là chủ đề mà cha chúng ta giao mà. Dù cũng rất là tò mò muốn phát điên nhưng cậu phải đành chịu mà chờ đợi đến ngày ấy. Samuel đã rất mong chờ ngày đưa thành quả của hai chúng ta cho cha xem, như vậy là cậu có thể chiêm ngưỡng bức tranh Daniel vẽ một cách thoải mái rồi.

    Tuy nhiên.. giá như Samuel không mong chờ nó đến nhanh như vậy, để rồi cậu đã đánh mất đi điều mà cậu trân trọng nhất.

    Ngày ấy cũng đã tới, cha của cả hai xuất hiện và ông bắt đầu kiểm tra thành quả mà ông giao cho hai người con trai của mình. Khi xem tác phẩm của Samuel, nét mặt hài lòng của ông hiện rõ ra ngoài, tác phẩm của cậu là nói về tương lai của cậu có thể cùng Daniel vào học viện mỹ thuật Luân Đôn, cùng nhau tạo dựng và lưu lại giá trị của thế giới tại nơi ấy, có vẻ cha cũng cảm nhận được rằng đối với Samuel, Daniel là điều mà cậu ngưỡng mộ và đam mê nhất.

    Thế nhưng khi ông nhìn sang bức tranh của Daniel, không khí xung quanh ông và anh đều trở nên căng thẳng tột độ, biểu cảm giận dữ trên gương mặt ông bộc phát, tàn nhẫn tát thẳng vào mặt Daniel không thương tiếc làm anh ngã nhào ra sàn. Samuel thấy điều ấy mà hoảng hồn, cậu không suy nghĩ được gì mà vô thức định nhào tới ngăn cản cha mình thì ông đột nhiên quát to vào mặt Daniel bằng những lời chửi rủa nặng nề mà một người cha không nên nói với con cái:

    "Ai dạy mày vẽ mấy cái thứ tục tĩu và bẩn thỉu này hả? Tại sao mày có thể gọi những thứ kinh tởm này là nghệ thuật chứ? Không lẽ trong tâm trí của mày chỉ toàn chứa những thứ chết tiệt này thôi sao?".

    Nghe câu nói ấy, cả Daniel và Samuel đều sốc nặng, Daniel sốc đến độ cứng họng, những lời xúc phạm vừa nãy đã khiến nước mắt anh trực trào ra khỏi hốc mắt không điểm dừng. Còn Samuel thì nhìn theo hướng ngón tay của cha chỉ về bức tranh của Daniel đang nằm lăn lóc dưới đất, cậu tự giác đến gần để xem rõ hơn. Trong một phút chốc, cậu đứng hình, rồi sau đó ngơ ngác nhìn chủ thể trong tranh của anh. Một người đàn ông đang khỏa thân và nằm trong tư thế cực kỳ gợi cảm, để lộ hết tất cả những đường nét quyến rũ trên cơ thể, trái khế nhô ra ở cổ, xương quai xanh rộng lớn, cánh tay vạm vỡ, cơ bụng săn chắc, đôi chân thô dài và đặc biệt là cơ quan sinh dục của người đàn ông ấy được vẽ vô cùng chi tiết, tỉ mỉ, tỷ lệ cân đối tới mức hoàn hảo, ngoài ra còn mang cảm giác cho người xem cảm thấy những đường nét đó rất là tinh tế và chân thật. Để có thể vẽ nên được điều đó có nghĩa là Daniel rất thành thạo và am hiểu sâu về cấu trúc, tỷ lệ và bộ phận cơ thể người, đặc biệt là phải trải qua một sự tiếp xúc trực tiếp vào da thịt. Nghĩ đến việc Daniel đã từng cảm nhận hết mọi vị trí ngóc ngách cơ thể của một người đàn ông bằng năm giác quan của mình mà khiến cho Samuel vừa ngỡ ngàng vừa ngượng ngùng.

    Thế rồi cậu giật mình quay về hiện thực, bây giờ cha đang rất là tức giận, thấy Daniel cứ ngồi bẹp dí ở dưới đất không thốt lên lời nào càng khiến ông tức điên hơn, ông tiếp tục vung tay và dồn hết sức của mình cho cú tát trời giáng ấy. Bây giờ không phải là lúc quan tâm tranh của Daniel kinh tởm hay buồn nôn như thế nào nữa, cậu không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến Daniel đang bị tổn thương ở ngay trước mặt nên cậu đã liều mạng lao tới ngăn cản.

    * * *

    Ngay khoảng khắc bàn tay của cậu chạm vào cánh tay to lớn của cha thì đột nhiên cậu bị kéo ra khỏi đó, cậu giật mình mở to mắt, hơi thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa và nhìn trừng trừng vào cánh tay đang nắm hụt trên trần nhà. Sau khi điều chỉnh lại được hơi thở và ý thức dần dần hồi phục trở về, Samuel chậm chạp ngồi dậy trên giường và nhìn xung quanh căn phòng của mình. Quan sát được một hồi thì cậu mới nhận ra đó chỉ là ác mộng, cơn ác mộng ngày nào cũng hành hạ cậu mỗi đêm.

    Samuel cố gắng mang tấm thân đầy mệt mỏi và nặng nhọc này vào nhà tắm, cậu đánh răng, rửa mặt một hồi và nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu trong gương ấy chính là một chàng thanh niên đã bước qua ngưỡng hai mươi xuân xanh. Khác hẳn gương mặt trắng trẻo và đôi mắt long lanh từ thời niên thiếu, bây giờ gương mặt cậu trông tiều tụy đi rất nhiều bởi hai quầng thâm tím đen rõ rệt và đôi mắt lanh lảnh vô hồn vì bị cơn ác mộng và hiện thực hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, trông cậu giờ không khác gì là một xác chết biết đi. Chuẩn bị trang phục, họa cụ xong, cậu bước ra khỏi phòng, khi đi ngang cậu cũng vô thức ngoái nhìn lại căn phòng năm xưa của Daniel. Khi đó nó rực rỡ bao nhiêu thì bây giờ đã tàn tạ bấy nhiêu, cũng dễ hiểu thôi vì nó đã trở thành một căn phòng vô chủ từ rất lâu rồi. Sau sự kiện ấy, Daniel đã rời khỏi dinh thự này và cắt đứt hết liên lạc với toàn bộ gia tộc, kể cả cậu. Rời bỏ nơi mà anh đã từng sống hạnh phúc và để lại một khoảng lặng đáng sợ tại đây.

    Cũng hơn một thập kỷ trôi qua, Anh Quốc và thế giới đã bước qua một kỷ nguyên mới của những năm 2000, nước Anh càng ngày càng trở nên phồn vinh và rực rỡ hơn bao giờ, ngoài ra còn được vinh danh là một trong những cường quốc mạnh mẽ ở châu Âu và thế giới. Vạn vật ở Luân Đôn cũng theo đó dần thay đổi để theo kịp xu hướng toàn cầu hóa, tất cả đều hiện đại hóa rất nhiều, cả vật lẫn người. Đường phố Luân Đôn cũng đón nhận càng nhiều bước chân của hàng ngàn người dân sinh sống nơi đây. Nói chung, cuộc sống sinh hoạt cũng không khác biệt gì so với hồi đó, ngày nào cũng là hình ảnh đông đúc, tấp nập và bận rộn người người qua lại, nhưng khác là bây giờ chỉ còn có một bước chân đơn độc cùng tâm hồn tan vỡ đang sải bước nhẹ nhàng trên con phố năm xưa này.
     
  6. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chương 4: Daniel Hiddleston.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại sao Daniel lại có một niềm đam mê mãnh liệt về cơ thể của một người đàn ông như vậy? Nó có thật sự đơn giản là một ham muốn trần thế tục tĩu và dơ bẩn của bản thân anh như lời cha nói? Hay nghĩ một cách sâu xa hơn, có phải cái Daniel mong muốn là vẻ đẹp tâm hồn, là linh hồn cốt lõi, là bản ngã trần trụi được ẩn sâu bên trong chiều sâu đa dạng của mỗi sự vật, không phải là vẻ bề ngoài rực rỡ của chúng? Bản thân cả Daniel cũng chẳng thể nào lý giải được.

    Khác với Samuel là cậu mới tìm thấy được điều mà cậu thật sự mong muốn thông qua những tác phẩm nghệ thuật đồ sộ của nhà Hiddleston trong viện bảo tàng, Daniel đã luôn có đam mê về thứ mà mình mong muốn trước cả lúc cha đưa cả hai đến đây. Tuy nhiên, bản thân anh thì lại vẫn chưa nhận thức rõ ràng về điều ấy.

    Vào năm mười ba tuổi của Daniel, một ngày thường nhật cả hai anh em họ không thể cùng chơi với nhau vì Samuel ốm liệt giường. Daniel đành phải bước xuống phố một mình để chơi, quả nhiên là khả năng giao tiếp xã hội của anh quá kinh khủng, đi đến đâu là không ai không biết đến sự hiện diện của anh. Mọi người đã rất ngạc nhiên khi hôm nay vắng bóng mất một mỹ thiếu niên nhưng rồi tất cả cũng trở lại như thường ngày với những lời giao du đầy vui vẻ và năng động của anh. Mặc dù là Daniel đã dành hết cả buổi chiều để bàn chuyện trên trời dưới đất với những người quen mà anh vô tình bắt gặp trên đường phố nhưng anh vẫn phải thừa nhận một điều là không một ai có thể khiến anh vui vẻ hơn như Samuel, chắc hẳn là mọi người không có hiền lành và dễ dụ như Samuel yêu dấu nên mới khiến anh đâm ra xã giao có vài câu thì thấy chán ngay. Để làm một điều gì đó mới mẻ cho bớt tẻ nhạt, Daniel quyết định là sẽ nói chuyện với một người lạ hoàn toàn.

    Chính vào quyết định ấy, Daniel đã gặp được một người mà khiến anh say đắm ngay từ lần đầu gặp, ông chủ của một tiệm đồ cổ lớn hơn anh tận một thập kỷ. Người đàn ông trẻ mang ngũ quan đầy sắc sảo cùng một chiếc kính một mắt cổ điển với một bộ âu phục xám lịch lãm và không kém phần quyến rũ. Lần đầu gặp anh, người đàn ông đấy đã chào đón vị khách nhỏ tuổi là anh bằng một nét mặt dịu dàng cùng với thái độ niềm nở. Một cái nhìn ấn tượng đầu tiên của cả hai đã khiến cho đôi bên đều có một cuộc trò chuyện thuận lợi về chủ đề đồ cổ trong buổi gặp mặt lần đầu này.

    Cứ thế dần dần, không một ngày nào là Daniel không dành thời gian của mình để gặp người đàn ông ấy. Vào một hôm nọ, khi anh tham quan tủ sưu tầm tượng điêu khắc cổ của người đó, những bức tượng khỏa thân bằng những vật liệu khác nhau như gỗ, đá, bùn, đất và thạch cao đã thu hút sâu sắc đến Daniel. Lần đầu anh được thấy những điểm nhạy cảm rất rõ trên cơ thể của đàn ông và phụ nữ, những đường nét được khắc vô cùng tinh tế và tỉ mỉ khiến anh bị thu hút, không thể rời mắt khỏi nó. Đặc biệt là bức tượng khắc họa hình ảnh hai người đàn ông là Zeus và Ganymedes (câu chuyện truyền thuyết tình yêu đồng tính của thần Zeus và chàng trai đẹp nhất thế gian - Bảo Bình) đang quấn lấy lẫn nhau, không những hình thể hấp dẫn, mà lần đầu thấy một khái niệm tình yêu mới lạ mà anh chỉ nghĩ rằng trước đó chỉ có tình yêu nam nữ, điều ấy làm anh cũng một phần nào khá bối rối nhưng cũng một phần nào cảm thấy nghệ thuật về thế giới này thật thú vị.

    Cũng có những lúc, Daniel lén nhìn ông chủ tiệm đồ cổ, cái ánh mắt của anh không còn đơn giản là của một đứa trẻ, nó giống hơn là ánh mắt của kẻ si tình, của một kẻ đang yêu trong vô thức, vừa say nhìn và vừa hình dung ra hình thể hoàn mỹ của người ấy rồi khắc họa thật cẩn thận vào trong trí tưởng tượng của mình. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, có một thứ gì đó khiến Daniel hứng thú tới mức ngày đêm miệt mài tìm hiểu rất kỹ về cấu trúc và tỷ lệ cơ thể, đầu tư rất nhiều dụng cụ và nguyên liệu để học điêu khắc, thậm chí anh chủ động đến những buổi triển lãm học vẽ tranh khỏa thân, người mẫu khỏa thân đã khiến anh vô cùng thích thú ở những buổi học đó bởi những đường nét cơ bắp nam tính đến hút hồn.

    Vào cái ngày sinh nhật tuổi mười lăm, khi cha anh giao cho hai anh em một bài kiểm tra về chủ đề điều mà mình đam mê nhất, Daniel đã nghĩ ngay là sẽ làm nên một kiệt tác nghệ thuật tâm đắc của bản thân bằng hình thể mỹ miều của người đàn ông mà anh đã thầm yêu trong suốt hai năm qua. Đến lúc đó, anh đã cố gắng lấy hết can đảm, lấy hết sự ngây thơ và sự chân thành để nói lời yêu thương vô tận đến đối phương của mình:

    "Fayman đáng kính, em đã luôn muốn được ngắm nhìn cơ thể mỹ miều của anh, em muốn cảm nhận từng vị trí, từng ngóc ngách, từng góc cạnh cũng như hơi ấm được lan truyền từ cơ thể anh đến đôi bàn tay của em, em muốn khắc họa nó lên trang giấy vẽ và lưu giữ nó. Đó chính là cách mà em thể hiện tình yêu bất tận của mình dành cho người mà em yêu say đắm, em yêu anh.."

    Người chủ tiệm đồ cổ mang tên Fayman, ông ấy im lặng lắng nghe những lời sâu kín từ tận đáy lòng của Daniel, ông mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy đóng cửa tiệm và lật lại bảng Close. Fayman dần dần tiến đến, vuốt gò má của Daniel từ trên xuống bằng đôi tay thon dài của mình, nhẹ nhàng nâng cằm lên để ánh mắt của anh đối diện với ông, sau đó ông nở một nụ cười đẹp đẽ đến ma mị:

    "Anh thật sự rất lấy làm vinh dự khi được một người của nhà Hiddleston đáng kính của Anh Quốc để ý đến một thường dân nhỏ bé như anh, anh đã luôn yêu em đến điên dại đấy em có biết không, Daniel.."

    Khi Daniel dần dần được chạm vào thân thể trần trụi của người mà anh yêu nhất, anh cảm nhận rất rõ hơi ấm từ da thịt, những đường cong lồ lộ rõ ràng ngay ở cự ly gần trước mắt anh, anh thấy rất rõ những cấu trúc xương, đường nét và tỷ lệ vàng của những điểm nhạy cảm như yết hầu, xương quai xanh, nhũ hoa và thậm chí là cả bộ phận sinh dục của người ấy. Mọi ngóc ngách của từng bộ phận, anh đều thuộc nằm lòng và ghi nhớ rất rõ trong tâm trí mình, không bỏ sót một chỗ nào. Vào khoảng thời gian ấy, đó chính là niềm hạnh phúc cũng như là niềm cảm hứng bất tận cho đam mê của Daniel.

    Ấy thế mà mọi điều hạnh phúc ấy đã kết thúc bằng một kết cục đầy đau thương. Những kiệt tác của Daniel bị cha chà đạp và giày vò không thương tiếc, còn bị tất cả người hầu trong dinh thự lôi ra giữa sân vườn, châm lửa thiêu rụi theo lệnh của cha. Chứng kiến những điều đó nhưng anh chỉ biết đứng nhìn, ghi nhớ hình ảnh biển lửa bập bùng ấy vào đôi mắt sâu hoắm đầy đau khổ, nước mắt cùng hòa với máu chảy ở mũi, từng giọt màu đỏ bị pha loãng chầm chậm rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Rõ ràng là cha đã yêu cầu anh vẽ nên những điều mà mình đam mê nhất, anh đã cố gắng theo yêu cầu ấy một cách tốt nhất rồi, nhưng tại sao cái đam mê của anh lại không được chấp nhận, không lẽ tình yêu dành cho người đàn ông mình yêu là sai trái ư?

    Sự kiện ấy đã bị lan truyền đi nhanh chóng, cả họ hàng trong gia tộc, cả những người hầu trong nhà và cả những người quen ở ngoài nghe được tin ấy thì bắt đầu thay đổi cách nhìn về Daniel. Dù không phải là tất cả nhưng cũng vẫn là đa số, trong cái đa số ấy, có người thì miệt thị thẳng mặt, có người thì trêu ghẹo, có người thì ngượng ngùng tránh mặt. Đã thế khi ở trên trường, lũ bạn bè trước đây đã từng rất thân với Daniel, bây giờ quay ra trêu chọc, cô lập và đặt biệt danh cho anh với một cái tên là Pédérastie Daniel (Pédérastie là một từ miệt thị người đồng tính hồi đó được xuất phát từ Pháp với ý nghĩa là loạn dâm). Khi ở nhà, anh bị họ hàng lôi ra coi như là một hình ảnh xấu để răn đe cho con cái của bọn họ và ngày nào cũng bị so sánh với người em song sinh Samuel thiên tài. Tuy nhiên, tất cả đều cũng chẳng kinh khủng và tồi tệ bằng người đàn ông Fayman mà anh đem lòng yêu đã quay ra phản bội anh. Bởi vì ông ta sợ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ như Daniel nên ông ta đã giở trò khốn nạn, hắt hủi và vứt bỏ Daniel, cùng hùa theo số đông và quay ra chỉ trích miệt thị anh.

    Sự miệt thị, sự chỉ trích, sự chê trách, sự phản bội và xu hướng tính dục của mình bị đem ra làm trò cười cho cả thế giới trong một thời gian dài đằng đẵng đã khiến tinh thần của Daniel theo đó bị rạn nứt và sụp đổ hoàn toàn. Từ một cậu bé trong sáng, vui vẻ, năng động và nhiệt huyết đã biến thành một con người ù lì, lạnh lùng và ít nói. Thậm chí tính tình của anh trở nên gắt gỏng, ích kỷ và cục cằn, những tính cách độc hại đang bắt đầu xuất hiện trong con người anh, nó được hình thành từ chính sự bạc đãi tàn nhẫn của mọi người xung quanh. Daniel thật sự vô cùng áp lực, cay đắng, nhục nhã và mệt mỏi trong chính nơi mà anh được sinh ra, cho đến khi anh đã tới giới hạn của sự chịu đựng, anh đã dứt khoát rời khỏi dinh thự và anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ bước đến nơi mà khiến anh đau khổ tột cùng này thêm một lần nào nữa.

    Đã hơn năm năm trôi qua nhưng những điều ấy vẫn luôn ám ảnh sâu sắc đến Daniel, anh từ bỏ những gì liên quan đến nghệ thuật, không đụng đến bất cứ một họa cụ nào. Hiện tại bây giờ anh đang rất chật vật với cuộc sống nghèo khổ trong một căn phòng được thuê, nó tối tăm, ẩm ướt, nhỏ hẹp và lạnh lẽo, chả khác gì là cuộc đời đen tối của chính anh. Một mình lưu lạc tới thị trấn nhỏ Ascot cách rất xa Luân Đôn và mưu sinh rất nhiều công việc để kiếm từng đồng tiền.

    Bản thân Daniel cũng đã từng nhiều lần cho mình một cơ hội để yêu thêm một lần nữa vì anh cảm thấy mình không thể chịu nổi được sự cô đơn cùng cực, thế nhưng mọi cuộc tình của anh lúc nào cũng kết thúc bằng sự miệt thị của người đời, cuối cùng vẫn là không thể tách rời được số phận đau thương ấy khỏi người, thế giới này thật sự không chào đón những điều khác biệt như đồng tính luyến ái. Chính vì điều đó, Daniel đã dần dần có một cái nhìn ác cảm về tình yêu đồng giới, một tình yêu không nên xuất hiện trong thế giới này, nó chỉ biết mang lại đau thương và hận thù trong anh.
     
    Tùy Tiện thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2021
  7. Bỉ Ngạn Đỏ

    Bài viết:
    145
    Chương 5: Samuel Hiddleston.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Samuel vẫn còn nhớ như in cái ngày định mệnh hôm ấy, ngỡ ngàng thấy đôi mắt của Daniel dần chìm vào tuyệt vọng, một dáng vẻ đau đớn và quằn quại đến nỗi ngay cả cậu còn có thể cảm nhận nó chỉ bằng một ánh nhìn quan sát, anh chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn những tuyệt tác nghệ thuật của chính mình bị thiêu rụi bởi ngọn lửa hung tàn như cơn thịnh nộ của cha. Cậu đã chứng kiến tất cả những khoảng khắc tồi tệ đó với một góc nhìn của một người ngoài cuộc, dù trong lòng đã thật sự đau đớn khi cha dùng vũ lực tàn nhẫn lên Daniel, nhưng tận cùng của tâm can cậu thì vẫn có một sự khó hiểu mơ hồ bao trùm cả vô thức của cậu, cậu không hiểu tại sao cha lại nổi giận với Daniel vì bức tranh ấy và cậu không hiểu điều gì đã khiến Daniel phải vẽ một bức tranh như vậy.

    Đến tận suốt mấy năm trời, chứng kiến sự ghẻ lạnh của tất cả mọi người xung quanh đổ hết lên người Daniel, Samuel vẫn im lặng. Không phải là vì cậu sợ ánh nhìn của mọi người mà không giúp anh, không phải là cậu lo lắng mọi người sẽ kỳ thị cậu vì cậu là em trai song sinh của anh, không phải là cậu cảm thấy nhục nhã vì cậu có ngoại hình giống hệt anh. Cậu không ghét những thứ gì thuộc về anh, chỉ là cậu không hiểu tại sao câu chuyện này lại diễn ra như vậy. Samuel không thể nhìn ra được hai mặt đối lập của bức tranh Daniel vẽ, giống như cái cách Daniel rất hạnh phúc đối với tranh vẽ đó nhưng cha thì cảm nhận nó thật buồn nôn và mọi người thì thấy nó thật kinh tởm. Chỉ duy nhất một mình cậu là không cảm nhận được bất cứ điều gì, kinh tởm không có nhưng hạnh phúc thì càng không. Đó là lý do duy nhất đã ngăn lại cậu, cậu không hiểu những điều mà Daniel làm nên cậu không thể lắng nghe hay đồng cảm, cậu lại càng không đủ can đảm để làm một chuyện là giả vờ thương hại anh, cậu sợ điều đó chỉ càng khiến anh tồi tệ hơn và đẩy cậu ra xa tới mức cậu không thể chạm vào anh được nữa. Chính vì không hiểu đã ngăn cách cậu đến bên anh, cấm cản cậu bảo vệ anh, việc duy nhất cậu có thể làm là chịu đựng nhìn anh bị mọi người giày vò cho đến tan nát.

    Samuel lúc đó ngây ngô như một đứa trẻ mới chào đời, tinh khiết, trong sáng và cũng thật mỏng manh, yếu đuối, cậu như là một tờ giấy trắng xóa, đặc biệt không phải là một loại giấy trắng chưa từng bị vấy bẩn, mà là một loại giấy trắng đang trực chờ bị những thứ đen tối xâu xé và phá hủy. Một thứ tinh khiết mềm mỏng đến tiêu cực, một sự ngây ngô đầy tội lỗi, bởi chính sự ngu ngơ đến đáng ghét đó đã làm Daniel không thể kiềm nén được mà phát điên, vì sự đố kỵ và giận dữ tích lũy trong người mà anh nhào tới bóp cổ cậu, điều khiến cậu lòng đau như bị xé nát là anh nhìn cậu bằng ánh mắt căm hận, một ánh mắt cứ như đang trách móc về sự tồn tại của cậu, anh đau đớn la hét trong thống khổ và luôn miệng hỏi tại sao cậu lại được sinh ra cùng với anh. Daniel trút giận nỗi ấm ức lên người Samuel, cậu bị bóp cổ cho đến nghẹt thở nhưng cậu không phản kháng vì cậu nghĩ cậu xứng đáng có được kết cục này. Cậu đồng tình với lời nói của Daniel, sự tồn tại của cậu đã khiến anh đau khổ đến cùng cực. Samuel nhắm mắt, cảm nhận mười ngón tay của anh hằn sâu cổ họng của mình. Trong nỗi tuyệt vọng của hai linh hồn đáng thương ấy, cậu đã vô thức thì thào bằng hơi thở không trọn vẹn:

    "Xin lỗi, là lỗi của em, nếu em hiểu anh thì em sẽ không để anh phải một mình đau đớn giữa cuộc đời tang thương này".

    Sớm muộn thì Daniel cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tự động rời khỏi dinh thự ấy, không đem theo bất cứ thứ gì mà tay không lưu lạc đến một nơi không thể để cậu tìm thấy được. Khoảng thời gian đầu, Samuel đã mất kiểm soát, tìm kiếm anh điên cuồng trong vô vọng, thế mà cả gia tộc Hiddleston lại mảy may không để tâm gì tới chuyện ấy, ngược lại còn cảm thấy vui mừng khi một kẻ bẩn thỉu làm suy đồi nghệ thuật đã biến mất khỏi tầm mắt họ. Cậu chứng kiến những điều ấy mà bất lực và khổ tâm, từ đó cách nhìn của cậu về gia tộc Hiddleston đã thay đổi, lòng người của họ không xinh đẹp như những giá trị nghệ thuật mà họ mang lại, họ là những con quỷ đội lốt hình người và điều đó đã khiến cậu mất dần thiện cảm, thế là cậu cũng buộc phải đẩy họ ra khỏi cuộc đời mình.

    Cũng từ đó mà Samuel đã bắt đầu gặp những cơn ác mộng triền miên, nếu những cơn ác mộng ấy bắt nguồn từ những nỗi sợ khác nhau thì còn đỡ, nhưng đây là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại liên tục cùng một nỗi đau. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, cậu luôn gặp giấc mơ tái hiện lại kí ức đau buồn ấy, một vòng tuần hoàn luẩn quẩn trong khốn khổ, bi thương không cách nào thoát khỏi, điều đó đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần cậu càng ngày càng trầm trọng và cậu đã dần bước vào giai đoạn đầu của căn bệnh trầm cảm.

    Phần lớn Samuel dành hết tất cả thời gian của mình chỉ để ru rú trong phòng, thay vì là nằm yên một chỗ ngậm ngùi gặm nhấm nỗi buồn như một tên tự kỷ theo lời bịa chuyện bâng quơ của những tên người hầu trong dinh thự, cậu đi tìm những cuốn sách về lịch sử, văn hóa, kinh tế, chính trị của nước Anh từ thời thế kỷ 15 xa xưa, một thời kỳ về sự ra đời của tổ tiên gia tộc Hiddleston cùng những bước đầu đem lại giá trị nghệ thuật cho Anh Quốc, rồi sau đó mang chúng về phòng đọc, đọc cả ngày lẫn đêm đến nỗi không quan tâm gì đến thân thể hay sức khỏe của mình. Bởi vì nếu chỉ quan sát hoài những "tảng băng nổi" ấy suốt cả cuộc đời thì cậu sẽ mãi chẳng thể nào hiểu được Daniel, cậu vẫn mãi là một kẻ máu lạnh và mãi luôn đánh mất anh ấy. Chính vì thế, cậu muốn tự mình tìm hiểu ngọn nguồn cuộc sống thời ấy, những mảnh đời, hình ảnh, chân dung mà Hiddleston chưa từng khai thác tới hay là một mực muốn che giấu nó.

    Đọc sách nhiều đã khiến Samuel ngẫm nghĩ và mở mang rất nhiều, những nghệ thuật quý tộc mà cậu đã từng chiêm ngưỡng trong tuổi 15 ở viện bảo tàng nghệ thuật, cậu đã từng nghĩ cuộc sống thời ấy vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ với lối sống xa hoa và tráng lệ, xứng đáng với danh của một chủ nghĩa đế quốc hùng mạnh. Tuy nhiên khi nghiên cứu kỹ về lịch sử, cậu đã quá ngỡ ngàng rằng những vẻ đẹp mà nhà Hiddleston lưu giữ, nó chỉ là một nét bề nổi được phát họa lại dưới góc nhìn của những quý tộc giàu có, chỉ có những người thuộc tầng thượng lưu mới có quyền thấy và hưởng thụ những tinh hoa nghệ thuật ấy. Còn lại thì những kẻ được xếp vào tầng trung lưu và hạ lưu thì lại có một cuộc sống nghèo đói và khốn khổ, luôn phải khổ sở vật lộn trong thế giới phức tạp được gọi là "khu ổ chuột". Một điều vô lý hơn nữa là những người thuộc tầng trung lưu và hạ lưu lại chiếm số đông hơn nhiều so với quý tộc thượng lưu, thế nhưng những điều mà nhà Hiddleston chỉ lưu giữ lại là những nghệ thuật thuộc về sự cao cấp và xa xỉ, Samuel không hề thấy được những nghệ thuật nào thuộc về tầng lớp thấp hơn được bày chứa ở trong viện bảo tàng. Chỉ có duy nhất một bức tranh, mặc dù nó chỉ là sự mô tả ở bề nổi như là một cơn gió thoảng qua, đó là bức tranh mà cậu ấn tượng sâu sắc nhất về sự quan sát tổng quan của mảnh đất rộng lớn của Anh Quốc. Tuy nhiên, nó vẫn chưa đủ để cậu thấy được hiện thực mà người trung lưu và hạ lưu phải chịu đựng.

    Sau mấy năm tìm hiểu rất kỹ về lịch sử xa xưa hay văn hóa thời ấy, Samuel đã bắt tay tái hiện lại những câu chữ trong những quyển sách mà cậu từng đọc qua thành những tranh vẽ, thành những hình ảnh nghệ thuật chưa từng có một thành viên nào trong nhà Hiddleston làm. Cậu muốn mình phải có cái nhìn khác hẳn với người trong gia tộc nên cậu đã tự bịt mắt mình, Hiddleston từ trước tới giờ cũng chỉ dùng đến mỗi một giác quan là thị giác để phát họa y chang điều đẹp đẽ nhất trong mắt họ, nên là cậu muốn phế bỏ phần giác quan mạnh mẽ nhất này, đổi mới chúng bằng cách sử dụng bốn giác quan còn lại. Thay vì chỉ nhìn thì hãy nếm trải vị giác cay đắng, hãy cảm nhận nỗi đau đớn xé tan, hãy lắng nghe tiếng la hét thống khổ và hãy ngửi mùi vị khó chịu của xác thịt, những cảm xúc đau đớn và tiêu cực được phát họa bằng ngôn từ trong những quyển sách mà cậu đọc. Nạn đói, chiến tranh, dịch bệnh, dị giáo, phù thủy, kể cả những con người đồng tính yêu nhau, tất cả được chuyển biến thành những bức họa để cho mọi người thấy rõ bức tranh tăm tối của xã hội hiện thực được tồn tại song song cùng với giá trị nghệ thuật mỹ miều của nhà Hiddleston.

    Vì không thể nhìn thấy, Samuel đã thực sự khó khăn trong việc phải vẽ chính xác chi tiết chủ thể, đổi lại điều đó thì nó đã thúc đẩy năng lực thấu hiểu của cậu đạt đến mức tối đa, cậu có thể thấu hiểu rất rõ những trải nghiệm, những cảm giác mà người thời xưa đã cảm nhận điều tồi tệ ấy như thế nào. Từng ngày, từng tháng, từng năm trôi qua, cậu cũng chỉ ru rú ở trong căn phòng của chính mình, sự thấu hiểu sâu sắc ngày càng đạt đến đỉnh cao thì cậu càng hoàn thiện những bức tranh chính xác hơn. Tuy nhiên, vì dấn quá sâu vào hiện thực tối tăm nên cái giá phải trả là tâm lý của cậu đã dần bị rút cạn và hao mòn, có quá nhiều thứ tiêu cực dồn dập vào trái tim mỏng manh của cậu khiến cậu không ngừng liên miệng gào thét vì đau khổ, tay thì lia lịa từng nét nguệch ngoạc một cách nặng nề. Cho đến khi tới bức tranh cuối cùng, cậu dừng lại, nhẹ nhàng gỡ băng bịt mắt ra, cậu mới thật sự hoảng hồn những thứ mà cậu làm ra trong suốt nhiều năm liền. Thật không thể tin vào mắt mình, Samuel bất lực, tuyệt vọng, những cây cọ trên tay không điểm tựa mà rơi xuống vô thức, màu nước văng tung tóe khắp sàn, ánh mắt cậu quan sát từng bức tranh, mỗi bức tranh là một thời kỳ đen tối mà lịch sử để lại, nhưng chưa bao giờ được ghi nhận bởi Hiddleston vì đối với họ, những thứ này là tội đồ, là dơ bẩn, là kinh tởm. Đôi mắt của Samuel chiêm ngưỡng không sót một bức nào, từng bước chân đi ngang qua là một cuộc sống hiện thực tàn khốc của những con người đáng thương cùng với số phận bất hạnh. Cho đến khi tới bức tranh cuối cùng, cậu như chết lặng, chứng kiến thứ mà cậu phát họa trong bức tranh cuối cùng ấy, đó là dáng vẻ quằn quại trong đau đớn cùng cực của Daniel bị vây quanh bởi những con quỷ đội lốt người.

    Cơ thể Samuel mất điểm tựa liền ngã khụy xuống sàn vì sức khỏe của cậu đã quá yếu bởi những đòn tâm lý bất ổn cùng với căn bệnh trầm cảm. Cậu nằm bất động dưới sàn nhà, cảm nhận cái hơi lạnh bốc lên, bao trùm cả cơ thể cậu, nhưng cậu mặc kệ. Hiện tại bây giờ, trong đầu cậu vô tình nghĩ đến câu nói hồi đó của Daniel, đến tận bây giờ cuối cùng thì cậu cũng hiểu được cái "còn thiếu" mà Daniel đã từng đề cập đến. Cậu nhướn mắt lên nhìn một lần nữa vào những bức tranh mang ám màu đen tối đầy nặng nề ấy, rồi đột nhiên cậu cười mỉa mai một cách châm biếm:

    "Đây chính là điều mà anh luôn muốn thấy ư, Daniel.."

    Samuel mệt mỏi đến phát điên, cậu liền đảo mắt sang hướng khác, hướng mắt hoàn toàn lên trần nhà màu trắng bám đầy vết ố và mạng nhện lâu ngày chưa lau dọn. Cậu chăm chú nhìn trần nhà, trong thâm tâm chỉ trích điên cuồng đến người nhà Hiddleston, cả gia tộc cậu chỉ là mang đến giá trị nghệ thuật với góc nhìn của một quý tộc thượng đẳng, chưa bao giờ đặt cái tâm của mình để thấu hiểu bất cứ một ai, một nhà nghệ thuật độc tài mang lại đau thương cho người khác như cái cách họ đối xử một cách tàn độc với Daniel. Đôi mắt xám u buồn đầy lạnh lẽo của cậu, đã chịu quá nhiều sự đau thương đến nổi nước mắt không thể tuôn trào ra được nữa, nó đã cạn từ rất lâu rồi. Một lần nữa, cậu giương đôi mắt vô cảm của mình hướng lên trần nhà, giọng cậu cũng theo đó mà cất lên:

    "Nhà Hiddleston thật nực cười, họ tung hô với tâng bốc em một cách thoái hóa. Em không phải là thiên tài, anh mới thật sự là thiên tài đấy, Daniel".
     
    Tùy Tiện thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...